Han Kain
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 132
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
“...”
“...”
Một sự im lặng khác hẳn phần của Elena bao trùm rạp chiếu phim. Giọng Hyung vang lên, đầy hoang mang:
“Á, Ahri! Kết thúc vậy ổn thật à? Phim tình cảm giờ thành ra như thế này á?”
“...Không đời nào,” Seungyub lẩm bẩm, miệng nửa há nửa ngậm.
“Thể loại khúc cuối bị đổi luôn rồi còn gì! Không phải lãng mạn, mà là giật gân!”
“K-không, phải nói là kinh dị! Kinh dị hẳn hoi!”
Giật gân? Kinh dị?
“...Đến lúc nghe mấy thứ nhảm nhí rồi đây.”
“Dun-dun-da-da! Da-da-da-da-da-dun!”
Y như lời Ông nói, tiếng hiệu ứng âm thanh ngu ngốc của tên hướng dẫn vang lên. Khi mặt ai nấy đều nhăn nhúm lại, tôi chợt ý thức rằng tình huống hiện tại nghiêm trọng thế nào.
Tên đó đã nói gì nhỉ?
Thuyết phục giám khảo cũng là một phần năng lực của các bạn.
Hotel Cinema theo nghĩa nào đó không phải một màn chơi hoàn toàn solo. Người bên trong phải tuy phải tự mình dẫn dắt bộ phim, nhưng bọn tôi ở ngoài vẫn có cơ hội can thiệp vào việc “đánh giá” cái ending mà họ tạo ra.
Songee đã dựng xong ending của riêng mình. Giờ, bọn tôi phải kéo đánh giá tích cực về phía em ấy!
Tôi thở phào khi vị giám khảo đầu tiên — Tên Thương Nhân— bước lên. Phần cuối điên loạn như thế, chắc chắn hợp gu tên này. Và đúng như mong đợi, hắn rút ngay tấm bảng O.
“Đậu! Tuyệt vời! Lại thêm một người đậu. Mấy người thực sự sinh ra ở ngoài khách sạn hả? Sau Elena, giờ đến Songee tạo ra một ending xuất sắc như này! Khụ… Cốt truyện này đúng là một bài ca tụng gửi tới nhân loại.”
…Bài ca tụng gửi tới nhân loại?
Cô gái quầy lưu niệm ngồi cạnh hắn, mặt cả kinh, hỏi:
“Làm thế nào mà cái này lại là bài ca tụng nhân loại?”
“Ta coi phim một mình à? Đây chẳng phải một dạng thiên đường mà nhân loại luôn mơ về sao? Nơi người làm lụng chăm chỉ sẽ được đền đáp!”
“Cho nên nữ chính ‘chăm chỉ’ khiến bạn gái cũ và mẹ chồng tự sát, và được thưởng nam chính?”
“Đúng thế! Thế kỷ 21 rồi, phải đạt được điều mình muốn bằng năng lực! Đến bao giờ nhân loại mới thoát khỏi cảnh bị mẹ chồng càm ràm? Cứ đẩy nhẹ họ khỏi xe ngựa hay khỏi ban công thôi. Nếu họ còn leo lên lại, cho tí thuốc độc vào rượu là xong.”
“Dạo này ngươi cái chơi game quái gì vậy? Có phải là Crusader—”
“A-hem! Đừng nói nhảm. Đánh giá của ta là pass! Pass. Cái này MZ thực sự! Tân thời thực sự!”
Nhân viên khách sạn mà cũng chơi game à? Khách sạn này cái quái gì cũng có nhỉ?
Cô gái quầy lưu niệm rút tấm biển X, mặt mệt mỏi vô hạn.
“Haa… Ta không hiểu nổi khái niệm ‘tình cảm’ trong đầu ngươi là gì nữa. Nhưng thôi, ta công nhận phát triển có điểm sáng hơn Elena. Xử lý mâu thuẫn với hôn thê cũ, chiến tranh tâm lý với mẹ chồng. Có vẻ cô cũng hiểu đúng những yếu tố chính của romance fantasy.”
Chính người này mới là rắc rối! Không giống tên Thương Nhân, cô này ưa phát triển “hợp lý” nên liền nhả ra một tràng chỉ trích.
“Nhưng giải quyết mâu thuẫn bằng cách giết hai người liên tiếp? Cô không hiểu thiết lập phim à? Đây không phải thế giới phép thuật hay siêu năng lực! Một thế giới không ai có sức mạnh siêu nhiên mà nhân vật lại giải quyết mọi vấn đề bằng sức mạnh Di Sản? Như thế là—”
“Tôi phản đối!”
Cô gái cau mày trước giọng nói vang rền của tôi.
“Tiếp tục đi.”
