Ở một nơi kỳ lạ tràn ngập những màn hình lơ lửng, một người đàn ông trung niên mặc vest, một sinh vật quái dị, và một cô gái tóc búi như bánh màn thầu đang ngồi quanh chiếc bàn tròn giữa phòng.
Cô gái lên tiếng trước:
“Cái con nhóc đó sao lại xen vào đúng lúc này chứ!? Lại còn ngay trong lúc chiếu phim! Giờ chúng ta phải làm sao đây!?”
Sinh vật quái dị trả lời tỉnh queo:
“Thì ngươi đã sửa nội dung phim rồi còn gì. Khán giả đâu có thấy cảnh mà con phù thuỷ chen vào.”
Cô gái trợn tròn mắt:
“Ngươi đùa ta hả? Nhân vật bên trong thì đều biết hết! Tụi nó mà ra ngoài họp cái là bung bét hết mọi chuyện!”
“Thì sửa tiếp lần nữa thôi. Chỉ cần ‘chỉnh’ lại ký ức của Cha Jinchul ở đoạn cuối phim. Giờ chúng ta cũng đủ quyền rồi mà? Với lại, che giấu chuyện phù thủy bắt đầu tỉnh dậy thì ta nghĩ là cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
“Tại sao lại vô nghĩa!? Tự nhiên nếu cả Tổ đội Khách Sạn quên sạch về cô ta, thì nền tảng tồn tại của phù thuỷ cũng sẽ sụp đổ chứ!?”
Sinh vật quái dị, tức tên Thương Nhân, hừ mũi:
“Ta đâu có nói về việc che giấu cái sự thức tỉnh có phần luộm thuộm kia sẽ có lợi cho Tổ đội Khách Sạn hay không. Mà sao ngươi còn giúp tụi nó? Ngươi nghĩ tụi nó sẽ hồi sinh cho ngươi chắc? Nhìn kiểu gì đi nữa thì người kế tiếp được chọn gần như đã chốt sổ rồi.”
Theo ý kiến của tên Thương Nhân, đây chẳng phải chuyện bọn họ cần chen vào. Một thực thể bị nhốt trong Phòng Cửa Ngõ, tạo bản sao gửi ra ngoài bằng ma thuật kỳ quái. Chuyện này không phải lần đầu xảy ra.
Các Hậu Thuẫn Giả có quyền quyết định cũng luôn có cùng thái độ với dạng sự cố như thế này.
Chuyện này cũng là một phần tiến trình của Khách Sạn. Nếu vượt qua được, thì chỉ là xúc tác cho sự phát triển thôi.
Tên Thương Nhân khịt mũi trước suy nghĩ rằng Cha Jinchul có bị mấy trò của phù thủy làm cho biến dị, hay Tổ đội Khách Sạn sẽ gặp nguy hiểm.
Liên quan gì đến ta chứ?
Ngược lại, cô gái thì nghĩ cái kiểu thái độ “kệ mẹ cuộc đời” này từ phía các Hậu Thuẫn Giả rất hợp, nhưng cũng rất vô trách nhiệm. Suy cho cùng, những thực thể “thoát ra bằng cách đó” lúc nào cũng vô tình gây ra tai nạn.
Cô không muốn vậy. Cô thật sự không muốn cái tổ đội này tan nát một cách vô ích. Cô muốn họ vượt qua Tầng 2, đối mặt với Bàn Tay Khổng Lồ ở cuối Tầng 3. Và rồi…
Trong chốc lát, cô gái bất giác nhớ lại giấc mơ mà cả kiếp trước cô không buông bỏ nổi — rồi lại nhanh chóng lắc đầu.
Tên Thương Nhân quan sát cô rồi lên tiếng:
“Ngươi vẫn còn vương vấn gì với thế giới bên ngoài sao? Đến lúc buông bỏ hết đi rồi.”
“Ta khác so với ngươi.”
“Buông bỏ hết vấn vương với bên ngoài đi. Khách Sạn không phải là một nơi khá thú vị sao?”
“…Nghe từ cái mồm ngươi thì thấy ghê ghê sao ấy.”
“Haha! Sao ngươi nói vậy được? À! Đừng nói là ngươi vẫn nhớ chuyện ta giết ngươi ở kiếp trước—”
Xoẹt!
Một thanh kiếm trắng như tuyết bật ra từ cánh tay phải của cô. Trong khoảnh khắc, lưỡi kiếm tuyệt đẹp không khác gì tạo tác pha lê đó tỏa ra ánh sáng xanh lam, và rồi cô gái chém tên Thương Nhân thành 7 khúc chỉ sau hai nhát.
