Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương 201-300 - Chương 279: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (3)

- Elena

- Ào!

Một xô nước lạnh tạt thẳng vào mặt khiến thần trí tôi lập tức tỉnh lại.

Tôi cố ngồi dậy—nhưng lập tức nhận ra tay chân mình bị khóa chặt bằng những cái cùm kim loại lạnh ngắt.

“...Tỉnh dậy kiểu này đúng là chẳng mang lại tí cảm giác tốt đẹp nào cả.”

“Ha! Cô thật sự nghĩ cô thoát được sau những gì cô đã làm sao?!”

Một giọng nói đầy giận dữ, nhưng lại quen thuộc vang lên.

Và ngay khoảnh khắc đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra ai là kẻ bắt cóc mình.

Nói thật… tôi có hơi bối rối.

Ủa? Sao cậu ta lại ở đây?

“Thái Tử Điện hạ.”

“Ồ? Thì ra cô vẫn nhớ ta là Thái Tử à? Con tiện nhân!”

“...”

“Cô vui không hả?! Vui chứ?! Biến ta thành trò cười cho cả đế quốc… vui lắm đúng không?!”

...Tự nhiên tôi thấy hơi tội.

Không phải tội cho tên đần độn trước mặt—mà là tội cho Seungyub, vì trước đó tôi đã đem cậu ta đi so sánh với thằng này.

Trong một khoảng thời gian dài sau đó, tôi bị hắn xả vào mặt cả trăm loại chửi rủa mà trước giờ chưa từng nghe bao giờ.

Thật lòng thì… chẳng ảnh hưởng gì đến tôi cả.

Việc hắn rống lên chuyện hắn sẽ làm gì bố mẹ tôi—mấy người tôi còn chưa từng gặp—đối với tôi hoàn toàn vô nghĩa.

Thay vào đó, tôi tập trung suy nghĩ vì sao mình lại rơi vào hoàn cảnh như thế này.

Và từ từ, mọi thứ bắt đầu khớp lại.

“Ai xúi cô làm chuyện đó?! Pendleton phải không?! Thằng khốn đó có bày kế cho cô hạ nhục ta không?! Hay là… trên giường—”

“Đủ rồi.”

“Đủ... cái con mẹ gì?!”

“Ta nên dừng ở đây thôi. Cậu cứ mở miệng như vậy nữa là phim này bị gắn mác R đó. Mà mục tiêu của chúng ta đâu phải như vậy.”

“...Cô… cô vẫn dám… dám coi thường ta?! Nghĩ mình đẹp thì muốn làm gì cũng được à?!”

“Ồ! Câu này được nè. ‘Vì cô đẹp’—tức là cậu thừa nhận tôi đẹp thật à?”

“Ngay cả bây giờ cô vẫn còn giỡn được sao?! Được lắm. Hôm nay ta sẽ khiến cái mặt vênh váo của cô vặn vẹo vì đau!”

Cơ thể cậu ta run lên vì thịnh nộ, rồi ra hiệu.

Từ góc phòng, một tên hầu bước đến, cầm theo một chiếc kẹp sắt—đang đỏ rực vì nhiệt.

“Moi mắt nó ra!”

“...Điện hạ, xin hãy xem xét lại. Đến thời điểm này, mọi chuyện vẫn còn có thể vớt vát—”

“Ta bảo móc mắt nó ra!”

“Nếu ngài làm vậy, Bệ Hạ sẽ—”

Tôi bật cười.

“Pffft!”

“Cô…!”

“Này, cậu có thật là nhân vật chính của câu chuyện này không vậy? Đến hầu cận của ông còn phải đứng ra răn dạy đạo lý cho ông nữa kìa—”

- Phập! Keng!

“GAAAAHH!”

“Giờ... giờ chẳng còn ai dám coi thường ta nữa, đúng không?!”

Tôi nhìn tên Thái Tử đang co giật.

