- Lee Eunsol
Tôi chạy khỏi căn nhà ấy và thấy cảnh vật bên ngoài tối đen như mực. Cái bóng tối của vùng quê không có cả đèn đường thật sự là khác hẳn so với thành phố.
Thực ra, tình hình này lại khá là có lợi cho tôi. Nếu tôi dùng cái Huy hiệu trong tình huống này... liệu bọn chúng có chống lại được không? Ban ngày còn khó mà thấy tôi, huống hồ lại là trong bóng tối như thế này.
Tôi đổi ý. Nghĩ đi nghĩ lại, dùng cái huy hiệu vẫn là hơi quá đáng. Tôi còn có thể chống chế rằng “ai mà không giật mình khi thấy một tiểu thư thanh lịch bỗng dưng chửi thề”, với cái mũ bếp trưởng, nhưng tàng hình thì không biện minh nổi. Thế nào câu chuyện cũng lệch sang chiều hướng kỳ quặc thôi, kiểu Park Sumi hóa ra là đặc vụ Vatican ấy.
Ngay lúc ấy, một cánh tay to lớn từ phía sau túm lấy đầu tôi và đập mạnh xuống đất!
Tôi cố vung dao ngay lập tức, nhưng kẻ đó mặc đồ dày như kiểu đã chuẩn bị sẵn từ trước, nên lưỡi dao trượt đi.
“Urgh!”
“Cô gái à, yên lặng thì đã êm đẹp rồi... Sao cô phải ầm ĩ làm gì? Đẹp đẽ thế này... Sao lại...?”
Ý thức tôi dần chìm xuống.
Con khốn này—con chị chồng này mạnh hơn tôi tưởng nhiều! Đáng lẽ tôi nên dùng huy hiệu!
– Bịch!
“...”
Một chất lỏng đặc, ấm đổ lên đầu tôi. Đến mức này thì mặt mũi dính chút máu không khiến tôi hét lên nữa, mà tôi ngạc nhiên vì đột nhiên đầu của chị chồng tôi nứt toác ra.
Sau lưng ả là chàng trai trẻ, vẫn còn run bắn, tay cầm một thanh xà beng nặng nề. Có vẻ cú sốc vì giết chính chị mình đã khiến cậu ta đứng chết lặng. Nhưng giờ không phải lúc.
“Trốn đi!”
“Ư-ư, ưh...”
“Đồ ngốc! Tôi bảo trốn đi!! Cậu không nghe thấy anh trai với bố cậu sắp tới à!?”
Lúc này cậu thanh niên mới lảo đảo nép vào góc nhà. Tôi nhặt một hòn đá, cà lên cái đầu đã nát của chị chồng để giả bộ như chính tôi đã giết ả.
Không lâu sau, hai gã đàn ông chạy tới.
“H-Hyeyoung! Con đĩ điên này dám—!!”
“Haa... Nghe mấy người gọi tôi điên mà tôi bật cười muốn chết.”
Khác với ông bố chồng đang phát rồ, ánh mắt Park Sangho lại lạnh băng.
“Sống chung mấy tháng... Mà tôi không nhận ra cô.”
“Tôi cũng vậy.”
Đúng hơn là, chủ cơ thể này chẳng biết quái gì về hai người hết.
“Không ngờ cô lại là thứ đàn bà quỷ quái như thế!”
“Ê, mấy người nói câu đó có hơi quá đáng không?”
Tôi liếc phía sau hắn, cố câu giờ bằng mấy câu chơi chữ. Đừng nói là giờ này thằng bé vẫn còn đứng ngẩn ra nhé?
“Tao định lột da mày cho đẹp nhất có thể, giữ nguyên mặt mũi cho tao ngắm đến già đấy!”
“Ồ. Tôi phải biết ơn sao?”
“Tao định lưu giữ khoảnh khắc đẹp nhất của mày mãi mãi! Nhưng giờ tao sẽ chiên sống mày! Mày nghĩ tao đùa à! Biết mùi mỡ heo nóng sôi bốc lên thế nào không hả!?”
“Ừm... thơm kiểu xúc xích?”
“Haha! Giả vờ mạnh mồm—”
- BỐP!
Đòn tập kích lần hai của “người em trai” khiến tôi hơi thót tim. Tôi đứng đối diện Park Sangho nên nhìn rõ cảnh cậu ta lao tới, thậm chí còn nghe tiếng lá khô bị dẫm nát.