“…”
Ngay sau đó, thịt và xương trên không trung tự dính lại, vô hiệu hóa mọi thương tổn. Cô gái nhìn vậy chỉ thở dài.
Lại dính cái trò ngu của tên này rồi… Chắc hắn sẽ trêu mình cả tháng quá.
Bọn họ không phải là những thực thể muốn là chết được. Họ đã chấp nhận phải phục vụ vĩnh hằng, thay vì rơi xuống địa ngục. Cái giá bọn họ phải trả chính là như vậy.
“Hahaha! Cảm động ghê ha? Ha, cứ đà này chắc ta phải kể lại cái bàn tay phải của cô hồi đó ta ‘ăn’ có vị—”
“Trời đất ơi, đồ người ngoài hành tinh biến thái!!”
- Rầm!
Người nãy giờ im lặng đập mạnh xuống bàn. Cả cô gái và tên Thương Nhân đồng loạt quay sang nhìn Hướng Dẫn Viên.
“Cả hai ngươi, thế là đủ rồi. Thật ra còn chuyện quan trọng hơn phù thủy thức tỉnh nhiều.”
Tên Thương Nhân gật đầu.
“Ý ngươi là phần thưởng ẩn?”
“Điều kiện nhận phần thưởng ẩn đã được kích hoạt khi Kurta bị đánh bại. Nhưng vấn đề là chúng ta không thể trao phần thưởng. Không ngờ kẻ trốn thoát lại biến đổi cơ thể Cha Jinchul ‘theo cái kiểu đó’.”
Cô gái ôm đầu rầu rĩ:
“Giờ chúng ta tính sao…”
Hướng Dẫn Viên mỉm cười nhẹ.
“Ta có ý này hay lắm.”
Vừa nghe “ý này”, cô gái và tên Thương Nhân cùng nghĩ một điều như nhau, khi mà không gian sụp đổ, báo hiệu cuộc họp kết thúc.
Đúng là tên hướng dẫn viên rạp phim này mới là thằng ngu nhất!
***
- Cha Jinchul
“Chém chết tên bạo chúa!!”
Giữa chiến trường hỗn loạn, nơi hàng ngàn quân đang vây công tường thành bảo vệ kinh đô! Từ tuyến sau, tôi gào lên hết sức, rồi tiếng hò reo như sóng nổi dậy.
“Xông lên!!”
Wow… cảnh này hoành tráng đấy.
Nhìn cảnh vô số đạo quân, đông đến mức nhìn qua một lượt cũng không thể thấy hết được, đang dựng thang, dựng tháp công thành đúng là tráng lệ thật.
Tôi đang ngắm thì Tổng Chỉ Huy Bộ Quốc Phòng đến gần.
“Tướng quân Cha!”
“Xin ngài cứ nói.”
“Tướng quân nghĩ sao về cục diện trận này?”
…Tôi biết gì trời? Nhìn vậy chứ tôi cũng chỉ đoán được là phe mình đang chiếm lợi thế. Nhưng khi không chắc thì trả lời khiêm tốn cho lành.
“Xin ngài chỉ giáo.”
“Không ổn! Cực kì không ổn!”
“Ý ngài là sao cơ…?”
“Tướng quân, nếu trận này kéo dài thì ai được lợi nhất?”
“Chắc là… Hoàng đế?”
“Tất nhiên! Quân nam bộ và tây bộ của đế quốc vẫn đang kéo lên. Nếu bọn chúng nhập quân, chúng ta sẽ bị bao vây.”
“Vậy chúng ta phải làm gì?”
“Phải tốc chiến tốc thắng! Chúng ta phải phá tường, chiếm hoàng cung!”
Tôi quay anh mắt, nhìn ra chiến trường.
Nhìn qua thì tường thành vốn đã lung lay. Lửa bùng lên ở nhiều nơi, tạo nên làn khói bốc mùi khó chịu, và nhiều đoạn tường đã sập rồi. Nếu hai bên không có viện quân, chắc phe tôi cũng thắng rồi.
Nhưng lời Tổng Chỉ Huy rất rõ: viện quân của Hoàng Đế đang đến. Thời gian không còn nhiều cho chúng tôi!
Không cần nói nhiều nữa. Đến lúc tôi ra tay rồi.
***
Khi tôi dồn lực vào chân, đạp mạnh, thì cơ thể tôi bay vọt lên như muốn chạm tới trời cao.
Chỉ năm bước.
Chỉ cần bấy nhiêu bước để lên tới chân tường. Với cơ thể vốn đã siêu phàm và giờ còn bị phù thuỷ “độ lại”, thì tôi không thể được coi là người của thế giới này nữa đâu.
