Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 287: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (10)

- Kim Sanghyun

Khi cánh cửa phòng tôi mở ra, một cái bàn gỗ nhỏ được mang vào. Nhìn bữa ăn bày trên đó khá sang trọng, tôi không nhịn được mà bật cười. Quá rõ ràng rồi còn gì.

Không phải “rõ ràng”, mà là vì Songee đã cho thấy một lần rồi.Bởi vì đặc tính của những bộ phim, những cảnh nhàm chán đều bị cắt thẳng tay, vậy mà tự nhiên lại xuất hiện cảnh ăn uống?

Songee đã thấy có gì đó sai sai khi một “cảnh di chuyển” từ trước đến giờ chưa từng có đột nhiên xuất hiện.

Tôi chỉ mong những người vào sau cũng chú ý điểm này. Tôi dám cá là phần ăn ngay trước mặt tôi lúc này có độc.

***

“Hmm… Mọi người đừng bắt chước kiểu nói chuyện của Sanghyun sau này nhé.”

“Anh ta diễn có lố bịch thật đấy, nhưng lời khuyên của thì là chuẩn nên mọi người nhớ kỹ nhé. Một sự kiện vốn luôn bị bỏ qua lại được chiếu kỹ? Tự nó đã là cảnh báo rồi.”

Songee nói chắc nịch:

“Trong phim không có cảnh nào ‘nhàm chán’ cả! Mọi người, nhớ điều đó cho em nhé.”

***

Sau khi nói xong phần giải thích mang tính “ý thức”, tôi gọi người hầu bên ngoài vào để kiểm tra lại bữa ăn.

Y như rằng, chưa đến một phút sau bên ngoài đã ồn ào cả lên. Sau khi ngăn chặn “sự kiện ám sát”, việc tiếp theo trong ngày là đi tuần tường thành và họp với các tướng lĩnh.

“Ngày mai ở đồng bằng Triran…”

“Quân Murtanie đã vượt qua đồi…”

“Có ý kiến đổi ca…”

“Đồ ngu! Không nghĩ tới việc thủ thành à…”

Đám tướng lĩnh cãi nhau om sòm. Ông lão ngồi ở vị trí chủ tọa—hẳn là tổng chỉ huy—trông mệt mỏi vô cùng.

Câu chuyện đơn giản thôi. Viên tướng địch Murtanie đã bày một chiến thuật hèn hạ… hoặc phải gọi là xuất sắc—cắt đứt tuyến tiếp tế và phong tỏa liên lạc với mẫu quốc.

Tình hình như vậy, có người đề xuất đánh một trận quyết tử, tiêu diệt Murtanie và quân du mục trước khi tình thế tệ hơn. Tất nhiên cũng có nhiều người cho rằng nên phòng thủ tường thành, chờ viện binh từ mẫu quốc.

Thỉnh thoảng, mấy tướng xung quanh lại liếc sang tôi, như muốn hỏi ý kiến.

Theo hoàn cảnh, chỉ cần tôi mở miệng lúc này là có thể dẫn dắt cuộc họp. Với tư cách nhân vật chính, tôi đang đóng vai một vị tướng được đồng đội đặt niềm tin tuyệt đối.

Nhưng tôi giữ im lặng.

Tôi thì biết quái gì về chiến tranh tiền hiện đại?

Nếu là chiến tranh hiện đại, tôi có thể tự tin nói một mạch ba ngày ba đêm. Nhưng chiến tranh bằng kiếm và giáo thì hoàn toàn khác với chiến tranh hiện đại, không thể gộp chung dưới khái niệm “chiến tranh” được. Trong lúc tôi giữ im lặng, cuộc họp dần nghiêng về phương án quyết chiến với Murtanie trước khi mọi thứ quá trễ.

Liệu đây có phải quyết định thực sự sáng suốt không?

Tôi không chắc.

Tôi chẳng biết gì về chiến thuật và binh pháp thời cận đại, mà mấy người kia chắc cũng không khá hơn. Nhưng vì tôi đã chọn quyết chiến giữa “quyết chiến và thủ thành”, nên nếu tôi chết, có lẽ những người sau sẽ thử tuyến thủ thành.

