User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 133
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
Sau khi bằng cách nào đó kết thúc được hồi 2 đầy khó hiểu, cuối cùng bọn tôi cũng gặp lại bác sĩ và Jinchul-hyung.
Khác với bác sĩ, dù có vẻ lòng tự trọng hơi bị tổn thương nhưng vẫn biết ơn vì được cứu, phản ứng của Hyung chỉ gói gọn trong hai chữ:
“Trống rỗng.”
“Whoa… Cái quái gì vậy? Anh nhập vai đến mức tưởng như đời mình sẽ không bao giờ có khoảnh khắc rực rỡ hơn nữa…”
Những người đứng ngoài nhìn cũng thấy Hyung nhập tâm thật sự.
Nhưng ngay lúc anh ấy đạt đến đỉnh cao cảm xúc, tâm hồn đang bay bổng tự khen mình quá trời… thì cái quảng cáo thuốc mọc tóc từ trên trời rơi xuống đập vào mặt.
Không hiểu trong đầu anh ấy đang nghĩ gì nữa.
Ông lão bật cười an ủi anh tôi, rồi cả nhóm quyết định xuống tầng một nghỉ ngơi.
“Hyung! Mà cái vụ biến hình trong phim là sao? Anh tự nhiên hóa thành cái gì kiểu Black Panther ấy. Có phải đó là phước lành từ tổ tiên Đế Quốc không?”
Jinchul-hyung quay lại nhìn tôi bằng ánh mắt kiểu:
“Ông em đang nói cái mẹ gì vậy?”
“Em nói gì thế? Biến hình nào?”
Cả nhóm khựng lại.
***
Chuyện này… đúng là kỳ thật.
Anh tôi hoàn toàn không nhớ việc mình đã từng “biến hình”. Khi bọn tôi kể rằng cơ thể anh hóa thành vảy đen bóng lúc đang cưỡi trên lưng Kurta, anh ấy còn ngạc nhiên hơn cả bọn tôi.
“Khoan, cái quảng cáo thuốc mọc tóc cuối phim là vì chuyện đó hả? Tại cơ thể anh biến đổi, tóc rụng hết nên bọn chúng phải tạo tóc mới?”
Noona gật luôn:
“Bọn chị nghĩ vậy.”
“À, địt mẹ nó! Chỉ vì lý do đó mà tụi nó phá nát cái ending hả? Thôi thì… chuyện đã rồi thì bỏ qua, nhưng tại sao em lại không nhớ gì?”
“Ngay cả bọn chị — những người xem phim — cũng cảm giác như phim đã bị sửa giữa chừng. Nhưng không nghĩ em lại trong trạng thái chẳng hề hay biết gì thế này.”
Trong trường hợp này, chỉ còn một năng lực duy nhất giúp được:
***
Lời Khuyên: 3 → 2
Tại sao Cha Jinchul lại mất ký ức liên quan đến việc biến hình?
Chỉ là hành động vô nghĩa của một kẻ thiển cận. Không cần để tâm.
“Câu trả lời kiểu gì thế này?”
Mọi ánh mắt nhìn sang tôi, tôi đành đọc lại nguyên văn.
Cả nhóm đứng đờ ra suy nghĩ thì Ahri đột ngột reo lên:
“Thôi đi ăn cái đã!”
“…”
“Họ bảo không cần để tâm mà, đúng không? Tức là trong mắt các Hậu Thuẫn Giả, chuyện này không quan trọng.”
***
Trong lúc ăn, Ahri nói với vẻ thích thú:
“Nghe em nói nè. Tất cả thay đổi xảy ra trong Phòng Nguyền Rủa đều reset khi mình bước ra ngoài. Nên việc biến hình của anh Jinchul cũng tự biến mất khi anh ra khỏi phim.”
“Thì anh đoán là Phòng Nhiệm Vụ cũng giống Phòng Nguyền Rủa ở khoản đó.”
“Nhưng nếu tóc mọc lại ngay khi ra ngoài… thì tại sao bọn chúng phải nhét cái quảng cáo mọc tóc vào phim?”
Nghe… cũng có lý đấy nhỉ.
Theo cách Ahri phân tích, thì hoàn toàn hợp lý. Giả sử chúng tôi giành được tư cách nhận vật phẩm “Tóc Của Chiến Binh Chịu Được Lôi Đình” ngay lúc hạ gục Kurta đi.
