Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 149

Chương 201-300 - Chương 284: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ – ‘Hotel Cinema’ (8)

-  Yu Songee

Trận chiến cuối cùng với Evelyn thật lòng mà nói là một nỗi thất vọng.

Dù sao thì, tôi đâu có định đánh đấm như anh Jinchul, cũng chẳng định nhảy ra nhảy vào thân thể người ta như anh Kain.

Evelyn, bị mấy con cóc quái vật ảo giác từ vòng tay của tôi nhảy lổn ngổn khắp toa xe tra tấn, gào lên rồi lao về “nơi an toàn”. Nói dễ hiểu thì—cô ta đột nhiên mở toang cửa xe và nhảy thẳng xuống.

Người hầu và kỵ sĩ của công tước thì hoảng loạn chạy xuống vực bên bờ biển để xem Evelyn thế nào. Nhìn tay chân cô ta gãy nát, mặt mũi xây xước thảm thương, tôi chỉ biết thở dài. Giá mà cô ta chết quách đi thì đỡ lằng nhằng, nhưng bằng cách nào đó thì vẫn còn sống.

Dù thế nào thì, xe ngựa cũng không thể đứng chờ mãi như vậy.

“Ngài Cedric.”

“Hả? Bây giờ à? Tiểu thư Evelyn vẫn đang—”

“Chúng ta phải vào hoàng thành thôi. Dù sao cũng sắp đến nơi rồi, đúng không? Đưa Evelyn vào bệnh viện trong thành thì có thể cứu được cô ấy. Với lại, ngài quên lệnh cuối cùng của Tiểu thư Evelyn rồi sao?”

“Lệnh… của Tiểu thư Evelyn?”

“Cô ấy bảo tôi vào cung báo rằng Tiểu thư Crossbell đang bị sốt nặng.”

Cedric có vẻ đã bị những lời của tôi thuyế phục. Anh ta bắt đầu thúc giục mọi người điều động xe. Cỗ xe chạy nhanh hơn hẳn lúc trước, chắc phải 1.5 lần tốc độ. Hoặc… đúng ra, đáng lẽ phải vậy.

Ngay khi bánh xe vừa lăn thì cảnh sắc đã chuyển, và chúng tôi đã có mặt ở cung điện.

Ai ngồi trong xe không quan trọng. Chúng tôi đã tới cung điện rồi, chuyện chỉ có vậy thôi.

***

Khi chúng tôi vừa mới đến cung điện, tôi đã thấy Joshua chạy ra đón. Trong lúc mỉm cười nhận sự chào đón, tôi liếc sang Cedric xem anh ta đang định làm gì—và chứng kiến cảnh tượng vô cùng hài hước.

Lúc nãy, chắc anh ta đã tưởng tượng viễn cảnh sẽ đứng trước Thái tử, tiết lộ “sự thật chấn động” rằng người trong xe không phải Crossbell thật?

Không có. Không hề.

Bởi vì bà đây là hàng thật mà!

“Oh, Điện hạ.”

“Ừm?”

“Thần muốn cảm tạ ngài Cedric đây. Trên đường vào cung, chúng thần gặp tai nạn xe và nguy hiểm rất lớn.”

“Cái gì? Em đang nói cái gì vậy!?”

“Ôi trời, Điện hạ đừng lo quá. Thần vẫn đang đứng đây mà, đúng không?”

“Đ-đừng nói những câu ngượng vậy chứ…”

“Nhà công tước đi ngang đã hỗ trợ chúng thần.”

Thái tử có vẻ nghi ngờ chuyện gia đình của Evelyn đã giúp tôi, nhưng cũng tạm cho qua, bảo sẽ ghi nhận công lao của Cedric rồi rời đi. Cedric thì đứng chết trân, mặt như mất vía, mãi không nhúc nhích nổi.

***

Cuộc gặp mà tôi trông đợi với Hoàng đế thì chả có nghĩa lý gì.

Cũng đúng thôi. Hoàng đế mà rảnh để tán gẫu mới là lạ. Ngài chỉ nói mấy câu xã giao là nghe về tôi từ Joshua rồi, hy vọng chúng tôi sẽ hòa thuận. Chưa đến 10 phút đã xong, và ngài ấy đứng lên bảo có việc cần phải xử lý.

