Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 286: Họp Tiến Độ, Vào Bộ Phim Thứ Hai

- Han Kain

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 132

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

Sau khi hoàn thành bộ phim đầu tiên, cả nhóm tụi tôi tụ tập quanh bàn đồ ăn và bắt đầu nói chuyện. Elena, sau khi nghe Songee kể lại tình hình, có phản ứng đôi chút thú vị.

“À-À ra vậy. Hóa ra còn nhiều chi tiết ẩn như thế. Chị không ngờ tiểu thư Evelyn lại là kiểu người đó. Đến cả Hoàng hậu cũng dính vào… đúng là chị đã suy nghĩ quá đơn giản rồi.”

Nhìn kiểu phản ứng thì có vẻ là lòng tự tôn của cô ấy đã bị đụng chạm nhẹ. Khác với lúc cô ấy thất bại trong Phòng Nguyền Rủa—có lẽ do thiết lập là “phim”. Giống kiểu dân mới vào nghề lại giải được bài toán mà dân chuyên trong ngành lại thất bại vì bất cẩn.

Tôi quyết định phải vực tinh thần cô ấy lên chút.

“Elena, chuyện này không phải lỗi của cô đâu. Lần đầu vào thì ai cũng mù tịt cả. Theo tôi thì phim được cấu trúc kiểu: người vào trước sẽ thất bại, họ sẽ báo được ‘điều không nên làm’, rồi người sau học được cách để tránh.”

“Cảm ơn anh, Kain. Nhưng… thật ra lần đầu tôi cũng chẳng tìm ra được gì nhiều. Tôi vào rồi thất bại luôn, còn Songee thì hiểu được gần hết và giải luôn.”

Bầu không khí bắt đầu hơi căng một tí.

Đúng lúc đó, Noona nhẹ nhàng đổi chủ đề.

“Thôi nào! Thôi nào! Miễn là cả nhóm đã giải được rồi thì đừng tự trách nữa. Chắc vấn đề chỉ là chuyện ‘nhập vai’ thôi.”

Elena khẽ cười, gật đầu.

“Em cũng nghĩ vậy. Nghĩ lại thì lúc thấy Thái tử lần đầu, em bị sốc quá nên chuyện nhập tâm cũng đổ sông đổ bể. Ai mà ngờ cậu nhóc đó lại nhỏ xíu như thế chứ. Sau khi không còn nhập vai, thì hành động của em cũng tuột theo. Mong mọi người cẩn thận đoạn này.”

Ahri đổi chủ đề một cách rất tự nhiên:

“Hôm nay chắc xong việc rồi, nhưng ngày mai vẫn phải vào chỗ nào đó nữa. Có muốn quay lại Hotel Cinema không?”

Cả nhóm thoáng chìm vào im lặng.

Tiến trình của chúng tôi vốn đang là Phòng 203. Mà vấn đề là—Phòng 203 là phòng “hành xác” nhất từ trước đến giờ. Đó là lý do chúng tôi mới chuyển sang Phòng 204.

Hotel Cinema thì không nặng về mặt thể chất. Chỉ một người vào, và tối đa 4 tiếng đồng hồ là xong—không thể so với Phòng 203 phải sống lăn lộn ở thời nguyên thủy gần một tháng trời.

Nhưng chuyện “suy nghĩ nội tâm bị phát sóng công khai” thì lại hơi đáng lo.

…Mà Elena vẫn chưa biết vụ này. Songee né không kể về chuyện đó, còn tụi tôi cũng tránh nhắc—vì là chủ đề ngại muốn chết.

Eunsol-noona lên tiếng:

“Phòng 204 có khó khăn riêng của nó, nhưng còn đỡ hơn sống một tháng thời đồ đá chứ?”

Jinchul-hyung lắc cái bịch bắp rang đang ăn dở.

“Bắp rang ngon gấp triệu lần vỏ cây. Em nghĩ tốt nhất là cày Phòng 204 đến cùng.”

Cả nhóm nhanh chóng đồng thuận.

Lăn lộn một tháng uống nước thiu với ăn rác, hay chịu xấu hổ 3–4 tiếng?

