Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 296: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (18)

-  Kim Mooksung

Vừa bước ra khỏi căn bếp với bầu không khí kỳ quái đó, tôi liền gặp Park Sangho.

“Hửm? Sao em lại đi từ trong đó ra?”

“Gì? À, ý em là, vâng thì…”

Lông mày Park Sangho lập tức nhíu lại khi nhìn về phía nhà bếp.

“Đừng nói là họ bắt em làm việc nhé?”

“Không, em chỉ định vào xem có giúp được gì không, mà mẹ nói không cần, bảo em vào phòng nghỉ…”

Nghe tôi nói xong, sắc mặt Park Sangho dịu lại đôi chút.

“Ra vậy. Em thật sự tốt bụng quá đấy!”

“...Trời ơi, anh nói cái gì vậy~!”

A, chết tiệt! Mình thật sự phải nói mấy câu sến súa kiểu này sao?

Như thể vậy chưa đủ, Park Sangho còn bước lại gần và nắm tay tôi nữa. Đúng là toàn thân tôi lúc nào cũng muốn run bần bật vì mấy cái tình huống này.

“Em không cần động vào một giọt nước nào hết! Hiểu không? Vào phòng mà nghỉ. Ai đời lại đem hoa đi lau đất hả?”

Cảm xúc này là của những năm 90 thật à? Không, kể cả thời 90 thì câu này cũng thối hoắc rồi! Tình yêu dành cho vợ mới cưới cao ngút trời tôi hiểu, nhưng nếu đã coi việc bếp núc là thứ bẩn thỉu, thì đừng bắt mẹ với chị gái anh làm chứ!

Sau đó thì chẳng còn gì để làm nữa. Hễ tôi vừa ló đầu bước ra khỏi phòng là cả nhà lại cuống quýt bảo tôi vào nghỉ. Biết làm sao được? Ăn xong bữa tối ngon đến mức nghi ngờ không biết ở quê thật không, tôi chẳng làm gì cho đến tận lúc mặt trời lặn.

***

Đêm xuống, có một chuyện làm tôi thấy rùng rợn. Một thứ còn đáng sợ gấp 10 lần bất kỳ con quái nào có thể xuất hiện sau này. Không lẽ “chồng” định… định làm cái chuyện đó?

Xin lỗi, nhưng tôi không chịu nổi đâu. Dù tôi chịu được thì cái tay Chiến Binh Tộc Abras của tôi chắc chắn không chịu nổi.

May mắn thay, Park Sangho không có ý định làm mấy trò náo loạn trong căn nhà cách âm kém ở vùng quê này, và chỉ lặng lẽ ngủ bên cạnh tôi. Còn tôi thì trằn trọc đến sáng, chỉ sợ thằng này nổi hứng giữa đêm.

“…”

- Két!

Gì thế? Bắt đầu rồi à?

Tôi liếc nhẹ về phía cái cửa mong manh dán giấy hanji, và thấy một “bóng người” đang thò đầu vào.

Ai? Kẻ giết người? Quái vật? Hay người dân quê kỳ dị?

Tôi cần kiểm tra, nhưng hơi lo khi phải tự ra ngoài. Nhỡ đâu họ xiên tôi một cái thì sao? Đúng rồi, mấy việc nguy hiểm phải để thằng đàn ông này làm.

- Huých!

“Mmm… Gì—”

“Suỵt! Có người ngoài kia.”

Mắt Park Sangho bật mở khi anh ta nhìn ra ngoài cửa. Khác với tôi, người không nhận ra ai cả, Park Sangho nhìn một cái là biết ngay.

“Không, cái thằng này, thật đấy à…!”

Lời cảnh báo cẩn thận của tôi thành vô nghĩa. Park Sangho lập tức bật dậy, chạy ra ngoài rồi hét lớn đến mức rung chuyển cả màn đêm. Tôi nghe tiếng ai đó bỏ chạy trong hoảng loạn trước khi bị bắt lại rồi bị đấm thừa sống thiếu chết.

“Mày làm cái quái gì vậy hả!”

“Ư ư ư!”

Tiếng đánh nhau vang lên một lúc. Trong khi đó, tôi thấy có gì đó sai sai.

Khoan, khoan, cảm giác lúc nãy rõ ràng là cảm giác nguy hiểm mà? Lẽ ra phải là kẻ tấn công cầm dao chứ? Tình tiết trơn tru quá rồi đấy—

- Soạt!

Khoảnh khắc sau đó, chuyện không tưởng xảy ra. Bức “tường” sau lưng bất ngờ lật ra, và một bàn tay rắn chắc thò ra từ phía sau!