Thanh kiếm hắn rút từ thắt lưng đã cắm thẳng vào ngực lão hầu.

Ông ta ho sặc sụa, máu trào ra, cơ thể co quắp trên nền đất.

Có lẽ đau đớn quá mức, nên một hiệp sĩ gần đó lập tức bước lên, kết liễu ông ta bằng một nhát chém gọn.

“Điện hạ.”

“Gì nữa?! Ngươi cũng muốn lên lớp ta à?!”

Ánh mắt hắn đỏ ngầu vì sát ý.

Có vẻ sự nhục nhã—khi bị “mối tình đầu” biến thành trò hề—đã đốt sạch mọi lý trí trong đầu hắn.

“...Không dám. Nhưng dù ngài có làm gì, thời gian của ngài không còn nhiều. Nếu có tâm nguyện cuối cùng, xin hãy mau thực hiện.”

“Hmph! Vậy ta sẽ đích thân móc mắt con đàn bà này.”

Hắn nhặt chiếc kẹp sắt vừa rơi xuống.

Và đó là lúc tôi chấp nhận sự thật.

Ván này… thua rồi.

“À… thất bại rồi. Sai ở đâu vậy ta? Chẳng lẽ từ buổi săn cáo? Không biết có cảnh nào mình không biết không nữa.”

“Cô đang nói cái—”

“Các ngươi chết rồi.”

- Laaaaah!

Một giai điệu thần thánh vang lên trong phòng.

Không khí xoắn lại khi một chiếc cân khổng lồ giáng xuống, phá vỡ toàn bộ xích sắt đang trói tôi.

Cơ thể tôi nhẹ bẫng, bay lên.

“C-cái gì?! Chuyện gì thế này?!”

Khác với tên Thái Tử đang ngáo ngơ, các hiệp sĩ phía sau hắn phản ứng cực nhanh.

Một số rút súng, số khác rút kiếm, lập tức tạo thành vòng bảo vệ trước mặt hắn.

Nhưng tất cả đều vô nghĩa.

Bắt cóc tôi.

Cố gắng tra tấn và giết tôi.

Thẳng tay giết một người hầu ngay trước mắt tôi.

Và giờ còn đứng chắn cho một tên tội phạm sắp gây thêm tội ác?

Chỉ có một kết cục dành cho họ:

Chết.

- Rắc!

Lực cú đấm của tôi khiến thân của một tên hiệp sĩ nổ tung.

“Đưa điện hạ ra ngoài! Ta sẽ—”

Sẽ gì?

Chẳng quan trọng.

Vì chưa nói hết câu, thân thể hắn ta đã bị xé thành hai nửa.

Ah… thật sảng khoái.

Cái bực dọc nãy giờ tan biến sạch, chỉ còn lại sự minh mẫn tuyệt đối.

Người ta nói “giải tỏa” là thế này đây hả?

Các hiệp sĩ hoảng loạn.

Thái Tử thì vừa khóc vừa tè ra quần.

Bọn chúng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

...

...

Giờ chỉ còn một.

“H-hộc… C-cô là cái gì vậy?! Làm sao một con người—”

Trước đây, mỗi lần dùng Công Lý, mình thậm chí chẳng điều khiển nổi bản thân.

Không đi được, không nói được.

Nhưng dạo gần đây, mình đã hiểu hơn.

Kỷ luật tinh thần. Tự kiểm soát.

Có lẽ là vì mình đã mạnh hơn.

Vì mình đã học cách hiểu được các cưỡng chế mà Công Lý áp đặt lên bản thân mình.

“Ví dụ nhé… ta nói chuyện này chút.”

“H-hả?”

“Khi kích hoạt sức mạnh của mình, tôi buộc phải giết tất cả những người trong đây. Đó là luật cố định. Tôi không thể trái lệnh. Không thể dừng tay. Từng giây, từng khoảnh khắc—tôi phải tiến về phía trước và xử hết toàn bộ.”

