- Elena
Sau khi Thái Tử nói với tôi về cuộc săn cáo, không gian xung quanh bắt đầu rung lên.
Tôi cũng chẳng ngạc nhiên mấy, dù gì tôi đã trải qua chuyện này một lần rồi.
Bộ phim lại đang tua qua phần nhàm chán để nhảy thẳng đến buổi săn cáo.
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể tôi biến mất, và tôi rơi vào trạng thái như hồn ma, đứng xem một cảnh diễn ra trước mắt.
“Galleon! Ta có thể lấy lý do bị bệnh để khỏi phải đi săn được không?”
“Điện hạ, thần đã nói bao nhiêu lần rồi ạ? Buổi săn cáo là truyền thống lâu đời kéo dài 232 năm, do chính Hoàng Đế khai quốc lập ra, và là sự kiện quan trọng để duy trì giao hảo trong giới quý tộc—”
“Biết rồi mà! Ta đi, ta đi! Nhưng chỉ nghĩ đến việc gã Pendleton lại khoe mẽ là ta muốn phát điên rồi!”
“Điện hạ, điều quan trọng không phải là số cáo săn được, mà—”
“Ta bảo là ta hiểu rồi!”
Rồi.
Tôi hiểu chuyện gì đang xảy ra rồi.
Đây là cảnh mà nữ chính không xuất hiện.
Đây là cảnh dùng để phát triển nhân vật nam chính—tức Thái Tử.
Và nam chính của bộ phim này, vị Thái Tử cao quý…
…là một tên ngốc.
***
「Một tên ngốc thật sự.」
“…Ờ, lời dẫn chuyện đó không thành vấn đề chứ?”
Trước câu hỏi lo lắng của Songee, Eunsol chỉ thở dài ngao ngán.
“Chính cái đó mới làm chị lo đấy. Nếu chúng ta nghe được, nghĩa là ‘khán giả’ cũng nghe được!”
***
- ĐOÀNG!
“Ôi! Ngài Pendleton, quả là một phát bắn hoàn hảo!”
“Haha! George, chuyện nhỏ thôi. Con cáo đứng ngay trước gốc cây như tự dâng mạng. Trượt phát bắn như thế mới là ngu ngốc. Nhắc mới nhớ, hai năm trước lúc ta ở tiền tuyến phía Bắc—”
- ĐOÀNG!
“…”
“…Có vẻ Điện hạ vẫn chưa quen với việc bắn súng.”
Mọi chuyện diễn ra đúng như tôi dự kiến.
Ngài Pendleton huy hoàng với những chiến công ở tiền tuyến phương Bắc bắn từng con cáo một với độ chuẩn xác tuyệt đối.
Còn Thái Tử thì sao?
Mỗi lần cáo xuất hiện mặt đỏ như gấc, và đạn thì bay đi đâu chứ chẳng trúng mục tiêu.
Cứ cái đà này, tốt nhất để bọn cáo quay lại săn ngài ấy còn hợp lý hơn.
Tôi cần phải bình tĩnh lại.
Phải nghĩ xem tại sao sự kiện này tồn tại trong phim.
Sự kiện đầu tiên—vũ hội—là nơi Thái Tử nảy sinh tình cảm với nữ chính.
Vậy sự kiện thứ hai để làm gì?
“Ta xong rồi! Ta về đây!”
“Đ-Điện hạ! Mới chỉ là buổi sáng mà!”
…Chẳng phải là để vực dậy sự tự tin của tên nam chính trình độ tiểu học này sao?
Muốn có happy ending thì ít nhất nam chính cũng phải vui vẻ chứ.
“Ngài Galleon, tôi có thể nói chuyện với ngài chút không?”
“Tiểu thư Crossbell? Có chuyện gì sao ạ?”
“Điện hạ hình như không vui lắm.”
“Ừm… cuộc đời không phải lúc nào cũng toàn niềm vui.”
“Nhưng nếu những người xung quanh ‘giúp đỡ’ một chút thôi, chẳng phải Điện hạ sẽ vui hơn sao?”
“Giúp ngài ấy…?”
Liệu kế hoạch của mình có hiệu quả không?
Nói thẳng thì trong đoàn săn này cũng không phải ai cũng là kẻ ngốc, nên tôi cũng chỉ lừa họ tới một mức độ nào đó thôi.
Một người hơi thông minh thôi cũng nhìn ra được ngay.
- ĐOÀNG!
Phát bắn mới nhất của Pendleton… trượt.
Nhìn cái kiểu diễn lộ liễu đến đau đớn khi anh ta giả vờ tiếc nuối, tôi càng tin rằng kế hoạch này khả thi.
Tôi bắt đầu giật dây đám hầu cận.
Tôi khẽ nghiêng chiếc dù để lộ gương mặt, rồi thong thả đến gần Thái Tử.
Vừa mới rên rỉ than thở như con nít xong, thấy tôi đến, ngài lập tức đứng thẳng như học sinh gương mẫu.
“Tiểu thư Crossbell! Cô đến tìm ta sao?”
“Tất nhiên rồi. Điện hạ, ngài có vui với buổi săn hôm nay không?”
“…”
“Ô kìa, ngài vẫn chưa hạ được con nào ạ?”
“Đ-đừng có trêu ta!”
“Tôi đâu dám trêu ngài. Đi săn cũng có hên xui mà. Lúc tôi đến đây, tôi thấy ngài Pendleton bắn trượt ba phát liền, còn bắn vào cây nữa. Có vẻ anh ta bị mất phong độ rồi.”