Rất may, hai gã kia đang hăng tiết chửi tôi nên chẳng hề nhận ra có người phía sau.
“Ugh!? Mày—!”
- BỐP!
Cậu trai bổ thêm vài phát nữa. Chẳng mấy chốc, đầu của Park Sangho, mắt phải đã lồi ra sau cú đầu tiên, trở nên nát bét như quả dưa vỡ.
Ông bố chồng tất nhiên không đứng yên. Hắn lập tức lao vào cậu trai, nhưng lại quay lưng về phía tôi, thế là nhận ngay một nhát đâm gọn lỏn.
“Ở tuổi này rồi còn bày đặt. Mấy người cần đi thì nên đi. Thật luôn đấy, đi đi.”
“M-Myungjin! Con à—!”
“Con muốn ta phải làm gì với con bây giờ?”
Tất nhiên, đến mức này thì cậu trai chẳng nghe lời van xin nào nữa.
...Một đêm điên loạn và dài lê thê cuối cùng cũng sắp kết thúc.
Cậu thanh niên đứng đó như người mất hồn.
“Em... hay phải gọi là Myungjin nhỉ.”
“Ưh...”
“Chị biết em không nói được rồi. Vậy chị đưa bút cho, viết đi. ‘Park Sangho’ là kẻ đưa nạn nhân về nhà đúng không?”
- Đúng.
“Chị cũng hiểu sơ sơ chuyện còn lại rồi. Nhưng chỉ một điều chị không rõ: cậu là ai?”
...Tôi bị đưa tới đây cùng mẹ từ rất lâu.
Tôi nhớ câu chuyện nghe từ Songee hồi rất lâu rồi. Em ấy nói, những câu chuyện kỳ quái trong Khách Sạn đều phỏng theo chuyện thật ngoài đời.
Nếu vậy… chuyện kinh hoàng này cũng từng xảy ra thật sao?
Chỉ nghĩ thôi tôi đã thấy kinh tởm muốn nôn.
Bình tĩnh lại. Vẫn còn việc phải làm.
Tôi đi vòng quanh, và xác nhận mọi người đều đã chết, kể cả mẹ chồng còn đang sùi bọt mép. Xong xuôi, tôi và Myungjin gom xác vào nhà, châm lửa. Khi lửa bùng lên đỏ rực, cậu ấy lặng người nhìn, rồi viết lên tay tôi:
Chị... là phù thủy? Hay thiên sứ?
“Chị chẳng phải gì cả. Bạn chị ở xa có đứa gần như thế thật, nhưng bản thân chị thì chưa. Quan trọng hơn... chúng ta phải rời khỏi đây cùng nhau thôi. Sáng mai sẽ có xe buýt tới.”
Nhìn cậu ấy lảo đảo quay người đi, tôi vô thức ôm cậu từ phía sau nhẹ một cái.
“Ưh!?”
“Ngủ ngon nhé. Cùng chị rời khỏi đây. Chị tin là ngoài kia, điều tốt đẹp đang đợi em.”
Tôi cầu nguyện thành khẩn. Nếu ngoài đời thật có một Myungjin, mong cậu ấy sẽ được cứu. Còn nếu không, thì mong Phật Tổ ban cho kiếp sau cậu ta sẽ được bình yên.
“...Và mọi chuyện là thế đó. Tôi vừa đi vừa run chân muốn gãy, nhưng cuối cùng vẫn cùng Myungjin ra được trạm xe buýt.”
Park Sumi kể y hệt những gì tôi làm. Biên kịch Do Inho gật gù chăm chú.
“Chị đã vất vả nhiều rồi. Cho tôi hỏi... giờ cậu Park Myungjin sống thế nào?”
“Hử? Happy ending? Từ ‘ending’ có hợp để nói về người còn sống không nhỉ?”
Thay vì trả lời, Park Sumi chỉ mỉm cười. Chỉ một nụ cười đó cũng khiến tôi an tâm phần nào, có vẻ chàng trai ấy đang sống ổn.
“Câu chuyện rất thú vị. Nhưng có một điều tôi hơi thắc mắc, nếu được mạn phép hỏi?”
“Chỗ nào vậy?”