“Tiêu chí đánh giá của cô sai rồi. Ai bảo đây là phim ‘lãng mạn’?”
“Hả?”
“Ai quyết định đây là phim tình cảm? Khách Sạn chỉ đưa tựa phim thôi mà?”
Tên hướng dẫn thoáng chen vào:
“Để cho chính xác, phần hai ta có nói là ‘phim chiến tranh’. Còn phần một và ba thì quả là ta không có nói gì.”
“Đ-đấy! Quan trọng là chẳng ai báo trước thể loại của phần một cả!”
Cô gái quầy lưu niệm nheo mắt:
“Vậy cậu Kain đây nghĩ nó thuộc thể loại gì?”
“...Giật gân? Kinh dị? Là phim mà một thực thể tà ác xuất hiện khi tâm lý Thái tử yếu đi, rồi giết sạch người xung quanh và chiếm lấy anh ta.”
“…Cậu đang nói cái quái gì vậy?”
Tôi còn đang tắc tị thì Ahri đã nã đạn hỗ trợ:
“Giám khảo! Lúc nãy cô bảo vấn đề là gì? Bối cảnh là thế giới không có sức mạnh lẫn phép màu, vậy mà khi nữ chính dùng sức mạnh Di Sản để giết người thì sẽ là sai lầm, không hợp cảnh, phải không?”
“...Đúng vậy.”
“Như cô đã nói, thì trong phim lãng mạn đúng là lỗi thật. Tự nhiên nữ chính dùng thuật thôi miên mê hoặc nam chính trong một thế giới không ai có siêu năng lực, kỳ lắm.”
“Ể? Phát triển như vậy nghe cũng hay mà…”
Mặt cô gái đỏ lên như cà chua. Trong khi mọi người xung quanh, kể cả tên Thương Nhân đều cả kinh nhìn cô ta. Eunsol-noona thì lật sổ ghi ngay:
“Gái quầy lưu niệm thích chủ đề thôi miên tình yêu thuần khiết. Đã ghi nhận.”
“K-không phải thế!”
Ahri vội nói tiếp:
“C-chờ đã. Nghe này. Trong phim lãng mạn, thì hành động của Songee có thể sẽ là ‘gây sụp đổ cân bằng’. Nhưng nếu thể loại mà là kinh dị hay giật gân như lời Kain, thì đây hoàn toàn không phải vấn đề.”
Tôi đỡ lời:
“Giám khảo này, trong phim kinh dị thì các nạn nhân là người phàm, không có năng lực gì còn ác linh sử dụng đủ thể loại phép thuật là điều hiển nhiên mà? Trong nhiều phim giật gân, bọn giết người hàng loạt cũng có năng lực thể chất kinh khủng tới nỗi chẳng khác nào Terminator.”
Đúng! Nếu phim Thuần Phục Thái Tử không phải romance mà là horror/thriller thì sao?
Nếu mối quan hệ giữa Songee và Thái tử không phải là giữa nữ chính và nam chính, mà là của ác linh và nạn nhân, thì rõ ràng Songee sử dụng siêu năng lực là điều hiển nhiên.
…Nghe lươn lẹo hết sức, nhưng hiệu quả cực mạnh. Mắt cô gái quầy lưu niệm bắt đầu đảo tròn, không phải là ẩn dụ, mà nhãn cầu cô ta thực sự đang xoay vòng.
“Ý-ý cậu là… thể loại không phải phim tình cảm? Đúng là không ai đã nói trước thể loại của phim đầu tiên, nhưng… Không đúng! Lúc đầu chính mồm mấy người nói rõ ràng đây là phim lãng mạn mà!”
“Đó là trước khi phim bắt đầu, nên bọn tôi đoán thôi.”
“Người chơi đóng vai nhân vật trong phim cũng hành xử y như trong phim lãng mạn! Tôi nghe suốt cái việc nó sẽ tự nhiên thế nào với tư cách phim lãng mạn-”
“Chẳng phải cô nói dẫn truyện sẽ không tính vào đánh giá sao?”
“Cuối cùng cô ta còn nói thẳng với Hoàng hậu rằng đây là romance fantasy!”
“Chắc em ấy hiểu nhầm thôi.”
Phải nhấn mạnh! Cứ liên tục dồn ép không ngừng nghỉ! Nhìn vào biểu cảm trên mặt cô gái quầy lưu niệm, tôi nghĩ tôi đã hiểu. Cô ta yếu ớt một cách đáng ngạc nhiên trước những quan điểm cứng rắn.
Đọc được không khí, Ahri cũng hùa vào cái sự lươn lẹo này:
“Cô không hiểu sao? Tôi bảo đây là horror thriller! Songee nói đây là romance fantasy sao? Là vì quái vật trong phim kinh dị thường không có đầu óc tỉnh táo! Đây là kịch bản về một tên giết người cuồng loạn, ảo tưởng rằng mình ở trong romance fantasy rồi giết sạch mọi người quanh Thái tử! Sao cô không hiểu!? Đó là định kiến của cô!”
