Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 295: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (17)

- Kim Mooksung

Khi tỉnh lại trong bộ phim, tôi đang đứng giữa một khu phố náo nhiệt giống khu vực quanh trường đại học. Trong lúc quan sát những người xung quanh, một loạt thông tin về tình hình hiện tại được nhét thẳng vào đầu tôi.

“Cà Phê Đen Lúc 25 Giờ?”

Đó là tên quán cafe mà tôi phải đến ngay lúc này.

Khi chậm rãi sắp xếp lại mớ thông tin đang ùa vào đầu, tôi không thể không cười khẩy. Nếu đây là Phòng Nguyền Rủa, thì chỉ cần không bước vào cái quán cafe chết tiệt đó là xong.

Nhưng lần này thì không được. Vì sau này còn bị ban giám khảo soi xét, tôi buộc phải đi đến những nơi cần thiết trong kịch bản.

Trên cửa quán cà phê treo bảng “hôm nay đóng cửa”. Tất nhiên cái bảng đó không dành cho tôi. Khi mở cửa bước vào, bên trong đã có bốn người ngồi sẵn.

“E hèm. Tôi đến hơi trễ. Tôi là Kim Mooksung.”

“Không đâu. Chúng tôi cũng mới đến thôi. Mời bác ngồi ở đây.”

Do Inho – người tổ chức buổi gặp mặt, được giới thiệu là biên kịch phim truyền hình – mỉm cười và chỉ tôi chỗ ngồi. Tôi ngồi xuống bàn và nhìn qua ba người còn lại.

Một người phụ nữ đứng tuổi, tầm đầu 40, dáng dấp sang trọng, Park Sumi.

Một cô gái trẻ rất xinh đẹp, tầm đầu 20: Han Yuri.

Một thanh niên khá điển trai, khoảng cuối 20: Cha Eunpyo.

Và cuối cùng, một “ông lão trí thức” gần 70… chính là Kim Mooksung tôi đây.

Bốn người kia là những người kể chuyện. Khi tôi còn đang cẩn thận quan sát xung quanh, Do Inho bắt đầu nói để tóm lược tình hình,

“Như mọi người đã biết, ‘Những Câu Chuyện Kinh Dị’ là một buổi gặp mặt để mọi người chia sẻ những chuyện đáng sợ từng trải qua trong đời mình.”

Han Yuri mỉm cười,

“Anh đang thu thập những câu chuyện của bọn em đúng không, biên kịch? Sau này có thể sẽ được làm cốt truyện của phim hoặc drama chứ gì?”

Do Inho gật đầu,

“Tất nhiên. Tôi có thông báo trước rồi phải không? Ai tới giờ vẫn không thích thì có thể rời đi ngay.”

Không ai rời đi.

Do Inho tiếp tục câu chuyện,

“Bốn người được mời hôm nay đều từng trải qua những chuyện bất thường trong đời. Bọn tôi đã có vài quy trình để kiểm chứng phần nào tính xác thực. Nhưng như thường lệ, khi nghe những câu chuyện như vậy của nhau, có thể mọi người sẽ nghĩ: ‘Ủa, cái này có thật không vậy?’”

Cha Eunpyo trả lời,

“Ý anh là, đừng phán xét câu chuyện của người khác là thật hay giả, đúng không?”

“Chính xác, Eunpyo. Vậy… chúng ta bắt đầu nhé? Đi vòng theo chiều kim đồng hồ. Chị Park Sumi mở hàng nhé?”

“Được thôi.”

Người kể chuyện đầu tiên, Park Sumi, rõ ràng là một quý bà giàu có qua cách ăn mặc và cái túi đặt cạnh ghế. Cô ấy hồi tưởng một lúc rồi bắt đầu kể,

“Chuyện này xảy ra lúc tôi mới cưới. Chồng tôi làm ăn nhỏ, kinh tế hồi đó tốt nên việc kinh doanh phất lên. Cuộc sống vợ chồng cũng hòa thuận. Rồi một ngày, chồng tôi nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc…”

Không gian rung chuyển.

“…”

Cái gì đây? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

***

-  Câu chuyện thứ nhất: Ký ức những ngày mới cưới

Tôi vừa lấy lại thăng bằng, cảm giác như muốn nôn vì mọi thứ xung quanh rung lắc. Ngay khi hiểu ra hoàn cảnh vô lý vừa xảy ra, tôi chửi thề ngay.

