Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 297: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (19)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 134

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Sau cái chết đột ngột của Ông, những người còn lại đã tập hợp lại để bàn xem phải làm gì tiếp theo. Sau một hồi thảo luận dài, bọn tôi cũng tạm nắm được hướng đi liên quan đến “Ký Ức Tân Hôn” của Park Sumi.

Eunsol-noona, đang viết đủ thứ lên bảng trắng, lên tiếng đầu tiên:

“Bắt đầu từ phần quan trọng nhất nhé. Trong bộ phim cuối cùng, mở đầu là ba người, không tính chúng ta đi, và gặp biên kịch Do Inho, đúng chứ? Nhìn qua thì giống như đoạn mở đầu chẳng có ý nghĩa gì, nhưng thực ra có một manh mối cực kỳ quan trọng được giấu trong đó.”

Ahri gật đầu:

“Họ đều sống khỏe mạnh.”

“Đúng rồi. Không chỉ sống, mà còn chẳng ai bị thương tật gì. Xét trên hoàn cảnh thì cả ba đều là người bình thường. Nói cách khác, trong những câu chuyện kỳ dị của phim, vẫn tồn tại các kịch bản mà con người bình thường có thể trốn thoát an toàn.”

Tôi cũng góp lời:

“Vậy ý chị là mình không nên lạm dụng Di Sản hay Phước Lành quá mức, đúng không?”

“Chính xác. Hãy coi Di Sản và Phước Lành là phương sách cuối cùng. Ông chỉ dùng cánh tay lúc bị cặp vợ chồng sát nhân bắt và đúng lúc tính mạng gặp nguy hiểm, đúng chứ? Khi nào cảm thấy vậy mới nên dùng.”

Tuy suy nghĩ của tôi có hơi khác, nhưng vì giờ đến lượt Eunsol-noona vào, nên tôi không nói ra. Cuối cùng thì người bước vào câu chuyện sẽ làm theo cách hiểu của họ thôi.

“Chị hiểu sơ sơ về ‘Ký Ức Tân Hôn’ rồi. Cũng lờ mờ đoán được ông đã bỏ sót cái gì và bọn mình nên làm thế nào. Vấn đề là phần tiếp theo...”

Câu chuyện kế tiếp, “Cô Gái Mang Vẻ Đẹp Ma Mị”, thật sự hoàn toàn là dấu hỏi. Ngay từ đầu ông đã chết trong vòng đúng 1 phút, nên tất cả những gì bọn tôi biết chỉ là bối cảnh đặt trong một trường trung học.

“Không còn cách nào khác. Chị sẽ tìm hiểu trước, rồi đến Seungyub tìm hiểu thêm, cứ thế mà giải quyết. Nhưng có một điều chị hơi lo.”

“Điều gì ạ?”

“Dụng cụ của chị. Chúng sẽ được mang vào đầy đủ, đúng không nhỉ?”

Phần đó bọn tôi không lo. Ông vẫn dùng được cánh tay Abras dù đã biến thành một phụ nữ tuổi hai mươi. Nên dụng cụ của Noona chắc chắn cũng sẽ xuất hiện theo cách nào đó.

Suy cho cùng thì phần thưởng của Khách Sạn sinh ra là để dùng. Chuyện chọn một giữa Di Sản và Phước Lành không liên quan gì đến những vật phẩm không thuộc hai loại đó, và nếu mô tả không hề đề cập gì, thì mặc định là vẫn dùng được.

Noona, với vẻ căng thẳng thấy rõ, uống liền ba cốc nước lạnh rồi bước về phía màn hình. Dĩ nhiên chị ấy chọn Di Sản, Sáo Thanh Tịnh.

***

- Lee Eunsol

Phù... bắt đầu rồi đây.

Diễn biến ban đầu giống y chang những gì bọn tôi nhìn thấy trong phim. Tôi tỉnh dậy ở một khu đông đúc, đi tới quán cà phê, gặp biên kịch Do Inho, người chủ trì buổi họp, quý cô Park Sumi, nữ sinh Han Yuri, và Cha Eunpyo, người mà tôi vẫn chưa biết nhiều.

Không lâu sau, Do Inho yêu cầu “Park Sumi” kể câu chuyện của mình, giống hệt lần trước. Đúng lúc đó, tôi nhớ lại lời Do Inho nói khi Ông qua màn:

- Lần sau hãy thử lại.

Ý câu đó là dành cho “người kế tiếp”, vì Ông không giải được theo cách thông thường sao? Nếu tôi giải được theo cách bình thường, thì người kế tiếp sẽ được bỏ qua câu chuyện đã hoàn thành và sang thẳng câu chuyện tiếp theo?

Ngay lúc đó, không gian rung chuyển, và câu chuyện đầu tiên bắt đầu.

– Câu chuyện thứ nhất: Ký Ức Tân Hôn

Vừa vào câu chuyện, tôi lập tức kiểm tra các “dụng cụ” của mình. Huy hiệu và trâm bướm được gắn lên ngực và đầu như vật trang trí bình thường. Mũ bếp trưởng thì nằm gọn trong túi xách.

