- Yu Songee
Một nơi tràn ngập âm nhạc tuyệt đẹp và những điệu nhảy rực rỡ—vũ hội của công tước.
Tôi bước đi chậm rãi, quan sát xung quanh.
Khi nhìn về góc nơi Elena lần đầu tiên tìm thấy Thái tử, tôi thấy cậu nhóc đang đứng đó, mặt thì làu bàu kiểu khó chịu, đang nói chuyện với các tùy tùng vây quanh.
Tôi lặng lẽ tiến lại gần, vừa đi vừa nghĩ.
Tại sao chị Elena lại thất bại nhỉ?
Các đồng đội bên ngoài chủ yếu bàn luận từng cảnh một.
Nếu lúc ở bữa tiệc chị ấy hành xử khác đi thì sao?
Chúng tôi có nên đặt khả năng Thái Tử đã nhận ra cuộc săn bị dàn xếp lên bàn cân không?
Họ toàn nói mấy chuyện kiểu vậy.
Nhưng tôi thì muốn nói về một thứ căn bản hơn.
Mọi người đều đang nghe chứ?
***
「Mọi người đều đang nghe chứ?」
“Songee giờ nói chuyện thẳng với tụi mình luôn hả.”
“Chắc con bé đang chia sẻ suy nghĩ, đề phòng nhỡ đâu nó thất bại.”
“Nhưng nếu Songee thất bại thì toang đấy. Người cuối cùng có thể quyến rũ Thái Tử sẽ chỉ còn Ahri thôi!”
“Ôi trời, Eunsol. Không thấy ứng cử viên hoàn hảo đang đứng trước mặt à?”
“…”
“Kain, nếu anh nhập vào người tiểu thư Evelyn thì—”
“Đ-đừng nói nữa!”
***
Vấn đề căn bản của bộ phim này nằm ở thái độ của nhân vật chính.
Elena, ngay từ khoảnh khắc chị ấy bước vào phim, chưa từng suy nghĩ như một nữ chính.
Cái thất vọng chị ấy cảm nhận khi lần đầu nhìn thấy Thái Tử kéo dài đến tận cuối phim.
Thái độ kiểu đó là bom nổ chậm. Kiểu gì cũng sẽ gây họa.
Thế nên em nghĩ chúng ta cần ghi nhớ điều này.
Chúng ta phải nhập tâm vào phim sâu hơn nữa.
Ít nhất khi còn đang ở trong đây, phải suy nghĩ như một nhân vật chính thực thụ.
Đúng lúc ấy, Thái tử quay sang nhìn tôi.
Đến lúc tiếp cận rồi.
“Cô là—”
“Điện hạ, xin hãy chú ý phép tắc.”
“…Quý cô đây là tiểu thư Crossbell phải không?”
Dáng đứng thiếu tự tin, ánh mắt rụt rè, cộng với chút tự ti.
Tôi hiểu vì sao Elena không thích cậu rồi.
Thật lòng thì, kể cả không phải Elena, chắc cũng hiếm ai mà thích nổi.
Nhưng cậu là nam chính của bộ phim này.
Nghĩ vậy, tôi đặt tay lên ngực, âm thầm thề.
Tôi sẽ đứng về phía cậu—một cách tuyệt đối.
Cho đến khi thế giới này sụp đổ, cho đến khi bộ phim kết thúc—Yu Songee… không, Songee Crossbell này sẽ mãi đứng cạnh Joshua Veruson.
“Thần nghe nói gần đây Điện hạ nhận được một con tuấn mã phương Bắc phải không ạ?”
“Hả? L-làm sao cô biết—”
“Điện hạ quên ai là người đã tặng Motian rồi ư?”
“À đúng! Ta xin lỗi nhé. Nhờ chuyển lời cảm ơn của ta đến Bá tước Crossbell.”
Bộ phim có cả đống chi tiết dùng để kéo gần nữ chính với nam chính.
Một trong số đó chính là con ngựa yêu quý Motian của Thái tử.
Và ai là người tặng nó?
Chính là ông bố trong phim của tôi.
Tôi ung dung ngồi xuống đối diện cậu ta, chắn luôn tầm nhìn của cậu ta khỏi buổi vũ hội xa hoa nhà Công tước Berlen.
Với người khác thì đây là cảnh tượng cả đời chỉ được thấy một lần, nhưng với cậu ta thì chỉ là thứ khó chịu.
Tìm chủ đề không khó. Bố tôi tặng ngựa cho cậu ta mà, nên tôi có quyền nói đủ thứ chuyện về nó.
Chỉ cần mở lời về Motian, ánh mắt Thái tử lập tức hướng trọn về tôi.
“Motian cứ tìm cách hất ta xuống! Chắc nó ăn nhầm cái gì rồi!”
“Có cần thần thay lời xin lỗi nó không ạ?”