Ông lão tổng chỉ huy đập bàn cái “bốp”, không gian rung chuyển rồi chuyển sang cảnh tiếp theo.

***

Tôi hoàn hồn lại thì đã rơi đúng vào giữa chiến trường, cưỡi trên một con ngựa đen to tổ bố!

CÁI ĐÉO MẸ GÌ THẾ NÀY! TAO CHƯA TỪNG THẤY CÚ BẺ LÁI NÀO NÓ VÃI CỨT THẾ NÀY! NÀY MẤY THẰNG RÁC RƯỞI NÃO CỨT CỦA CÁI KHÁCH SẠN NÀY, CHÚNG MÀY ĐÙA TAO À?! ÍT NHẤT BÁO TRƯỚC MỘT TIẾNG CHO TAO TRƯỚC KHI QUĂNG TAO VÀO GIỮA MỘT ĐỐNG CỨT CHIẾN TRANH CHỨ!

Bình tĩnh. BÌNH TĨNH!

Tôi vội kéo cương quay ngựa về phía ngọn đồi phía sau—

- Véo!

“Ugh! LŨ CON HOANG CHÓ ĐẺ CHÚNG MÀY! ĐỊT MẸ MÀY BẮN TÊN TỪ SAU LƯNG HẢ—!”

Dù đang mặc bộ giáp kiên cố vì là tướng quân, tôi suýt bật khóc vì cơn đau trời giáng. Hơn nữa, con ngựa đen tôi đang cưỡi thì lại còn phấn khích muốn xông lên.

Mày không giống động vật tí nào, đồ não cứt! Muốn chết thì tự đi mà chết.

Tôi từ đầu còn chẳng biết cưỡi ngựa, vậy ngồi trên con ngựa mất dạy này rồi phi vào lòng quân địch thì khác gì tự sát? Thế là tôi nhảy xuống và chạy thục mạng về sau.

Tôi nghĩ nó không hợp với “phong phạm tướng quân” cho lắm, nhưng mà trong tình huống này, thì cưỡi một con ngựa bất kham lao về phía trước sẽ chỉ là tự sát, nên tôi sống lâu hơn một chút sẽ tốt hơn.

“Thưa tướng quân! Ngài đi đâu mà không dẫn chúng tôi—”

Sao ta biết được?

Chạy một thôi một hồi, tôi leo lên được chỗ cao như gò đất, rồi nhìn xuống chiến trường.

Cờ xí rung lắc… và tình hình rõ ràng là—

TAO KHÔNG BIẾT, LŨ KHỐN!

Tôi chưa bao giờ trải nghiệm kiểu chiến tranh ngu ngốc “cổ lỗ sĩ” như thế này!

Chỉ thấy bụi mù mịt, tiếng hét đau đớn khắp nơi, tiếng kim loại va vào nhau, mùi máu tanh nồng.

Hết. Chỉ có vậy.

***

“S-Sanghyun?”

Mọi người chết lặng trước tiếng la hét điên loạn và chửi tục vang lên từ màn hình khổng lồ.

Ahri, chỉ vừa kịp hoàn hồn, mở miệng nói:

“Mọi người bình tĩnh. Mấy câu thoại tụi mình đọc được chỉ là ‘suy nghĩ’ trong đầu anh ấy thôi. Ở trong chiến trường hỗn loạn vậy thì ngay cả anh ấy cũng khó mà kiểm soát nổi tâm trí.”

“Lũ mồ côi chó— khụ. Ủa, câu đó hình như lọt ra ngoài thành tiếng luôn rồi thì phải?”

“...”

Mooksung tỏ thái độ như không.

“Ơ thì là chiến trường mà. Không kích động trong tình huống như vậy thì có còn là người nữa không?”

***

Tôi chạy, chạy mãi.

Có lúc chân tôi giẫm lên thứ gì đó mềm mềm như thạch, nhưng tôi quyết định không nhìn xuống. Có lúc thứ chất lỏng sền sệt gì đó văng lên mặt tôi, tôi cũng mặc kệ.