“T-ta… ta là Thái Tử Đế Quốc Atlant! Nếu cô giết ta—”

“Nhưng ngoài luật đó ra, mọi thứ khác đều khá mơ hồ. Giết ai trước, giết thế nào—hoàn toàn là tùy tôi.”

Tôi bước lại gần.

“Ví dụ như lúc này, tôi đi về phía ngài … là vì tôi muốn bắt đầu bằng việc móc mắt ngài trước.”

Tôi nhặt chiếc kẹp sắt lên.

Tiếng gào của hắn vang rền cả căn phòng.

“Cái này khó thật. Ngài dự định dùng thứ này để móc mắt người khác thật á? Một thằng nhãi bắn một con cáo cũng không xong… thật thảm hại.”

“Thôi, kết thúc nhé. Tôi bắt đầu mệt rồi.”

Cuối cùng, chỉ một tia sáng lóe lên—

Và rồi...

Màn hình chuyển sang phần credits.

***

“...”

“...”

Cả rạp phim im phăng phắc.

Ai nấy đều há hốc mồm nhìn dòng chữ kết thúc chạy lên màn hình.

Rồi một giọng trầm phá vỡ im lặng.

“Này tụi bây. Chuyện này… vãi cả lồn thật đấy nhỉ?”

“Mooksung… Seungyub đang ở đây. Nói chuyện đàng hoàng hộ cái. Dùng ngôn ngữ cho nó tử tế nào.”

“Tình huống này mà muốn tôi nói đàng hoàng kiểu đéo gì?!”

Elena, cảm thấy thảm họa sắp ập tới, tựa lưng vào tường, ánh mắt rỗng tuếch nhìn lên trần nhà.

Ba phút chết lặng trôi qua.

Cuối cùng, “Thuần Hóa Thái Tử – Route của Elena” kết thúc, đèn trong rạp bật sáng trở lại.

Không ai có sức nói gì—cho đến khi một chuyện khó tin xảy ra.

“Đun-đun-đa-đa! Đa-đa-đa-đa-đun!”

“...Sao ngươi lại tự làm hiệu ứng âm thanh vậy?”

“Vì Khách Sạn dồn hết ngân sách vào việc làm phim rồi.”

Hướng dẫn viên từ đâu chui ra, lảm nhảm đủ thứ.

“Rồi rồi! Tới giờ đánh giá phim rồi nhé, các người chơi! Dù kịch bản độc đáo tới vậy có hơi khó để đạt điểm cao… nhưng quy trình là quy trình! Ban giám khảo danh giá của Khách Sạn, mời vào!”

Có cả giám khảo luôn?

“Đun-đun-đa—”

“Im giùm đi!”

Cửa rạp mở ra. Ba người bước vào.

Bọn họ ngồi xuống trước màn hình – những chiếc ghế mà mới một giây trước còn không tồn tại.

Cả ba đều là các gương mặt thân quen.

“Thương Nhân? Ngươi làm trò này nữa hả?”

“Hahaha! Eunsol, con mắt ta bán cho cô hồi trước còn dùng tốt chứ?”

“Ừ, cũng ổn đấy. Ngươi thật sự làm đủ thứ việc đấy nhỉ? Bọn chúng có trả lương cho ngươi đầy đủ không?”

“Haa… có người hiểu cho ta là ta mừng rồi. Việc thì chồng chất, giờ còn phải review phim nữa? Bảo sao Khách Sạn là một mớ hỗn loạn.”

“Khi nào ra khỏi đây, về làm cho ta đi. Ta trả lương tử tế, không bóc lột.”

“Biết ơn cô lắm đó.”

Tên Thương Nhân có vẻ thân với Eunsol ra phết.

Người thứ hai cũng quen nốt.

“Lâu rồi không gặp.”

“Chào cậu Kain!”