Tôi không ngờ lại có cái trò bịp bợm thế này ở căn nhà thôn quê. Tôi lập tức dồn lực vào cánh tay Abras—

Dồn lực? Mà dồn để làm gì? Nghiền nát tay chân kẻ bắt cóc? Nếu làm vậy, chẳng phải mạch truyện sẽ bị chửi te tua vì 'phát triển ngu ngốc' à?

Chính vì do dự, tôi đã bị bắt. Miếng vải che miệng ngấm thuốc mê cực mạnh, chưa đầy một phút sau là tôi bất tỉnh.

…Trong lúc ý thức mơ hồ, tôi hiểu ra.

Thì ra Elena trong phim lãng mạn đã bị bắt kiểu này.

Nhưng hiểu thì hiểu, tôi cũng chẳng biết đối phó thế nào.

***

Tạt!

“Con gái! Tỉnh dậy đi!”

Vừa bị tạt xô nước lạnh vào mặt, suy nghĩ đầu tiên của tôi là:

Tiến độ phim nhanh kinh khủng.

Tất nhiên điều đó không có nghĩa thời gian thật cũng trôi nhanh. Tác dụng “ưu ái” đó biến mất rồi. Nhưng hầu hết diễn biến tôi trải qua đến giờ đều có thể tóm gọn trong 10 phút phim.

Nói chuyện với “chồng”, rồi quyết định về nhà chồng.

Đến nhà chồng, được đón tiếp nồng nhiệt, rồi thấy có gì đó lạ lạ trong bếp.

Đêm đến bị nhìn trộm, tỉnh dậy rồi bị bắt cóc.

Đúng là chỉ có ba cảnh phim. Lý do tiến độ nhanh bất thường như vậy chắc vì đây là một bộ phim được ghép từ bốn phim ngắn.

“Cô gái thành phố, tỉnh rồi sao?”

Khi mở mắt, tôi thấy gia đình nhà chồng — mấy người đã có biểu hiện kỳ quái từ hôm qua. Tôi bị treo lên tường, tay chân bị xích chặt, bà mẹ chồng thì đang mài dao.

- Shing!

“...Mình đúng là đang trải nghiệm cái quái gì thế này.”

“Ôi trời, ta tưởng cô sẽ hét toáng lên ngay khi tỉnh đấy! Nhìn sang bên phải xem?”

Quay đầu, tôi đành bật cười cay đắng. Trên trần là da người kéo căng, treo lơ lửng.

…Khách Sạn đúng là nơi dạy hư trẻ con.

“Ta còn không biết Sangho kiếm đâu ra đứa trẻ xinh thế này.”

“Haha! Bà nói ghê quá. Lỡ cô gái thành phố đây tè ra quần thì bà dọn à?”

“Chao ôi, ông cứ nói quá! Con gái, đừng sợ. Tối nay sẽ dà~i lắm đây. Phải tận mắt thấy cái gì nằm dưới lớp da chứ.”

Tới lúc nào đó thì tôi chẳng buồn nghe nữa. Hai vợ chồng già vẫn thao thao kể chuyện những nạn nhân trước đây, vừa nói vừa phun ra đủ thứ tàn ác.

Có lẽ chúng muốn nghe tôi khóc lóc van xin. Nhưng thay vì cho chúng điều chúng muốn, tôi lại chuyên tâm suy nghĩ:

Mình đã “sai” ở bước nào?

Hãy quay lại phần mở đầu của bộ phim. Chủ nhân ký ức này — Park Sumi — đã sống sót, trốn thoát và chạy đến quán cà phê. Điều đó có nghĩa gì?

Nghĩa là ngay cả một cô gái hai mươi mấy tuổi bình thường chẳng có siêu sức mạnh gì cũng thoát được. Vậy tại sao tôi lại bị treo lên tường thành đồ chơi cho đôi vợ chồng già cuồng sát hành hạ?

Tức là tôi đã bỏ sót cái gì đó quan trọng.

“Tôi không biết.”

“Ta sẽ móc mắt cô— gì?”

“Tôi nói là tôi không biết, đồ khọm già lú lẫn!”

“C–cô!”

“Này! Mọi người nghe rõ chưa? Ta chuẩn bị dùng vũ lực để qua vụ này đây, nên mọi người nghiên cứu với tìm ra cách giải quyết thông minh hơn nhé.”

“Sao… cái gì—”

- Ầm! RẦM!

Bức tường đá phía sau tôi nổ tung, xích sắt bị nứt làm đôi.

