Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 289: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (12)

- Rạp phim

Khoảnh khắc thủ cấp của Murtanie rơi xuống trên màn ảnh, cả rạp chìm vào im lặng. Khán giả xem phim nhập tâm tới nín thở, không ai dám động đậy.

…Ngoại trừ một thằng nhóc rõ ràng là khó chịu.

“Á! Bỏ cái tay ra! Sao ông cứ che mắt cháu hoài vậy?”

“Này! Seungyub, thằng ôn con này, mày mà cứ nhìn cái này tí nữa lại đái dầm cho xem.”

“Mooksung, bỏ cái tay xuống đi. Ông nghĩ Seungyub sẽ mất ngủ chỉ vì thấy xác chết à?”

“Hah! Cái khách sạn chết tiệt này đúng là môi trường tệ hại để trẻ con lớn lên. Chỗ quái nào cũng đầy xác chết. Tụi nhỏ lớn lên kiểu này thì chỉ thành lũ tâm thần—”

“Mooksung. Tôi sinh ra ở đây đấy.”

“…”

“Á à! Vậy nên Ahri mới là một con điên—”

“Này!”

Ahri đạp thẳng vào Kain. Eunsol nghe mấy đứa nhỏ cãi nhau nhảm nhí thì thấy hơi khó chịu.

“Mấy đứa im coi! Đoạn này hay lắm này. Đúng kiểu phim anh hùng luôn. Chị không biết Jinchul lại mạnh cỡ này đấy!”

Kain gật gù:

“Chuẩn rồi ạ. Anh ấy lúc nào cũng mạnh tới vậy sao? Anh ấy mạnh hơn nhiều so với hồi ngày đầu ở Khách Sạn, phải đánh nhau với con khỉ. Với sức mạnh hiện tại, mấy con khỉ đó chắc sẽ bị anh ấy giết sạch trong 10 giây thôi.”

Eunsol thở dài tiếc nuối:

“Chắc Phước Lành của cậu ta phát triển rồi. Không hiểu sao Phước Lành của chị thì vẫn cứ thế này… ‘Bàn Tay Dục Vọng’ cũng hồi xong rồi mà không phải Thời Gian Tiệc Tùng thì khó dùng lắm.”

Trên màn hình, một ông già được gọi là Đại Tướng Quân Bộ Quốc Phòng xuất hiện, đích thân trao cho Jinchul một cây quan đao và bộ giáp cực kỳ oách, vừa trao vừa hết lời khen ngợi chiến công của anh.

Khi nhìn cảnh các tướng lĩnh trong phòng họp thi nhau tâng bốc Jinchul, Ahri có cảm giác hơi bất an.

Có sức mạnh không có gì sai… nhưng cái kiểu suy nghĩ “đã tay – sướng mắt” khi đang chém giết trên chiến trường thế kia… thì có hơi khó nói.

***

- Cha Jinchul

Từ lúc chém đầu Murtanie, cục diện chiến trường đảo chiều hẳn.

Nhìn ông lão Đại Tướng Quân và các tướng lĩnh xoắn lên khen tôi đã góp công lớn thế nào, rồi nói Hoàng Đế sẽ trọng thưởng, là biết chắc rồi.

Nhưng đúng lúc đó, tôi bắt đầu thấy bất ổn, vì tôi nhớ lại thời lượng phim.

Trận chiến hỗn loạn đến mức tôi không biết chính xác đã trôi qua bao lâu, nhưng chắc chắn phim vẫn còn hơn một tiếng nữa mới hết.

Chuyện này nghĩa là gì?

Nghĩa là mọi chuyện chưa thể kết thúc chỉ bằng việc quân đế quốc chiếm được thảo nguyên. Chắc chắn phía sau còn cái gì đó cực kỳ thối tha đang chờ tôi.

Cảm giác bất an thành hiện thực ngay khi một phái đoàn từ thảo nguyên kéo đến doanh trại.

“Chúng ta gửi lời đến hậu duệ Hoàng Đế… Cơn thịnh nộ của Thần Bầu Trời đã tràn xuống thảo nguyên—”

Có một bà lão – già đến mức còn sống mới là lạ, nghe bảo rằng bà ta là thủ lĩnh của đám pháp sư thảo nguyên.

Khi bà già đó đến và phun ra mấy lời nhảm nhí, một vị tướng lập tức gầm lên:

“Này! Sao các ngươi còn chưa chém đầu mụ già kia ngay lập tức!?”

“Ồ hô! Dù là chiến tranh, cũng không ai đi chém đầu sứ giả!”

“Thần Bầu Trời sẽ phái con chó săn trung thành của Ngài xuống trần gian… Cơn giận Ngài sẽ giáng xuống bằng lôi đình…”

Bọn chúng đang muốn nói rằng, nếu chúng tôi không rút quân ngay lập tức, cơn giận của Thần Bầu Trời sẽ giáng lâm.

Nếu theo “thường thức”, người ta sẽ phớt lờ.