Là cô nàng NPC bán đồ lưu niệm ở tầng hầm.

Hôm nay cô ta còn tạo kiểu tóc búi trông như màn thầu sau đầu.

“Thương Nhân, Gái Màn Thầu —”

“Gọi tôi là Gái Lưu Niệm đi.”

“Ừ thì Gái Lưu Niệm… Nhưng cái cuối là gì vậy? Nó có nói chuyện được không?”

Giám khảo thứ ba chính là khối Lego bí ẩn trên tầng hai.

Hắn ta chẳng nói gì, vẫn im lặng như mọi khi.

Hướng dẫn viên vẫn tỉnh bơ, cười hề hề.

“Haha! Nó tuy không nói được nhưng vẫn chấm điểm được! Chúng ta bắt đầu thôi!”

Người mở màn là tên Thương Nhân.

Hắn ta chẳng buồn che giấu gì nữa, cứ thế để lộ cơ thể quái dị phi nhân tính của mình. Miệng hắn xẻ dọc ra, rồi mấy cái xúc tu rút ra một cái biển ghi dấu O từ bên hông.

“PASS!”

“...Hả?”

“Ơ?”

Chính bọn tôi còn sốc hơn.

“PASS! Điểm của ta là đạt! Hơn 100 năm ta làm ở đây, chưa từng thấy kịch bản nào sáng tạo vậy! Biết chúng ta đang ở thời đại nào không? Thời đại nữ quyền! Girl Crush! Có girl crush nào đỉnh hơn việc nữ chính nghiền nát nam chính?!”

Ngay cả hướng dẫn viên cũng câm nín vài giây.

“Một kỷ nguyên mới! Thế kỷ 21! Thời đại của phim lãng mạn nơi nữ chính xé xác nam chính! Đây là đỉnh cao MZ! Là peak multiverse!”

“Xin ngươi… ngậm mồm giùm cho!”

Gái Lưu Niệm, khó chịu ra mặt, giơ bảng ghi dấu X.

“Đừng nghe tên điên này. Ngươi có còn biết MZ nghĩa là gì không?”

“Dĩ nhiên rồi. Là phát triển cốt truyện thất bại.”

“Trời đất ơi… ta còn phải kẹt trong cái khách sạn chết tiệt với thằng ngu này thêm bao lâu nữa chứ? Đằng nào thì, đó là kết cục kém cỏi nhất ta từng xem. TẠCH! Chắc chắn là tạch. Cốt truyện bị cái quái gì vậy hả? Nữ chính móc mỉa nam chính ngay từ đầu rồi còn gì.”

Tôi thấy cần phải bênh Elena nên rụt rè giơ tay.

“Ờ… tôi xin góp ý được không?”

“Đương nhiên, Kain! Nếu cậu không đồng tình chỗ nào thì cứ lên tiếng đi! Thuyết phục giám khảo là một phần của đánh giá mà.”

“Tôi chỉ xin ít nhất là đừng tính phần độc thoại vào. Phim nào lại cho người xem nghe suy nghĩ của nhân vật y nguyên như vậy? Mấy phim kinh điển mà làm thế thì nát bét hết cả.”

Eunsol lập tức chống lưng cho tôi:

“Đúng! Lấy ví dụ phim Titanic đi. Cảnh quay nổi tiếng mà Leonardo DiCaprio nói lời từ biệt dưới làn nước lạnh giá. Nếu ghi lại suy nghĩ thật thì nó sẽ kiểu: ‘Địt mẹ lạnh vãi! Quay lẹ giúp cái! Đứa nào làm hỏng take vừa rồi?!’ Hiểu ý bọn ta chưa.”

Gái Lưu Niệm suy nghĩ một hồi rồi thở dài.

“Được! Ta sẽ không tính phần độc thoại. Nhưng dù vậy, cái kết vẫn tệ. Elena đã lấy cái cân hủy diệt Thái tử theo nghĩa đen. Ai phản đối được chuyện này?”

