Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 201-300 - Chương 281: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - 'Hotel Cinema' (5)

- Yu Songee

Một bước ngoặt bất ngờ — một “cuộc hẹn tại sở thú” từ trên trời rơi xuống!

Nhưng khoan… sự kiện này đâu có xuất hiện trong phiên bản của chị Elena?

Một cảm giác bất an nhẹ len vào trong lòng tôi.

Thấy tôi hơi chần chừ, sắc mặt thái tử lập tức tối lại.

Cậu ta đúng là dễ đọc như một cuốn sách.

“Điện hạ, được nhận lời mời này… đúng là vinh hạnh lớn nhất đời thần.”

Tôi cúi đầu thật sâu, hơi diễn quá một chút, cố ý xoá sạch mọi dấu vết lưỡng lự để cậu ta không nghi ngờ gì.

“C-cô không cần làm quá vậy đâu! Chúng ta giờ là bạn mà, đúng không?!”

Mồm thì nói vậy, nhưng nụ cười phấn khích trên mặt thì giấu kiểu gì nổi.

Cận vệ của cậu ta, ông Galleon, báo lại rằng họ sẽ phái người đến hẹn ngày.

Đương nhiên, ngay khi tôi chấp nhận, thế giới xung quanh lại rung lắc lần nữa.

***

“Tiến trình thay đổi rồi này? Lời mời vào cung điện? Elena thì không có vụ này…”

“Có vẻ sự kiện sẽ thay đổi theo hành động của người chơi. Hợp lý mà, người thì đạt được good ending, người thì bad ending.”

***

Sự kiện “Sở thú của Thái tử”… nói thẳng ra thì khá là lố bịch.

Mỗi khi tôi định nhìn một con vật gì đó, thời gian lại nhảy cóc — như thể bộ phim đã cắt hết “những phần chẳng quan trọng”, chỉ để lại khoảnh khắc thúc đẩy tình cảm giữa nữ chính và nam chính.

Thật tình thì tôi có hơi thất vọng.

Tôi còn mong được xem mấy con thú quý hiếm từ dị giới mà cậu ta đã thu thập được cơ.

Nhưng thôi. Tôi đến đây không phải để coi thú.

Tôi cần phải bắt kịp với nhịp phim.

“Điện hạ, gần đây có sân cưỡi đúng không ạ? Cho thần xem Motian được chứ? Con ngựa mà hôm trước người nhắc tới ấy.”

“...Motian sao? Dạo này nó hơi mệt.”

Tôi suýt thở dài trước lời nói dối trắng trợn của Thái tử.

Dễ hiểu lý do tại sao cậu ta đang né vụ này – Cậu ta không muốn xấu mặt vì bị Motian hất xuống đất trước mặt cô gái mình thích.

Nhưng tôi thì có kế hoạch riêng, nên vẫn tiến tới.

Tôi vin cớ rằng con ngựa là quà của cha tôi — mà trong phim, đúng là cha tôi tặng thật.

Sự thực đó khiến cậu ta khó mà từ chối.

Quả nhiên, Motian — con tuấn mã huyền thoại — nom cực kỳ dữ dội.

Híii!!!

“Á! Thấy chưa?! Ta nói có chuyện không ổn rồi mà! Nó bị bệnh đó!”

“Đợi thần chút ạ.”

Tôi khé kéo ống tay áo, che chiếc vòng tay lại.

Một tia sáng nhàn nhạt chạy qua đầu ngón tay, và con ngựa khựng lại.

May mắn là thái tử hoàn toàn không nhận ra gì.

Ngựa vốn là loài nhút nhát.

Bạo lực hay khó điều khiển không phải lúc nào cũng là bản năng hoang dã – thường là vì nó đang sợ hãi.

Có rất nhiều nguyên nhân: mùi của người cưỡi, quần áo, giọng nói, vóc dáng, bất kì cái gì cũng có thể khiến con vật thấy bất an.

Còn nếu tôi phải đoán à?

Motian sợ thái tử.

Vậy thì mình phải sửa thế nào?

