- Cha Jinchul
Nói thật nhé.
Mình không tự tin là mình có thể hạ con quái vật đó trước khi ly rượu kia nguội đâu. Mà ban đầu nó có còn nóng không chứ? Cùng lắm mười phút là nguội rồi, và không đời nào tôi đập được cái thứ khủng khiếp kia trong từng đó thời gian.
…Nhưng thôi, mọi người sẽ hiểu mà. Mẹ nó chứ.
Đã là đàn ông, đã cầm quan đao giữa một chiến trường tiền hiện đại thế này, thì khi chết cũng nên được phép trích dẫn câu nói huyền thoại của Quan Vũ một lần chứ đúng không?
…Nghĩ lại thì phải thực tế. Chính mình là thằng vừa đứng lên tuyên bố mình sẽ đánh bại thứ đó mà.
Kurta thì khác hoàn toàn so với Murtanie.
Nếu tôi mà lao thẳng vào với kiểu suy nghĩ ngây thơ “Cố chịu đòn bằng ý chí là được” như lần trước, chắc tôi sẽ đi toi trong 3 giây là hết cỡ. Tức là tôi phải có chiến lược.
Con quái vật kinh khủng này có điểm yếu gì?
Điều đầu tiên tôi chú ý là tia sét Kurta phóng ra. Dù gọi là sét, nhưng nó không từ trời đánh xuống mà phát ra từ chính cơ thể nó. Quanh người Kurta, những dải ánh sáng xanh lam liên tục chạy vòng, trông như các sợi chỉ phát sáng đang bay lơ lửng.
Khi một sợi dày lên bất thường — đó chính là dấu hiệu chuẩn bị phóng sét.
***
Khoảng cách còn lại giữa tôi và con thú chỉ còn chừng 30 mét. Tiếng gầm của Kurta vang tới mức ù cả tai. Đôi mắt nó — đang tàn sát binh sĩ — chuyển sang nhìn vào tôi. Cái nhìn chết giễu như kiểu “Mày tới chết hả con người?”
Tôi dồn toàn bộ thần kinh vào quan sát.
Nó sẽ làm gì? Lao tới vồ? Hay…
Dùng đòn sấm sét?
Ngay khi sợi lông trắng trên vai Kurta lóe mạnh, tôi phóng người chéo góc, nhảy hết lực như ném cả thân mình đi.
Sấm sét rung chuyển trời đất quét sát qua tôi chỉ đúng một bước chân. Dù có né được, thì nhiệt độ khủng khiếp đó cảm giác như đang thiêu đốt cả thân thể tôi!
Nhưng tôi vẫn né được!!
Mà né được đòn thì đương nhiên cơ hội sẽ tới! Trong thoáng chốc, cơ thể Kurta khựng lại khi phóng sét.
Tôi kéo chân phải lùi nửa bước, siết eo xoay người nửa vòng, kéo giãn vai phải hết cỡ. Tôi xoay chuyển cả thân thể, vắt kiệt từng giọt sức mạnh khủng khiếp được Phước Lành Dũng Cảm ban cho.
Như cái cung căng hết đà buông dây, tôi bùng nổ toàn bộ sức mạnh cơ thể ra ngoài. Với một tiếng nổ khủng khiếp dường như không thể phát ra từ cơ thể con người, ngọn thương trong tay phải tôi xé gió lao đi.
- Bốp!!
Mũi thương lao đi như tia sét, đập trúng vai Kurta, khiến con sói to bằng con voi phải loạng choạng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi còn phải tự khen mình một cái. Đến Quan Vũ chắc cũng chưa từng ném thương và khiến cái con quái vật to tổ bố như vậy phải lảo đảo!
【Ngươi sẽ không bao giờ có một cái chết yên bình!】
Một giọng gào ghê rợn như tiếng người thét vang trong đầu tôi.
Cái quái gì—con sói này biết cả thần giao cách cảm à!? Vì nó là chó săn của thần sao?
Đôi mắt Kurta, run lên vì đau, chuyển sang nhìn vai của nó thay vì nhìn tôi. Nó định dùng răng kéo cây thương ra. Khoảnh khắc ánh mắt nó rời khỏi tôi—bản năng tôi hét lên:
Cơ hội trời ban đã tới rồi!!
Tôi lao tới. Không phải nghĩ rồi mới chạy, mà vừa chạy vừa nghĩ.
Tại sao bản năng bảo mình phải bám lên người nó? Ném thương từ xa không tốt hơn sao?
Không.
Chẳng có tác dụng gì khi giữ khoảng cách và ném thương vào con quái vật đó.
Ngay từ đầu, chênh lệch về độ cơ động đã là áp đảo. Pha trún đòng vừa rồi chỉ là may mắn khi Kurta mất cảnh giác.
Nên tôi phải bám lên người nó. Không chỉ đánh gần, mà phải leo lên hẳn lưng nó.
Tại sao?
Tôi nhớ tới một chương trình phim tài liệu ngày xưa. Người Mông Cổ truyền thống vẫn dùng diều hâu và đại bàng để săn sói.