“À mẹ nó, cái đéo—”

“S-Sumi?”

Thấy người đàn ông trẻ trước mặt—Park Sangho—mắt tròn mắt dẹt, tôi thở dài.

Tạm thời phải giả bộ bình tĩnh đã.

“Ôi, ôi trời ơi! Xin lỗi, tự dưng dưới chân em như bị cái gì nhọn đâm vào…”

“Nhọn? Gai à? Có cần anh xem thử không?”

Thấy cái thái độ chan chứa tình yêu của Sangho, tôi lại thở dài. Tôi phẩy tay và vào phòng tắm suy nghĩ lại tình hình một lát. Trong gương là một cô gái trẻ, dáng vẻ tao nhã, tầm hơn 20 tuổi.

Và hiện tại đó lại là mình. Chết tiệt thật chứ!

***

Trong rạp chiếu phim, “tình tiết gây sốc” diễn ra chỉ sau 2 phút khiến khán giả đều xôn xao.

“C-cái gì vậy? Ông biến thành noona xinh đẹp kia rồi kìa!”

Nhìn Kain há hốc miệng, Elena lẩm bẩm,

“Cấu trúc giống như kiểu phim lồng trong phim. ‘Những Câu Chuyện Kinh Dị’ bản thân nó sẽ được ghép từ bốn phim ngắn. Có vẻ mỗi phân đoạn chúng ta sẽ trở thành một người khác.”

Seungyub hoang mang,

“Vậy trong câu chuyện của Park Sumi, tụi mình cũng sẽ biến thành bà chị đó luôn à? Mấy câu chuyện sau cũng vậy luôn?”

Ahri gật đầu.

“Có vẻ thế. Vì chúng ta bước vào ký ức của người kể chuyện lúc đó, nên ngoại hình cũng sẽ thay đổi cho giống họ luôn.”

Rồi Ahri huých Kain.

“Việc này anh quen mà. Anh nhập vào người khác nhiều rồi đấy chứ.”

“…”

“Nhưng lần này đừng có sờ ngực người ta—”

“G-gì vậy!? Thôi quan trọng hơn là câu chuyện thứ tư! Tụi mình cũng là người kể, chẳng lẽ cũng phải tự mình bịa ra luôn sao!?”

“Thì…”

***

“Thiệt luôn, cái này đúng là nhảm nhí hết chỗ nói.”

“S-Sumi? Em ổn không đó?”

Nghe tiếng “chồng tôi” lo lắng ngoài cửa, tôi bất lực thở dài. Không chửi mới là lạ.

Tôi biến thành một cô gái yếu ớt tuổi thanh xuân thì sao mà không bực cho được?

Sở dĩ tôi không chửi mạnh hơn nữa, thứ nhất là vì anh chồng đang đứng ở ngoài, thứ hai vì dáng vẻ trong gương quá thanh lịch, tao nhã.

Park Sumi: Vãi lồn thật sự. Đây là cái trò gì vậy.

May là cửa sổ chat vẫn hoạt động. Tôi còn lo khi vào ký ức của người khác thì nó sẽ biến mất luôn chứ. Thế nhưng, có hơi phiền khi thậm chí cả tên tôi đã bị đổi thành tên nhân vật. Cũng là vấn đề khi chỉ mình tôi thấy được nó, nhưng may là Phước Lành vẫn còn dùng được trong ký ức. Có lẽ Di Sản cũng dùng được luôn.

- Rắc!

Cánh tay Chiến Binh Tộc Abras vẫn còn nguyên.

Buồn cười ở chỗ, dù bề ngoài cánh tay phải của tôi nhìn như tay cô gái mảnh mai 20 tuổi, nhưng chỉ cần bóp nhẹ, cái bồn tắm đã nứt toác.

Sau khi ra ngoài và trấn an Park Sangho, tôi bắt đầu nói chuyện.

“Sumi này… oppa vẫn chưa kể cho em nhiều về ba mẹ anh, đúng không?”

Chữ “oppa” vừa chạm vào tai, toàn thân tôi đã nổi da gà, suýt nữa đấm vỡ mặt anh ta. Sau khi kiềm chế bằng hết sức bình sinh, tôi mới có thể ngăn nắm đấm giận dữ của Chiến Binh Tộc Abras khỏi việc nghiền nát đầu Park Sangho ngay lúc đó.

Thôi, tập trung vào cốt truyện chết tiệt này cái đã.