Ngày xưa, kỵ sĩ long binh khi huấn luyện ngựa chiến, bọn họ có một phương pháp tàn nhẫn nhưng hiệu quả.

Bọn họ sẽ làm con ngựa bị điếc, để nó không giật mình vì tiếng súng.

Tôi đương nhiên không cần đến mức đó.

Tôi chỉ đơn giản là chỉnh lại các giác quan của Motian.

Thế giới quan của nó đã được tôi khẽ chỉnh sửa lại.

“Ơ… sao tự dưng nó ngoan vậy?”

“Có vẻ nó bình tĩnh rồi.”

“...Ờ… đúng thật. Ta chưa từng thấy Motian dịu thế này.”

“Có lẽ nó chỉ cần làm quen môi trường thôi ạ. Điện hạ thử cưỡi lại xem?”

Dù vẫn còn lo nhưng thái tử không thể khước từ gợi ý của tôi.

Tôi nghe rõ mồn một tiếng kêu thầm trong đầu cậu ta:

Làm ơn đừng hất ta xuống… làm ơn, Motian…

Rồi lát sau, kế hoạch của tôi thành công mỹ mãn.

“Yah! Ha-ha-ha! Motian! Bé ngoan quá! Sao trước giờ mày lại khó tính vậy chứ?!”

“Có lẽ nó chỉ cần chút thời gian làm quen với người, thưa Điện hạ.”

Tiếng cười của cậu ta vang đầy chuồng ngựa, rồi lan ra cả bãi cưỡi, và cậu ta phi ngựa hết tốc lực.

Tận đến khi quay lại chỗ tôi, thái tử vẫn cười tươi rói.

“Cô đúng là hiểu loài ngựa thật! Tuyệt quá! Ta không hiểu sao, cứ ở gần cô thì mọi chuyện đều thuận lợi.”

Ngay cả hiệp sĩ bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm, vui lây khi thấy chủ nhân mình hạnh phúc như vậy.

“Tiểu thư Crossbell! Cô thật sự có một tài năng thiên bẩm đó. Thực ra, tiểu thư Evelyn—”

“Rupert!”

Tiếng quát khiến tôi giật mình.

Quay sang thì thấy thái tử đang nhìn thẳng vào tôi.

Ánh mắt như dò xét.

Rồi cả hai chúng tôi quay mặt đi.

“C-chẳng có gì đâu! Rupert lại định nói chuyện linh tinh. Đừng bận tâm.”

“…”

…Không khí quái quỷ gì đây?

Rupert trông như muốn chết quách đi cho rồi.

Tên tùy tùng đang nhìn Thái tử với sát khí đằng đằng.

Còn bản thân Thái tử thì…

Cậu ta rõ ràng đang lo lắng.

Theo dõi phản ứng của tôi.

Tất cả chỉ vì một cái tên duy nhất.

Evelyn.

Tôi có thể đoán được cô ta là ai.

Một quý nữ xuất hiện trong buổi vũ hội đầu tiên.

Cô ta vô cùng xinh đẹp, đến mức Ahri còn trêu Kain-oppa trong cuộc thảo luận của chúng tôi.

Sắc đẹp…

Cụm từ đó khiến lòng tôi nổi lên một cảm giác lạ.

Đây không phải thực tế - đây là phim.

Và trong phim, một phụ nữ xinh đẹp thì thường không phải vai phụ nền.

Các diễn viên, bản chất của họ là phải có ngoại hình vượt xa người bình thường rồi.

Thậm chí giữa các diễn viên thì cũng có những người tỏa sáng rực rỡ hơn nữa.

Nếu Evelyn mà là một trong số đó thì cô ta không thể là một nhân vật ngoài lề.

Rõ ràng cô ta phải có vai trò.

***

“Phân tích của Songee… nghe hợp lý thật.”

Ahri gật gù trước nhận định Eunsol.

“Ừ. Cô Evelyn đó đẹp quá mức để chỉ làm vai phụ. Chắc là nhân vật phản diện à? Phim đi quá nửa rồi, chắc cũng đã đến lúc phản diện xuất hiện.”

