Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 291: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (14)

- Cha Jinchul

Tia sét giáng xuống người tôi, và ngay khoảnh khắc đó, cả thế giới như bị nuốt trọn trong một cơn bão ánh sáng muốn thiêu rụi mọi thứ.

Hoàn toàn không còn thấy được gì. Giống như bị quăng một quả flashbang vào mặt, tôi chỉ biết run rẩy trong luồng sáng điên cuồng nuốt hết tầm nhìn.

Chỉ có một điều tôi hiểu rất rõ:

Việc tôi còn sống lúc này… là chuyện hoàn toàn bất thường.

Cơ thể tôi, được cường hóa nhờ Phước Lành Dũng Cảm đúng là bền bỉ như siêu nhân, nhưng chắc chắn cũng có giới hạn của nó. Ít nhất là không thể nào tỉnh táo suy nghĩ trong khi bị sấm sét thiêu sống được.

Có thứ gì đó không thể giải thích nổi đã xảy ra với cơ thể tôi.

Dần dần, ánh sáng nhạt đi. Cùng lúc đó, toàn bộ giác quan của tôi từ từ trở lại.

Mùi khét nồng nặc xộc lên mũi, và cơ thể tôi cứ chao đảo lên xuống. Kurta, dù bị cháy đen một nửa, vẫn ngoan cố bám vào chút sinh mệnh còn sót lại của nó.

Cơ thể tôi đã hóa thành một màu đen tuyền. Da bị thay thế hoàn toàn bởi lớp vảy đen như đá obsidian, còn mắt và tai thì cũng biến dạng.

Trong hoang mang, tôi leo dần lên phía đầu Kurta. Và rồi, một giọng nói quen thuộc vang lên trong đầu.

[...Ngươi là cái quái gì vậy? Ta bị thiêu đến cháy nửa người, mà ngươi lại chẳng sao, còn ta thì thê thảm thế này.]

“Ngươi là Kurta đó hả?”

[Không phải ta thì còn ai?]

“Ờ, mày không biết đâu. Trong đầu tao giờ có một người nữa cũng đang nói chuyện luôn.”

[...]

“Giờ thì… tao kết thúc cái mạng lì lợm của mày đây.”

[Chủ nhân… của bầu trời…]

Trong khoảnh khắc cuối cùng, con chó săn của Thần Bầu Trời vẫn cố gọi chủ nhân của nó.

Khi đầu nó nổ tung, một ánh sáng xanh lam bùng lên rồi bay thẳng lên trời. Chắc là có ai đó bên trên đã đón linh hồn nó đi.

Đương nhiên, mọi chuyện hậu sự sau đó chẳng phải việc của tôi.

“Raaaaaaaah!”

Một tiếng gầm rung trời!

Những tiếng hò reo vỡ òa của binh lính nãy giờ còn tuyệt vọng khi bị Kurta – hóa thân của hung bạo nghiền nát, giờ đã vang khắp chiến trường.

Mình phải diễn tả cảm xúc này thế nào? Vui? Sướng? Cực khoái?

…Không có một từ duy nhất nào đủ cả! Trái tim tôi như muốn nhảy khỏi lồng ngực, còn cảm xúc nghẹn cứng nơi cổ họng.

“Uraaaaah!”

Tôi gào điên cuồng, và các binh sĩ cũng gào theo. Khoảnh khắc này chắc tôi nhớ cả đời mất.

Nhưng trong lòng tôi bắt đầu dấy lên một nỗi lo.

***

Khi tôi quay về đại trướng của Tổng Chỉ Huy Bộ Quốc phòng, nỗi lo ấy thành thật.

Binh lính ngoài chiến trường đứng cách tôi cả chục, cả trăm mét. Bọn họ chỉ thấy reo hò như vậy khi thấy cảnh Kurta chết, vì nghĩ rằng tôi đã thi triển một phép màu.

Điều đó có nghĩa là, không ai nhìn rõ cái bộ dạng mới của tôi.

Nhưng khi tôi về trướng của Tổng Chỉ Huy, nơi bọn họ có thể nhìn thấy tôi rõ hơn hẳn, thì lại khác.

Ngay khi tôi bước vào, các tướng lĩnh đang phấn khích lập tức câm nín, há hốc miệng nhìn cơ thể biến dạng của tôi.

Mình biết nói sao đây?