Park Sangho rời quê từ nhỏ, lên Seoul lập nghiệp. Sau nhiều năm, anh ta đã quên nhiều về thời thơ ấu ở quê và lăn lộn nơi thành phố. May thay là anh ta có khiếu kinh doanh, và ngoài việc kiếm được khối tài sản tương đối ra thì cũng gặp được một cô vợ đẹp như Park Sumi.

…Đoạn này mình có cần đỏ mặt thẹn thùng và nói “Ôi trời, cái anh này!” không?

Tôi im lặng lắng nghe mà không nói câu gì. Sangho có vẻ hơi thất vọng rồi nói tiếp:

“Nhưng… càng về sau, máu huyết trong người anh cứ thôi thúc phải quay lại quê nhà. Con người đúng là kỳ lạ, em nhỉ?”

“…”

“Sumi?”

“Ô, nay cháu trai này triết lý dữ ta!”

“S-Sumi?”

“…Chân em đau nên lỡ lời thôi. Nói tiếp đi.”

Một ngày, Park Sangho đột nhiên nhớ về quê nhà từng rời đi khi còn nhỏ.

Đương nhiên, anh ta không phải loại cắt đứt mọi liên lạc với gia đinh suốt 10 năm qua. Anh ta có gửi qua gửi lại vài lá thư kể từ khi định cư ở Seoul, nhưng thư từ sao có thể bằng việc gặp mặt trực tiếp?

“Vậy nên anh mới sắp lịch nghỉ phép đợt này.”

“Để về quê gặp bố mẹ anh sao?”

“Ừ đúng. Nhưng…”

Trời đất ơi, nói thì nói mẹ nó luôn đi!

“Anh cứ nói thẳng đi.”

“A-anh sợ em sẽ… sốc khi thấy bố mẹ anh. Anh thỉnh thoảng có nhớ về những kỉ niệm thời thơ ấu. Bố mẹ anh… họ hơi… đặc biệt. Dân cao tuổi vùng quê mà em.”

Sangho này, bác đây chắc còn già hơn ba mẹ chú, chú đừng có nói nhảm nữa.

Người trẻ giờ hay có định kiến cho rằng người già kỳ quặc. Nhưng mấy người kỳ quặc từ nhỏ thì già đi vẫn vậy thôi.

Không phải già mới kỳ quặc— là kỳ sẵn rồi, chỉ già đi thôi.

E hèm! Thôi quay lại phim.

Và thế là cuộc trò chuyện với “chồng” tôi kết thúc. Đời này tôi chưa từng nghĩ mình lại có chồng!

Rồi tôi bắt đầu suy tính. Đây là phim kinh dị, chắc chắn sẽ có chuyện quái đản và tàn nhẫn xảy ra. Gia đình Park Sangho 99% là một đám suy đồi đạo đức.

Tôi cố phân tích các khả năng, dựa theo kinh nghiệm từng làm việc với Cục Quản Trị, nhưng số khả năng nhiều quá, không đoán được. Chỉ còn cách đi tới đó xem.

“…”

Không có gì xảy ra trong thời gian tới. Đáng tiếc đúng là không thể “skip” những cảnh vô nghĩa đi như hồi trước nữa. Ba ngày sau, chúng tôi lên tàu, về quê của Park Sangho.

Hành trình về quê của Park Sangho dài hơn tôi tưởng. Tàu đến Gangwon-do, rồi taxi vào sâu bên trong vùng quê của tỉnh. Tưởng tới rồi thì lại phải chờ xe buýt ba ngày mới có một chuyến, đi sâu vào thung lũng núi.

Vị trí này đúng nghĩa nguy hiểm. Không có cách đi bộ ra nơi đông người. Sức vóc của cô gái 20 tuổi tôi nhập vào này càng không đi nổi.

Chồng tôi từ đầu không đánh xe đi, buýt 3 ngày mới có một chuyến. Sóng điện thoại không có, điện thậm chí còn thường xuyên bị cắt. Giao thông như thế này thì gần như không khác gì đảo hoang, và là nơi người ngoài không thể đến ứng cứu kịp thời nếu có gì đó xảy ra.

Tới nước này thì tôi không thể không cười cay đắng. Phim diễn ra trong bối cảnh thập niên 90, vậy mà vùng quê vô lí thế này vẫn tồn tại ở Hàn Quốc á?