Đúng như dự đoán, toàn bộ dụng cụ đều đi theo tôi. Chỉ cần khẽ đưa tay, cây sáo liền hiện ra rồi biến mất mà không gặp vấn đề gì.

“...Cứ để đề phòng thì mình nên lấy theo con dao bếp.”

Diễn biến giống hệt với lần thử của Ông. Park Sangho nói rằng anh ta muốn về quê, và vì can thiệp vào kịch bản lúc này chẳng có ý nghĩa gì, tôi đồng ý. Ba ngày sau, tôi đến căn nhà vùng quê nơi cặp vợ chồng già điên khùng sống.

“Con chào mẹ.”

“Ôi trời, con dâu đây à! Mẹ nghe Sangho nhắc về con suốt!”

“Ôi trời đất ơi, thằng oắt con Sangho này! Sao con câu được cô gái đẹp đẽ hiền lành như thế này!? Bố con đúng là có phước rồi!”

“Bố…”

Biết rõ cặp vợ chồng già đó là sát nhân, tôi suýt nữa bật cười chua chát khi nghe lại cuộc hội thoại ngắn này.

Những diễn biến sau cũng giống thế: chàng trai trẻ, được cho là em chồng nhìn Park Sumi chằm chằm rồi chạy mất, còn người chị chồng u ám thì phản ứng kỳ quái. Tới đây là mọi thứ vẫn như cũ.

Từ giờ tôi phải đi một con đường khác với con đường của ông.

Buổi tối, ông đã vào “nhà bếp”, và thấy kỳ lạ vì mẹ chồng lẫn chị chồng đều không cho ông đụng vào bất kỳ dụng cụ nào.

Lý do cho việc đó là gì?

Ahri lại tìm ra câu trả lời cực nhanh.

Tại sao nhà chồng lại nằm ở nơi heo hút thế này? Rõ ràng là để che giấu việc giết người.

Nhưng chính vì nằm ở nơi hẻo lánh, căn nhà này chẳng có bao nhiêu dụng cụ và cũng chẳng đủ lớn. Không thể có hẳn một khu tách biệt rộng rãi để tra tấn, giết và phi tang người.

Nói thẳng ra thì “nhà bếp” chính là chỗ cất dụng cụ giết người và cũng là nơi xử lý xác. Để che giấu hành vi phạm tội, họ buộc phải không cho người ngoài bén mảng vào. Cũng có thể để không cho con mồi lấy được vũ khí.

Nên thay vì vào bếp và chọc tức đám sát nhân, tôi di chuyển đến một nơi khác trong lúc họ chuẩn bị “làm việc” vào rạng sáng.

“...”

Vừa đi, tôi vừa nghĩ.

Làm sao một cô gái yếu ớt tuổi đôi mươi trốn được khỏi địa ngục nơi cặp sát nhân già sống?

Câu trả lời là phải có một tay trong.

- Két!

Tôi đến chuồng gia súc, nơi người thanh niên đã xuất hiện và nhẹ nhàng mở cửa. Đúng như dự đoán thì nơi tưởng là chuồng bò thật ra lại là nơi “nuôi” một con người như gia súc.

“Grrrk!”

Người thanh niên ngồi trên một đống giẻ rách cũ mèm và bẩn thỉu, làm mấy việc lặt vặt. Vừa thấy tôi, anh ta hoảng hốt phát ra tiếng ú ớ rồi ra hiệu tôi phải ra ngoài ngay lập tức.

Hmm... như dự đoán, tiếp cận trực tiếp không hiệu quả. Có lẽ cậu ta đã bị nhồi sọ quá lâu rồi sao?

Nếu vậy, tôi cần kích thích một chút “bản năng đàn ông”. Không phải ngẫu nhiên mà “Park Sumi” lại là đại mỹ nhân.

“Ôi trời! Em trai hả? Nơi này là gì... Em bị phạt à?”

Khi tôi đột nhiên tiến lại gần, người thanh niên ngã ngửa vì hoảng hốt. Tôi cố ý đưa mặt sát lại, lấy khăn ướt trong túi ra lau mặt anh ta.

“Sao một người đẹp trai như này lại bẩn thế hả!? Ngồi im nhé.”

“Ư... ưkh...”

Đúng như nghĩ, anh ta không nói được.

Bọn chúng đã cắt lưỡi cậu ta rồi?

Tôi không buồn kiểm tra.

Park Sumi thực sự là một mỹ nhân, lại còn có một phong thái thanh lịch. Nói cách khác, cô ta chính là kiểu “con gái thành phố” mà bất cứ cậu trai quê nào cũng coi là hình mẫu lý tưởng.

Nên đương nhiên mặt anh ta đỏ bừng, không biết xoay xở ra sao. Tôi tiếp tục tỏ ra quan tâm, hay nói đúng hơn là “thả thính”, rồi chờ thời cơ.

Ê, thấy gái đẹp thì ai mà chẳng rung động?

...Thật lòng mà nói, may đây không phải cơ thể thật của mình.