“Hả—Ý ta k-không phải vậy! Nó là ngựa thuần chủng mà. Ta chỉ cần cố gắng hơn để thuần phục nó.”
Một cuộc trò chuyện ngắn.
Và tôi càng lúc càng chắc một điều:
Cậu nhóc này không chịu nổi chuyện có ai đứng trên mình.
Cậu ta chỉ thoải mái khi nói chuyện với người thấp kém hơn mình.
Xét theo kiểu đó… việc Elena cao hơn cậu ta chắc cũng khiến cậu ta khó chịu.
Và còn một điều nữa—tôi nhận ra ngay.
Thái tử thích tôi.
Thật lòng mà nói, mình đâu có đẹp bằng chị Elena… khoan—
Sao mình lại nghĩ mấy cái này?!
***
「Mình không đẹp bằng chị Elena—khoan, sao mình nghĩ vậy?!」
“…”
“Được rồi, mọi người quên câu đó đi hộ cái.”
“Tôi xóa khỏi não rồi.”
“Hả? Có câu gì à?”
***
E hèm! Đương nhiên rồi. Nam chính thích mình ngay lập tức cũng là bình thường.
Đây không phải đời thật. Đây là phim tình cảm!
Thiếu gia tập đoàn tài phiệt đổ một cô gái bình thường.
Hoàng đế động lòng trước một hầu gái nhỏ.
Lãnh chúa phương Bắc hay Chủ tháp pháp sư có tình yêu sét đánh với một thường dân.
Ngoài đời thì mấy thứ này rất vô lý.
Nhưng trong phim tình cảm thì cực kì bình thường.
Thế nên chẳng cần người đẹp cỡ chị Elena đến quyến rũ cậu ta.
Đến Kain-oppa mà nhập vào người tiểu thư Evelyn thì chắc cũng tán được Thái tử ấy chứ.
Thôi quay lại câu chuyện.
Từ con ngựa Motian, câu chuyện trượt sang thú cưng khác: chim ưng, vẹt, rồi cả cái sở thú riêng của Thái tử.
Đương nhiên, đối với giới quý tộc thì mấy thú vui xa xỉ này cũng bình thường thôi.
“Tiểu thư Crossbell.”
“Thần đã bảo rồi, Điện hạ có thể gọi thần bằng tên ạ.”
“Tiểu thư Songee? Tên cô khá độc đáo đấy nhỉ.”
“Vâng ạ. Đó là cái tên mẹ thần đã đặt cho.”
Tất nhiên là không phải "người mẹ đó".
Cuối cùng Thái tử nở nụ cười rạng rỡ, bảo muốn mời tôi tham gia buổi đi săn cáo.
Tôi cũng cười đáp lại và nhận lời.
Ngay lúc đó, khung cảnh xung quanh bắt đầu thay đổi.
Giờ là đến sự kiện phiền phức mà chị Elena đã thất bại.
Mình phải xử lý sao nhỉ?
Sau khi bàn bạc với đồng đội trước khi vào phim, tôi đã có kết luận riêng.
***
- ĐOÀNG!
“Ôi! Ngài Pendleton, quả là một phát bắn hoàn hảo!”
“Haha! George, chuyện nhỏ thôi. Con cáo đứng ngay trước gốc cây như tự dâng mạng. Trượt phát bắn như thế mới là ngu ngốc. Nhắc mới nhớ, hai năm trước lúc ta ở tiền tuyến phía Bắc—”
- ĐOÀNG!
“…”
“...Có vẻ Điện hạ vẫn chưa quen với việc bắn súng.”
Khởi đầu buổi săn vẫn giống với phiên bản của Elena.
Tên Pendleton ngốc nghếch kia vẫn đang phô diễn tài thiện xạ của mình, bắn hạ mọi con cáo xuất hiện trong tầm mắt.
Lúc đầu Thái tử có vẻ vui vì có tôi đứng cạnh—nhưng chẳng mấy chốc vẻ mặt cậu ta sầm xuống.
Đúng là một người khiến người ta… mệt mỏi.
…Không. Mình không được nghĩ vậy.
Tôi đã hứa là đứng về phía cậu ta đến cuối cùng.
“Điện hạ, hay là chúng ta sang hướng kia?”
“Bên đó ít cáo lắm.”
Thấy tôi chỉ, Thái tử hơi do dự rồi cũng đi theo.
“...Xin lỗi. Thật ra thần không thích săn bắn lắm.”
“...Ta cũng vậy.”
“Ôi trời! Thần rất mừng là chúng ta có suy nghĩ giống nhau rồi. Đi săn thế này thật man rợ. Giết nhiều cáo như vậy chỉ để tiêu khiển—thần không hiểu Ngài Pendleton thấy vui ở chỗ nào.”
