Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 146

Chương 201-300 - Chương 288: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (11)

– Cha Jinchul

“Thưa tướng quân, tôi mang bữa ăn đến cho ngài ạ.”

“...Để đó rồi đi đi.”

Cảnh phim bắt đầu chưa đến 5 phút là tới ngay đoạn “đầu độc tướng quân” quen thuộc.

Ăn hay không ăn đây?

Thật lòng mà nói, tôi không nghĩ cái cơ thể từng chịu được cả Ngôi Sao Dị Giới trong một lúc của tôi lại gục vì tí thuốc độc vớ vẩn? Ngược lại, nếu tôi ăn luôn mà vẫn bình thường, chẳng phải sẽ dễ lần ra thủ phạm hơn sao?

“Nhưng mà... ăn cái này thì có vẻ không ổn cho lắm nhỉ.”

Tôi quyết định không ăn.

Toàn bộ tổ đội Khách Sạn thì còn vài lượt thử nữa, chứ với tôi đây là lần đầu và cũng là lần cuối, và tôi không muốn mạo hiểm vô nghĩa. Nghĩ đi nghĩ lại, cố tình ăn đồ bị tẩm độc thì đúng kiểu não phẳng. Lỡ đâu nó là loại siêu độc thì sao?

“Này!”

Sau đó cốt truyện diễn ra giống hệt với lượt của Bác Sĩ. Bên ngoài ồn ào, chờ một lúc thì tôi quyết định đi tuần tra dọc bức tường một chút, rồi họp chiến lược.

***

– Hí!

“Biết trước mà vẫn thấy chó đẻ thật.”

Cuộc họp vừa xong, tôi chớp mắt một cái là chiến tranh đã nổ ra. Dù đã chuẩn bị tinh thần, cảm giác bị ném thẳng vào trận loạn sát vẫn thật sự kinh hãi. Nghĩ tới việc Bác sĩ lần đầu trải nghiệm cảnh này chắc còn choáng hơn.

Từ đây, tôi đã có kế hoạch, nên cứ theo đó mà làm.

“Này!”

“Tướng quân! Xin ra lệnh—”

“Ngươi, cấp bậc gì? Ngay dưới ta đúng không?”

“T-thưa… đúng ạ—”

“Từ giờ ngươi chỉ huy quân xung quanh.”

“Hả?”

“Ta phải nói cho ngầu hơn à? Ta trao quyền chỉ huy cho ngươi, vậy nên chiến đấu cho dũng cảm vào!”

“Hả…?”

Nói tới mức đó chắc hắn hiểu rồi. Tôi nhảy khỏi ngựa, cầm cây quan đao nhìn cũng khá chiến.

Mà… con ngựa từ đâu ra? Trong đám khách sạn, chẳng có thằng may mắn nào biết cưỡi ngựa cả!

Hỏi chị Eunsol xem từng cưỡi chưa, chị cũng lắc đầu.

Với lại, tôi còn chạy nhanh hơn cả ngựa.

ẦM!

Tôi dồn lực đạp đất, cả người phóng đi như đạn pháo. Gió lạnh quét qua mặt, theo sau là mùi tanh của máu bắn tung tóe.

Tên lính đối diện thấy tôi bay tới như hỏa tiễn thì mặt hắn lập tức méo xệch. Chân tôi chạm đất, xoay nửa vòng, rồi vung quan đao.

Tôi chẳng biết thương thuật kiểu nào để dùng một thanh quan đao dài như vậy cả. Con người hiện đại thế kỉ 21 thì học mấy cái này làm gì. Nhưng vũ khí sắc đi kèm với sức mạnh đủ lớn thì sẽ chém được người.

Sức mạnh đủ lớn cũng chính là kỹ thuật!

- XẸT!

Một lực cản nặng nề truyền vào tay tôi. Chỉ bằng một nhát chém, tôi đã hạ gục hai tên lính. Một tên bị chém lìa từ cổ xuống vai, tên sau thì từ eo xuống gối nát bét. Thịt văng tung tóe. Trước mắt tôi chỉ còn mấy khối thịt không còn giống người.

Lạ thay là tôi chẳng thấy chút cảm xúc “con người” nào, kiểu như tội lỗi.

Chắc là vì đây là chiến trường?

Nơi người ta giết nhau, và đám này vốn cũng đang chém giết người khác?

Tôi không biết nữa. Nhưng…

Sảng khoái thật.

Cảm giác như thứ gì đó bị dồn nén trong ngực cuối cùng cũng thoát ra, tầm nhìn trở nên rõ ràng.