“Hmm… Ahri, câu đùa khi nãy em nói ấy? Có khi không phải là đùa đâu.”

“Đùa nào?”

“Cái câu mà Kain vào trong rồi nhập xác Evelyn ấy. Nếu em ấy mà làm thế thì có khi giờ không phải lo về nhân vật phản diện nữa.”

“Eunsol, đó đâu phải nói đùa. Tiếp theo là Kain vào. Không có ngoại lệ nào hết.”

“T-Trật tự! Evelyn chuẩn bị xuất hiện kìa — tập trung đi!”

***

Ra đó là kiểu nhân vật của Evelyn.

Không giống với các hiệp sĩ và Thái tử, những người đã cố gắng tuyệt vọng để che giấu sự thật, thì những tùy tùng của cậu ta chắc đã nghĩ rằng chẳng có lí do gì để làm thế, và cũng dè dặt nói cho tôi biết.

Tôi không còn nhiều thời gian để xử lí thông tin trước khi thế giới lại chuyển cảnh một lần nữa – báo hiệu sự kiện tiếp theo sắp bắt đầu.

Là Lễ Hội Năm Mới trong thành phố.

Elena từng trải qua sự kiện này, nhưng tiến trình của chị ấy khác.

Ví dụ là không còn vụ bị cận vệ của thái tử lén bắt cóc.

Thay vào đó, người hầu đến gặp tôi công khai chuyển lời, yêu cầu đó của Thái tử cũng có phần dễ thương.

“Ngài ấy muốn… cùng cô giả trang làm dân thường dạo hội?”

“Đúng vậy. Điện hạ cho rằng thị sát dân chúng, thấu hiểu cuộc sống thường ngày của mọi người cũng là trách nhiệm của Thái tử—“

Tên cận vệ tiếp tục giải thích dài dòng, nhưng ý chính cũng đơn giản: thay vì mặc một bộ váy lộng lẫy, tôi phải ăn mặc bình dị hơn và đóng giả làm thường dân, tận hưởng lễ hội.

Tốc độ dẫn truyện rõ ràng đã được đẩy nhanh.

Nhanh đến mức chính tôi cũng giật mình.

Ba giây trước tôi còn đang đứng trong phòng và nói chuyện với cận vệ, thì chớp mắt một cái, quần áo của tôi đã thay đổi và đang đứng giữa lễ hội.

“T-tiểu thư Songee! Bên này—”

“Điện hạ.”

“Hmm?”

Chị Elena có cách riêng để tạo không khí trong những lúc thế này.

Hay mình nên làm theo –

Không. Không được nghĩ như thế nữa.

Tôi thì cần cách tiếp cận khác. Một ai khác để tham khảo…

Anh Kain thì sao nhỉ?

Anh Kain giỏi nhất là nói mấy câu thoại quá đà, kiểu soái ca lừa đảo, giọng uy tín tới mức nghe phát tin liền.

… Còn nữa là anh ấy được cái đẹp trai, nên có nói bậy thì bằng cách nào đấy người ta cũng thấy hợp…

KHÔNG ĐƯỢC NGHĨ NHƯ THẾ NỮA MÀ!

***

“Songee thật sự nghĩ mình là thợ lừa đảo bên Cam à?”

Ahri nhìn Kain đầy chán nản.

“Bỏ tay xuống. Ai cũng biết anh đang cười đấy.”

Eunsol lẩm bẩm với giọng hãi hùng:

“C-chị thật sự… không muốn vào bộ phim này đâu…”

***

Tôi cố hết sức để duy trì một hình ảnh nhã nhặn trong khi lên tiếng:

“Hôm nay thôi, người gọi thần là ‘Songee’ được không?”

Khuôn mặt thái tử lập tức đỏ lựng, và cậu ta ngập ngừng lí nhí:

“…V-vậy… cô gọi ta là Joshua nhé.”

Sau đó, sự kiện hóa ra vui vẻ lạ thường.

