Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 162

Chương 201-300 - Chương 283: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (7)

- Yu Songee

Ngay khoảnh khắc cảm nhận được nguy hiểm, “tai nạn” trong buổi săn cáo lập tức hiện về trong đầu tôi. Lúc đó, không rõ một ai đó đã nổ súng về phía tôi, khiến cả buổi đi săn rơi vào hỗn loạn. Nghĩ lại thì, việc Thái tử nổi trận lôi đình, loạn lên tìm kẻ thủ phạm, quả thật hoàn toàn dễ hiểu.

Súng là gì?

Là vũ khí nguy hiểm tới mức mà chỉ cần chĩa khẩu súng rỗng vào ai cũng đã bị coi là xui xẻo. Không có gì lạ khi Thái tử dùng những từ nặng nề như “ám sát” hay “phản nghịch”.

“Có người đang nhắm vào tôi.”

“Hả? Cái gì cơ ạ?”

Galleon rõ ràng vẫn chưa nhận ra tình hình. Trong thoáng chốc tôi từng nghi ông lão, nhưng nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ đó. Một người chăm sóc Thái tử từ nhỏ, làm sao có thể là kẻ tầm thường được?

Chắc chắn ông ta là con cháu một gia tộc trung thành với hoàng thất từ nhiều đời. Một plot như kiểu “gia thần trung thành bỗng nhiên phản chủ và hại vị hôn thê Thái tử” thì quá thiếu tính hợp lý.

– Lộc cộc!

“Đồ ngu! Ngươi—”

“Aaaaaagh!”

Tiếng hét của người đánh xe vang vào khoang. Tôi lập tức kéo người cận vệ nhảy khỏi xe. Chỉ một cái nhìn cũng đủ để tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“N-Ngài Galleon! Tiểu thư! Đạn đang bắn tứ phía!”

Người đánh xe đã chết. Bánh xe thì nát bét vì lực va chạm. Nhìn quanh, tôi hiểu ngay độ nghiêm trọng của tình hình: một nơi hoang vắng, bên phải là núi, bên trái là biển.

Nơi này…

“...là chỗ hoàn hảo để chết.”

“Cái gì cơ?”

Hàng loạt khả năng lóe lên trong đầu tôi.

Là sơn tặc? Hải tặc? Kẻ địch từ quốc gia khác? Một hoàng tử khác tranh đoạt ngôi báu với Thái tử?

Không. Không cần nghĩ nhiều.

Đây không phải thế giới thực. Đây là phim. Ở thời điểm này, phim chắc chắn đã gần đến đoạn cao trào. Cuối nửa sau thường sẽ chẳng bao giờ xuất hiện thêm phản diện mới, như thế sẽ hỏng cấu trúc romance fantasy.

Tôi nhớ lại khuôn mặt cô gái vừa nhìn tôi bằng ánh mắt muốn giết người. Coi bộ cuộc đụng độ giữa tôi và ả là không tránh khỏi.

Ngay lúc đó, một giọng quen thuộc vang lên từ xa.

“Bắt nó lại! Nếu có thể, bắt con hồ ly trộm chồng đó còn sống cho ta!”

Tôi không nhịn được mà bật cười.

Đứa quý tộc ngu nào lại dàn xếp một vụ ám sát, rồi lại tự thò mặt tới hiện trường cơ chứ?

Nhưng buồn cười thì buồn cười — còn tình hình hiện tại thì nghiêm trọng thật. Cỗ xe đã hỏng. Tôi thì là một đứa con gái vị thành niên, lão Galleon thì già cả. Làm sao hai người có thể chạy thoát nổi những kẻ truy sát?

“Tiểu thư Crossbell! Lối này—”

Đoàng!

Như tiếng sấm xé toạc, một lỗ lớn xuất hiện ngay cổ người hộ vệ đang vẫy tay gọi tôi.

Trong khoảnh khắc, tôi không thấy tức, cũng chẳng thấy buồn — mà là “kinh ngạc”. Gia đình công tước có quyền lực bao nhiêu đi nữa, thì họ cũng không thể giết phắt vị hôn thê của Thái tử ngay giữa đường được?

Kẻ nào viết cái kịch bản phim này thế!? Tính hợp lý thủng lỗ chỗ như tổ ong rồi! Tất cả có khác gì một mớ hổ lốn không?

“...”

Tính hợp lý.

Thở dốc, tôi nhìn xuống chiếc vòng tay.

Nghĩ lại thì, bản thân mình đâu có quyền phàn nàn về tính hợp lý của bộ phim này.

Từ đầu đến cuối, thế giới trong phim không có phép thuật, không có siêu năng lực. Ngay cả các kỵ sĩ bảo vệ Thái tử cũng chưa từng tung ra những chiêu thức siêu nhiên.