Nếu vấn đề là tóc Hyung rụng vì người anh ấy mọc vảy, thì bọn họ có thể trao phần thưởng sau khi ra ngoài. Chẳng việc gì phải khiên cưỡng nhét quảng cáo thuốc mọc tóc vào giữa phim.
“Đơn giản thôi. Vì nguyên tắc là phần thưởng phải được trao trong tiến trình phim. Vậy tại sao lại có cái nguyên tắc như vậy?”
Nếu có luật yêu cầu phải trao phần thưởng liên quan tới Giày Gắn Cánh ngay trong phim, thì câu hỏi đã được giải đáp, nhưng lại xuất hiện thêm câu hỏi mới:
Tại sao từ đầu lại tồn tại cái nguyên tắc kỳ quái đó?
Đến đây, Eunsol-noona đặt thìa xuống, mặt méo như ăn phải thứ gì kinh tởm.
“...Chị vừa nghĩ ra một điều khủng khiếp.”
Ahri đáp ngay:
“Nếu chị thấy khủng khiếp, khả năng cao là nó đúng. Em cũng nghĩ y chang.”
Ông nói với vẻ mệt mỏi:
“Hai đứa đừng giữ trong lòng nữa, nói ra cho ta nghe với.”
“Ông ơi… nguyên liệu cho Giày Gắn Cánh… có khi cả ba đều là… ‘bộ phận trên người tụi mình’.”
Không khí lập tức đông cứng lại.
Noona nói tiếp, mặt ngày càng u ám:
“Tóc Của Chiến Binh Chịu Được Lôi Đình… là tóc của Jinchul — người vừa chịu được sấm sét của Kurta.”
Songee lí nhí:
“Vậy Lông Cánh Của Chim Vượt Qua Bão Tố… chắc là lông của Perro ạ?”
Tôi há hốc mồm kinh ngạc:
“Khoan, tóc với lông thì nhổ không sao, nhưng con mắt thì sao? Chị đang bảo tụi mình phải tự móc mắt hả?”
Noona rì rầm, giọng trầm xuống như nốt nhạc buồn:
“Cho nên mới có cái nguyên tắc Ahri mới nhận ra. Phần thưởng phải được trao trong phim, hay nói chính xác hơn—'ở nơi mà thương tích biến mất ngay khi bước ra ngoài’. Tức là chúng ta phải móc mắt ngay trong phim hoặc Phòng Nguyền Rủa. Ra ngoài là nó sẽ hồi phục ngay.”
Tôi hiểu rồi. Nếu phần thưởng trao ngoài phòng thì nhổ lông, nhổ tóc sẽ không sao, nhưng móc mắt thì sẽ là bất khả thi. Đương nhiên thì chúng tôi cũng có cách trị thương bên ngoài, như Phòng 105 hoặc bác sĩ, nhưng móc con mắt thì đâu phải dễ như chặt một ngón tay. Chỉ dựa dẫm vào bác sĩ hoặc Phòng 105 thôi sẽ rất nguy hiểm.
Tệ hơn nữa, tôi còn có một dự cảm rất xấu về “con mắt” đó.
Trong nhóm chỉ có một người sở hữu ‘con mắt đặc biệt’ đủ để trở thành vật phẩm.
Khi mọi người còn đang ngập ngừng nhìn chị tôi, người cúi đầu đầy bất an, thì một giọng đầy năng lượng vang lên:
“Thử nghiệm đã! Làm thí nghiệm trước đi!”
“Ông ơi?”
“Không thể cứ móc bừa một con mắt ra thử được. Với lại, nếu giả thuyết của Eunsol đúng thì đâu phải cứ móc là được — phải ‘quan sát thế giới ở đỉnh cao’ rồi mới móc, điều kiện đấy bản thân nó cũng phức tạp lắm rồi.”
“Ừ thì…”
“Cho nên phải thí nghiệm xem giả thuyết có đúng không. Con, con vẹt kiêu căng đó! Quăng nó vô bão thử!”
- Kéeeeet!!
Con vẹt đang ngủ gà ngủ gật suốt buổi chiếu phim bỗng la lên thảm thiết. Ông thì trông vui như chưa từng thấy vui bao giờ.