Tôi đã nghĩ mãi trên đường về, nhưng chẳng nghĩ ra nổi một lý do hợp lý. Thế là… tôi đành đổ hết lên đầu cái thực thể đã chết rồi.

“Tướng quân Cha! Cơ thể ngài…?”

“Kurta.”

“…Gì cơ?”

“Kurta đã nguyền rủa tôi. Nó nói tôi dám nhe răng với chó săn trung thành của Thần Bầu Trời nên nó sẽ trừng phạt tôi.”

“C-Chuyện đó…!”

Nghe chính tôi nói tôi còn thấy vô lý, vậy mà… các tướng quân khác lại tin. Họ nhìn tôi đầy sợ hãi, rồi dần dần bước tới an ủi, bảo khi về tới kinh thành sẽ tìm cách giải lời nguyền cho tôi.

Nói thật, đứng từ góc nhìn của họ… Kurta đúng là quái vật vô lý thật.

Một con sói to bằng voi, sử dụng sấm sét như thần linh. Nó biết nguyền rủa người cũng chẳng phải chuyện lạ.

Khi bầu không khí bớt căng thẳng, Tổng Chỉ Huy khẽ mỉm cười.

“Tướng quân Cha, lại đây uống chén rượu nào. Thân thể ngài có biến đổi nhưng mồm vẫn uống được chứ?”

…Một chén rượu.

Nghĩ tới đó, tôi hơi đỏ mặt mà không nhận ra. À thì… cảm giác giống đỏ mặt thôi chứ mặt tôi giờ đen như than, ai mà biết tôi đỏ hay không.

Tôi sẽ trở về khi chén rượu này còn nóng.

Rốt cuộc mình đã phát ngôn kiểu gì vậy!?

Sao mình lại phải nói thế cơ chứ?

Có phải do khí thế dâng cao quá không?

…Nhưng thôi, mình không hối hận.

Có mấy khi được nói câu nổi tiếng đó đâu.

“Haha! Tiếc là rượu chắc lạnh hết rồi. Giá mà tôi về sớm hơn chút xíu—”

“Tướng quân nói gì lạ thế? Ngài đã trở về khi chén rượu còn nóng mà.”

Tổng Chỉ Huy Bộ Quốc Phòng đã đặt chén rượu lên gác bếp.

Tôi khựng một lúc, rồi vỗ tay trước tâm ý cực kì ấn tượng của Tổng Chỉ Huys.

Không lâu sau, tiệc rượu và thịt mở ra khắp doanh trại.

Tin đồn tôi bị Kurta nguyền rủa đã lan rộng khắp quân doanh, nên binh lính có giật mình khi thấy tôi nhưng cũng không ai né, cũng chẳng ai xem tôi như quái vật.

“Ê.”

“Trả lời đi. Ngươi nói chuyện với ta được mà, đúng chứ? Sắp ‘chuyển cảnh’ rồi, ngươi làm cái gì với cơ thể ta thế?”

Cho đến tận lúc khung cảnh mờ dần, cái tồn tại bị nghi là “mụ phù thủy” vẫn im phăng phắc.

Cô ta đang nghĩ cái quái gì vậy?

Ra ngoài rồi phải xử chuyện này cho ra ngô khoai mới được.

***

Khi cơ thể Jinchul biến dạng một cách kinh tởm, cả rạp bắt đầu rối loạn.

“G-Gì vậy!? Cái quái gì thế!? Jinchul mang theo cả Ngôi Sao theo à!? Không… không thể nào…”

Khác với Eunsol đang cuống cả lên, Mooksung lại bình tĩnh:

“Chắc chỉ là diễn biến trong phim thôi mà? Có vị thần nào đó đã nhập vào nhân vật chính chăng?”

Ahri cau mày:

“Tự nhiên quá. Không có dẫn dắt gì hết. Với lại nhìn thế kia… kiểu biến đổi đó chả giống thần linh tí nào.”

Seungyub, nhìn cơ thể Jinchul phủ vảy đen kịt, lại khen với một góc độ khác:

“Nhìn như Black Panther em xem ngoài rạp ấy! Có ý đồ tạo hình giống vậy không nhỉ?”

Lát sau, khi Jinchul nói là do “lời nguyền của Kurta”, cả nhóm lại khó hiểu lần nữa. Vì từ góc nhìn ngoài phim, họ có thấy cảnh nào Kurta ám lời nguyền gì đâu.