Tôi chém, rồi lại chém.

Chém lìa cổ đứa lao vào với vẻ mặt của ác ma, rồi tôi lập tức thọc đao về sau lưng, và đâm trúng ai đó bằng cán đao. Tôi không cần nhìn cũng biết thân trên của ai đó đã bị đâm thủng.

Tôi đang sử dụng quan đao ngày một thành thục hơn.

Mấy kỹ thuật phức tạp không cần thiết. Không cần “nhất lộ bát phương liên hoàn” hay “nhu kình tiếp chiêu” gì cả. Chỉ cần vung nhanh nhất có thể, dùng sức hiệu quả nhất. Không ai chịu nổi đao của tôi.

Vừa chém đến mức không nhớ nổi số lượng, thì từ xa có một tên tướng cưỡi ngựa nâu lao đến hét:

“Thằng chó! Ta, Puredan, sẽ—”

“Ngươi không phải Murtanie.”

“T-tướng quân sẽ—”

Tôi bật nhảy thật mạnh như trước. Tên kia thấy tôi lập tức bay đến thì còn chưa kịp chỉnh thế thì quan đao như tia chớp bổ xuống đã cuốn theo hắn, chẻ đôi cả hắn lẫn con ngựa nâu chỉ trong một đòn.

Có hơi quá tay không nhỉ?

Tay tôi tê rần. Không chỉ tay tôi, mà cán đao cũng bắt đầu rung lắc. Có vẻ độ bền của vũ khí đã đạt giới hạn rồi. Tôi nhặt cây thương của tên tướng vừa bị chém lên trông vẫn còn tốt.

Giờ chắc Murtanie sắp tới…

“Này! Có thấy Murtanie không?”

Tôi hỏi một người lính đồng minh phía sau lưng.

“H-Họe!”

Tên đó không trả lời, chỉ té ngửa rồi chạy mất dép.

Đồ ngu, tướng đồng minh mà cũng không nhận ra.

- Hí!!

Tiếng hí lớn vang lên từ xa. Băng xuyên qua bụi chiến trường, một con ngựa khổng lồ xuất hiện.

“Hahaha! Tướng quân của Đế Quốc. Khỏi cần tìm ta vội vàng vậy. Ta tự đến chém ngươi đây.”

“Cuối cùng ngươi cũng tới.”

“Từ xa ta đã thấy ngươi. Khí thế rất đáng nể. Không ngờ Đế Quốc lại có một chiến binh như ngươi.”

“Thế thấy ra từ xa rồi sao không chạy đến sớm hơn?”

“Hoho! Lối nói năng của ngươi giống du côn chợ búa hơn là tướng quân. Ta phát hiện là lao tới ngay đấy chứ, nên sao có thể gọi là muộn được.”

Giáp tôi dính đầy thịt người. Xung quanh thì thây xác chất đống.

Ngay cả tôi nhìn mình chắc cũng thấy ghê. Vậy mà tướng địch vẫn ung dung cưỡi ngựa tiến đến, kể cả khi mồm hắn bảo rằng đã thấy tôi từ xa. Tôi dần thấy căng thẳng.

Tôi cùng lúc nâng ngọn thương lên. Hai bên giữ khoảng cách nhìn chằm chằm vào nhau, không ai lao vào bất cẩn. Đứng nhìn nhau một hồi, tôi mới để ý khác biệt về “chiều cao”. Hắn chắc cũng nhận ra nên bật cười.

“Ngươi mất ngựa trong trận à? Cố nhân có nói, tướng mà mất ngựa thì không còn là tướng.”

“Yên tâm. Ngựa của ngươi cũng sắp chết thôi.”

“Hahaha!”

Ngựa của Murtanie vừa nhúc nhích, tôi hạ thấp trọng tâm, đổi thế cầm thương.

Mặt đất rung lên đầy kinh hoàng. Ngay khi tôi mới chĩa quan đao ra nửa đường, nhắm vào con ngựa như muốn nói “ta đang tập trung vào con ngựa của ngươi đấy”—ngọn thương của Murtanie đã xé toạc không khí lao tới.

Chính là lúc này!

Tôi lập tức né sang bên hai bước, và nơi tôi vừa đứng bị luồng xoáy đen nuốt trọn.

Tôi đã biết từ đầu hắn có kiếm biết bắn năng lượng, nhưng tôi phải bị ngu mới đứng yên ăn trọn nó?!

