- Yu Songee
Nghe Evelyn nói câu đó, tôi không thể không bật cười.
Ý cô ta là một “đứa vô danh” như tôi quyến rũ được Thái tử à?
Cô này đúng kiểu tâm lý học sinh cấp hai luôn. Mà ngay cả với chuẩn romance fantasy, kiểu phát triển tình huống này cũng hơi trẻ con thật. Dạo này, mấy truyện tình yêu viết tử tế thì sẽ xây dựng tình tiết tinh tế phức tạp hơn nhiều!
Và cái diễn biến có phần trẻ con đó không dừng lại ở đó đâu — mới chỉ bắt đầu thôi.
- Chộp!
“Hử?”
“Khiêu vũ nào.”
“Hả? Josh—”
Tôi còn chưa kịp phản ứng.
Thằng nhóc mặt đỏ bừng, nghiến răng kéo tôi lên giữa quảng trường nơi các cặp đôi đang khiêu vũ. Đám cận vệ ngụy trang theo sau với thái độ “Giờ chúng ta phải làm gì?” cuối cùng cũng hành động khẩn trương.
Một điệu nhảy đột ngột bắt đầu khi tôi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra!
Tôi hoảng hốt bước trái hai bước, phải hai bước, xoay một vòng rồi bước lên một bước. Đến lúc đó mới kịp nhận ra tình huống vô lý mình đang bị cuốn vào!
Bọn trẻ con này đang làm cái trò gì vậy trời?
Y hệt kiểu bạn trai cũ và bạn gái cũ khoe nhau: “Nhìn này, tao có người mới rồi nè~!” Và tôi là người bị cuốn vào đóng vai “bạn gái hiện tại”. Dù tôi có bằng tuổi Seungyub thì cảnh này cũng khiến tôi muốn nhăn cả mặt lại.
“S-Songee! Qua kia đi!”
Tôi nhìn thằng nhóc hào hứng kéo tôi vào trung tâm quảng trường.
Trong lúc xoay theo cậu ta — người đang cố tỏ ra biết nhảy — tôi thấy màn trình diễn đầy... tận tụy của đám cận vệ.
Dù Thái tử có ngây thơ hay hành xử đầy trẻ con, thì với họ cậu ta là ai? Chủ nhân cả đời họ phục vụ. Trừ khi họ bị ngu, thì bọn họ cũng nắm được tình hình rồi.
Đám cận vệ bắt đầu ép người dân quanh đó vỗ tay. Nhìn cái sự trung thành đến mức rơm rớm nước mắt đó, tôi không nhịn được nữa, bật cười ra tiếng.
A...
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời đầy sao sáng đến chói mắt. Rồi tôi nhìn về cặp nam nữ ở giữa quảng trường — đang đỏ mặt, rõ ràng là biết quá rõ về nhau.
Cảnh này hết sức trẻ con, lố lăng, như do nữ sinh trung học viết — nhưng cũng vì vậy mà nó vui.
Sự thật là…
Ngay cả những phim tình cảm nổi tiếng thế giới, có hàng chục triệu người xem, nếu phân tích từng chi tiết, cũng thường có mấy tình tiết ngây ngô y chang, phá vỡ kịch bản.
Một tổng tài thích là mua một du thuyền, một con người quyền lực búng tay là có hàng nghìn người sẵn sàng nhận lệnh— vậy mà vừa gặp một người chẳng có địa vị gì liền yêu chết mê chết mệt, sẵn sàng bỏ hết những gì họ gây dựng cả đời.
Mấy chuyện đó ngoài đời sao có thể xảy ra, nhỉ?
Vậy mà khán giả khắp thế giới xem xong vẫn cười rồi khóc cùng với nó. Các đạo diễn tài giỏi chỉ giỏi sử dụng kĩ năng để che giấu cái “trẻ con” đó thôi, nhưng vẫn có một lí do căn bản cho chuyện đó.
Con người dù trưởng thành vẫn luôn có phần trẻ con trong lòng.
Chúng ta chỉ che giấu cái sự ngây ngô thời thơ ấu của mình đi, sau này lớn lên gọi nó là “trẻ con”. Nhưng sâu thẳm trong lòng, mọi người đều có một đứa trẻ trong tim.
Đúng lúc này đây, đứa trẻ bên trong tôi đang nhảy cẫng lên vui sướng.
“Kh—…”
Tôi nhìn thằng bé đang nghiến răng đầy quyết tâm giữa cảnh tượng lố bịch này. Bộ mặt đỏ bừng không thể giấu đi mặc cảm thất bại tỏa ra từ người cậu ta.