Trong cảnh tượng phi thực đó, tôi nói với đôi vợ chồng già đang há hốc mồm:

“Hai đứa bây đâu có già hơn tao bao nhiêu mà bày đặt ‘con này’ với chả ‘cháu nọ’. Rồi nào là lột da, ăn thịt sống? Hai cái đồ vô dụng chỉ biết sủa bậy…”

“C–cái quái gì thế này…”

Khác với bà mẹ chồng ngã vật ra vì sốc, ông bố chồng cố tỏ ra ‘đàn ông’ và lao tới tôi với con dao. Nhìn cái dáng chạy là đủ để khiến tôi buồn cười. Ông ta chỉ là con giun con dế, cả đời chẳng tung nổi một cú đấm tử tế bao giờ.

Tôi giơ tay chiến binh ra, tóm lấy con dao, và khi tôi bóp mạnh nó, con dao gãy làm ba.

“Bố à, bỏ cái con dao nguy hiểm đó xuống nhé.”

Rồi tôi nắm lấy vai ông ta, “hơi” dùng lực. Cánh tay ông lão quặt sang bên theo hướng mà cả đời ông ta chưa bao giờ thử.

“Aaaaargh!”

“Sướng không hả bố? Con xoa bóp bấm huyệt đỉnh lắm.”

Nếu tình tiết đã đi tong rồi, tôi xoắn nốt luôn vậy. Dạo này nhiều phim nạn nhân phản kháng giết ngược hung thủ đầy sảng khoái còn gì?

Tôi túm tai lão già kéo sang bên, da rách toạc, sụn trắng bắn ra. Lúc này lão đã ngất xỉu, sùi bọt mép.

“Miệng thì hung hăng mà yếu như sên? Mẹ ơi, đến lượt bà không?”

“H–hííík! Q–quái vật!”

“À đúng rồi, Sangho đâu rồi?”

Bà mẹ chồng đã mất trí, chỉ biết gào khóc. Dù vậy, tôi vẫn nắm đầu bà ta mà xoắn từ từ, vừa làm vừa nghĩ không biết thế này đã đủ để Khách Sạn công nhận chưa…

Thì từ bên ngoài vang lên một tiếng:

“S–Sumi!”

“…”

Theo logic phim kinh dị, anh ta đáng ra phải ở vai người đồng hành ngu ngốc đầu phim, bị bắt trước rồi chết thảm… Nhưng vì diễn biến lệch quỹ đạo, thành ra như thế này.

Nên tôi chỉ trả lời nhạt toẹt:

“Sangho. Anh thấy mấy bộ da người treo trên kia không?”

Anh ta nhìn quanh với vẻ mất hồn.

“Gia đình ‘đặc biệt’ của anh chắc là bọn ăn thịt người. Nên em… phải xử hết rồi.”

“E–em… Em… là cái quái gì vậy?”

“Điệp viên tổ chức mật?”

Ở thế giới này chẳng phải cũng có tổ chức giống Cục Quản Trị sao?

“T–thuộc Vatican sao!”

“Hồng y.”

“H–Hồng y? Nhưng em mới 23 tuổi!”

“Này, Hồng y không tính tuổi mà tính năng lực. Hiểu đại khái vậy đi. Với cả anh ngu đến mức sống cạnh bọn này mà không biết chúng làm gì à?”

“S–Sumi?”

“Im cho tôi nhờ.”

Sau đó thì mọi thứ đều làm cho có lệ thôi.

Thật sự lúc đó tôi đã nghĩ mọi thứ hỏng bét rồi, tôi nản quá, chẳng buồn diễn tiếp. Ra khỏi nhà, nghĩ rằng đây còn chẳng phải cơ thể mình, tôi còn rít một hơi thuốc lá dài và ngửa mặt nhìn lên trời.

Không lâu sau, không gian bắt đầu rung chuyển.

***

“Cuối cùng, tôi đánh chết bố mẹ chồng rồi trốn ra cùng chồng mình.”

“Hả? Ủa sao lại đột ngột vậy?”

“Vâng. Thật ra tôi là Hồng y của Vatican.”

“Cái—”

“Hồng y được chọn theo năng lực.”

“Khoan… Tôi mong cô có thái độ nghiêm túc một chút.”

“Biên kịch này, anh nói sẽ không chất vấn chuyện của chúng tôi mà?”

“...Xin lỗi. Nhưng mạch truyện kiểu như cô đang bịa tại chỗ ấy. Lúc khác làm lại nhé.”

Điều buồn cười là khi trở lại quán cà phê, Park Sumi kể đúng y chang chuỗi tình tiết nực cười mà tôi vừa làm. Nhà văn Do Inho nghe xong thì chết lặng trước câu chuyện một cô dâu đánh chết cả nhà chồng bằng sức mạnh, rồi lý do chuyện đó xảy ra là bởi cô ta chính là Hồng y Vatican.

