User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 133
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
“C-cái gì thế này?”
Giọng Elena nghe đầy hoang mang, nhưng chẳng ai trả lời được. Vì thật ra, ai cũng đang nghĩ y hệt cô ấy!
“Cái quái gì vậy hả, đồ khách sạn ngu học!?”
Ahri chửi thẳng mặt, và lần này chẳng ai cản. Ý nghĩ của mọi người đều giống nhau cả.
Thực sự… cái đéo gì vậy? Không phải nãy giờ đang coi một bộ phim hành động hoành tráng bình thường còn gì?
Đến đoạn tấn công đế đô đột ngột thì hơi bất ngờ thật, nhưng tôi vẫn nghĩ tình tiết này cũng hợp lý—anh hùng chiến tranh đối đầu với hoàng đế. Nhưng kiểu gì mà cuối cùng chỉ có mỗi xác hoàng đế đứng dậy? Quảng cáo thuốc mọc tóc???
“Thật đấy, nãy mình vừa xem cái gì vậy? Có ai hiểu gì không!?”
Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ xem phim nào ngu xuẩn đến mức này!
Giữa lúc cả bọn đang bấn loạn, Eunsol-noona—người duy nhất còn giữ được tỉnh táo—lên tiếng:
“Mọi người không thấy thông báo lúc nãy sao?”
“Thông báo?”
“Có một cái thông báo hiện lên cuối phim. ‘Bạn đã nhận được được ‘Tóc Của Chiến Binh Chịu Được Lôi Đình!’.”
Tôi chẳng nhìn thấy. Thú thật, cuối phim nó bẻ cua quá gắt nên tôi còn chẳng đủ thần trí để để ý cái thông báo mờ ảo chớp tắt ở góc tầm nhìn.
“Nếu là Tóc Của Chiến Binh Chịu Được Lôi Đình, thì đó là nguyên liệu để chế Giày Gắn Cánh đấy nhỉ.”
“Đúng thế. Vậy nên chị đang nghĩ… chắc là vì cảnh ‘biến hình’ ở giữa phim sao?”
Nghe đến đó, một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi:
“Đừng nói là—vì anh ấy chịu được sấm sét khi đánh nhau với Kurta nên tóc của anh ấy trở thành phần thưởng ạ?”
“Có vẻ là vậy thật. Nhưng mà… cậu ta tự nhiên biến hình thành cái thứ kỳ quặc kiểu Kamen Rider trong lúc đánh nhau đúng không? Rồi tóc rụng sạch, thế là tụi nó phải nhét vào cái quảng cáo thuốc mọc tóc để tái tạo lại tóc.”
Ông, vẫn ngồi nghe chăm chú, ngơ người hỏi:
“Khoan, không phải cái cảnh biến hình đó là một phần cốt truyện à? Không, nếu tóc là phần thưởng… thì tại sao trong cốt truyện lại có cảnh biến hình khiến mất sạch tóc?”
Công nhận. Nếu tóc là phần thưởng, thì cái cảnh biến hình rụng tóc kia sao lại xuất hiện trong phim? Nó không hợp lý chút nào mà phải không?
Trừ phi… cảnh biến hình đó vốn không phải thuộc về bộ phim!
Đúng lúc đó, kèm theo âm thanh quen thuộc “Dun-dun-da-da!”, các giám khảo xuất hiện.
Không khí của bọn họ hôm nay khác khác so với hôm qua. Cô gái quầy lưu niệm cúi gằm mặt, không dám ngẩng đầu lên. Tên Thương Nhân thì nhìn trần nhà như đang mất hồn.
Trong cái bầu không khí đột nhiêm im ắng, ngay cả tên Thương Nhân thường vẫn lắm mồm cũng ngậm chặt miệng. Lần này, cô gái quầy lưu niệm cẩn thận giơ biển của mình lên trước.
“Tôi… cho qua.”
“Hả?”