Ai nhìn cũng biết chọn cái số 2 rồi.

Ahri bổ sung một lý do khác:

“Mọi người nhớ Phòng Nhiệm Bụ 106 ở tầng 1 không? Phần thưởng còn cho mình gợi ý để giải Phòng Nguyền Rủa khác. Biết đâu phần thưởng của Phòng 204 cũng có gì đó tương tự thế. Nên cứ phá giải Hotel Cinema trước đã.”

Cuối cùng, cả nhóm thống nhất ngày mai quay lại Hotel Cinema. Bộ phim thứ hai là “Thủ Hộ Giả Của Bức Tường”.

Bác sĩ góp ý:

“Mọi người nên nhớ là thể loại phim ngày mai đã được ấn định. Hướng dẫn viên đã nói đó là ‘phim chiến tranh’. Mấy trò… ‘lươn lẹo’ như hôm nay sẽ không dùng được đâu.”

Ahri cười nhẹ:

“Tiếc ghê. Nhưng với cái tên ‘Thủ Hộ Giả Của Bức Tường’ thì thời đại cũng khó đoán.”

Tôi cũng nghĩ vậy nên góp lời:

“Đúng vậy. Có thể là chiến tranh thời tiền hiện đại dùng binh khí lạnh, cũng có thể là chiến tranh giả tưởng có phép thuật, và siêu năng lực. Mà cũng có khi là chiến tranh hiện đại xoay quanh một bức tường hiện đại, kiểu như ‘Phòng Tuyến Maginot’.”

“Ai vào trước đây?”

Cả nhóm chìm vào suy tư.

Hotel Cinema có vài điểm tương đồng tinh tế với các Phòng Nguyền Rủa. Đặc biệt là chuyện gần như không thể giải ngay lần đầu.

Người vào trước tiên sẽ phải đối mặt với kẻ địch không rõ là ai, chúng dùng kiếm, phép, hay súng.

Ông lạnh lùng lên tiếng:

“Lần đầu chỉ nên tính là đi thu thập thông tin. Nói thẳng nhé: Người thích hợp làm ‘quân hy sinh’ thì nên vào trước.”

“Ông ơi, nói người ta là quân hy sinh thì…”

“Jinchul, ta đang nói chú mày với Kain không nên vào trước. Ta không biết chiến tranh này là sẽ là dạng gì. Nếu là chiến tranh cận đại thì sức mạnh như Hạng Vũ của Jinchul sẽ có đất diễn, còn nếu là hiện đại thì Kain nhập xác sẽ rất mạnh.”

“Chà, thực ra thì cháu đang tính mang luôn Phước Lành vào ‘phim kinh dị’. Nếu mọi người quên rồi thì dùng Quỷ Thư mà không có Cửa Sổ Trạng Thái bảo vệ khó lắm đấy.”

“Nhưng chuyện này thì, trước đó cháu dùng nhập xác ngon lành khi Phước Lành bị hỏng rồi mà?”

“Từ kinh nghiệm thì ‘Chiếm Hữu’ vẫn dùng được ạ. Chắc là do cháu cũng mạnh lên rồi? Nhưng Năng Lực Hóa Thần thì không thể đâu ạ, cháu nghĩ nếu dùng là sẽ phát điên rồi chết luôn.”

“Nhập xác thôi là đủ mà? Ví dụ thì thử nhập vào phi công chiến đấu xem?”

“Nhưng cháu đâu biết lái máy bay?”

“Bay làm cái quái gì? Đâm cho nổ tung là đã có lời rồi.”

- Rầm!

Ahri chen vào:

“Thôi! Hai người ngừng nói về mấy ưu tiên phụ đi. Giờ chọn người vào đầu tiên ngày mai cái đã. Mooksung nói đúng đấy. Nói thẳng thì lượt của Kain và Jinchul nên để ra sau. Với lại em gần như chắc chắn phải vào tuyến phim kinh dị, nên em cũng rút lui. Ai muốn vào phim chiến tranh trước?”

Tôi nghĩ đến những thành viên còn lại.