Dù chim săn mạnh thật, nhưng kích thước vẫn nhỏ hơn sói phải năm, mười lần. Sao chúng lại có thể săn được?
Là bởi vì cấu trúc cơ thể của loài bốn chân đó có giới hạn. Chúng không thể dùng chi trước hay miệng để tự bảo vệ lưng khỏi những đòn tấn công từ phía trên, nên rõ ràng điểm yếu này là một chiều đối với những con chim săn mồi từ trên cao đánh xuống.
Dù to bằng voi thì cái nhược điểm này vẫn còn.
Vậy nên…
Tôi chỉ biết cầu trời Kurta cũng có điểm yếu tương tự. Khi tôi nhảy lên bằng hết sức bình sinh tới cạnh con sói vừa mới rút cây thương ra, tôi chỉ biết khấn và khấn.
Làm ơn đừng cho nó mọc tay sau như khỉ, hoặc có cái chân ẩn thứ năm mọc ra từ lưng!
May thay là không có chân thừa nào mọc ra cả.
Trận chiến thứ hai đã vén màn.
***
Ngay khi vừa leo lên lưng Kurta, một luồng sáng xanh-trắng nóng rực xẹt ngay trước mắt tôi. Tôi bật người né, như thể chơi nhảy dây để tránh tia nhiệt, suýt rơi khỏi lưng vì cú quẫy của nó trong khi tôi trên không.
“Xem ai thắng ai, mày hay tao!”
Tôi nghiến răng, túm những sợi lông dày bằng ngón tay cái, rồi nện xuống lưng nó bằng hết sức mình sinh.
Con sói to bằng voi thì sao!?
Cú đấm tao tung ra lúc này đủ để khiến con voi thật còn phải giật mình đấy!
- Rầm! Rầm!
Tôi liên tiếp tung ra những cú đấm. Lực của những cú đấm mạnh đến mức chính tôi gần như bật khỏi lưng nó vì phản lực. Tôi dồn sức siết chặt đùi, bắp chân, kẹp chặt thân trên của con sói để không văng ra—
“Á, địt mẹ nó!!”
Một quả cầu ánh sáng nóng rực lại lần nữa áp sát!
Con súc sinh này không thấy nóng à!? Sao nó chịu được cái thứ nhiệt khủng khiếp này? À thì, một con sói biết sử dụng sấm sét mà chết bởi chính năng lực của nó thì cũng buồn cười đấy.
Lần này, tôi chui cả thân trên mình vào bộ lông của con sói.
Cũng phải nói là may chứ?
Luồng sáng chỉ lơ lửng bên ngoài cơ thể của Kurta, không xuyên qua lớp lông để thiêu rụi tôi. Có vẻ thậm chí Kurta cũng không chịu nổi nếu sấm sét xuyên vào sâu trong cơ thể nó.
Vượt qua được pha đó, tôi lại nện liên tục vào lưng nó bằng hết sức bình sinh. Tôi đánh nó mạnh tới mức khung xương mà Murtanie từng khen là “cứng như sắt” cũng bắt đầu rung lên.
- Grrrr—!!
Tiếng gào của Kurta làm cả chiến trường rung chuyển.
Tiếng gào lần này, không, là tiếng rít, khác hẳn với tiếng gầm trước kia. Cơn đau, thậm chí chó săn của thần cũng không thể chịu nổi, đã nhuốm vào tiếng rít đó.
Tôi nện liên hồi vào lưng Kurta, thứ mà tôi thấy chẳng khác nào tường bê tông, và nắm đấm của tôi cũng đã đi tới giới hạn của nó. Da tay tôi đã tróc hết, ngón trỏ tay trái của tôi cũng nát bét, để lộ xương trắng hếu.
Tôi nghiến răng đến mức tưởng gãy cả hàm.
Nếu không giết được nó bây giờ thì mình chết chắc!!
Ngay lúc ấy, toàn thân tôi chao đảo. Thế giới bị lật ngược lại.
“Ugh. Cái quái gì-!?”
Không mất lâu để hiểu ra tình hình.
Kurta, nghĩ rằng sẽ khó mà hất văng tôi chỉ bằng cách quẫy cơ thể, đã quyết định nằm ngửa lên mặt đất rồi cọ lưng vào đá.
Cơ thể con sói lật ngược lại, và khi tôi quay đầu, mắt tôi nhìn thấy mặt đất đầy sỏi đá, khiến tôi lạnh sống lưng.
Mình sẽ chết kiểu này sao? Bị khối lượng của con sói to bằng voi này đè lên rồi mài thành thịt xay!? Để nghĩ cái chết của mình lại thê thảm thế này!
“…”
Nhưng cả tôi, đang run rẩy vì tưởng tượng ra cái chết thảm khốc, và cả con sói, đang cố gạt đi con khỉ đột man rợ trên lưng đều đã quên một điều đơn giản…
Không giống như con người thì sói có lớp lông dày toàn thân. Kurta cũng có lớp lông dày và dài hơn cả chân tôi mọc khắp người.