Tiếng la đầy bất ngờ lại xuất phát từ bên tôi.
Cho qua!? Với cái kết ngu học nhất lịch sử điện ảnh thế giới???
“T-trừ cái đoạn cuối ra, thì tôi nghĩ câu chuyện rất hay. Đặc biệt là cảnh hành động ấy, hết sức ấn tượng! Cảnh bắt Kurta! Tôi muốn khen phần đó. Dù không theo tuyến cơ bản, nhưng chính vì thế mà càng ấn tượng, vì nhân vật chính đã vượt qua bằng kĩ năng của mình. Đoạn tiếm vị sau đó cũng tốt nữa. Tôi thích quyết định phế truất hoàng đế của anh hùng chiến tranh.”
Ahri dè dặt hỏi:
“Còn… tiêu chuẩn đúng là gì? Bọn này tưởng gặp Kurta là fail luôn rồi. Nghĩ thế nào thì nghiến răng đánh nhau với cái con quỷ đó đâu phải chuyện hợp lý?”
Cô gái quầy lưu niệm im lặng. Nếu giám khảo mà đánh giá chưa đạt, người tiếp theo phải vào trong lại lần nữa. Cô ta chẳng thể tiết lộ đáp án đúng cho chúng tôi.
Nhưng nếu cô gái quầy lưu niệm, những tưởng khó tính nhất còn cho qua thì coi như ổn rồi. Còn tên Thương Nhân thì—hắn thích mấy cái plot lố lăng mà. Nên chắc—
“Ta cho fail.”
“Uwaaaah!!!”
“Ê đồ điên! Không phải ngươi thích mấy cái ending lố lăng à!? Tao năm nay 68 tuổi rồi mà tao chưa gặp cái ending nào cứt chó như thế này cả!”
Cái quái gì, giờ thằng cha này lại trở mặt làm vật cản à?
Tôi vội giơ tay:
“Sao lại fail!? Ngươi chẳng phải đã nói ngươi đánh giá cao những câu chuyện độc đáo và kì lạ mà!?”
Tên Thương Nhân đột quay ngoắt người lại, biến hình thành giáo sư nghiêm túc. Sau thoáng chốc kinh ngạc, hắn ta trả lời với một tông giọng hoàn toàn khác mọi khi.
“Ừ hử… Người chơi Han Kain. Ta không biết cậu nghĩ ta là người thế nào, nhưng điều ta thích không phải thể loại cốt truyện viết bừa như củi nhóm lửa.”
“Cho bọn ta ví dụ xem nào? Cái gì được cái gì không đi!”
“Một ví dụ tệ? Ta nghĩ ngay được đây. Chẳng hạn như, nhân vật chính đang từ từ thâu tóm cả một tập đoàn lớn, xong cuối phim bị xe tải cán chết và tỉnh dậy bảo ‘tất cả chỉ là giấc mơ’. Loại kết thúc nhóm củi như thế, ta có cho qua không?”
Elena, im từ nãy, bật lên bực bội:
“Nhưng lúc ta đập chết Thái tử bằng cán cân thì ngươi lại cho qua!?”
“Nếu người chơi Cha Jinchul xé xác Tổng Chỉ Huy Bộ Quốc Phòng hay mấy tướng lĩnh khác, ta đã cho qua rồi đó!”
“Sao tự dưng ngươi lại giết đồng minh!? Giết đồng minh thì pass, còn quảng cáo mọc tóc thì fail!?”
“Nhìn cái là thấy rõ ràng khác nhau mà? Một bên thì mới mẻ sảng khoái, bên còn lại thì chỉ là đần độn.”
“Khác chỗ nào!?”
Thương Nhân đột nhiên đứng bật dậy, lật cả bàn.
“KHÁC TRONG MẮT TA! KHÁC TRONG MẮT TA!”
Thằng cha này đang nói gì nữa đây?