Tôi tin rằng, hắn có khủng bố cỡ nào cũng không thể dùng liên tục loại chiêu thức như ma thuật đó. Dùng một lần rồi phải nạp lại, thế sẽ hợp lý hơn về mặt cân bằng.

Bàn tay trái của Murtanie dần duỗi ra, rồi nắm lại thành nắm đấm trên không.

Tôi phải nhận là mình sai. Tìm “Công bằng” trong cái khách sạn ngu xuẩn này đúng là sai từ đầu.

Tôi cảm nhận được một áp lực nghiền nát toàn bộ cơ thể tôi. Như bị bỏ vào máy ép khổng lồ! Chính đòn này đã nghiền bác sĩ thành một khối thảm thương.

“URAAAAAA!”

Tôi nghiến răng chịu đựng và hét lớn. Không đùa đâu, tôi chỉ có hét lên, vận hết sức giãn cơ bắp, chống lại áp lực như muốn nghiền nát thân tôi.

Tôi chịu đựng chỉ bằng ý chí và sự lì lợm!

ẦM!!

Áp lực tan biến như tuyết chảy đi dưới ánh mặt trời, đi cùng một tiếng nổ to như quả bom. Cùng lúc đó, tay trái của Murtanie phun máu.

Đây chính là phản phệ.

Chẳng phải đây là nguyên lý rằng, nếu đối thủ chống được hoặc đỡ được đòn siêu nhiên, thì chủ nhân sẽ phải chịu phản phệ sao?

“K-khặc!”

“Vậy thôi á? Không nhiều nhặn lắm nhỉ?”

Thật ra thì đòn đó cũng ra gì đấy. Người tôi run bần bật, nên tôi không thể tiếp tục tấn công, chỉ giả vờ mạnh miệng để giữ khí thế.

“L-làm sao…!? Cơ thể ngươi làm bằng sắt à!? Con người sao chịu nổi!?”

“Wow… ê thằng khốn. Câu ‘con người sao chịu nổi’ mà ra từ miệng ngươi nghe chối lắm đấy. Ngươi còn dùng Force Grip cơ mà?”

“Pho… phô sư… gờ rạp?”

“Địt mẹ nhà ngươi, thật đấy à! Nhái phát âm còn tệ!"

Tôi cưỡng ép cơ thể run rẩy tiến lên. Có lẽ hắn vẫn phải chịu tác dụng phản phệ, nên Murtanie cũng không thể phản công kể cả khi tôi đang chuyển động.

Sức mạnh dồn từ chân lên eo, truyền vào thương. Trong khi cả cơ thể tôi xoay chuyển, lực khủng khiếp được truyền vào ngọn thương, nó rung lên bần bật như muốn nổ tung, xé toạc không khí.

Tới khi đầu nó nổ tung bởi ngọn thương như sấm sét kia, thì con ngựa của Murtanie vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì. Nó chết ngay thì cũng có thể gọi là may mắn cho nó.

Con ngựa có tội tình gì chứ? Người mới là thằng khốn cơ mà.

Trong khi đó, Murtanie, phản ứng chậm một nhịp, đá xuống thân ngựa để mượn đà nhảy lên cao, né khỏi quỹ đạo của ngọn thương.

Giờ không còn ngựa nữa.

Chỉ còn hai chiến binh — mỗi người cầm một cây thương, đều đủ mạnh để bóp nát đá như đậu phụ và bẻ sắt như kẹo dẻo.

Cả hai dừng lại lấy hơi. Tôi liếc quanh. Từ lúc nào đó, lính hai bên đã ngừng chiến, tạo thành vòng tròn rộng, im re xem chúng tôi như phim.

Bọn họ chắc cũng hiểu rồi.

Trận này không phụ thuộc vào ngàn quân chém giết đẫm máu. Chỉ còn hai kẻ này quyết định thắng bại. Bọn họ chỉ là những kẻ yếu đuối chỉ biết chấp nhận số phận, những diễn viên ngoài lề. Kết cục đều dựa vào cuộc chiến của hai người đang đứng đây. Thế nên những người còn lại không cần phải phí năng lượng vô nghĩa.

“Ta nói từ trước rồi nhé.”

“…”

“Ta bảo ngựa của ngươi cũng sắp chết. Ta đọc tình huống mấy cảnh này giỏi lắm đấy nhé.”

“Cơ thể ta…”

“Sao?”

“Cơ thể ta nhẹ hơn rồi. Đế Quốc cũng thật sự có tướng quân. Hôm nay, tại đây… chỉ một người sống sót—”

“Bớt làm màu đi. Tới đi.”