Biến số nằm ở chỗ khác.

“Ta nghe Evelyn bị thương nặng và đang được cứu chữa trong kinh thành. Thái tử, con có nghe gì chưa?”

“A, con có nhận một báo cáo khi nãy—”

“Mà sao con bình thản thế? Con không có trái tim à!?”

Khoan đã, cái gì đây? Lo cho Evelyn… ngay trước mặt mình!?

Trong lúc tôi còn chưa biết phản ứng sao thì con dao sắc bén tiếp theo phóng đến:

“Nói mới nhớ, Tiểu thư Crossbell. Ta nghe con ở cùng xe với Evelyn?”

“Vâng. Đó là một tai nạn đáng tiếc—”

“Kỳ lạ thật. Sao Evelyn lại gào lên rồi nhảy khỏi xe? Con ở trong xe ngay lúc đó mà? Đến cả kỵ sĩ cũng không rõ chuyện gì xảy ra.”

“Thưa Mẫu hậu! Người đang nói gì vậy!?”

Bà ta chẳng khác nào đang nói thẳng toẹt: “Có phải cô đã hãm hại Evelyn không?”

Tôi suýt nhíu mày vì tức. Nếu không có thái tử đứng về phía tôi thì có khi tôi bật lại thật.

…Nhưng nghĩ kỹ thì, tôi có làm hại nó thật. Tôi đâu có lí do gì để bực tức với bà ta.

Cuộc nói chuyện theo kiểu đâm chọt đó cứ kéo dài mãi. Hoàng hậu, người vừa cười gượng lúc Hoàng đế còn ở đây, nay chẳng buồn che giấu sự khó chịu nữa.

Lúc này, tôi mới nhớ ra: Evelyn là họ hàng của Hoàng hậu, gặp được Thái tử qua lời giới thiệu của bà ta.

Nói cách khác, Evelyn là người “chọn mặt gửi vàng” của Hoàng hậu.

Còn tôi với Hoàng hậu thì sao?

Chắc tôi sẽ giống hệt một con hồ ly, lẻn vào khi tình cảm giữa “con dâu tương lai yêu quý” của bà ta với thái tử đang trục trặc. Gia thế thì thấp hơn hẳn, lại còn bị nghi ngờ hãm hại Evelyn.

Nghĩ đến đó, tôi dần hiểu ra.

Những khả năng tôi chưa từng xem xét bắt đầu xâu chuỗi lại.

Bức tranh cuối cùng tiến về hồi kết, cái dấu chấm câu sau cùng đang dần xuất hiện.

***

Sau buổi gặp với Hoàng đế và Hoàng hậu, Thái tử tỏ ra hơi áy náy.

“Ơm… Songee. Có vẻ Mẫu hậu vẫn chưa sẵn sàng chấp nhận được chuyện này.”

“Không sao mà ngài.”

“Đ-để ta nói chuyện với người sau.”

“Thần không lo đâu.”

Có lẽ vì tôi bình thản quá mức? Thái tử tiễn tôi bằng nụ cười mãn nguyện.

Tôi thấy hơi có lỗi.

Nếu cậu ta biết “kế hoạch” tôi sắp làm, chắc chẳng cười thoải mái nổi vậy đâu.

***

Đêm khuya, tôi rời phòng mà thái tử chuẩn bị, đi thẳng đến tẩm cung Hoàng hậu. Khi tôi báo với các hầu gái rằng tôi muốn gặp Hoàng hậu, họ phản ứng như thể vừa nghe một chuyện kinh thiên động địa.

“Trời đất! Cô nghĩ mình là ai mà dám đường đột như vậy? Hoàng hậu là dân đen đầu đường xó chợ chắc!? Phải có quy trình—”

“Cứ bảo Hoàng hậu rằng ta đã đến. Ta đảm bảo bà ấy sẽ muốn gặp, kể cả có phải hủy lịch.”

“Cô nói cái gì!?”