Nhưng theo “logic phim”… tôi bắt đầu thấy lạnh gáy.

Đây chẳng phải ‘biến cố thứ hai’ sao?

Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng của tôi. Tôi vô thức nắm chặt cây nguyệt đao sáng loáng gần đó, khiến vị tướng cạnh tôi khó hiểu.

“Tướng quân Cha?”

“Ta có linh cảm xấu.”

“Ý ngài là?”

“Tướng quân Baek, lũ pháp sư thảo nguyên nổi tiếng lắm à? Có tin đồn bọn chúng triệu hồi quỷ thần hay gì không?”

“Haha! Tướng quân Cha, ngài đang đùa sao? Con quỷ bọn chúng triệu hồi ra đã nhập vào Murtanie đó, vậy mà ngài đã chém đầu hắn luôn rồi còn gì!”

Vậy ra Murtanie là kẻ bị ma nhập, được triệu hồi bởi lũ pháp sư. Thế biến cố sau chắc sẽ cùng loại sao?

Phái đoàn thảo nguyên rời đi không lâu sau đó.

Trong cuộc họp chiến lược, họ quyết định nghỉ cho quân lính phục hồi hai tuần rồi tiến công tiếp. Nghe đâu còn phát rượu thịt cho binh lính ăn mừng, vì đã tiêu diệt được rào cản lớn mang tên Murtanie.

Cũng là quyết định hợp lý thôi. Ban đầu thì, kể cả trong chiến tranh, có dịp là phải nâng cao sĩ khí. Chỉ tiếc rằng người lập công lớn nhất trong việc lấy được chỗ rượu thịt đó là tôi, lại không được nếm miếng nào.

Và đúng kiểu trong phim, hai tuần trôi qua như gió thổi.

Thực sự thì tôi thấy khá cay.

Thôi mà, cho tao một miếng thịt, một ngụm rượu có khó thế à? Có hợp lí không khi phải quay lại chiến trường chỉ 3 phút sau khi kết thúc cuộc họp?

Tôi không biết có nên biết ơn hay không, nhưng các vết thương nhận phải khi đánh nhau với Murtanie đã hoàn toàn lành lặn. Có vẻ là không giống cảm quan của tôi, thì hai tuần đã thực sự trôi qua trong bộ phim.

Tôi còn đang càm ràm trong khi đánh tầm mắt về phía thảo nguyên rộng lớn thì nhận ra bản thân lại đang cưỡi ngựa.

Cũng may, chắc hẳn đây là một con ngựa phi thường, tự chạy theo đội hình, nên tôi không phải chịu cái cảnh nhục nhã tướng quân bị văng khỏi yên.

Khung cảnh hàng ngàn vạn quân đang tiến công trên thảo nguyên rộng lớn… và ở tận cuối chân trời—

Thần Sấm Sét giáng thế.

***

Tên của vị Thần Sấm Sét đó là Kurta.

Dân du mục thảo nguyên gọi vậy thì chắc cũng đúng.

Chắc chắn nó là một sinh vật trông giống loài sói. Trừ việc nó lớn hơn một con voi, và sử dụng sấm sét.

“Aaaaah!”

“Ch-Chặn nó lại!”

“Rút lui về phía tường! Rút lui!”

“T-Tướng quân!”

Chưa đầy 10 phút từ lúc Kurta xuất hiện, quân đế quốc đã bỏ chạy tan tác như lũ lợn rừng gặp hổ.

Kurta chỉ cần lướt qua, là sét giáng xung quanh nó, đốt binh lính thành than. Nó khẽ vung một chân là nghiền nát hai người cùng lúc. Nó nhảy một cái là thu hẹp khoảng cách hơn 10m, đập sập cả một lán trại.

Cảnh tượng áp đảo đến mức tôi không còn hơi để nổi giận.

Đó không phải kẻ địch mà con người có thể đánh bại được – dù có ngàn quân đi nữa.

Số lượng càng đông thì cũng chỉ có thêm thịt người nướng than thôi.

Mấy người bên ngoài nghe được lời tôi nói đúng không?

“Hướng Dẫn Viên, đồ khốn nạn! Mày muốn tao đánh nhau với nó thật đấy hả!?”

***

Khoảnh khắc con sói quái vật xuất hiện, cả rạp nổ tung.

“Wow! Điên thật sự rồi! Muốn tên đó đánh với cái thứ kia á!? Thằng cha hướng dẫn viên khốn nạn đó trốn đâu rồi!?”

“Cái này là quá đáng rồi! Dù sao Murtanie cũng là con người, còn cái này là cái thể loại quái gì!?”

Giữa tiếng la của Mooksung và Songee, Ahri vẫn đang quan sát màn hình, ngơ ngác hỏi Kain:

“Kain…”

“…”

“Nếu là anh bước vào phim, anh thắng được không? Em nói trước, em thua là chắc chắn.”

“Nếu nhập xác được thì đó cũng là một cơ hội.”