Mình nghĩ mình làm được rồi đấy.
“T-Tướng quân? Ngài định làm gì!?”
Tôi mặc kệ lời nói của một vị tướng đồng minh đang bối rối. Tôi bắt đầu leo tường.
“C-Chặn hắn lại!”
Một dòng chất lỏng đặc quánh đổ xuống.
Dầu sôi à? Vô nghĩa thôi. Cơ thể này còn chịu được cả sấm sét của Kurta mà.
- Keng!
Tên bắn liên tục vào người tôi. Lại là vô nghĩa. Da tôi giờ cứng như thể bọc thép toàn thân.
Tôi bám vào vài khe đá, bật người vài lần rồi đặt chân lên đỉnh tường. Bọn lính xung quanh nhìn tôi như nhìn quái vật.
Tôi hơi do dự một lát. Đây có hơi khác với trận chiến ở thảo nguyên. Khi đó là đánh dị tộc, nên tôi chỉ cần chém giết mọi thứ là xong. Còn giờ thì cũng hơi giống một cuộc nội chiến.
Tôi cần phải cân nhắc vài thứ như dư luận sau chiến tranh. Thay vì tàn sát binh lính, tôi nên thể hiện sức mạnh áp đảo tuyệt đối để buộc họ đầu hàng.
Tôi bắt đầu đi xuống tường thành một cách từ tốn, hết sức từ tốn.
Tôi đỡ tên bắn tới bằng thân người.
Khi bọn chúng lăn những tảng đá lớn xuống thì tôi nghiền nát nó bằng nắm đấm.
Tôi xốc những tên lính cầm thương lao tới rồi quẳng sang một bên.
Cuối cùng, khi bọn chúng bắt đầu nhìn tôi không phải như một tướng mạnh mà là một thứ gì đó không còn là con người, tôi cất giọng trước hàng trăm tên lính đang thủ thành:
“Chỉ có vậy thôi à?”
“…”
“Ta sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa. Làm tốt hơn đi.”
Cho đến khi tôi thong dong đi đến cổng và hủy diệt nó, thì không một ai dám đứng cản đường nữa.
***
Nhận xét này có phần hơi trễ, nhưng có vẻ thể loại phim đã thay đổi rất nhiều kể từ khi chiến trường đổi từ ‘tường thành’ sang ‘đế đô’. Đương nhiên là bộ phim đầu tiên cũng giống vậy.
Trận công thành này đúng là điểm nhấn của “Thủ Hộ Giả Của Bức Tường — phiên bản Cha Jinchul”. Không có biến cố nào sau khi quân trấn thủ tường thành tiến vào.
Đây là nội chiến, nên Tổng Chỉ Huy đã hạ lệnh cấm tuyệt đối hành vi cướp bóc. Chúng tôi nhanh chóng tới được hoàng cung.
“Chắc đến đoạn kết rồi nhỉ?”
Tính thời lượng phim thì đúng là sắp hết. Tôi nghĩ nếu còn nhân vật phản diện cuối cùng thì chắc hẳn là Hoàng đế, nhưng rồi dự đoán đó cũng là sai.
Thi thể của Hoàng Đế được phát hiện trong trạng thái treo lơ lửng tại nơi thâm cung.
Hoàng Đế cuối cùng của triều đại nhà Minh, tức Minh Sùng Trinh, ông ta cũng tự kết thúc đời mình với tư cách là Hoàng Đế, chứ không chịu kéo dài cuộc sống với tư cách là tù binh, khi đất nước đứng trên bờ vực diệt vong. Hoàng Đế của đế quốc Tấn Thiên này chắc cũng định giữ chút thể diện cuối cùng còn sót lại bằng cách tự sát như vậy.
Tại một góc hoàng cung, tôi thấy mấy tướng lĩnh đang bàn chuyện “tình hình hậu chiến”. Sắp tới chắc bọn họ sẽ cắn nhau xem ai sẽ là kẻ thâu tóm đế quốc. Đương nhiên thì…
Phim sắp hết rồi, chuyện sau đó đâu có liên quan tới tôi nữa.
“Này.”
“Dạ? Tướng quân?”
“Đem rượu lại đây.”
Nhấp ngụm rượu bên cạnh xác Hoàng đế lủng lẳng trên trần cũng có chất thơ ra phết. Tôi ngắm cảnh ngoài cửa sổ đợi chữ “The End” hiện lên.
“…”
“Lâu vậy ta? Đừng nói còn một trùm cuối khác nữa nhé? Khách Sạn ơi, cái kiểu tiến triển như vậy thì đúng là não tàn.”