“Thấy cái gì giống bão là ta quăng vào ngay, nên mọi người đừng lo! Chỉ cần nhổ số lông bằng với số tóc con vẹt chết giẫm này đã nhổ từ đầu ta thôi!”
“Ô-ông! Đó là bạo hành động vật mức độ nặng rồi đó!”
“Songee, cháu quên nó hành hạ tóc ta suốt thời gian qua à?”
Songee chỉ biết im lặng trước câu phản bác đó.
***
Buổi tối, cả nhóm bàn bạc xem có nên vào lại phim thứ ba không. Là vì Hướng Dẫn Viên đã nói trước rằng, bộ phim kinh dị sẽ “thuộc một đẳng cấp khác”.
Chị Eunsol cho ý kiến:
“Hướng Dẫn Viên nói có phần đe dọa vậy, chứ thật ra Phòng Nguyền Rủa cũng nguy hiểm không kém. Với lại, tụi mình vẫn còn đông người cơ mà?”
Tôi lập tức đáp:
“Đúng rồi ạ. Còn năm người: em, Ahri, Seungyub, chị và ông.”
“Hotel Cinema nói gì thì nói… cảm giác vẫn dễ hơn theo nhiều khía cạnh nhỉ. Hai phim trước tụi mình đều clear trong hai lần thử.”
Ahri gật đầu:
“Em cũng thấy Hotel Cinema dễ hơn. Em nghĩ em còn biết vì sao nữa luôn.”
“Vì sao?”
Ahri liếc về phía bác sĩ, rồi nói:
“Vì cả 9 người tụi mình đều còn sống và nguyên vẹn.”
Bác sĩ bật cười:
“Tôi hiểu rồi. Điều đó thực sự đúng là khác biệt lắm. Hãy tưởng tượng nếu giống các nhóm trước—hai người chết ở tầng một, hai người nữa chết ở tầng hai vì nội chiến. Chỉ còn bốn, năm người vào rạp. Thì chỉ còn một lần thử cuối cùng là hết sạch.”
Tôi cũng phải gật gù vô thức.
“Đó là khía cạnh quan trọng thật. Em cứ tưởng đây là nhiệm vụ solo, ai vào nấy làm. Nhưng thật ra vẫn có tính đồng đội nữa. Nếu quan hệ trong nhóm tốt, thì kiểu gì cũng dễ hơn nhờ có nhiều lượt.”
Elena bổ sung một điểm khác:
“Việc thuyết phục giám khảo cũng quan trọng. Cả hai lần trước vốn là fail, nhưng tụi mình đã vượt qua bằng cái miệng. Cô gái bán đồ lưu niệm thì ‘dễ nói chuyện’ bất ngờ, còn kể cả Hướng Dẫn Viên cũng không quá cứng nhắc.”
Ông thở dài:
“Trong ba đứa đó, thằng Thương Nhân là tệ nhất. Chúng ta đừng nghĩ là sẽ thuyết phục được hắn.”
“Nhưng nếu hai người còn lại đồng ý là đủ rồi mà.”
Cuối cùng, cả nhóm thống nhất là Hotel Cinema dễ hơn dự tính và ngày mai sẽ vào thử tiếp.
Tôi còn Lời Khuyên nên hỏi thử. Tất nhiên không hỏi nội dung phim — họ sẽ không bao giờ trả lời.
Lời Khuyên: 2 → 1
Có lưu ý gì khi bước vào phim cuối không? Tôi không hỏi nội dung.
Hãy hỏi hướng dẫn viên thật kỹ tại sao phim kinh dị lại được xem là khó.
“Hở?”
“Con cú nói gì?”
“Nó bảo: hỏi chi tiết tại sao phim kinh dị lại khó.”
“Hừm… nghĩa là gì đây?”
Không ai nghĩ ra đáp án dù có vò đầu bứt tai thế nào đi nữa.
“Vì nó bảo chúng ta hỏi thì mai hỏi đi. Nghĩ nữa cũng vô ích.”
Chúng tôi quyết định là mai sẽ hỏi vì đây không phải là chuyện chúng tôi có thể giải quyết bằng cách băn khoăn với nhau. Cả nhóm chuyển sang chủ đề cuối: ai sẽ vào trước?