“Ôi trời, các cô thật sự tin mình hiểu Hoàng hậu nghĩ gì sao? Các cô còn chẳng biết lý do ta đến đây.”

Nhìn thái độ chua ngoa của đám hầu, hẳn là Hoàng hậu đã nói xấu tôi không ít. Nhưng họ vẫn đi báo tin một cách khó chịu, vì những lời của tôi rất thuyết phục.

Và quả nhiên, tin truyền lại ngay lập tức rằng tôi được phép vào trong.

Khác với mấy người hầu khó hiểu, tôi hiểu lý do.

Bà ta đang chết vì tò mò.

Với tư cách Hoàng hậu, bà ta không hiểu sao tôi lại sống mà Evelyn thì hấp hối.

- Cạch!

Bước giữa hành lang cung điện đầy căng thẳng, tôi nghĩ:

Kết cục này mình sắp tạo ra… ổn chứ? Mình biết vẫn có con đường an toàn hơn, bình thường hơn. Mình biết là kết cục mình đã chọn nếu xét từ góc độ nào đó sẽ bị coi là điên rồ.

Nhưng hãy nói về những điều căn bản đi.

Mục tiêu từ đầu của mình là gì? Là đạp đổ Evelyn à? Hay vượt qua phản đối của Hoàng hậu để cưới thái tử? Xin lỗi Joshua trước, nhưng tất cả đều sai.

Mục tiêu của mình đơn giản thôi: Lấy được 3 vòng tròn từ đám “giám khảo” bên ngoài kia.

Tôi nhớ lại lời của một tên trong số đó:

Kỷ nguyên mới! Thế kỷ 21! Thời đại của romance nơi nữ chính đập nát nam chính! Đỉnh cao MZ! Đỉnh cao Multiverse!

Ta nghĩ ta biết tiêu chuẩn đánh giá của ngươi rồi. Ngươi không thích mấy kiểu cốt truyện quen thuộc, dễ đoán, phải không?

***

Ngươi không thích mấy kiểu cốt truyện quen thuộc, dễ đoán, phải không?

“Hả! Nghe có chút không ổn nhỉ…”

Kim Sanghyun lập tức gật đầu với lời của Cha Jinchul.

“Không phải mỗi tên thương nhân là điên trong số ba giám khảo đó đâu. Cô gái bán đồ lưu niệm cũng thích mấy kết hợp tình hợp lý mà.”

Ahri thờ ơ đáp:

“Hai ông im đi. Từ những gì tôi thấy thì Songee hiểu thể loại này hơn các ông nhiều.”

Thế là hai gã đàn ông lập tức ngậm miệng.

***

Có lẽ vì quanh Hoàng hậu chỉ còn người thân tín của bà ta, ngoại trừ tôi? Nội dung nói chuyện hôm nay sắc bén hơn hẳn.

“Vậy là cô hứng chí nghĩ mình đổi vận rồi à?”

“…”

“Ta vốn đã khó chịu từ lúc cô không biết thân biết phận. Không ngờ cô còn dám mò đến đây giữa đêm. Cô đúng là may mắn thật. Ta không hiểu Joshua thấy gì ở cô—”

“Câu này sáo rỗng lắm rồi.”

“…Cái gì?”

“Tôi lại nghĩ khác. Thái tử điện hạ gặp tôi mới là may. Ít nhất cậu ấy còn có một tình yêu bình thường.”

“Ngươi… nhà ngươi đang nói láo gì vậy!?”

“Tôi tự hỏi nếu là người khác thì sao nhỉ? Có người đã từng đập chết thái tử bằng cái cân đấy. Có người thì còn muốn nhập xác đàn ông.”

“Ta—ta không hiểu ngươi đang nói những chuyện nhảm nhí gì. Càng nghe càng thấy sự thấp kém và thô tục của ngươi.”

“Ừ, nhưng đâu khó coi bằng một bà mẹ chồng âm mưu giết con dâu tương lai, đúng không?”

Hoàng hậu giật lùi một bước.

Rồi có lẽ ngượng vì phản ứng đó, bà ta tiến lại, tràn sát khí.

“Ngươi…! Ngươi nghĩ mình chịu được trách nhiệm cho những lời đó sao!?”