Kết quả là thay vì bị nghiền nát dưới nền đá, tôi bị chôn sâu vào lớp lông của con sói. Tôi vẫn bị một vài sợi lông cứng như kim đâm khắp người nhưng còn tốt hơn chán vạn lần bị cán bẹp dưới nền đá
Mặt tôi ép sát vào lưng của Kurta vì áp lực khủng khiếp.
Trong khi tôi chỉ hơi lấy lại được thăng bằng vì bám vào vùng lông và da thịt, không chỉ dùng chân mà là cả tay, thì tôi nhận ra mặt mình đã chạm tới một chỗ mà phần thịt gần như đã toác ra vì hàng tá cú đấm ban nãy.
Lúc này, cả tay lẫn chân tôi đều đang bám vào người nó.
Nhưng… tôi nhận ra mình còn một cách tấn công cuối cùng.
Vũ khí nguyên thủy nhất của sinh vật hoang dã — cái miệng!
Tôi há mồm ra, tận dụng lợi thế thân trên đang bị chôn vùi trong lớp lông, cắn thẳng vào lưng nó!!
Mình đúng là làm đủ thứ điên rồ rồi. Sói cắn người thì bình thường, chứ người cắn sói kiểu này thì mình chưa từng nghĩ đời sẽ có ngày như vậy.
Khi lần đầu tiên dùng răng cắn kẻ địch hết sức mình, tôi mới nhận ra miệng người không phải vũ khí tệ. Chỉ là tôi chưa biết vì tôi chưa từng cắn kẻ địch bằng hết sức bình sinh như bây giờ. Phước Lành tăng cường sức mạnh lên thì hàm của tôi chắc khỏe ngang cá sấu hay linh cẩu rồi.
Khoảnh khắc tôi xé toạc một mảng thịt, một âm thanh như bổ dọc đầu tôi vang lên.
【Đồ man rợ chó chết!! Ta sẽ thiêu sống ngươi!!】
Ồ cái thằng chó này!?
Tao bị sói gọi là man rợ cơ à!
Tao thề tao sẽ móc xương sống mày lên nấu canh khoai hôm nay cho coi!!
Ngay khi tôi đang định cắn tiếp, dùng hai tay kéo miệng vết thương đang phun máu như mưa toác ra thì đột nhiên Kurta thẳng người đứng dậy lần nữa.
Lông nó cùng lúc đó dựng lên tua tủa, đâm vào tôi như hàng ngàn mũi kim từ khắp hướng.
Nó có vẻ đang căng cơ lưng hết cỡ.
Ý đồ của nó là gì? Chắc chắn nó không thể nghĩ là giết mình bằng cách lấy lông đâm mình?
Khi tôi hoàn hồn, tôi nhận ra rằng tôi không thể cử động do lớp lông cứng đã cuốn quanh toàn thân tôi. Như thể đã chờ sẵn, tia sáng xanh đang trôi nổi trên không lại dần tiếp cận.
Khi ấy tôi mới hiểu ra ý đồ của Kurta. Con chó săn của thần cuối cùng cũng quyết định sử dụng sức mạnh sấm set để thiêu trụi tôi, khi tôi còn đang bám vào nó.
Nếu nó muốn dùng tia sét để nướng tôi thì chính thân thể của Kurta cũng sẽ bị thương rất nặng. Thế nhưng nếu xét về chênh lệch kích cỡ, thì tôi sẽ chết trước Kurta.
Toàn thân tôi không cử động được nữa.
Một phần vì lực Kurta đã dồn vào lông nó khi siết cơ lưng, nhưng lí do chính là vì cơ thể tôi đã nát như cám. Bàn tay tôi thì đã lộ xương, chân thì bị đâm thủng lỗ chỗ, máu đang ào ào chảy ra.
Luồng sáng xanh lam tiến sát ngay trước mặt thì tôi cũng đã chấp nhận.
Kết thúc rồi. Có lẽ tới cùng thì con quái vật này đúng là quá sức của mình.
…
【Ta sẽ giúp ngươi một chút.】
…?
【Nhìn ngươi đánh mà ta phát bực.】
Cái quái gì…?
【Từ lâu rồi, ta vẫn đau khổ vì những khiếm khuyết tồn tại trên cơ thể con người. Quá trình tiến hóa để sửa chữa những khiếm khuyết đó quá chậm.】
“Ngươi… ngươi là ai?”
【Thế nên ta đã quyết định. Ta sẽ đạt được một triệu năm tiến hóa… chỉ trong một khoảnh khắc.】
Da tôi bắt đầu sôi lên.
Cơ bắp xoắn lại.
Xương rung bần bật.
Trong cơn đau không thể tưởng tượng nổi khi cơ thể tôi biến thành thứ gì đó không rõ, tôi gào lên hỏi cô ta:
“Ngươi!! Rốt cuộc!! Là ai!?”
【Ta là ai, ta cũng tự hỏi đó?】
Một cô gái bước qua trong ảo ảnh mờ ảo.
Và trông cô ta có vẻ… thật sự đang tự hỏi điều đó.