“Hyaaa!”

Cùng một tiếng hét thô ráp, Murtanie chĩa thẳng thương và lao đến. Hắc khí xoáy quanh mũi thương thành một vòng xoáy, nghiền nát mọi thứ trên đường đi của nó.

Tôi lùi nửa bước, vung ngang ngọn thương của tôi, và hai thương chạm nhau. Ngay lúc đó, Murtanie nở một nụ cười. Hắc khí xoay tròn lập tức nghiền nát cây thương của tôi, từ lưỡi đến cán.

Ha! Bố mày đâu tin cái thương tầm thường này chịu nổi cái nguồn năng lượng vô danh kia!

Thứ tôi tin là định luật vật lý của vũ trụ cơ. Một khi hai ngọn thương đã va chạm vào nhau, thì cái nguồn năng lượng kia có bí hiểm cỡ nào đĩ nữa, thì thương của Murtanie cũng phải đi chệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Tôi áp sát vào trong, né ngọn thương đã chệch hướng. Hắn giật mình, lập tức kéo ngược thương lại. Quả thực, thương thuật của hắn đẳng cấp khác hẳn so với tôi!

Tôi tính lao vào tầm cận chiến đấm vỡ mặt hắn, mà hắn hồi thương nhanh quá, không còn khe hở.

Làm sao đây…

“…”

Tôi nhớ đặc trưng của luồng hắc khí: Nếu đối thủ chịu được, thì chủ nhân của nó cũng phải chịu phản phệ.

Vậy thì…

Tôi thò tay ra và chụp lấy cán thương của hắn.

Trong khoảnh khắc đó, tôi tự hỏi liệu đây có phải đáp án đúng không? Liệu mình có điên không?

“KUUUGH!!!”

Đau. Đau gấp trăm lần chiêu Force Grip lúc nãy. Trong nháy mắt, tầm nhìn của tôi đỏ ngầu, năm sáu cái răng văng khỏi miệng. Máu phun ra từ miệng, tai, mũi, ngực, tay chân.

Mạch máu toàn thân nổ tung. Tôi biến thành một xích quỷ.

Nhưng…

Tôi không chết.

Tay tôi không buông ngọn thương của kẻ thù ra.

- RẮC!

Khoảnh khắc cán thương của Murtanie gãy làm đôi, một tiếng nổ lớn do phản phệ vang lên, dội khắp cơ thể hắn.

“H-hup…”

Trong chiến trường im bặt, những gương mặt đờ ra của lũ lính hmờ mờ ảo ảo xuất hiện trong tầm nhìn tôi.

Máu chảy từ khắp người. Từ người tôi. Từ người hắn.

Đau.

Đau.

Đau.

Mọi khoảnh khắc đều như bị sét đánh liên tục, bị thiêu sống, da thịt mở toang. Tôi cố nuốt tiếng gào đang trào lên khỏi cổ họng. Tôi chỉ cảm thấy là mình nên làm vậy. Suy cho cùng, Murtanie cũng không hét nữa.

Hắn không hét. Tôi cũng không thể hét trước.

Như vậy là thua, nhỉ?

Trong thoáng chốc, nghĩ tới tình hình hiện tại, tôi bật cười.

Trừ khi bọn chúng là một lũ ngu, thì tình hình bây giờ chỉ cần một mũi tên bắn vào hai thằng đang đứng thoi thóp này là xong. Vậy mà không ai bắn tên sao?

Chắc kiểu như “Đây là trận đấu của đàn ông, đừng ai xen vào”?

Kch. Dù là phim, tình huống này ngu thật sự, cực kỳ trẻ trâu, cực kỳ lố bịch. Người ta có tên cho kiểu ngu này:

“Lý tưởng đàn ông.”

Đáng tiếc cho hắn, ở tình trạng cả hai như hiện giờ thì kết cục đã rõ. Không như Murtanie cần trị thương ngay lập tức mới sống, tôi còn sở hữu Tái Tạo Sinh Lực.

Tầm nhìn dần dần hiện rõ. Máu ngừng chảy. Cơn đau giảm đi. Từ từ, nhưng bằng hết sức bình sinh, tôi bước tới chỗ kẻ thù.

“Nói lời trăn trối đi.”

Đối thủ cỡ này, chết cũng nên nói câu gì chốt lại.

“Hỡi Thần ở trên cao… con trở về với vòng tay Cha.”

Bàn tay tôi nhẹ nhàng chém vào cổ hắn.

Kết thúc trận chiến cam go khốc liệt này là như thế.