…Mình sắp phát điên rồi. Chạy thế này có ích gì?

Cuối cùng tôi tựa vào gốc cây gần đó, quay đầu nhìn lại.

Tình hình chiến đấu mà lúc nãy tôi không hiểu, giờ đã rõ rành rành. Không chỉ tôi—lính quèn quanh đây chắc cũng nhận ra. Tới mức này rồi thì muốn không hiểu cũng không được.

Tiếng hò hét dồn dập từ bốn phía. Đông, tây, bắc. Kèn tù và của quân địch vang lên liên tục.

Có phải sai lầm khi rời khỏi tường thành không?

Giờ chẳng cách nào biết nữa.

Một cái bóng khổng lồ xuất hiện. Hắn tiến lại, giết vô số binh lính như nông dân gặt lúa.

Đại tướng của Durkai—Murtanie.

Hơn chục cái đầu đang đung đưa trên con ngựa hắn cưỡi. Tôi nhận ra vài cái—chính là của mấy tướng đã dự họp lúc nãy.

Hắn tới để lấy thủ cấp của tôi. Dù tôi đã bỏ ngựa và chạy xa cỡ nào đi nữa, thì rõ ràng tôi không phải một người bình thường. Bộ giáp của tôi thôi cũng khác lính thường quá rõ.

Tôi hít sâu, lục lại những kỹ năng mình có.

Y học?

Vô dụng trong tình huống này.

Bắn súng? Phi hành gia?

Còn vô dụng hơn.

…Tôi không thể không bật cười khổ. Những tưởng cả đời đã luyện thành bao nhiêu kỹ năng, vậy mà giờ chẳng cái nào dùng được.

“Aaaaaagh!”

Những tiếng hét vang dội. Tôi quyết định không chạy nữa.

Vì lợi ích của các đồng đội tôi, ít nhất thì cũng phải quan sát xem thằng tướng địch này chiến đấu thế nào trước khi tôi chết chứ.

Năng lực chiến đấu của Murtanie, thứ mà tôi quan sát được bằng cách tập trung tâm trí, chỉ có thể gọi là vô lý.

Một luồng năng lượng xanh đậm xoáy lên như cơn lốc từ cây thương của hắn. Hắn đâm thẳng ngọn thương vào không khí, và năng lượng đó xuyên qua không gian, nghiền nát binh lính.

Hắn là cái quái gì, Jedi à? Có biết dùng Thần Lực luôn không?

Thế vẫn chưa hết. Hắn quát nhẹ, đập thương xuống đất, và trong tích tắc, cả vùng đất rung chuyển, hàng trăm binh lính ngã nhào hàng loạt.

“TAAAAAH!”

Tiếng gầm như sư tử nổ tung trời đất vang lên từ miệng Murtanie. Các binh lính đang lảo đảo đều ngã xuống, máu chảy từ tai họ.

BẢO SAO BÊN TAO THUA! BẢO SAO BÊN TAO THUA! Gặp con quái vật thế này trong chiến trường thời cổ, đế quốc nào chịu nổi?!

“Các ngươi yếu quá. Ở Tấn Thiên này không có ai đỡ nổi thương của Murtanie ta sao? Sức mạnh cỡ này mà cũng đòi nói chuyện đế quốc với thành lũy à?”

Câu khiêu khích đó còn chẳng buồn cười, nhưng có một vị tướng mắc bẫy. Cũng phải thôi, trận đã đến hồi diệt vong, chẳng làm gì thì còn gì để mất.

Vị tướng xông lên một một tiếng thét đầy khí thế… và không trụ nổi trong thời gian người ta uống một ngụm nước.

Hai nhát thương là thân thể vị tướng đó đã bị cắt thành nhiều mảnh.

Ngọn thương xoay tròn như mũi khoan, đục thủng con ngựa với một đòn, và đòn thứ hai nghiền nát bộ giáp và phần thân của vị tướng

“…”

Tôi xin lỗi. Tôi thể hiện có phần kém cỏi. Thật lòng, tôi không nghĩ bộ phim lại khủng khiếp cỡ này.

Phần hai—Thủ Hộ Giả Của Bức Tường—khác hẳn Thuần Phục Thái Tử.