Cuối cùng thời cơ đã tới, bản năng đàn ông đã thắng được sự tẩy não của lũ sát nhân.

Người thanh niên run rẩy đưa ra một mảnh giấy nhỏ trong túi.

“Đây là... ‘lá thư’ mà Sangho gửi về.”

Thế là chắc chắn một phần giả thuyết bọn tôi đã bàn ngoài kia là đúng.

Tôi nhìn lá thư với ánh mắt rồi nhìn người thanh niên.

Cậu trai, có lẽ là sợ hãi với những hành động của mình, nhặt nắm đất đen dưới đất rồi viết chữ lên tay tôi:

C H Ạ Y Đ I

Ê này, chị đây cũng biết chỗ này nguy hiểm mà.

“Em trai ơi, chị không hiểu ý em nói đâu. Đùa như vậy hơi quá rồi chứ? Với lại, ở nơi hẻo lánh kiểu này, chị chạy kiểu gì được?”

Nghe vậy, mắt người thanh niên mở toang, không biết làm gì.

“Chị đi đây.”

Khi tôi bước ra, anh ta còn định túm áo tôi nhưng dừng lại. Chắc anh ta còn cần thêm thời gian để quyết tâm.

Nội dung lá thư rất đơn giản:

‘Tao tìm được vợ mới rồi. Lần này tao thích lắm.’

***

Đêm muộn.

Khi nhìn Park Sangho ngủ bên cạnh, tôi nhẹ nhàng mở túi xách ra. Con “dao bếp” tôi mang từ Seoul vẫn nằm trong vỏ của nó.

Đã đến lúc kết thúc chuyện này rồi. Không cần chờ đến khi chúng ra tay. Tôi hi vọng cậu “em trai” cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.

- Vút!

Một nhát là xong—

- Bộp! Rầm!

Đột nhiên Park Sangho đá tôi văng ra rồi bật dậy!

Tên khốn! Hắn giả vờ ngủ!?

“Hah! Tao đã nghi rồi. Khi mày bỗng nhiên mò xuống chuồng bò vào ban ngày là tao đã thấy không ổn rồi. Thằng súc sinh đó hé miệng à? Không thể nào, tụi tao cắt lưỡi nó lâu rồi, làm sao nó nói được...”

“Ưmh...!”

“Sumi, mày nghĩ chỉ với một con dao mà làm được gì? Ha... phụ nữ nên dịu dàng mới có duyên, tiếc thật. Vào đi!”

Bức tường lật lại và cặp vợ chồng già bước vào.

“Hehe... Gái thành phố à, tao thất vọng đó. Không hiểu sao bọn trẻ giờ chẳng có tí duyên nào.”

“Ông à, cứ trói nó lại, nhổ vài cái răng, là lập tức nó sẽ ngoan thôi.”

“Vậy hả?”

Tôi chống tay đứng dậy, nghĩ thầm.

Thái độ của bọn chúng là thái độ tự tin tuyệt đối. Hai ông bà già làm nông rắn rỏi, thêm một gã đàn ông trưởng thành thì sợ một cô gái tuổi hai mươi mới là lạ.

Là thất bại rồi sao? Mình phá luôn cả câu chuyện đầu tiên rồi?

“Con oắt này? Mày không nói gì à? Mới đó đã sợ— cái mũ gì vậy?”

“Câm mồm.”

“Hả?”

“Mấy cái mạng rác rưởi của chúng mày đúng ra nên đem nghiền làm thức ăn cho heo!”

Vừa câu chửi nào hiện trong đầu là tôi lập tức xổ ra miệng, khiến cả ba người đứng hình như tượng đá!

Giờ là lúc hành động!

“Hya!”

Tôi nhặt con dao rơi dưới đất và chém thẳng vào cổ mẹ chồng đang đứng ngay trước mặt. Nhờ hiệu ứng của Uy Quyền Đầu Bếp, bà ta đơ như tượng và nhận một lỗ to ở cổ mà chẳng kịp phản ứng.

“Urgh! Mày! Khi mày đột nhiên lảm nhảm, tao đã nghi rồi—”

Hồi phục nhanh vậy!? Mình còn định chém được ít nhất là hai tên cơ!

Tôi đá cửa cái rầm rồi chạy ra ngoài, né được tay của “chồng” và “bố chồng” đang bắt đầu cử động lại. Vừa chạy trên con đường đất tối om nơi miền quê không có cả ánh trăng, tôi nghĩ:

Lẽ nào họ bảo mình phá plot chỉ vì đội cái mũ!? Mình có dùng Huy Hiệu hay Trâm Bướm đâu. Trời ạ, thất bại chỉ vì đội mũ một lần thì quá đáng lắm luôn!

Tôi đâu có đập bọn họ tới chết bằng siêu sức mạnh như ông. Một tiểu thư thành phố sang chảnh, trông vô cùng thanh lịch mà bỗng dưng phun ra mấy lời thô tục vào mặt ba người, ai mà chẳng đơ ra chốc lát vì sốc?

Nên làm ơn bỏ qua cái mũ một lần này đi!!! Hiểu không hả!?