“Đoạn chị chửi bới khiến các hung thủ đứng hình ấy. bọn chúng đơ lại như tượng, chuyện như thế có thể xảy ra ‘tự nhiên’ sao?”
“Nghe kỳ với anh lắm sao?”
“Hơi hơi. Cứ như chị dùng năng lực siêu—”
“Này! Đồ khốn nạn chó chết...!”
“”...””
Cả quán cà phê im phăng phắc. Lời tục tĩu bật ra từ gương mặt đoan trang của Park Sumi vào lúc bất ngờ nhất cũng khiến Do Inho đông cứng lại như đá.
Rồi cô lại nở nụ cười thanh nhã.
“Tôi nghĩ thế là đủ trả lời rồi. Xin lỗi, nhưng tận mắt thấy vẫn dễ hiểu hơn, nên cứ cho anh thấy trực tiếp mới là chắc chắn nhất.”
“...Tôi—tôi ngạc nhiên đó. Tôi cũng có thể tưởng tượng ra cảnh hung thủ bị sốc. Được rồi. Câu chuyện này tới giờ cũng là hoàn thiện rồi. Tôi cũng thích cả cái kết có hậu nữa. Tôi sẽ ‘xác nhận’ câu chuyện thứ nhất ở đây.”
Và kỳ quái thay, trước khi nói câu cuối, Do Inho quay đầu nhìn sang hướng khác.
***
- Rạp chiếu phim
“‘Tôi ‘xác nhận’ câu chuyện thứ nhất ở đây.’”
“...”
“...”
“Kain. Câu đó, kiểu gì cũng là nói với ‘chúng ta’, đúng không?”
“Chắc vậy. Hình như ý ông ta là câu chuyện thứ nhất được chốt bằng phiên bản của chị Eunsol.”
“Xác nhận… Vậy người tiếp theo sẽ bỏ qua câu chuyện thứ nhất?”
“Vào trong rồi chúng ta sẽ biết.”
“A mà này… chị Eunsol nhập tâm ghê luôn. Cuối đoạn còn ôm thằng bé Myungjin khóc nhẹ nữa?”
Kain gật đầu và trả lời.
“Anh nghĩ chính cảm xúc đó đã giúp chị ấy hoàn thành trọn vẹn câu chuyện đầu tiên.”
***
– Lee Eunsol
Chưa kịp thở lại lấy hơi, Han Yuri đã mở miệng và câu chuyện thứ hai, ‘Cô Gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị’, bắt đầu. Tôi không thấy tiêu đề này lúc bước vào, đây là tiêu đề mà Ông thấy hôm đầu tiên...
“Cái tiêu đề nghe đã muốn chửi thề. Gì mà ‘Ma Mị’...”
“Hả?”
“Không, không có gì.”
Tiếng chuông nghỉ trưa vang lên, tôi cũng tự nhiên vừa đi về phía tủ giày vừa nghĩ:
Mình phải làm sao đây?
Ông đã cho chúng tôi thấy mối nguy đầu tiên khi ông bỏ mạng. Có một thằng điên nấp gần tủ giày, nhét chất nhầy vào đó để tỏ tình.
Tôi nhìn quanh nhưng thằng điên giấu mình rất kỹ, không thấy đâu.
Vậy xử lý chuyện này thế nào mới là tốt nhất? Cứ bỏ qua cái tủ giày thôi sao? Nghe cũng không hợp lý lắm nhỉ?
- Cạch.
Đang nghĩ, Saerom vô tư thò tay mở tủ giày của Han Yuri khiến tôi ngạc nhiên ngăn cô ta lại.
“Y-Yuri?!”
“...Không phải tớ mới là người nên giật mình à? Sao cậu tự dưng lại thò tay mở tủ giày của tớ?”
“X-xin lỗi! Nhưng cậu bảo khi nào trong tủ giày có gì lạ thì nhờ tớ mở giùm còn gì.”
Tôi thở dài. Không mở thì người khác mở. Tránh không được.
Tôi mở tủ. Như dự đoán thì chất nhầy nhớp nháp cùng mảnh giấy “Tớ yêu cậu” lộ ra thấy rõ.
Saerom lập tức cau mày.
“Eo ơi! Thằng ngu nào —ưm!”
Con bé này từ đầu đã là vấn đề. Nó là máy tạo thảm họa chắc?
“Saerom, chỉ là tỏ tình vụng về chút thôi, đừng chửi người ta.”