Nó là phim thuần túy về sức mạnh. Sức mạnh. Nhớ hồi nãy tôi nói chọn giữa quyết chiến hay thủ thành có thể sẽ quan trọng không?

Giờ nghĩ lại thì… không quan trọng nữa.

Trốn sau tường có nghĩa gì khi gặp phải con quái vật cỡ này? Hắn là cái loại sẽ dùng thương đục thủng tường để xông vào. Dù chúng ta có chọn gì đi nữa, cuối cùng vẫn phải đối đầu với Murtanie.

Cần một người đủ sức đánh bại hắn.

“Yếu ớt. Ngươi mà là tướng à? Ngày Đế Quốc Tấn Thiên sụp đổ không xa đâu. Thương của ta dùng cho kẻ như ngươi đúng là phí phạm.”

Hắn giơ tay bóp nhẹ vào không khí. Cùng lúc đó. cả cơ thể tôi bị nghiền nát.

“Ugh… aaaaagh!”

Trong cơn đau khi cơ thể tôi bị nghiền nát khi còn sống, tôi chỉ biết van xin rồi van xin.

Ah… Đức Cha trên trời… Con có tội gì mà phải chịu thế này? Con đã sống một đời chăm chỉ, cứu chữa biết bao nhiêu người…

Vậy nên, xin hãy ban cho con sự cứu rỗi. Cho con ra khỏi cái địa ngục này. Nếu không thể… thì làm ơn, hãy giết con đi.

***

“…”

“…”

Rạp phim chìm trong im lặng, bầu không khí khác hẳn và kinh hãi hơn so với phần trước, mọi người đều nhất thời lặng đi.

Nghe tiếng cầu xin cuối cùng của Kim Sanghyun, người đã đánh mất vẻ mặt lạnh như tiền của mình vì đau vào những giây phút cuối cùng, các đồng đội của anh ai cũng thấy trái tim trĩu nặng.

“Hức…”

Có người bật khóc. Kain buộc phải lên tiếng trấn an.

“B-bình tĩnh nào. Bác sĩ chưa chết hẳn đâu. Mấy lời cuối chỉ do đau quá thôi. Lát nữa… chúng ta ăn chung rồi an ủi anh ấy đi.”

Giá như lúc này mà có tên hướng dẫn viên bật ra với tiếng “dun-dun-da-da”, bầu không khí u ám này có lẽ đã dừng lại. Nhưng trong Hotel Cinema, điều kiện tối thiểu để “thành công” là “sống sót”.

Dù thất bại, Elena vẫn được giám khảo đánh giá vì cô đã sống đến cuối phim.

Còn Sanghyun đã chết—nên giám khảo còn chẳng thèm xuất hiện.

Thay vào đó, màn hình trở nên mờ đục, báo hiệu người tiếp theo phải bước vào. Ahri, thay vì lo cho người khác, lại đặt tay lên vai Jinchul.

“Anh nghĩ mình thắng được không?”

“...Thằng Murtanie đó à?”

“Ừ. Phim này khác hoàn toàn với Hồi 1. Sanghyun đã hiểu đúng: đây không phải phim dùng mưu kế. Nếu phải phân loại…”

“Là phim võ thuật—phim hành động. Có thể có chỗ phải dùng đầu óc một chút, nhưng cơ bản vẫn là đánh bại kẻ mạnh.”

Kain chỉ ra điểm quan trọng:

“Còn điều kinh khủng nữa cơ. Anh có biết mới 30 phút phim trôi qua thôi không?”

“Còn hơn hai tiếng.”

“Có trùm cuối nào xuất hiện sau 30 phút phim hành động?”

“...Vậy phía sau còn con quái vật nào ghê hơn nữa.”

Kain thở dài, quay sang Ahri: “Chúng ta phạm sai lầm lớn rồi.”

“Hả?”

“Elena nên là người vào cửa này. Sức mạnh của Murtanie trên màn ảnh đúng là ấn tượng thật, nhưng không đến mức Elena không đối phó được.”