…Ít ra thì, nơi đây là bối cảnh hoàn hảo cho phim kinh dị mà.

***

“Con chào mẹ.”

“Ôi trời, con dâu đây à! Mẹ nghe Sangho nhắc về con suốt!”

“Ôi trời đất ơi, thằng oắt con Sangho này! Sao con câu được cô gái đẹp đẽ hiền lành như thế này!? Bố con đúng là có phước rồi!”

“Bố…”

Cuộc gặp mặt bố mẹ chồng còn cảm động hơn tôi tưởng.

Trái với lời Sangho nói “bố mẹ hơi kỳ lạ”, hai người họ nhiệt tình quá mức ngay khi gặp tôi. Mẹ chồng tôi vừa gặp đã sụt sùi lo cho “cô gái thành phố” về vùng núi hẻo lánh cực khổ, còn bố chồng thì vừa thấy là khen tôi tới tấp.

Sự kỳ lạ chỉ bắt đầu khi gặp anh em trong nhà.

Một thanh niên tóc tai rối bù đang đứng gần chuồng bò nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi vừa quay mắt nhìn lại, cậu ta đã giật mình chạy biến.

- Tạch!

“Hửm? Ai—”

“Đ-đừng để ý. Thằng Myungjin nó nhát lắm. Từ nhỏ đã vậy rồi.”

“Là ai vậy ạ?”

Chồng tôi nhẹ nhàng nắm tay tôi—thằng khốn này cứ làm ông nổi da gà!—rồi nói nhỏ:

“Nó là em trai anh. Từ bé đã hơi kỳ lạ, tới giờ vẫn vậy đó. Em đừng lo nhiều quá. Anh sẽ nói chuyện với nó.”

Người kì lạ không chỉ có mỗi cậu em của Park Sangho.

“…Chào cô.”

Park Hyeyoung, một người phụ nữ trung niên mang dáng vẻ có phần u ám, là chị gái lớn hơn Sangho 6 tuổi. Cô ta ít ra còn đỡ hơn thằng em — nhìn thấy mặt tôi vẫn chưa chạy ngay.

Không giống tôi còn đang bận quan sát tình hình xung quanh, Sangho có vẻ xúc động khi trở về quê sau thời gian dài. Anh ta chỉ cho tôi xem chỗ chuồng bò, kho cũ, so sánh với ký ức thời bé cùng nét mặt háo hức. Tôi mỉm cười nhạt, và cả nhà chồng cũng có vẻ khá vui.

Chỉ đến chiều tối, những “điểm kỳ lạ” mà Park Sangho nói tới mới dần xuất hiện.

Ví dụ như…

“Mẹ, để con chuẩn bị—”

“Ôi trời! Con gái thành phố sao làm chuyện nặng nhọc bẩn tay được! Mau vào phòng nghỉ đi! Hyeyoung, đồ con gái hư hỏng! Vì mày tới trễ nên con dâu phải ra đây đấy!”

Tôi mới đụng vào bếp một chút, “mẹ chồng” đã ra cản tôi, nhìn như muốn xỉu.

Con dâu xinh đẹp thế nào đi nữa thì phản ứng vậy có bình thường không? Nếu các bà mẹ chồng đều dễ thương thế này thì đời đã không có mấy chữ “thảm kịch mẹ chồng con dâu”.

“Cô… xin lỗi. Cô đừng lo, cứ vào trong đi.”

Biểu hiện của chị chồng cũng không kém cạnh. Thái độ đó giống hầu gái phục vụ tiểu thư nhà giàu hơn là đối xử với em dâu.

…Thử thêm xem.

“Không sao đâu ạ. Con ít nhất thái hành xanh hộ mẹ cũng được—”

- Bốp! Keng!

“…”

“…”

“Con chắc đã giật mình rồi… Mẹ chỉ sợ con làm rớt con dao.”

“Dạ… Cô ạ. Mẹ chắc bị ánh dao phản chiếu làm giật mình. Cô cứ vào phòng. Con sẽ chuẩn bị tốt.”

Khoan đã.

Vừa chạm tay vào con dao một cái, sắc mặt mẹ chồng và chị chồng cứng đơ như tượng liền. Tay mẹ chồng, trước giờ vẫn coi tôi như công chúa hoàng tộc, đã di chuyển với tốc độ ánh sáng, gạt tay tôi ra và lấy con dao đi.

Ngôi nhà này có gì đó… rất rất không đúng.