Đúng lúc đó, Kain. người đang tập trung vào tiến trình của phim hơn là hình dạng của Jinchul, bực mình hét lên:

“Trời đất ơi! Sắp hết rồi lại kéo ra nữa! Đám quản lý khách sạn chết tiệt này pha thuốc vào cốt truyện hay sao!?”

***

- Keng!

Tiếng xe chở va vào đá.

- Keng!

Tiếng cơ thể tôi đập vào phần kim loại bọc xung quanh mỗi khi cỗ xe chật chội lắc mạnh.

“…”

Rốt cuộc… chuyện gì đã xảy ra với tôi?

Tóm tắt đoạn diễn tiến như vũ bão vừa rồi thì đơn giản thôi.

Khoảng gần tới lúc yến tiệc kết thúc, chớp mắt một cái, cảnh đã đổi. Khi tôi mở mắt, một thời gian khá dài trôi qua, và một viên đại thần mặc quan phục đỏ thẫm hệt như lửa tiến đến, gào lên:

“Đại tội nhân Cha Jinchul! Hãy nghe chỉ dụ! Nhà ngươi đã lừa dối bách tính và cấu kết với thảo khấu nơi thảo nguyên! Tội ác tày trời nay không thể giấu, biểu hiện rõ trên thân thể quái dị của ngươi—!”

Tóm cái mớ tầm xàm ba láp đó lại, thì cũng đơn giản. Bọn chúng đang nói rằng tôi cấu kết với dân du mục, và mang đại họa tới với đế quốc.

Thế là quân hộ tống lôi tôi, bị nhốt trong xe tù, đi về kinh thành chờ xét tội.

Bình thường thì tôi nghĩ ngay cả hoàng đế cũng khó mà dựng chuyện trắng trợn đến thế.

Nhưng… vấn đề là…

Tôi khẽ quay đầu nhìn vào bóng mình phản chiếu trên trần sắt.

Một thứ mà ai cũng sẽ cho là không phải con người đang nhìn lại tôi.

Một hình ảnh giống với mấy tên phản diện được chỉnh sửa hiệu ứng đặc biệt mà tôi hay xem trên phim hồi bé.

“…Công nhận nhìn cũng ngầu theo cách riêng đấy.”

Ừ thì tôi thấy ngầu. Nhưng với người của thế giới này thì sao?

Nghĩ chút thôi là hiểu. Trong hình dạng này, hoàng đế muốn lải nhải rồi gán cho những tội chưa từng mắc phải cũng chẳng ai phản bác được. Cơ thể tôi chính là nhân chứng chống lại tôi.

Các tướng lĩnh ngoài chiến trường tin cái cớ “Lời Nguyền của Kurta” vì họ tin tưởng vào tôi — không, niềm tin đó đã gần như thành sùng bái.

Nhưng những quan lại trong cung? Những người không chia sẻ niềm tin đó sao? Họ sẽ nhìn tôi mà tin lời tôi?

Ngay từ đầu, với tư cách “Người hùng chiến tranh”, thì sẽ có vô số kẻ muốn soi mói tôi kể cả vì những lí do tầm phào nhất, và giờ có một “lí do hợp lệ” được tạo ra, thì bọn chúng sẽ không tha cho tôi.

“Dừng lại nghỉ giải lao!”

Đoàn hộ tống dừng lại. Xe tù cũng ngừng rung. Rồi bên ngoài vang lên tiếng náo động dữ dội!

“Uooooh!”

Cái gì nữa đây!?

Tôi không thấy được bên ngoài, nhưng nghe tiếng kim loại va chạm liên tục. Tôi chỉ nghe được âm thanh của vô số binh sĩ đang giao chiến.

Đây là hộ tống của quan triều đình mà!? Ai dám đánh quân triều đình giữa đường tới kinh thành công khai thế này?

Tôi có không biết nhiều về lịch sử, nhưng hành động này rõ ràng là mưu phản!

Hay là…Mình cứ phá tan cái xe tù nhỉ?

Thật ra, chỉ cần tôi muốn, đập một cái là nát. Thế nên tôi mới có thời gian nhàn nhã suy nghĩ về đủ thứ chuyện tới giờ.

Nhưng trước khi tôi tự phá cửa, thì có người đã mở nó ra rồi.

“Ồ—ồ!”

“Sao ngài lại ngạc nhiên như vậy?”