“Bọn ta hỏi tiêu chuẩn đánh giá, mà ngươi chỉ nói ‘khác vì thấy khác’—”
“Ta đứng trên trời! Ta là tiêu chuẩn của thế giới! Không theo ý ta thì là rác!”
Đến đây thì Ahri nổi điên, ném luôn cái ghế.
“Ê! Thật sự thì bọn ta có phá ending đâu nhé!? Là các ngươi làm nát nó đó!”
“Không phải lỗi của ta~! Ta đánh giá kể cả đoạn ending nhé~! Không thích thì tự làm giám khảo đi! Bái bai mọi người! Fail là fail, ta đi đây nhá!”
Thương Nhân bỏ lại mấy lời đó rồi biến mất không dấu vết.
Cả gian phòng chìm vào câm lặng, và chúng tôi cạn lời.
“T-thằng… đó vừa nói cái gì vậy?”
“…”
Rồi đến lượt thợ thủ công bí ẩn lặng lẽ giơ bảng.
“Là X.”
Nghe những lời của Ahri, thì Chị thở dài.
“Trời ơi… Jinchul nỗ lực vậy mà fail á? Thật sự… cái này hơi—”
Tôi giơ tay ngay lập tức. Nếu không phản đối thì kết quả sẽ được xác nhận, vậy nên chúng tôi phải thay đổi phán quyết. Tôi cuối cùng cũng khiến bản thân bình tĩnh lại được và suy nghĩ.
Rốt cuộc tiêu chuẩn của thằng này là cái quái gì?
Chúng tôi từng hỏi về tiêu chuẩn của khối LEGO từ ngày đầu, thậm chí dùng cả Lời Khuyên.
— Hãy nghĩ xem Lego là loại tồn tại gì.
Lego… là gì?
Ngoài khách sạn, trong quả cầu tuyết, thứ thợ thủ công kỳ lạ đó vốn là đồ chơi ngay từ khi phát hiện. Dù đã kích hoạt trong Khách Dạn, nó vẫn giống robot, không có trí khôn, không thể giao tiếp.
“Lego…”
“Kain?”
Ahri nhìn tôi khó hiểu.
“Lego … không có trí tuệ.”
“Hả?”
“Là đồ chơi. Không có não. Không giao tiếp được. Một con robot không trí tuệ thì ra quyết định phán xét kiểu gì?”
Một ý nghĩ cực lố bịch lóe lên trong tôi. Và kinh nghiệm báo cho tôi rằng tại Khách Sạn này, ý nghĩ nghe ngu thì lại thường đúng.
Tôi ngăn quá trình đánh giá lại rồi bước tới gần khối Lego.
Thuận tiện là tên Thương Nhânđã biến mất sau khi lải nhải. Cô gái lưu niệm dù đang nghĩ gì đi nữa thì cũng cúi đầu tránh mắt chúng tôi.
Khi tiến lại đủ gần, tôi thấy bàn tay Lego đang giơ bảng X—được kéo bởi một sợi chỉ trong suốt.
“...Cái gì đây?”
Tìm ra rồi thì phần còn lại cũng nhanh gọn. Không cần lần theo sợi chỉ, Noona đã lập tức truy vết sợi chỉ đó và…
Ánh mắt cả nhóm dồn về NPC thứ ba—“giám khảo thật sự”: Hướng Dẫn Viên.
“…”
“…”
“Dun-dun-da-da!”
“Ngươi…!”
Ông đang chuẩn bị chửi thì cúi đầu bỏ cuộc, thở dài. Tôi hiểu quá rõ cảm giác đó. Tức giận với một thằng cha đang tự lồng hiệu ứng “Dun-dun-da-da!!” vào lúc này để làm cái gì?
Khổng Tử từng nói: gặp đứa đi ỉa bên đường thì còn khuyên được, vì ít ra vẫn còn chút lương tâm, chứ đứa ỉa ra giữa đường thì nên bỏ luôn, không dạy được.