Trong cái thế giới bình thường này, tôi lại dùng vòng tay để đạt được mọi thứ theo ý mình.

Nói thẳng ra, từ lúc chúng tôi bước vào phim cùng các Di Sản và Phước Lành, thì cái logic của bộ phim đã bị quẳng ra ngoài cửa sổ rồi. Nên chẳng có ai đáng trách. Tôi chỉ cần làm điều tôi đã làm từ đầu:

Bẻ cong cốt truyện theo ý mình.

Vấn đề là… làm sao bây giờ?

Đa Quan Điểm rất mạnh trong tình huống một đối một. Trừ khi là siêu nhân kiểu Beatrix ở Phòng 201 có thể tạo thêm mắt phụ khi các giác quan bị đánh lừa, người thường sẽ không chống lại nổi.

Nhưng hiện giờ có hơn chục kẻ truy sát chúng tôi. Tôi chỉ lừa được một người thôi!

“Galleon, tôi hỏi cái này.”

“Vâng?”

“Có bao nhiêu người trong đế quốc biết mặt tôi?”

***

“Sao vẫn chưa bắt được con ả đó!?”

Lời lẽ cay độc tuôn ra từ môi một cô gái đẹp đến tựa nữ thần đêm tối. Cedric, cận vệ nhà công tước, cố giữ bình tĩnh để xoa dịu tiểu thư.

“Tiểu thư Evelyn, xin hãy bình tĩnh. Vị hôn thê của Thái tử—”

“Không! Ta đã bảo cô ta KHÔNG PHẢI vị hôn thê của ngài ấy!”

“...Tiểu thư Crossbell không đi một mình. Thái tử và cả nhà bá tước đều phái người hộ tống… May mắn là ta đông hơn, nên chúng ta chỉ cần kiên nhẫn.”

Evelyn cắn môi, hít sâu để bình ổn cảm xúc.

Nhưng đúng như Cedric nói, tình thế đang tiến triển theo đúng ý cô ta. Con nhỏ “dám” quyến rũ Thái tử đang bỏ chạy như con thú bị săn đuổi, trong khi lính nhà công tước đang dần siết vòng vây. Nếu đối phương không biết bay, thì không chạy nổi.

Và rồi tin báo đến:

“Tiểu thư! Chúng tôi đã bắt sống tiểu thư Crossbell!”

Thay vì vui mừng, Evelyn lại sững sờ. Cô ta không ngờ bọn chúng lại bị bắt nhanh vậy.

“Đem cô ta tới cho ta!”

Nhưng khi những tên lính lính mang “tiểu thư Crossbell” — người đang run rẩy trong bộ váy lụa— đến trước mặt cô ta, Evelyn như thấy bầu trời sụp đổ.

“Không phải nó!”

“Dạ?”

“Ta bảo KHÔNG PHẢI mà! Trông giống nhưng là người khác! Ngươi là ai!?”

“...”

“Con nhỏ này không phải Crossbell! Lũ…lũ… ngu!”

Khi những tiếng hét tức tối của Evelyn bùng nổ, thì mọi người xung quanh đều xanh mặt.

Chuyện này là thế quái nào? Người trong xe ngựa được đích thân Thái tử phái đến, lại còn bố trí người hầu thân cận nhất… lại không phải vị hôn thê của ngài ấy?

Cedric không thể tin nổi, nhưng anh ta cũng chẳng phản bác được.

Tiểu thư Crossbell là ai?

Một người bí ẩn lớn lên bên trong gia tộc bá tước, và nắm được trái tim của Thái tử ngay tại bữa tiệc đầu tiên được tham dự. Trước khi trở thành người thương của Thái tử, chưa từng có ai biết tên của cô ấy, và sau khi trở thành người yêu, thì địa vị của cô ấy cao tới mức muốn nhìn thấy mặt còn khó.

Nói cách khác, Evelyn là người duy nhất ở đây đã gặp mặt trực tiếp cô ấy.

“Evelyn! Thật vậy sao?”

“Ngươi nghĩ ta nhận nhầm à? Này! Con kia! Ngươi là ai?”

Câu trả lời của cô gái đang im lặng quỳ xuống kia là đỉnh cao ngáo đá. Cô ta nói mình là chị em cùng cha khác mẹ của Crossbell, và Crossbell thật đã bị sốt nặng hai ngày nay nên không thể ra khỏi giường.

“V-Vậy sao ngươi lại ở trên xe?”