Saerom, cho tớ xin lỗi. Chứ tớ cũng muốn chửi. Nhưng nếu người tỏ tình là thằng điên thì từ chối kiểu hiền lành vẫn an toàn hơn.
Tôi bóc chất nhầy, lấy tờ giấy, và đọc nó kĩ. Tôi cố tình đọc to cho cái tên chắc chắn đang nấp đâu đó nghe thấy:
“Tớ trân trọng tình cảm này, nhưng... tớ chưa muốn hẹn hò với ai cả. Xin lỗi cậu bạn đã tỏ tình.”
Nghe chưa? Nghe rõ chưa hả đồ ngu? Rửa chân rồi đi ngủ hộ cái.
– RẦM!
Ngay lúc đó, thằng chó ngu trốn sau tủ giày như ninja phóng ra, tay xách bình cứu hỏa.
“Nói dối!”
“...”
Oh con mẹ nó, thằng này bị điên thật.
“C-cậu nói dối! Không phải là cậu không muốn hẹn hò! Mà là cậu không muốn hẹn hò với tôi, đúng không!? Chứ với thằng khác thì—!!”
Ủa? Yuri có hứa hẹn gì với mày mà tao không biết trước à? Nhưng sao lại hành động kiểu này?
May là khi thằng ngốc đó nhảy ra thì đã có đông học sinh quanh đó rồi. Ai nhìn cũng thấy, đây là thằng điên cầm bình cứu hỏa la hét, và cũng có phần uy hiếp.
“Ah~! Lại là thằng loser đó giở trò nữa hả?”
Ngay sau đó vài học sinh kéo cổ thằng ngốc đi.
Phù... Vậy là vượt qua nguy hiểm đầu tiên.
Điểm khác biệt với tiến trình của Ông là tôi câu giờ bằng cách tỏ ra dịu dàng để người ngoài kịp xuất hiện chăng?
May mắn là giờ ăn trưa không thêm có biến cố nào nữa. Nhưng chỉ trong khoảng hơn một tiếng đó thôi, tôi đã nhận ra một sự thật.
Cái con bé Han Yuri này, thực sự có một cuộc sống đáng ghen tị.
Tôi muốn được sống như vậy luôn ấy chứ!
Đi dọc hành lang, chỉ cần thở dài một hơi là mọi người quay lại hỏi tôi sao thế.
Hành lang đầy những ánh mắt xấu hổ trộm nhìn.
Ngồi trong lớp nhìn ra cửa, tôi còn thấy học sinh trường khác mò tới ngắm.
Đây chính là cuộc sống của “nữ thần trường học”.
Elena và Ahri chắc hẳn cũng từng sống như thế!
À mà... nghĩ lại thì Elena suốt ngày bị truy đuổi, còn Ahri lớn lên trong Khách Sạn.
Chà! Lớn lên ở Khách Sạn thì đúng là khó nói thật. Xin lỗi nhé, chị đây sống dễ hơn hai đứa rồi.
***
“Eunsol?”
“Ôi, Unni ơi!”
Biến cố thứ hai đến sau giờ ăn trưa. Vừa nghe tiếng náo động ngoài lớp, mấy bé nữ sinh hét ầm lên.
“Ôi trời! Anh ta lại đến rồi!!”
“Hả?”
“Yuri, lần này chị nhận lời tỏ tình của anh Jiho chứ?”
“...Jiho? Jiho nào thế?”
“Trời đất... Chị lại giả vờ không biết nữa rồi! Anh của đội bóng chày ấy! Nghe bảo còn được tuyển thẳng lên chuyên nghiệp!”
Tôi chưa kịp phản ứng. Đám con gái đã kéo tôi phăng ra ngoài.
Bên ngoài là một chàng trai với thân hình rắn chắc, và khi vừa thấy tôi, mặt cậu ta đã đỏ như trái hồng chín. Nhìn cảnh đó là tôi biết ngay trò sến súa nào sắp diễn ra.
...Nếu vận động viên tương lai mà lên cơn thì khó xử lắm nha.
Con bé Han Yuri này đúng là một thứ gì khác biệt đấy.
Tôi hiểu ngay ý nghĩa của tiêu đề “Cô gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị”.
Chỉ nghĩ tới những thằng còn lại thôi là tôi đã muốn thở dài rồi.