Ahri nói bằng giọng mệt mỏi vô hạn:
“... Được rồi. Giám khảo thứ ba giấu mặt. Tiêu chuẩn của ngươi là gì mà fail bọn ta liên tục?”
“Đơn giản thôi. Ta thích happy ending.”
“Happy ending?”
“Tất nhiên, ta không yêu cầu phi lý. Là phim chiến tranh mà, sao không thể không có người chết được. Ta chấp nhận tới mức đó! Nhưng nhân vật chính thì… ít nhất nên có kết thúc hạnh phúc. Trong trường hợp của người chơi Cha Jinchul, ta thấy hơi buồn vì anh ta đã đẩy hoàng đế tới mức phải tự sát. Lẽ ra không cần đảo chính như vậy.”
“Nhưng hoàng đế muốn giết anh ta mà! Anh ta làm gì được!?”
“Có thể đẩy lui nỗ lực ám sát rồi đi ẩn cư. Hoặc cảm hóa bằng đối thoại chân thành. Hoặc âm thầm bắt và nhốt Hoàng Đế để ngăn tự sát.”
Thật bất ngờ—Hướng Dẫn Viên đã nói ra những tiêu chí rõ ràng. Hắn muốn tất cả nhân vật chính nhận được kết cục có hậu. Thậm chí với phản diện, hắn cũng thích kiểu cảm hóa hơn là giết.
Cũng khó mà nghĩ ra cách để phản bác, khi hắn thật sự không phải đang yêu cầu vô lí, thậm chí còn đưa ra các kịch bản thay thế để điều đó có thể xảy ra.
Mấy câu đối thoại chân thành hay cảm hóa thì phi thực tế thật, nhưng phần ‘tránh ám sát rồi ẩn cư’ thì… với năng lực của Hyung, nếu đã thật sự muốn thì khá chắc là cũng làm được.
Nhưng khó mà cãi được tại sao hắn lại thích mấy kiểu phát triển rắc rối như vậy? Hắn bảo tại ta thích thế, thì người ta cãi sao nổi?
Tôi còn đang nghĩ thì Ahri chen vào:
“Ý ngươi là ngươi thất vọng vì hoàng đế đã chết?”
“Nói gọn vậy cũng được.”
“Nhưng ông ta chưa chết mà.”
“Hả?”
“Ngươi xem phim khác với bọn ta xem à? Rõ ràng cuối phim hoàng đế sống lại mà?”
Ahri đang nói gì nữa đấy?
“Haha! Người chơi Kim Ahri, cô lại định chơi mấy trò lươn khươn đấy à? Cảnh đó là quảng cáo. Không phải là một phần của bộ phim—“
“Quảng cáo? Ai lại nhét quảng cáo vào giữa phim?”
“Ở Việt Nam hoặc Ấn Độ—”
“Đó là Việt Nam với Ấn Độ! Đây là đâu? Không phải chúng ta đang nói tiếng Hàn à? Ngay đầu phim ngươi còn nói: ‘Khách Sạn Pioneer tự hào vì dẫn đầu thế giới về mọi mặt’!”
“T-thì, đúng là ta đã nói thế thật-”
“Đã hàng đầu thế giới thì phải trở thành tiêu chuẩn top đầu thế giới để thị trường noi theo! Top 5 thị trường phim lớn nhất là: Mỹ, Trung Quốc, Nhật, Hàn, Anh! Chỉ ra cho ta một nước trong số đó có cảnh nhân vật chết rồi sống dậy quẩy quảng cáo mọc tóc ngay trong phim coi!”
Hướng Dẫn Viên bắt đầu bối rối và không biết nói gì, Ahri thậm chí còn nói chắc nịch hơn.