“Nghĩ kỹ thì chuyện này có vẻ hết sức rõ ràng mà? Thời điểm xe của thái tử đến dinh Crossbell—đáng lẽ điều đó phải là tuyệt mật chứ? Sao gia đình công tước lại biết dễ vậy? Thôi cứ cho họ biết vì họ nắm quyền lực vĩ đại kiểu vậy đi.”

“Câm miệng ngay!”

“Hoàng hậu điện hạ, xin người nghe thêm chút nữa đi. Đến đây thì còn tạm tin được. Nhưng tôi chợt nhớ ra, Evelyn là người ngài tiến cử.”

“Ngươi nghĩ điều đó là bằng chứng kiểu gì?”

“Thực ra, bằng chứng quan trọng nhất là cái khác cơ. Cứ gọi nó là đặc trưng của ‘thể loại phim’ này đi.”

“Hả?”

“Khì! Đó là màn đấu đá giữa mẹ chồng và nàng dâu tương lai! Cái motif kinh điển của romance fantasy. Không có thì phí phạm lắm. Và tất nhiên, thế giới này cũng phải có chuyện đó.”

Lần đầu tiên, Hoàng hậu trông thật sự hoang mang. Quên cả tức giận.

“Ta… ta thực sự không hiểu ngươi đang nói gì. Ngươi say à? Lính đâu!”

“Một câu cuối. Giữa chúng ta ấy mà, bằng chứng để làm gì? Tôi không cần. Trùng hợp thay, chỗ này là tầng bốn.”

Hoàng hậu giờ coi tôi như kẻ điên thật sự, ra hiệu gọi người.

Tôi cúi đầu chào bà ta lần sau cuối.

“Tốt quá rồi. Bà lại còn đang gọi ‘nhân chứng trực tiếp’ nữa. Chúc ngủ ngon nhé… ‘Mẫu hậu’.”

Cảnh tượng ngay sau đó chắc sẽ ám ảnh đám hầu và lính gác mãi mãi.

Cả cung điện rung chuyển, lửa bùng lên tứ phía. Hoàng hậu, hoảng loạn đến mức mất hết lý trí, nhảy thẳng khỏi ban công tầng bốn.

Tiếng gào khóc lập tức vang khắp tẩm cung Hoàng hậu.

Hạ bệ tình địch xong, diệt luôn mẹ chồng.

Giờ thì trong thế giới này, chẳng ai cản nổi tôi nữa.

***

Trong bầu không khí u ám đặc quánh, tôi đứng nhìn cỗ quan tài đang tiến vào, khoác áo tang đen. Dù tôi tự tạo ra cái kết này, tôi cũng không ngờ nó lại mang sắc thái… tang thương vậy.

Thái tử, người vừa nhận tin bạn gái cũ chết, rồi đến mẹ mình cũng đột ngột ra đi, lập tức trở thành một cậu bé con, òa khóc nức nở. Tôi bước đến cạnh, nắm tay để an ủi.

“S-Songee… Hức… Sao, sao chuyện lại thành ra vậy…”

…Hự. Mình cũng không biết nói gì. Suýt thì buột miệng: “Xin lỗi vì giết mẹ ngài!”

Kalm daun, Yu Songee! Kalm, kalm!!

“Điện hạ, lúc thế này người phải đứng vững vàng trên đôi chân. Ai rồi cũng đến lúc ra đi.”

Mẹ ngài vốn cũng sẽ chết thôi. Tôi chỉ giúp chuyện đó tới sớm hơn một tí.

“Thần, Songee Crossbell, sẽ làm điểm tựa cho người.”

Đôi mắt sưng mọng ấy quay sang tôi—và bản năng mách bảo:

Đây là ending của phim! Mình phải tung câu chốt!

Nhìn quan tài Hoàng hậu với thái độ thương tâm nhất tôi có thể bày ra, tôi đọc câu thoại kết thúc phim:

“‘Mẫu hậu’. Mong người đi thanh thản. Con sẽ chăm sóc con trai người thật tốt. Fighting!”

Và rồi—

Credit kết phim bắt đầu chạy.