Lần này thì Ông nghiêm mặt, có vẻ u ám:
“Ta sẽ vào trước.”
“…”
“Giờ mọi người đã hiểu rồi chứ? Những người có khả năng giải quyết vấn đề thì nên vào sau. Người vô dụng thì vào trước, tìm ra các biến số và chết.”
Eunsol-noona chen vào:
“Kain và Ahri khỏi nói, Seungyub có ‘Vận May’ cũng cực hữu dụng trong phim kinh dị, nên ba người đó phải vào sau. Vậy chỉ còn chị và ông… hay để chị vào trước nhé?”
“Cháu có Di Sản. Cháu mạnh hơn ta. Nên là cháu phải vào sau.”
“Nhưng biết đâu Di Sản của cháu lại vô dụng thì sao?”
“Nó là phim kinh dị mà? Một Di Sản vô hiệu hóa tấn công tinh thần mà vô dụng kiểu gì? Cháu đừng tự ti quá.”
“Th- thật vậy sao ak?”
Vậy là ngày mai ông sẽ vào trước.
Thế là cuộc họp hôm nay kết thúc.
Đêm hôm đó, khi đứng ở tầng hai nhìn ra cánh đồng tuyết, tôi chợt nảy ra suy nghĩ kỳ cục khi gặp một cơn bão tuyết che kín tầm nhìn của tôi, dù nó có dịu hơn hẳn so với hồi trước rồi.
Bão tuyết—
Chẳng phải cũng là một dạng “bão” sao?
Tiện là tôi còn một Lời Khuyên.
Advice: 1 → 0
Về nguyên liệu của Giày Gắn Cánh—Cứ ném Perro ra ngoài kia rồi nhổ lông thì có tính không?
Nhổ lông thì ổn mà, đúng không? Phải nhổ lông vẹt trong khi phải cày ải Phòng Nguyền Rủa thì phiền phức chết đi được chứ?
…Cứ thử đi.
Có vẻ là không ổn lắm.
***
Hôm sau, chúng tôi vào lại Phòng 204 để đương đầu với bộ phim cuối cùng.
Theo lời Con Cú, khi chúng tôi hỏi vì sao phim kinh dị lại khó, Hướng Dẫn Viên yếu ớt trả lời:
“Gì? Đột nhiên hỏi lúc này sao?”
“Haha! Eunsol, sao cô nói như ngạc nhiên thế? Nghĩ kỹ thì cũng chẳng phải thay đổi gì đặc biệt. Chẳng phải từ đầu tới giờ các người đã được nhận… đặc quyền à?”
“Đặc quyền?”
“Đúng vậy. Hai màn trước, các người được hưởng ‘quá nhiều lợi ích’ — thứ vốn không tồn tại trong Phòng Nguyền Rủa. Giờ bọn ta chỉ là lấy lại thôi.”
“…”
“Không cần lo lắng quá đâu. Với các người thì điều kiện này quen thuộc hơn đấy — vì Phòng Nguyền Rủa vốn là như thế.”
Phim cuối, “Những Câu Chuyện Kinh Dị”, được tiến hành theo thời gian thực.
“Trước giờ, các ngươi luôn biết mình đi được bao xa nhờ vào thời lượng trình chiếu của phim. Cảnh nào trông ‘bình thường quá’ thì các người có thể đoán rằng sẽ có nguy hiểm ẩn sau. Giờ thì hết rồi.”
“…”
“Khán giả bên ngoài thì vẫn xem bản phim được cắt dựng. Nhưng người bước vào bên trong thì sẽ sống trong thời gian thật — có thể 5 tiếng, 10 tiếng, hoặc một tuần. Không có skip cảnh. Không có bất kỳ manh mối nào xem các ngươi có đang ở khúc nguy hiểm hay không.”
“…”
“Thế nhưng, đây vẫn là Phòng Nhiệm Vụ. Các ngươi vẫn có quyền rút lui. Các ngươi muốn quay lại? Hay chọn phòng khác đây?”
“Không. Bọn ta vẫn sẽ vào. Có gì thay đổi đâu?”
“Thế thì bắt đầu. Người chơi Kim Mooksung. Xin mời bước vào.”
Như đã nói, ông bước lên với vẻ mặt cương nghị. Bộ phim “Những Câu Chuyện Kinh Dị” bắt đầu.