Cả phòng im re.

Vậy là đánh giá thứ hai là một chữ X

Giám khảo cuối, khối Lego, chẳng nói một câu—giơ bảng X. Xác minh rằng lượt chơi của Elena đã kết thúc thất bại.

***

Sau đó…

Mọi người—trừ Elena—rời rạp phim.

Cuối cùng, bác sĩ mới lên tiếng:

“Chúng ta phải giải cứu Elena. Nghĩa là phải quay lại trong đó. Giờ phân tích xem đã sai ở đâu.”

“Buổi săn cáo.”

“Buổi săn cáo.”

Mọi người cùng trả lời trong một giây.

Sự thất bại của Elena.

Sự suy sụp của Thái Tử.

…Chúng tôi đã thấy rõ nguyên nhân.

Eunsol thở dài.

“Buổi săn cáo đã phá hỏng hết mọi thứ. Nghĩ thử từ góc của Thái Tử xem. Ban đầu có thể hắn rất vui. Lần đầu tiên bắn đâu trúng đó. Nhưng rồi hắn biết sự thật.”

Giữa buổi săn cáo và lễ hội năm mới có một cảnh—mấy tên quý tộc láu cá đã tiết lộ sự thật cho hắn.

Cảnh đó Elena không được thấy.

Jinchul lắc đầu:

“Thật ra… em hiểu phản ứng của hắn. Năm nào hắn cũng bị sỉ nhục vì bắn dở. Nhưng lần này – lần đầu tiên – hắn bắn đâu trúng đó. Hắn chắc là sướng điên lên được. Nhưng rồi… hắn biết được sự thật. Tất cả đều là giả dối.”

Songee nói tiếp:

“Nhưng vấn đề không phải việc mọi thứ được dàn dựng. Vấn đề thật sự là mọi quý tộc xung quanh hắn đều biết. Mọi người nghĩ xem hắn cảm thấy gì khi biết điều đó? Cảm giác đang bị cả thế giới chế giễu. Lòng tự tôn của hắn vỡ nát. Và tệ hơn—người đứng sau lại là ‘mối tình đầu’ - Elena.”

Tôi thêm vào:

“Hắn ta hoàn toàn mất trí rồi. Cái tôi của hắn vốn đã mong manh, rồi thế là… gãy luôn.”

Ahri rên rỉ, xoa trán:

“Rồi, rồi. Lần tới đừng ai lặp lại sai lầm này. Vậy ai vào tiếp? Kain hả?”

“Gì?! Này, anh đây là đàn ông!”

“Thì? Có cô Evelyn gì đó ở buổi tiệc mà? Cô ta đẹp phết đấy. Anh nhập vào cô ta là được. Nhớ đừng sờ mó gì linh tinh trong khi làm vậy là được.”

Tôi hoảng đến nghẹt thở.

Không ai cứu tôi—tất cả đang ôm bụng cười.

“AHAHAHA! Ahri, em giết cậu ta rồi!”

“Vậy Songee đi?”

“Khụ! U-uh… Thế còn Eunsol-unnie thì sao –”

“Ôi trời, Songee. Nghĩ về khoảng cách tuổi tác xem, chị hơn Thái Tử 15 tuổi. Em nghĩ hợp kiểu gì?”

“Vậy Ahri vào đi!”

“Không thấy bộ phim cuối cùng à? Bộ phim cuối cùng là phim kinh dị. Em chắc chắn sẽ vào đó rồi. Có ai gặp nhiều quái vật hơn em chưa?”

Rồi từ từ… cả đám quay sang nhìn Songee.

Cô bé trông như sắp khóc, rồi cũng đồng ý vào trong.

“...Được. Nhưng… làm ơn… mọi người đeo bịt tai được chứ?”

Không ai đáp lại lời van xin của em ấy.

manghan jeongae trong tiếng Hàn