Rõ ràng đây là fail. Câu “Lúc khác làm lại” của tác giả nghe có vẻ đầy hàm ý.

Lúc đó, Han Yuri — mỹ nhân đôi mươi đang chờ đến lượt — lên tiếng:

“Chuyện đó cũng có thể lắm. Chúng ta đều trải qua mấy thứ kỳ lạ rồi mà? Biên kịch, giờ đến lượt em được không?”

“Tất nhiên. Yuri, xin mời kể.”

“Chuyện này là ký ức thời cấp ba của em. Ừm… nói thì ngại, nhưng hồi đó em khá nổi.”

“Tôi nghĩ vậy. Thật ra bây giờ em vẫn nổi tiếng mà?”

“Ôi trời, anh biên kịch! Dù sao thì mỗi sáng đi học tủ giày của em đều đầy thư tỏ tình. Nhưng hôm đó thì hơi đặc biệt.”

Không gian bắt đầu xoắn lại.

***

– Câu chuyện thứ hai: Cô gái có sức quyến rũ ma quỷ

Ding! Dong! Deng! Dong!

Chuông báo giờ nghỉ trưa vang lên khắp trường. Tôi thở dài.

Thôi, đây là lần thứ hai rồi, đừng tỏ vẻ sốc vì nhập vào thân xác nữ sinh trung học nữa.

“Yuri! Mai cậu rảnh không? Tớ có vé concert Black Eye nè—”

Cô bạn tên Saerom đang tíu tít rủ tôi đi concert. Có vẻ là bạn thân, nhưng thể loại phim này là kinh dị.

“…Đừng đứng sát tớ quá.”

“Hả?”

“Cậu sẽ không sống lâu đâu.”

“Gì!?”

Khung cảnh bắt đầu đúng chỗ — trước tủ giày. Một cô gái nhận nhiều thư tỏ tình, đứng ở tủ giày. Tôi biết ngay thứ gì sắp xảy ra.

Mấy đứa nhỏ này nhét bao nhiêu thứ vào đây hả trời?

Tôi mở tủ giày, và như dự đoán, bên trong đầy giấy trắng. Năm tờ thư nhét cứng bên trong, và giữa đống đó là thứ quỷ quái gì đó.

“Cái gì đây? Thạch à?”

Saerom cũng tròn mắt.

“Slime? Ai nhét cái này vào được vậy?”

Một món đồ chơi giống cục thạch khổng lồ. Tôi phải tự hỏi chỗ nào bán cho học sinh cấp ba, chứ không phải học sinh mẫu giáo, một món thế này. Đừng hỏi chỗ mua, thậm chí nhét vào tủ này kiểu gì mới được?

Tôi kinh ngạc, lôi nó ra, kéo dãn thử, bên trong có tờ giấy ghi “Tớ yêu cậu.”

“Con mẹ nó, thằng ngu nào bày trò này? Nhét nó vào làm bẩn cả tủ giày của người ta!”

“Tớ biết mà! Chắc thằng loser thảm hại nào đó. Yuri, vứt đi.”

Tôi cũng hiểu được suy nghĩ đằng sau hành động này. Vì quá nhiều người nhét thư tỏ tình vào tủ giày, nên chắc hắn nghĩ thư giấy sẽ bị lẫn. Thế là hắn nghĩ phải dùng thứ gì nổi bật, và quyết định nhét cái slime ngu học này vào.

…Ừ thì, nó có thu hút sự chú ý thật. Mình muốn báo cảnh sát vì tội “khủng bố jelly”.

“Haa… Thời nay tỏ tình kiểu gì thế không biết. Chưa từng nhìn mặt con gái bao giờ mà nghĩ cái trò này là lãng mạn—”

- BỐP!

Một vật kim loại nặng giáng thẳng vào đầu tôi.

“Đ–đừng có chế giễu tao! M–mày dám! Mày dám cười tao? Mày biết tao vất vả thế nào để làm cái đó không!?”

Đó là ký ức cuối cùng của tôi trong bộ phim kinh dị.

***

Kim Mooksung chết chỉ 1 phút sau khi phần hai bắt đầu. Cả rạp chìm trong im lặng. Ahri — người lúc nãy còn chảy nước dãi — cuối cùng cũng định thần lại.

“L-Lúc nãy, Mooksung chết vì bị bình cứu hỏa đập vào đầu? Bị đánh chết vì từ chối thư tỏ tình? Đám học sinh bây giờ đáng sợ vậy hả?”

Tất cả “mấy đứa học sinh thời nay” nghe câu đó đều im phăng phắc.