Lời giải thích lại càng khó tin hơn:

Bọn họ không thể gửi một người mắc bệnh truyền nhiễm tới nơi mà không chỉ Thái tử, mà còn cả Hoàng Đế và Hoàng Hậu có mặt được. Thế nên, bọn họ phải trì hoãn cuộc đính hôn, nhưng sợ rằng nếu không ai ngồi trong xe ngựa thì người ngoài sẽ biết có chuyện xảy ra với gia đình Crossbell, nên đã gửi em gái trông hơi giống đi thay thế.

Đương nhiên, bọn họ không thể lừa được Thái tử, nhưng bọn họ nghĩ Thái tử sẽ không muốn công khai tình hình sức khỏe của thê tử mình ra ngoài, nên đã định mong ngài ấy hợp tác với vở diễn này.

Cedric lẩm bẩm và thở dài:

“Hóa ra Crossbell thật chưa từng rời khỏi dinh bá tước…”

Nhưng Evelyn nghĩ theo hướng khác.

“Cedric, chuyện này không hoàn toàn tệ cho chúng ta đâu.”

“Ý tiểu thư là sao ạ?”

“Đưa con bé này vào hoàng cung.”

Cedric mở to mắt—rồi hiểu ngay.

“Tiểu thư định loan tin Crossbell mắc bệnh truyền nhiễm sao?”

“Đúng vậy! Vị hôn thê Thái tử mắc bệnh truyền nhiễm chết người? Chuyện này mà đồn ra thì sao? Nếu lây cho Thái tử? Lây cho người thừa kế tương lai thì sao!?”

Đó là một quan điểm hợp lý. Và cũng an toàn hơn nữa. Cedric cũng nghĩ kế hoạch hôm nay là quá liều lĩnh. Đột nhiên quyết định tiêu diệt hôn thê của Thái tử? Đó không phải là một kế hoạch điên rồ sao?

So với chuyện đó thì công khai tuyên bố vị hôn thê mắc bệnh sẽ đạt được mục tiêu mà ít rủi ro hơn nhiều.

***

– Yu Songee

“Con kia, cứ nói đúng như những gì ta dặn. Hiểu chứ?”

“Vâng ạ.”

“Hãy nhớ, đây là vì tương lai của đế quốc, không phải vì tư lợi. Không thể để người mang bệnh dịch lại gần Thái tử cho được. Mà—hử?”

Tôi lập tức co người xuống. Evelyn nghiêng đầu khó hiểu nhưng rồi bỏ qua, tiếp tục nói mấy lời nhảm nhí “vì nhân dân vì đất nước”.

Một kế hoạch chắp vá trong lúc gấp rút. Thật lòng mà nói thì cũng không có gì nhiều đâu.

Trong một thế giới không có camera, không có internet, có bao nhiêu người biết mặt vị hôn thê Thái tử? Tôi đoán ngoài Evelyn ra, chẳng ai biết.

Đúng như mong đợi, chỉ cần lừa được Evelyn một lần, những kẻ còn lại cũng tin theo lời nói dối mong manh của tôi và tưởng tôi là người khác. Tới giờ vẫn ổn, nhưng…

Tôi không ngờ Evelyn sẽ tống tôi lên chính xe ngựa của ả!

Khoảnh khắc đó mới là thật sự lạnh gáy.

Ảo ảnh của vòng tay có thời gian giới hạn.

Lúc mới nhận được Đa Quan Điểm ở Phòng 103 thì nó chỉ dùng được 10 phút. Lâu dần thì thời lượng có tăng lên, nhưng cũng không vượt quá 20 phút.

Ảo giác trên người Evelyn đã hết từ lâu. Giờ Evelyn chỉ nhầm lẫn vì tôi đã khom lưng, úp mặt sát sàn càng lâu càng tốt.

Tôi chỉ có thể chờ. Và chờ.

Trong khi con nhỏ ngu ngốc kia thao thao bất tuyệt về “vận mệnh đế quốc”, thứ mà nó chưa từng nghĩ tới trong đời, tôi chỉ mong cái vòng tay chết tiệt này hồi năng lượng nhanh hơn chút nữa!

May mắn thay… nhờ đặc tính “cắt mấy cảnh nhàm chán” của phim, thời gian chờ lại trôi nhanh.

“Ha! Đến lúc rồi!”

“Thái tử điện hạ— ủa?”

Tôi kéo thẳng cái lưng còng và ngẩng cái đầu đã cúi sát sàn bấy lâu. Evelyn, còn đang nghĩ tại sao tôi lại hành xử như vậy, nhìn tôi như thể mắt ả đang lừa ả vậy.

“Cái—”

“Đồ ngu, nhìn còn không nhận ra ta à?”

Một tia sáng từ vòng tay bùng lên, chiếu sáng cả khoang xe.