Lý do thì quá rõ. So với Pendleton và Evelyn — hai người đó như bước ra từ truyện cổ tích — thì tụi tôi đúng là lép vế rồi chứ?
Dù cậu ta cố tỏ ra không để ý, thiên hạ đang đứng xung quanh, và ai cũng biết họ đang cổ vũ cho bên nào nhiều hơn. Cô gái bên kia còn không giấu nổi nét mặt chiến thắng nữa kia. Trẻ con thật, buồn cười thật, và còn giải trí nữa – và thật tình thì, những nhân vật này đáng yêu theo nhiều cách nữa.
Hay là mình thêm tí gia vị cho khung cảnh này nữa chứ nhỉ!
“Joshua.”
“T-thật ra—”
“Joshua!”
“Hả? Có chuyện gì vậy, Songee?”
“Xin lỗi vì tôi không phải Elena.”
“Hả? Đột nhiên em—”
“Nhưng những người là nhân vật chính ở đây là chúng ta, không phải họ.”
Nhân vật chính thì phải chiến thắng. Dù “chiến trường” không phải vùng đất phương Bắc bị man tộc bao vây, mà là trận chiến tâm lý với bạn gái cũ!
Tôi vươn tay ra không khí. Và vật thể nằm giữa ranh giới phép màu và công nghệ — tạo ra bởi một siêu nền văn minh xa xôi — phát sáng phụt một cái, tạo nên phép màu.
“Kyaaaah!!!”
Tự nhiên Pendleton như phát điên.
Như kiểu cô gái tựa sương mai trong vòng tay anh ta đã biến thành quái vật ăn thịt người! Anh ta đẩy Evelyn đi, hét ầm lên, vung nắm đấm loạn xạ rồi mới lấy lại tinh thần.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Evelyn đã lăn lông lốc dưới đất, bộ váy lập tức nát bấy. Mọi người xung quanh nhìn Pendleton với ánh mắt kiểu, “Tên này bị điên hả?” Nước mắt đã rưng rưng chực trào ra nơi khóe mắt Evelyn.
Và bên cạnh tôi là một đứa cũng điên không kém.
“HA—HAHAHAHA!! AHAHA! Thằng đó bị gì thế? Mất trí à?!”
“Điện hạ, ngài thích thú lắm hả?”
“Hả? À, không! K-không phải! Ta—ta làm sao có thể vui khi thấy một tiểu thư ngã lăn lóc thế này! Ta chỉ... muốn trách mắng cái tên ngốc kia vì dám làm vậy!”
“Vậy thì đi thôi.”
“Hả?”
“Đi trách mắng. Giờ luôn.”
Đã chơi thì chơi tới bến.
Tôi dẫn đầu và kéo tay Thái tử đi. Thằng bé ban đầu còn lúng túng, rồi chợt nhận ra đây là cơ hội để đời, thế là bước về phía Pendleton đang hốt hoảng vì vừa gây đại họa với nụ cười càng lúc càng rộng.
“Ngài Pendleton!”
“...D-Điện hạ?”
“Ngài vừa rồi đã làm gì vậy? Nỡ lòng nào ném một tiểu thư xuống đất như thế? Nếu ngài Công Tước mà thấy, hẳn đã đánh ngài một trận rồi. Ta, với tư cách người thừa kế hoàng quyền, không thể không quở trách ngài. Và—”
“Điện hạ, bên này!”
“Hả? Cái gì?”
Cậu ta nhìn theo hướng tôi chỉ — và đôi mắt lập tức sáng rực niềm ác ý. Giờ thì có lẽ thằng bé này là người hạnh phúc nhất thế giới, và cậu ta giang rộng đôi tay với nụ cười toét.
“Tiểu thư Evelyn, xin hãy nắm tay ta đứng dậy. Và... lần sau, hãy chọn một bạn nhảy biết nhảy ở chỗ đông người một chút.”
“Ngươi…!!!”
Ồ hố? Ơ kìa? Ánh mắt đó là sao?
Nếu ánh mắt giết người được, thì Yu Songee này đã chết được đúng 27 lần rồi. Sát khí trong mắt Evelyn mạnh đến mức tim tôi đập hụt một nhịp.
Cô đã nhận ra gì sao? Ngay cả Thái tử nhảy kế bên tôi còn không nhận ra chiếc vòng tay có gì lạ.
Đây đúng là bản năng “đối thủ nữ chính” sở hữu sao?
Bằng cách nào đó, tôi cũng không muốn thua khí thế, nên tiến lại gần cô gái đang đứng dậy và nắm lấy tay Thái tử, cúi xuống nhỏ giọng:
“Tiểu thư Evelyn, nếu cô thấy ủy khuất đến vậy, thì… tự mình trở thành nữ chính đi.”