Elena và Songee đã hết lượt chơi. Seungyub chắc hợp phim kinh dị chứ không hợp phim chiến tranh. Eunsol-noona cũng không hợp nốt.

Giống như phim tình cảm phải có nữ chính phù hợp thì mới tiến triển trơn tru được, thì phim chiến tranh hợp nhất là đàn ông trưởng thành. Chúng tôi không thể quên chuyện có giám khảo thích các “diễn biến tự nhiên” nữa. Kể cả việc người đầu tiên có là loại ‘bỏ đi’, thì nếu lựa chọn không phù hợp tới mức bộ phim không thể diễn biến bình thường, chúng tôi sẽ không thể thu thập thông tin tử tế.

Vậy trừ tôi, anh Jinchul và Ahri ra, những người thích hợp vào phim chiến tranh sẽ còn lại bác sĩ từng là đặc nhiệm, và ông nội với kinh nghiệm dày dặn.

Mọi ánh mắt dồn vào hai người, và bác sĩ giơ tay trước.

“Tôi nghĩ tốt nhất là tôi vào trước.”

Ông nội nhíu mày:

“Không phải ta hợp hơn sao? Cậu quá quý góa để đưa vào trước rồi…”

“Thưa bác, người vào đầu tiên phải thu thập thật nhiều thông tin, kể cả khi không giải được. Người làm được điều đó là người có thể đi lại tự do mọi nơi.”

“Ý chú là gì cơ?”

“Chẳng phải nghề bác sĩ rất có lợi thế trong lĩnh vực đó sao?”

“Ừm…”

Nghe cũng hợp lý.

Trên chiến trường, bác sĩ luôn được chào đón—bất kể thời đại. Có thể viện cớ trị thương để đi bất cứ đâu trên chiến trường, thậm chí tùy tình hình mà còn có thể gặp tù binh phe địch bị thương hoặc các quan chức cao cấp của phe mình.

Eunsol-noona vỗ bàn cái bốp:

“Được rồi! Vậy quyết định Sanghyun vào phim thứ hai trước. Thứ tự sau đó tùy thông tin Sanghyun mang ra. Có ai ý kiến gì không?”

Tôi lập tức nói:

“Em đang tính dùng Lời Khuyên để tìm thêm thông tin về Lego.”

Ahri nói ngay:

“Anh định hỏi tiêu chí đánh giá hả? Tốt đấy. Hỏi luôn đi.”

Tiêu chí đánh giá của giám khảo thứ ba—Thợ Thủ Công Bí Ẩn—là gì?

Câu hỏi này sẽ tiêu hao 3 lượt Lời Khuyên còn lại. Xác nhận muốn tiếp tục chứ?

Tôi cũng đoán trước rồi. Tiêu chí đánh giá của giám khảo là câu hỏi “cao cấp” hơn mấy câu về nội dung phim. Nhưng dù vậy, chúng tôi cũng phải có được đáp án. Tôi xác nhận, và câu trả lời đến.

Lời Khuyên: 3 → 0

Hãy nghĩ xem Lego là dạng tồn tại gì.

“…À.”

“Sao thế?”

“Anh vừa dùng hết 3 lượt rồi.”

“Em biết ngay mà. Thế câu trả lời sao?”

“Nó bảo: hãy nghĩ xem Lego là dạng tồn tại gì.”

Ahri ngửa người ra ghế, mặt đầy mệt mỏi.

“...Hậu Thuẫn Giả của cậu lại thích mấy câu thiền vấn đáp rồi. Nó tưởng mình là Socrates chắc?”

“‘Lego là dạng tồn tại gì’ nghĩa là sao?”

Seungyub lên tiếng lần đầu:

“Thì nó là đồ chơi chứ gì?”

“Đồ chơi là dạng tồn tại gì?”

“Thứ để chơi?”

“Vậy chơi nghĩa là—”

“Thôi! Kain! Ngừng nói giọng giống Con Cú lại đi! Tôi mệt rồi, hôm nay giải tán ngủ sớm cái!”

Cuộc họp kết thúc.

Ngày hôm sau, bác sĩ là người đầu tiên tiến vào bộ phim Thủ Hộ Giả Của Bức Tường.