“Ngươi cũng nghĩ vậy à?”
“Á địt mẹ!! Gì nữa?!”
Tôi giật mình quay lại thì cái xác của Hoàng Đế bị treo cổ bắt đầu… ngo ngoe và cất tiếng nói.
Ai viết cái kịch bản hãm tài này vậy!? Đừng nói tự dưng chuyển thành thể loại zombie nha!? Hoàng đế là thầy cúng à!?
Tôi cầm cây kích mới vứt sang bên cạnh lên, thủ thế.
Nếu thằng cha Hoàng đế là necromancer thì… ta đây là paladin!
Hừng hực khí thế, tôi xoay cán kích nửa vòng—
“Khoan khoan khoan!! Chờ chút đã!”
Lưỡi kích xoay tròn đâm tới, nghiến bay đầu Hoàng đế trong một đòn.
Hình như hắn vừa nói gì kỳ kỳ thì phải?
“Haa!”
Thịt vụn và xương văng tung toé rồi bay lên, dần tụ lại thành đầu Hoàng đế.
Ra là Hoàng Đế còn biết dùng tà thuật hắc ám cỡ này à!
Nhưng tôi không hề ngán. Kể cả hắn có là Lich King hay Demon Lord thì với tôi bây giờ…
“Nghe ta nói đã! Phim đã hết rồi!”
Phim?
“Sao thế này? Sao mà tự nhiên có nhân vật nói đến chữ phim…?”
“Thôi nào, thôi nào, diễn viên Cha Jinchul, nghĩ kĩ đi. Trong phim lúc nào cũng có một thứ rất quen thuộc mà đúng không?”
“Ngươi đang nói cái quái gì thế!? Với cả ngươi là ai!?”
“Cái này phim Hàn không có đâu, nhưng Ấn Độ hay Việt Nam thì đầy, kể cả trong khi phim đang chạy luôn. Nên tụi ta cũng đã thêm vào.”
“Ngươi nói tào lao cái gì—”
“Rồi rồi~ Nhìn chữ trước mặt đi thấy chưa. Hiển thị rõ ràng rồi còn gì. Đọc kĩ đi nhé.”
Tôi chết lặng khi thấy những dòng chữ bay trước mặt.
“Nếu đọc được là mọi chuyện đã kết thúc.”
“…Đúng là cái phim ngu vl!”
“Cảm ơn ngươi vì lời khen. Vui lòng đọc nó đi.”
Tôi cắn răng.
“Tóc… tóc… tóc…”
“Ngươi không được dạy cách đọc tiếng Hàn à?”
Mẹ nó chứ! Cứ đọc đại cho xong đi!
“Tăng cường mọc tóc! Phục hồi nang tóc! Cải thiện rụng tóc! Hồi phục da đầu! Ngăn ngừa lão hóa da đầu! Tất cả hiệu quả này đều có thật sao!?”
“Happy Happy Hair Land! Sản phẩm đặc biệt của Khách Sạn — ‘Grow! Grow!’ Xin mời quý khách mua thử. Câu cuối cùng chúng ta đọc cùng nhau nhé?”
“Nó phải là bao nhiêu ạ?”
“‘Ba mươi-”
“Phải là bao nhiêu ạ?”
“Ba mươi chín! Ngàn! Tám trăm won!’”
Khi tôi sắp phát điên, thì bỗng cảm giác có gì nhớp nhớp trên đầu. Ngước lên thì cái xác Hoàng đế, bị “ai đó” điều khiển, đang quẹt cái gì lên đầu tôi, chả biết là dầu gội hay thuốc nữa.
“…Ngươi làm cái gì vậy?”
“Haha, ngươi biết lúc nãy ta đã hoảng thế nào không?”
“Vì cái gì?”
“Ngươi đã đạt được điều kiện nhận phần thưởng ẩn khi hạ gục được Kurta — chuyện đáng lẽ phải tránh — nhưng cơ thể ngươi lại bị biến đổi tới mức không thể nhận thưởng! Ta phải làm sao bây giờ!”
“Phần thưởng ẩn? Cơ thể ta không thể nhận thưởng?”
“Đừng lo. Giờ thì ngươi nhận được rồi.”
Đầu tôi ngứa ngứa. Có gì đó bật ra, rồi mấy cái vảy trên đầu bong xuống.
Bạn đã nhận được ‘Tóc Của Chiến Binh Chịu Được Lôi Đình’!
Giữa lúc dòng chữ “Ending credits” hiện trước mắt… tôi chỉ biết đứng đơ ra.