“Thôi đừng nói chuyện đã qua. Quan trọng hơn là, tình hình thế này cho người bình thường vào đây chỉ phí lượt.”

Kain gật đầu. Thể loại phim thế này, Mooksung hay Eunsol vào cũng đều vô nghĩa. Chẳng ngạc nhiên nếu họ bị một thương xiên thủng khi còn đang ngái ngủ cơ.

Seungyub thì cũng không khác gì mấy. Tuy Vận May thỉnh thoảng cũng cho ra những hiệu quả mạnh kinh hồn, nhưng nó cũng không phải là năng lực vô biên. Nếu năng lực của cậu ta thực sự là vô hạn, cậu ta đã có vài món Di Sản trong tay rồi.

Trong nhóm còn lượt, chỉ có Han Kain, Cha Jinchul và Kim Ahri là có khả năng đối đầu với kiểu đối thủ này.

Mà còn khả năng phía sau là thứ còn kinh dị hơn, nên tình hình còn cấp bách hơn cả.

Kain suy nghĩ một thoáng rồi nói:

“Năng lực của anh là kiểu một đòn chí tử—nếu nhập hồn thành công là thắng khỏi bàn cãi, không thì thua luôn. Vậy mọi thứ phụ thuộc vào việc có nhập xác được hay không.”

“Anh nghĩ nhập xác sẽ không hiệu quả với Murtanie sao?”

“Không, thực tình thì không phải vậy. Trừ khi đối thủ ở cấp độ bán thần thì mới chống lại được nhập xác. Murtanie có vẻ không tới mức đó. Nhưng anh lo thứ sẽ xuất hiện sau hắn cơ.”

Jinchul lên tiếng:

“Để anh vào.”

“…”

“Chà, chỉ xem video thì anh cũng không chắc, nhưng bậc thầy thương thuật hay gì đi nữa… cuối cùng vẫn là con người đúng không? Nếu anh mang theo Phước Lành, nghiến răng chịu đòn thì anh nghĩ là anh cũng giết được.”

“Hắn quơ thương một phát mà gió đen bay ầm ầm đấy?”

“Anh né là được mà.”

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Jinchul. Anh bật cười:

“Sao trông mọi người kì vậy? Đây là phim hợp với khả năng của anh nhất mà. Phim kinh dị anh còn thấy phiền hơn. Trong phim kinh dị, bị con quái vớ vẩn nào đó nguyền chết thì anh chịu. Nếu phải chết mà không được đánh trả thì anh thà phải đối mặt với tên Murtanie đó còn hơn.”

Nói những lời đó xong, Jinchul nhìn quanh. Một vài người cảm thông, số khác lo lắng. Như thể họ đang giao phó cho anh ta một chuyện quá đỗi khó khăn và đau đớn.

Giữa tất cả những chuyện đó, Jinchul cảm thấy ký ức điên loạn ngày xưa, đã lãng quên từ lâu, dần sôi sục và nổi lên—

Phòng 101, Truyền Thông Chỉnh Sửa Thường Thức. Kí ức phải vật lộn, tràn đầy thịt, máu và xương.

Đã có lần tay anh phải bẻ gãy cổ Địch Thủ và nghiền nát tay của hắn?

Đã có lần, từ lâu rồi, khi mà anh dùng cây tonfa đã gãy chọc thủng yết hầu của kẻ thù?

Lạ thay, anh không ghê sợ. Ngược lại—một sự hưng phấn không thể giải thích nổi lại dâng lên. Anh muốn vào bộ phim ngay lập tức. Anh tưởng tượng ra cái cảnh mình né cây thương của Murtanie rồi bẻ gãy cổ hắn.

“Ta vào. Hướng dẫn viên! Ta mang theo Phước Lành. Không có nó thì ta cũng chẳng dùng được Ngôi Sao luôn nữa.”

Anh bước vào màn hình—và nghe thấy tiếng cười kì lạ.

Một ngai vàng chất đầy kiếm, dung nham, và đầu lâu.

Anh thấy ảo ảnh của một gã khổng lồ ngồi trên đó—tiếng cười khoái trá trước chiến ý của “chiến binh” mà hắn đã chọn.