***

-  Kim Sanghyun

“…”

“…”

Đầu tôi đau như búa bổ. Ai đó đang lay tôi—

“Tướng quân! Tướng quân!”

“…Ugh! Đây là đâu?”

“Tướng quân tỉnh rồi! Mau! Tướng quân Kim đã hồi tỉnh! Báo tin này cho cấp trên ngay lập tức!”

“Rõ!”

Tôi ngồi dậy trên chiếc giường gỗ cứng, quan sát xung quanh. Nhìn quần áo của những người qua lại, kiểu giường, kiểu doanh trại… có vẻ đây là bối cảnh Đông Á cận đại. Hơi thất vọng thật—tôi còn mong đây là chiến tranh hiện đại, vì kinh nghiệm chiến tranh của tôi vốn là hiện đại.

Mình có nên giả mất trí để thu thập thông tin không?

Không được. Với thân phận tướng quân, giả mất trí có khả năng bọn họ sẽ hạn chế mình ra ngoài “để tránh ảnh hưởng sĩ khí”. Muốn thu thập thông tin, giả vờ khỏe mạnh vẫn hơn.

Mong mọi người đừng mắc lỗi này.

“Này!”

“Tướng quân, xin ra lệnh.”

“Báo cáo tình hình từ lúc ta bất tỉnh đến giờ. Chiến sự thế nào?”

Một lúc sau, vài binh sĩ mặc giáp kiểu Đông Á bước vào, báo cáo liên tục. Nghe được một lúc, tôi nắm được đại cục.

Một, bối cảnh là văn hóa Đông Á tiền hiện đại.

Hai, “bức tường” là tuyến phòng thủ biên giới của “Đế quốc Tấn Thiên”, nơi tôi thuộc về.

Ba, kẻ địch là bộ tộc tên Durkai, có vẻ là dân du mục. Tướng Murtanie của chúng rất nguy hiểm.

Bốn, tóm lại đây là phim lấy bối cảnh đế quốc Trung Hoa cổ và dân du mục—

***

Khán giả ngồi xem ‘mạch giải thích logic’ nãy giờ đều há hốc miệng.

“Khoan khoan! Sanghyun! Cái này trông như phần… thuyết minh ấy!”

Eunsol lên tiếng, Kain gật đầu:

“...Bác sĩ trông không giống nhân vật trong phim mà giống người nhập vai để giải thích cho tụi mình.”

Songee có vẻ lo lắng:

“Em có cảm giác ‘nhập vai’ rất quan trọng để giải phim…”

Ngược lại, Mooksung hiểu ý bác sĩ.

“Cậu ta có vẻ nghĩ là kiểu gì mình cũng sẽ không giải được rồi. Đã vậy thì khỏi nhập vai, mục tiêu chỉ là moi càng nhiều thông tin càng tốt để báo ra ngoài.”

Ahri tổng hợp ý kiến cả phòng thành một câu:

“Chúng ta vừa được một con nghiện thuyết minh bước vào phim.”

“Khoan! Nhưng cái này là sao? Sao chúng ta nghe được suy nghĩ nội tâm!?”

Không ai trả lời Elena, người đang sốc muốn xỉu.

***

Còn có một chi tiết bất ngờ trong báo cáo của các thuộc hạ.

“Ta suýt bị đầu độc?”

“Đúng vậy ạ. Ba ngày trước, có kẻ đã động tay vào bữa ăn của tướng quân.”

“Thủ phạm là ai? Bắt được chưa?”

“Chuyện đó thì…”

Tôi bắt đầu thấy nản. Có người muốn đầu độc tôi, mà thủ phạm chưa bắt được. Nghĩa là từ giờ mỗi lần ăn uống tôi đều phải cảnh giác.

Mọi người nhớ cẩn thận chỗ này. Jinchul có kháng độc thì được, chứ Kain mà dính một phát là chết luôn, nhập xác hay không thì cũng vậy.

***

…Bỏ chuyện nhập tâm của anh Sanghyun sang một bên, thì sự nhập tâm của tôi đây cũng bị phá vỡ từ lâu rồi.