“P-Pendleton có hơi chút máu chiến. T-ta nghe nói hắn chẳng khác nào lính đánh thuê ở chiến trường. Cá nhân ta không thích giết chóc vô nghĩa. Tại sao chúng ta phải tước đi mạng sống một cách vô nghĩa vậy, chỉ vì thú vui cá nhân?”
Tôi hơi cúi xuống, đưa tay ra.
Một con cáo gần đó, chạy vòng vài lần rồi dè dặt tiến lại chỗ tôi.
Con cáo tự tìm đến tôi, tạo ra khung cảnh cứ như phép màu.
Đám tùy tùng và vệ sĩ thì há hốc mồm, nhìn tôi kinh ngạc.
Thái tử cũng tròn mắt kinh ngạc.
“Sao… sao cô làm được vậy?”
“Ai biết được ạ.”
***
「Ai biết được ạ.」
“Khoan, thật luôn, làm sao con bé làm được? Nó dùng Ái Lực à?”
“Hyung, Songee lấy vòng tay rồi, đâu có Phước Lành.”
“À nhỉ.”
“Dù có Phước Lành thì cũng không có tác dụng lên cáo. Phước Lành đó chỉ ảnh hưởng tới ‘Thực Thể Hỗn Độn’. Cái mánh quá rõ mà sao không ai nhận ra thế?”
Nghe Ahri càu nhàu, mọi người quay sang nhìn cô.
Cô nàng kiểu không hiểu nổi sao mình là người duy nhất thấy cái mánh đó.
“Không ai thấy vòng tay phát sáng à? Hay con cáo giật mình khi di chuyển? Songee đã dọn đường sao cho nó chỉ có một lối dẫn tới mình kìa.”
Còn Kain thì nhận ra một chuyện còn vô lý hơn.
“Thằng Thái Tử chết tiệt—không phải hồi ở với Elena nó cười sặc sụa, nhét đầy xác cáo vào hộp chiến lợi phẩm sao? Giờ còn dám bảo mình ghét giết chóc vô nghĩa? Nó còn là người không?!”
***
Trong ảo ảnh thế giới bị thiêu trụi, con cáo không biết chạy đi đâu, run cầm cập bò lên người tôi như sợ rơi vào biển lửa.
Tự nhiên thì tất cả mọi người xung quanh tôi coi cảnh tượng này là điều vô cùng thấn bí.
Nhưng đúng lúc ấy—biến số bất ngờ xuất hiện.
- ĐOÀNG!
Ngay khi con cáo vừa chạm đất một thoáng, ai đó đã bóp cò—bắn chết nó!
“Kyaaaaaa!”
Khoảnh khắc đó tôi không diễn nữa—thật sự giật mình, ngã xuống và hét lên.
Và tiếng hét đó—lại trở thành cú chốt hoàn hảo cho màn diễn hôm nay.
“Thằng khốn nào?! AI ĐÃ BẮN ĐẤY?!”
“Điện hạ, xin ngài giữ lời—”
“Câm miệng! Nói thêm chữ nữa là ta thề sẽ móc mắt ngươi! Đứa nào là thằng điên dám bắn về phía này?! Rupert!”
“Có mặt thần, thưa Điện hạ.”
“Ai đó vừa nã đạn về phía Songee! Đây chẳng khác gì mưu sát!”
“Có thể họ nhắm vào con cáo dưới đất…?”
“Nếu trượt thì sao?! Nếu ta bị trúng thì sao?!”
“Thần sẽ điều tra ngay.”
Mặt đỏ bừng vì giận, cơn thịnh nộ của Thái tử quét qua cả khu săn như cơn bão.
Dù gì phim này cũng lấy bối cảnh xã hội phong kiến. Nếu Thái tử đã nổi nóng thì đám quý tộc nhỏ chẳng có cửa phản kháng.
Chưa tới mấy giây, cả đống công tử quý tộc bị kéo ra, ai cũng đùn đẩy tội cho người khác.
Tôi đứng đó, ngơ người nhìn cảnh tượng hỗn loạn diễn ra…
Rồi—
Thái tử tiến lại gần tôi.
“Đ-đừng lo. Ta sẽ bắt kẻ gây ra chuyện hôm nay phải trả giá! C-cô không bị thương chứ?”
Dòng chảy sự kiện này… không tệ chút nào.
Tôi cố nén nụ cười.
“T-tất nhiên là không ạ.”
Lần đầu tiên—cậu nhóc nhút nhát này trông giống nam chính thực sự.
“Ơm… Tiểu thư Songee…”
“Vâng, Điện hạ?”
“B-buổi săn hôm nay hỏng bét rồi. Ta… thấy tệ quá… nên… tuần sau, cô có muốn đến sở thú riêng của ta không?”
Một hướng rẽ hoàn toàn mới.
Điều chưa từng xảy ra với Elena.