“Người ta gọi nó là chó săn của Thần Bầu Trời đấy. Nó phải đạt cấp độ bán thần rồi còn gì. Có vẻ cấp độ của nó chắc cũng sẽ là siêu cao.”

“Vậy thì anh thua. Dùng Hóa Thần thì sẽ là quá sức của anh.”

“Anh nói nghe nhẹ tênh ghê nhỉ?”

“Không, không phải là anh coi nhẹ chuyện này… nhìn là biết con này sinh ra không phải để đánh nhau với nó mà?”

Ahri gật đầu.

Không chỉ Kain, cô cũng nghĩ vậy.

Trong Khách Sạn, họ cũng đã trải nghiệm vài lần rồi, đôi khi kẻ địch xuất hiện hoàn toàn vượt ngoài khả năng đối đầu – kiểu dù chết rồi sống lại cũng không thắng nổi, hoặc muốn thắng phải trả một cái giá khủng khiếp.

Mà thường trong những trường hợp đó, đáp án đúng là tránh giao chiến.

“Chắc mình phải ngăn việc triệu hồi ngay từ đầu, hoặc can thiệp vào quá trình triệu hồi để nó yếu hơn.”

Hãy nghĩ về chuyện này từ một góc độ logic.

Nếu triệu hồi con thú vật cỡ đó mà không tốn gì, thì tại sao lực lượng thảo nguyên không gọi nó ngay từ đầu, mà phải ngu dốt chờ cho Murtanie chết, đứng trên bờ vực thất bại?

Chắc chắn cái giá phải trả cực lớn. Có khi đám pháp sư phải tự sát hàng loạt. Hoặc người hoàng tộc hi sinh mạng sống làm vật hiến tế, Hoặc dùng nguyên liệu quý hiếm chỉ dùng được một lần, hoặc tất cả các khả năng trên cộng lại.

Và đương nhiên nghi thức lớn như vậy chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian.

Eunsol nhìn Ahri và hỏi:

“Em nhớ sứ giả từ thảo nguyên lúc nãy không? Sau khi họ đi, Đại Tướng Bộ Quốc Phòng nói sẽ nghỉ hai tuần đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Có phải đó là sai lầm không? Có vẻ bọn chúng đã triệu hồi con sói vào đúng khoảng thời gian đó.”

“Em cũng nghĩ vậy.”

“Người vào phim lần sau phải lên tiếng mạnh ở cuộc họp sau khi sứ giả rời đi. Phải đề nghị tiến quân ngay lập tức, đúng không?”

“Nếu đó là lúc vừa đánh bại Murtanie xong, thì tiếng nói của nhân vật chính rất có trọng lượng. Người đó bảo tiến quân ngay thì chắc cả cuộc họp sẽ xoay theo.”

Kain thở dài khi thấy cả nhóm cư nhiên bàn về “người tiếp theo”.

Họ đã đều kết luận rằng Jinchul thua rồi từ khi con quái vật áp đảo đó xuất hiện.

Nếu cả tổ đội Khách Sạn vào cùng lúc thì sao?

Chắc bọn họ có thể thắng nếu Songee làm loạn giác quan của nó, Elena dùng Tưởng Tượng U Ám hỗ trợ, Jinchul nhét thẳng Ngôi Sao vào mồm nó.

Nhưng người bước vào phim bây giờ chỉ có Jinchul, không có Di Sản, chỉ có mỗi Phước Lành.

Ngay cả Kain cũng nghĩ đây là một thất bại.

Cậu ấy chỉ thở dài vì người tiếp theo vào trong phim rất có khả năng là mình.

***

- Cha Jinchul

…Tôi cảm nhận được điều đó rõ ràng.

Ánh mắt tất cả mọi người xung quanh dần đổ dồn vào tôi.

Không chỉ binh lính, mà cả các tướng lĩnh đều run rẩy nhìn tôi.

Ngay cả ông lão Thống Lĩnh oai phong, nắm tước hiệu Đại Tướng Quân Bộ Quốc Phòng cũng không ngoại lệ.

Bởi trong thế giới này, nếu có ai có thể đánh bại con quái vật đó—

thì chỉ có tôi.

Chính xác hơn, bắt buộc phải là tôi.

Kẻ đứng ở một vị trí người thường không ai với tới.

Kẻ đối mặt với những Địch Thủ vượt ngoài khả năng của con người.

Kẻ duy nhất có thể khiến những người run rẩy được trấn an.

Đó là bản chất của anh hùng—và nhân vật chính chính là người như thế.

Thế nên tôi mỉm cười, mở miệng:

“Đại Tướng.”

“…Tướng quân Cha.”

“Ngài rót cho tôi chén rượu nhé?”

Ông ta trợn mắt khó hiểu, nhưng vẫn rót.

Và tôi nói câu mà mình đã muốn nói cả đời, một thứ mà chỉ có thể nói đúng lúc này:

Tôi sẽ quay lại khi chén rượu này còn nóng.

Đây là lời Quan Vân Trường nói trước khi ra trận chém đầu Hoa Hùng