“Hả? Cô nói cái gì—”
“Nếu không cam lòng, thì leo cái Khách Sạn đi nhé. Rõ chưa hả?”
“C-cái gì vậy trời!?”
“Evelyn! Chính Songee đã bảo ta giúp đỡ cô đứng dậy. Lẽ nào cô không nên cảm ơn sao?”
Cô gái run rẩy một lúc, cuối cùng không chịu nổi ánh nhìn của những người xung quanh, nhỏ giọng:
“...Cảm ơn.”
Âm lượng nhỏ như tiếng muỗi, nhưng có lẽ đó là điểm sáng nhất trong cả bộ phim này.
...Ha!
Mình coi bộ sắp phát điên rồi!
Mọi người thấy kĩ năng của em không?
Từ đầu đến cuối, em đây đã nắm mạch phim trong lòng bàn tay!
Khả năng ra quyết định đầy quyết đoán!
Năng lực nắm bắt tâm lý Thái tử
Khửa khửa... quá hoàn hảo. Mình say trong cảm giác chiến thắng của chính mình. Bây giờ phải gọi là “Songee Hoàn Hảo!”
***
Mấy người ngoài màn hình thì chết lặng nhìn Songee khoe khoang trắng trợn thành tích của mình cho cả nhóm.
Noona há hốc miệng:
“Em nó… nhập tâm vào không khí phim quá rồi…”
Còn Ahri thì cười điên luôn:
“Ahahahaha! Có sao đâu? Songee làm tốt vãi nhái mà? Tiến lên, Perfecto Choco Songee!”
***
Xét trên thời lượng thì bộ phim đã gần tới hồi kết. Evelyn và Pendleton đã biến mất từ lâu, lễ hội Năm Mới cũng sắp tàn. Lúc đó, Thái tử tiến tới trước mặt tôi.
“Um… Songee.”
“Joshua?”
“Hôm nay ta thật sự… vui lắm.”
“Có vẻ là vậy nhỉ.”
“À, chắc em cũng biết rồi… ai cũng biết… nhưng E-Evelyn…”
“Em có nghe nói là hai người từng thân thiết.”
Khoảnh khắc này, Joshua Pearson không phải Thái tử, không phải con trai của Hoàng Đế, mà chỉ là một cậu bé. Biểu cảm cậu ta y như một người bị bắt gặp vẫn giữ ảnh người yêu cũ trong điện thoại.
“Không! Không phải vậy! B-bọn ta chỉ quen nhau do hoàn cảnh thôi!”
“Hoàn cảnh ạ?”
“Evelyn là họ hàng xa của Mẫu hậu. Mẫu hậu bảo hai đứa sẽ hợp nhau nên giới thiệu cách đây hai năm.”
“Hai người có hợp thật không?”
“Ta bảo là không hợp mà! Thật đó. Lúc ở cạnh Evelyn ta lúc nào cũng cảm thấy không thoải mái. Cô ấy luôn cố khiến ta phải để ý điều gì đó. Cuối cùng bọn ta chia tay vì chuyện đó…”
Bạn trai với bạn gái cũ chia tay vì lý do gì?
Tôi thề không có cô nữ sinh cấp ba nào mà lại không muốn hóng chuyện này. Đây là loại chủ đề chỉ cần hé ra là cả lớp sẽ quay lại nghe.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?”
“Khoảng hai tháng trước? Ta bị ngã khi đang cố cưỡi Motian. Con ngựa điên—”
Cậu ta liếc tôi một cái rồi đổi giọng.
“...Ý ta là, con ngựa chưa quen ta. Mọi người khi đó đều hoảng lên. Nhưng Evelyn thì không an ủi ta. Cô ta chỉ nhìn lạnh lùng rồi bảo ta nên luyện cưỡi ngựa nhiều hơn. Ta giận quá nên bảo cô ta đừng bao giờ tới cung nữa.”
Tôi hiểu tính cô gái đó rồi.
Cô ta không thật lòng yêu Thái tử. Cậu ta chỉ giống một món trang sức lộng lẫy để cô ta khoác lên người. Và khi món trang sức đó lộ ra vết xước, cô ta đơn giản là nổi giận.
“Lúc đó ta hối hận lắm vì đã đột ngột chia tay như vậy. Mẫu hậu cũng mắng ta rất nhiều. Nhưng mà…”
Nhưng mà.
Cậu ta nhìn tôi, cười rất trong trẻo.
“Giờ… ta nghĩ sự kiện đó là may mắn lớn nhất đời ta. Có lẽ Motian muốn chỉ cho ta biết có người tốt hơn đang chờ. Cho nên…”
“Tiếp tục đi.”