Có thể chỉ là tôi, nhưng Thái tử có vẻ trông… cũng đáng yêu.

Đi dạo phố, xem biểu diễn, nếm đồ ăn vặt — tất cả đều thật sự vui.

Nhưng vẫn có một thứ gì đó gặm nhấm trong lòng tôi.

“Mọi chuyện tiến triển… trơn tru quá.”

“Hả?”

“Không có gì. J-Joshua, chúng ta ra quảng trường trung tâm tiếp nhé?”

“Quảng trường trung tâm? Đó là nơi các cặp đôi khiêu vũ mà. Ta… không thích nhảy cho lắm.”

Sao tên nhóc này ghét đủ thứ vậy?

“Chúng ta không cần nhảy mà, chỉ xem thôi.”

Và rồi, chúng tôi đến với trái tim của Lễ Hội Năm Mới – quảng trường lớn nơi những cặp đôi tụ tập để khiêu vũ.

Vừa nhìn vào cảnh tượng, cả Thái tử và tôi đều lặng đi.

Giữa trung tâm là… một cặp đôi rực rỡ tuyệt đẹp đến mức có cảm giác họ mới là hai nhân vật chính thật sự của thế giới này.

***

“Woa…! Plot twist kiểu gì đây?!”

Eunsol há miệng, còn Ahri thì thì thầm kinh ngạc:

“Ý là… mọi chuyện diễn biến thú vị đấy. May là không phải mình xử lý…”

“Songee LÀM ƠN! Hoàn thành đi! Xin em luôn đấy!”

Sanghyun không thể không cười nhẹ khi nghe Kain tuyệt vọng khấn vái:

“Tôi bắt đầu tò mò phim kế tiếp rồi đó.”

***

Quảng trường tràn ngập âm nhạc, ánh sáng, những cặp đôi đang xoay vòng, và một bầu không khí rực rỡ.

Và giữa tất cả, một cặp đôi đôi nổi bật lên – như thể tất cả ánh sáng trên đời này đang tập trung vào riêng họ.

Một chàng trai cao ráo, đẹp trai với những đường nét sắc sảo mạnh mẽ — Pendleton, công tước trẻ tuổi.

Một thiếu nữ đẹp tới ngạt thở tựa nữ thần của màn đêm — Evelyn, quý nữ thiên kiêu.

Cả hai người họ khiêu vũ theo một cái cách phi tự nhiên, những chuyển động của họ đều thanh thoát và hút hồn người xem.

Đẹp đến mức người ta chỉ muốn đứng ngắm.

Sự hào nhoáng của bọn họ khiến mọi thứ trở nên rõ ràng: Cặp đôi này khác biệt với phần còn lại.

Thế nhưng, dù cảnh tượng đó có tuyệt đẹp thế nào thì tôi cũng không thể thưởng thức được trọn vẹn.

Vì suy cho cùng, ngay bên cạnh tôi là thái tử, vẻ mặt của cậu ta đã hoàn toàn sụp đổ.

Bàn tay run run.

Toàn thân cứng đờ.

Không cần đến chiếc vòng tay, tôi cũng cảm nhận được rõ cơn bão cảm xúc đang gào thét bên trong cậu ta.

Cậu ta đang nghĩ gì?

Tôi không thể tưởng tượng nổi.

Cảm giác thế nào…

Khi nhìn người yêu cũ của mình đang tay trong tay với kẻ mình ghét nhất?

Trước khi tôi kịp xử lí toàn bộ thông tin thì Evelyn đã quay sang chúng tôi và mỉm cười.

Tôi không rõ cô ta có hiểu được tình hình hay không…

Tôi không rõ cô ta ngây thơ hay tàn nhẫn…

Nhưng có một chuyện là rõ.

Tên khốn đang cười nhe răng bên cạnh cô ta, Pendleton, thì chẳng hề hay biết gì cả.

“Ôi chà, Điện hạ! Không ngờ lại gặp người ở lễ hội đấy. Còn bên cạnh ngài đây là…?”