Là ông già quen thuộc, Tổng Chỉ Huy Bộ Quốc Phòng.

“Không phải chứ, tôi đang là tội phạm mà? Ngài cứ mở cửa vào thế này không sợ à?”

“Ngài ngạc nhiên chỉ vì ta mở cái cửa sắt này sao? Ngài không thấy thứ này à?”

Ông lão nhếch mép và một thứ tròn tròn lăn vào… là thủ cấp của gã đại thần vừa lải nhải kết tội tôi.

“Nói với ta thật lòng đi. Ngài đã có thể phá nát song sắt và chạy trốn bất cứ khi nào ngài muốn mà, phải không?”

“….”

“Ta đã nhìn ngài chiến đấu mấy lần rồi, sao ta không biết được? Chỉ mấy thằng ngu từ kinh thành xuống mới nghĩ ngài bị nhốt thật. Ta còn đợi xem lúc nào ngài đạp cửa ra, nhưng chờ mãi không thấy nên ta tự đến đây luôn.”

“….”

“Sao ngài gồi bất động như tượng thế? Định nằm im chịu chết à?”

“Vậy… tôi phải làm gì?”

“Ngài nên làm gì đó thôi. Chà, nếu ngài trung thành đến mức muốn nằm im chờ chết thì… ta cũng chẳng cản.”

“….”

“Ta sẽ nói cho ngài một thứ mà ngài không biết.”

“Thứ tôi không biết…?”

“Mấy tháng qua, trong lều của ngài có ba nỗ lực ám sát đấy nhỉ.”

“Hả? Không phải hai à?”

“Ba. Một lần bọn hầu phát hiện khi ngài không ở đó. Mà ngài nghĩ là do ai làm?”

“Tôi cũng muốn biết—”

“Trời đất! Sao ngài ngây ngô thế hả? Ngài nghĩ là bọn thảo khấu? Chúng nó bị dồn đến mức 80 thành viên hoàng tộc phải nhảy vào dầu sôi để triệu hồi con sói! Chúng nó đào đâu ra cơ hội tẩm độc vào đồ ăn của đại tướng đế quốc dễ như vậy được!?”

Đầu tôi… bỗng dưng sáng bừng.

Một đế quốc đang trong thời chiến. Một tướng tài nổi lên như sao băng.

Cái motif quen thuộc của bao phim lịch sử. Và luôn luôn có một yếu tố quan trọng:

Hoàng đế ghen quyền.

Làm sao mà thiếu được!?

“Thằng Seonjo thứ thiệt đây rồi còn gì!”

“Seonjo?”

“…Không có gì. Tổng Chỉ Huy, cảm ơn đã nói thật. Nhưng… sao ngài lại giúp tôi?”

Ông già nhìn xa xăm.

“Ta đã dành nửa đời giữ thành. Chặn bọn cướp mùa hè cướp lúa, mùa đông bắt người. Vậy mà thằng ngồi trên ngai chỉ biết bỏ thuốc vào cơm mỗi khi xuất hiện một tướng tài.”

Tôi nghẹn họng.

Thằng cha hoàng đế này còn tệ gấp ba lần Seonjo thật!

Ngay lúc đó, tôi mới hiểu ra điều mình cần phải làm.

Cũng giống như Songee đã cảm nhận được cái kết tất yếu trong bộ phim đầu tiên…

Tôi cũng hiểu kết cục dành mà mình phải đạt tới.

Chỉ vì ngai vàng có một Seonjo, không có nghĩa là tôi cần phải làm Yi Sun-sin.

Xin lỗi nhé. Nhưng từ đây trở đi—

Ta tuyên bố: khởi động “Uy Hòa Đảo Hoàn Quân” phiên bản thế giới này!

Vua Seonjo (Tiên Tổ) là một vị vua của triều đại Joseon (Hàn Quốc) nổi tiếng vô dụng và hèn yếu. Khi Nhật Bản xâm lược (Chiến tranh Imjin), ông bỏ chạy khỏi thủ đô, để dân tự xoay xở, lại còn nổi tiếng đa nghi các tướng tài. Còn Đô đốc Yi Sun-sin là vị anh hùng hải quân vĩ đại nhất Hàn Quốc. Nên ở đây đại ý của Jinchul là anh không có chịu đựng và phục vụ, chiến đấu vì hoàng đế nữa. Đảo chính luôn đi.