“Ta… muốn dẫn em ra mắt Phụ hoàng. Một buổi gặp… chính thức.”
Khoảnh khắc quan trọng nhất của truyện tình cảm cuối cùng cũng tới.
Sự Kiện Cầu Hôn.
Khung cảnh náo nhiệt cảu lễ hội dần hạ xuống gương mặt xấu hổ của cậu bé. Ít nhất là trong thời khắc này, Thái tử trông cũng có vẻ ra dáng một “nam chính”. Nếu đây không phải là phim, nếu đây là thế giới thực, thì có khi tim tôi cũng rung động một chút.
Tiếc rằng Thái tử… không đẹp trai hơn chút, không dũng cảm hơn chút, không thông minh hơn chút. Bầu không khí này mà có gương mặt điển trai hơn thì hoàn hảo rồi.
***
“Ối giời ơi! Ối giời ơi! Ối giời ơi! Bọn nhỏ bây giờ thật là! Sao nói mấy câu ngại chết dễ như vậy được hả?!”
“…Ahri, câu em vừa nói đó… với lại Songee mới nghĩ chứ có nói đâu.”
“Phì! Eunsol này, nghĩ vậy thì khác gì nói thẳng với mình đâu.”
Từ phía xa, “ông nội thật sự” la lớn, như thể đã chờ khoảnh khắc này:
“Giới trẻ bây giờ thật là! Không biết có ai đang nhìn hả!?”
Còn Kain thì có một quan điểm hơi khác:
“Không… Mọi người nghĩ chuyện này vô cùng lãng mạn, nhưng cái kết Songee nghĩ ra thì… chẳng phải hỏng bét rồi sao. ‘Giá mà cậu ta đẹp trai hơn, gan dạ hơn, thông minh hơn’. Đó chẳng khác gì bảo em ấy muốn người khác.”
Jinchul bên cạnh cậu ta thì cười trống rỗng:
“Thôi được rồi, mạch phim đang giống là đến hồi kết rồi nhỉ? Seungyub, lau nước miếng ở mồm đi kìa. Nhìn mày như sắp nhảy bổ vào màn hình rồi đấy.”
***
– Lộc cộc!
“Ưa!”
“Tiểu thư! Cô không sao chứ? Đồ ngốc kia! Ta bảo lái cẩn thận cơ mà!”
Tôi hoàn hồn thì nhận ra mình đang ngồi trên xe ngựa. Và tôi hiểu ngay tình huống. Hôm nay là ngày Thái tử sẽ giới thiệu tôi làm vị hôn thê trước mặt Hoàng đế.
Cuối cùng cũng tới đoạn kết phim!
Đương nhiên, kết thúc hạnh phúc do Yu Songee đại tài tạo nên!
Tôi phải cố mới nén được tiếng cười khoái chí đang sục sôi trong lòng.
Khửa khửa! Songee, sao mày thông minh quá vậy? Thứ chị Elena còn thất bại mà mày lại thành công mỹ mãn?
Tôi thấy mình hoàn hảo quá đáng. Tôi cho phép bản thân tự kiêu trong một ngày.
Khi tôi tựa lưng vào ghế xe, cười một mình, ông lão ngồi đối diện mỉm cười hiền hậu.
“Thấy tiểu thư vui như vậy, ta cũng mừng.”
Lão là Galleon — người hầu Thái tử cử đến đón tôi.
Lão tưởng tôi hạnh phúc vì lời cầu hôn của Thái tử. Cũng không sai hoàn toàn đâu. Lời cầu hôn đó là một yếu tố tiên quyết của kết thúc có hậu.
“Cảm ơn ông.”
Đột nhiên, mắt ông lão hơi đỏ lên.
“Ta… ta đã phục vụ Điện hạ từ khi ngài ấy còn đỏ hỏn. Đôi lúc ta xem cậu ấy như cháu ruột…”
“Lão Galleon…”
“Xin hãy chăm sóc ngài ấy. Tiểu thư—”
Ngay lúc đó, trực giác của “Perfecto Songee” sáng bừng trong đầu như đèn pha.
Tại sao cảnh “đi xe ngựa” lại xuất hiện lúc này?
Đã từng có một cảnh “di chuyển chi tiết” nào được chiếu trong phim chưa?
Từ hội trường bữa tiệc, buổi săn cáo, sở thú của Thái tử, đến lễ hội Năm Mới — chưa từng có cảnh di chuyển nào cả.
Vì phim chiếu giới hạn thời lượng — mấy cảnh di chuyển “nhàm chán” thường bị cắt.
Vậy cảnh “đi xe ngựa” này là—
một cảnh quan trọng.
– Lộc cộc!