“C-cái này có đúng không? Nghĩ thế nào thì mấy người cũng đang lừa tôi phải không?”
“Ôi trời! Thể loại quan trọng gì? Hay là được rồi! Này cô!”
Ahri giờ cũng dùng ngôn ngữ suồng sã để thúc ép.
“Nào, đặt tay lên tim mình mà nói! Có thú vị không!? Thú vị đúng không!? Công nhận đi? Hay để tôi nhắc lại câu thoại kinh điển nhé?”
Ahri đứng bật dậy, mặt đầy bi thương giả tạo, rồi hô:
“Tôi sẽ chăm sóc con trai người! Fighting!”
“Pfft!”
Cô gái bật cười! Cười rồi!
Trong cái rạp loạn như chợ phiên, cô gái quầy lưu niệm cuối cùng cũng không thể nhịn cười, lặng lẽ lật ngược tấm bảng chữ X.
“Đậu. Tôi sẽ cho là đậu. Mặc dù có cảm giác như bị mấy người dắt mũi vậy.”
Hai giám khảo liên tiếp cho đậu. Tên hướng dẫn như thể đã đợi sẵn, cười khoái chí.
“Hahaha! Các người chơi của chúng ta rất có năng lực phải không ạ! Như ta đã nói, thuyết phục giám khảo cũng là một phần kỹ năng. Hai trên ba đã tuyên bố đậu, vậy kết quả là đậu. Nhưng vẫn thú vị nếu xem đánh giá của giám khảo cuối, đúng không?”
Giám khảo cuối — khối Lego — giơ bảng X không chút chần chừ. Tôi định giơ tay theo phản xạ nhưng lại không biết nói cái gì.
Bọn tôi đã biết ít nhiều tiêu chí của hai người đầu, tên Thương Nhân và cô gái quầy lưu niệm, vì bọn họ đã thể hiện ý kiến của mình vài lần
Tên Thương Nhân thích những kết cục độc đáo, nổi bật. Còn cô gái quầy lưu niệm lại thích những phát triển hợp lý dựa theo thể loại phim.
Nhưng tiêu chí của khối Lego thì sao?
Ahri cẩn trọng thì thầm vào tai tôi:
“May lần này chúng ta đã nhận được điểm đạt từ hai giám khảo đầu tiên, chứ sau này có vẻ sẽ thành vấn đề đây.”
“Khối Lego à?”
“Ừ. Chúng ta không biết tiêu chí thì sao mà tìm ra thuyết phục được nó?”
“Hmm… Có nên nhắm tới việc thuyết phục hai người đầu tiên không?”
Bộ phim đầu tiên thực sự đã kết thúc. Màn hình đột nhiên tách đôi, và Elena cùng Songee bước ra.
Elena thoáng bối rối, sau đó nhận ra Songee đã giải quyết xong và nhào tới ôm chầm em ấy với nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn em nhé!”
Songee không hề che giấu vẻ mặt đầy tự hào, tiến lại phía bọn tôi:
“Mọi người thấy chưa? Vì em hiểu cách phát triển romance fantasy quá—”
Giám khảo còn đứng đằng sau đó!!
Ahri khẩn trương lao lên cắt lời:
“Em thích phim kinh dị đấy.”
“Hả?”
“Cái đoạn phá nát tâm lý Thái tử bằng cách giết từng người xung quanh ấy! Thật sự xuất sắc!”
“Cái gì cơ?”
“Ê! Hướng dẫn viên! Xong phần một rồi, bọn này muốn ra ngoài một chút được không?”
“Tất nhiên. Mời quay lại khi các vị đã sẵn sàng tiếp tục phần kế.”
“Giờ ra ngoài thôi. À mà này, chị là phản diện trong phim kinh dị đó, nhớ đấy nhé.”
“HẢ!?”
Đây thực sự khác nhiều với Phòng Nguyền Rủa. Là Phòng Nhiệm Vụ nên khi chắc chắn hoàn thành một bộ phim là ra được ngay.
Ngày mai chúng tôi nên làm gì? Làm thêm một phim? Về lại Phòng 203? Nên dùng Lời Khuyên ở đâu?
Tôi cần phải thảo luận ngay với các đồng đội.
“Vì sao em lại thành phản diện trong phim kinh dị vậy!?”
…Songee một mình bối rối.
Tôi linh cảm rằng cả mấy phim còn lại rồi cũng sẽ bị bọn tôi bóp méo thể loại y hệt thôi.
Ê nha ê nha máu M nha