“Không lẽ ngươi tính bê tiêu chuẩn của thị trường xếp thứ 7—Ấn Độ—vào!? Ta tin một khách sạn tự xưng top 1 thế giới mà dùng tiêu chuẩn top 7 đấy chứ?”
“...Ngươi đang định nói gì? Rằng trong các nước đó, không có quảng cáo giữa phim?”
“Đúng vậy. Cảnh cuối không phải quảng cáo. Nó là một phần của phim. Hoàng đế đã sống lại thật. Và đang… chuẩn bị kế hoạch gì đó.”
“…Kế hoạch gì đó?”
“Gợi ý cho phần hai chứ còn gì nữa.”
Ahri. Đầu anh mày đang đau lắm rồi.
“H-hậu truyện!? Nói cho hợp lý tí đi! Rõ ràng hoàng đế và Cha Jinchul cùng đọc giá 39,800 won mà!?”
“Thì biết đâu não hoàng đế bị cháy khi hồi sinh! Còn Cha Jinchul bị điều khiển! Với lại… cái gì mà nói cho hợp lý? Nhét quảng cáo mọc tóc ở cuối phim là hợp lý chắc!?”
“…”
“Ta nói sai à? Không hề có quảng cáo. Hoàng đế sống lại thật. Và hắn đang hé mở kế hoạch cho tương lai, ngụ ý sẽ có phần hai.”
Đến đây, Noona, người thường có thái độ “ồ, sao cũng được ấy mà”, lại lao tới lắc mạnh người tên Hướng Dẫn Viên:
“Này! Nếu còn chút lương tâm thì nói thật đi! Cảnh dị hợm cuối phim đó—các người nhét vào đúng không!? Là lỗi của các ngươi đúng không!? Các ngươi phải đưa cho bọn ta nguyên liệu của Giày Gắn Cánh, nhưng vì Jinchul đã biến hình, nên các ngươi không còn cách nào khác ngoài việc phải giở trò con bò!”
“…”
“Các ngươi đã giở trò, rồi tên Thương Nhân nhìn thấy cái ending nhảm cứt, đã lập tức fail ngay rồi chạy mất dép!? Giám khảo tự làm nát ending rồi quay qua fail tụi ta vì ending nát!? Trên đời có logic như vậy không hả!?”
Khách Sạn thường vô lý thật, nhưng cái này vượt mức vô lý.
Cuối cùng, Hướng Dẫn Viên chịu thua:
“Whew… Mệt quá đi mất. Ta nghĩ mình già mất rồi.”
Ông kinh ngạc kêu lên:
“Mấy thằng ôn con này còn làm ta già hơn đây này. Tâm hồn ta chắc phải hơn 70 tuổi rồi.”
“Bảy mươi vẫn khá trẻ mà.”
“…”
“Được rồi. Lần này… vì chúng ta cũng có chút trách nhiệm—”
Cô gái quầy lưu niệm hét từ xa:
“Xàm lồn! Không phải ‘chúng ta’! Là ngươi gây ra!”
À, hóa ra thằng cha Hướng Dẫn Viên này là thủ phạm chính à?
“…Do lần này ta chịu trách nhiệm nên lần này ta sẽ bỏ qua, đánh đạt cho các ngươi. Nhưng nhớ cho kỹ này. Đặc biệt là cô, Ahri. Cô giờ trò lươn lẹo nhiều quá rồi đấy. Kiểu lắt léo này đến đây thôi—”
Ahri thở dài thườn thượt:
“Làm ơn, ta xin đấy. Các ngươi mới là những người cần ngừng làm mấy chuyện dị hợm ấy.”
“Ta hy vọng cô hiểu cho. Mấy màn ngụy biện đó đến đây là chấm dứt. Khi các người quay lại lần sau, ta đảm bảo phim kinh dị lần này sẽ ở một đẳng cấp khác.”
Với lời cảnh báo đầy u ám của Hướng Dẫn Viên, thì bộ phim thứ hai cũng đã kết thúc.