“Th-thật sao? Nhưng mà—”
“Điện hạ, lần này sao ngài không thử nhắm vào bụi rậm phía tây bắc xem?”
Tôi dẫn Thái Tử đến nơi mà tôi đã chuẩn bị sẵn.
Và thế là màn kịch lớn nhất buổi săn cáo… bắt đầu.
- ĐOÀNG!
“Ô! Điện hạ đã hạ được con trong bụi kia sao?!”
“Huh? Hể?”
- ĐOÀNG!
“Sao… sao ngài làm được thế?!”
Mỗi lần Thái Tử bóp cò, cả đoàn săn phối hợp đều như một đội biểu diễn.
Có người lén đặt sẵn xác cáo đúng vị trí.
Có người bắn cùng lúc để giống như phát đạn của Thái Tử đã trúng mục tiêu.
Thế là… Buổi Săn Cáo Hạng VIP của Thái Tử đã bắt đầu!
Ban đầu tôi cũng lo.
Thái Tử ngây thơ rõ ràng sẽ mắc mưu – suy cho cùng thì cậu ta còn chẳng biết nhắm súng vào đâu cả.
Có khi cậu ta tin rằng mình đã tự mình bắn trúng cũng nên.
Nhưng còn các quý tộc khác ở đây thì sao?
Bọn họ đâu phải lũ ngu.
Chắc chắn là bọn họ sẽ không bị lừa bởi một trò sắp đặt rõ ràng như thế này mà, phải không?
Câu trả lời là: họ không hề phản đối.
Thay vào đó, bọn họ còn hùa theo.
Thậm chí những người sắc sảo nhất còn chủ động tham gia vào màn kịch.
Một thanh niên của nhà Bá Tước Antidum lén nhét cáo của mình vào túi chiến lợi phẩm của Thái Tử.
Tử tước Toybruck bắn cùng lúc để con cáo “bị Điện hạ nhắm” phải nằm xuống.
Còn Pendleton?
Vị anh hùng tiền tuyến phương Bắc đó cố tình bắn trượt liền năm phát.
“Haha! Thêm một con nữa! Ta lại được một con nữa!”
“Chúc mừng Điện hạ!”
Tiếng cười của Thái Tử vang vọng cả khu săn.
Vẫn còn rất nhiều thời lượng phim, và nghĩ tới việc phải chăm tên ngốc này cả buổi khiến tôi buồn nôn.
Giá như có ai khác ở vị trí của ngài ấy.
Ai đó khôn khéo hơn sẽ biết cách giao lưu, hòa nhập với giới quý tộc cho dù kỹ năng bắn súng có tệ thế nào đi nữa.
Kể cả khi lòng kiêu hãnh bị tổn thương, người đó cũng sẽ biết bày mưu xoay chuyển tình thế.
Suy cho cùng, trong những buổi tụ họp của giới tinh hoa này, thì kỹ năng bắn súng đâu phải điều quan trọng.
Ngai vàng đâu phải dành cho xạ thủ giỏi nhất.
Hmm…
Nếu Kain mà là Thái Tử thì anh ta sẽ chơi chiêu gì nhỉ?
***
“Khụ!”
Cái gì—?!
Tự nhiên tên tôi xuất hiện là thế nào!
Tôi suýt làm rơi cốc coca.
Và cái câu cuối kia là sao?!
Bên kia, Songee ôm bụng cười lăn lộn.
“Kain-oppa, làm ơn… ngừng bày mưu đi.”
“Đ-đợi đã! Elena nghĩ anh toàn làm gì vậy chứ?!”
Ahri bật cười khúc khích và chêm vào:
“Thật ra thì… anh đúng là suốt ngày bày mưu mà. Anh giả làm ‘tông đồ được thần chọn’ ở Phòng 104 còn gì. Em còn thắc mắc Elena nghĩ gì lúc phải hùa theo anh nữa!”
***
Thế là sự kiện thứ hai – buổi săn cáo – coi như thành công, đúng không?
Thái Tử cười toe toét đem đến một rương chiến lợi phẩm đầy ắp xác cáo.
Tôi thì tự hỏi… không biết trong này có mấy con là do ngài ấy thực sự bắn được.
Đúng lúc đó, không gian lại rung lên—cảnh chuyển tiếp đến sự kiện kế tiếp.
Một lát sau, tôi tỉnh dậy khi đang tản bộ giữa thủ đô rực rỡ ánh đèn.
“…?”
Lần này thì tôi thực sự hoang mang.
Những sự kiện trước đó—vũ hội, săn cáo—luôn có đoạn mở đầu dẫn dắt.
Nhưng lần này chẳng có gì cả.
Khung cảnh đổi cái rụp, rồi tôi đã đứng giữa kinh đô.
Tôi vội hỏi một cô hầu gần đó, cô ấy nói hiện đang diễn ra Lễ Hội Năm Mới.
Có vẻ thời gian đã trôi qua khá lâu kể từ buổi săn cáo.
Chuyện gì vậy?
Đây là phim mà. Lúc đầu hầu gái nói thẳng: “Hôm nay là vũ hội.” Sau vũ hội, Thái Tử nói ngay về săn cáo.
Cả hai đều là lời thoại dành cho khán giả: để người xem biết cảnh gì diễn ra sắp tới.
Còn bây giờ thì không có gì hết.
Chuyển cảnh đột ngột như thế khán giả theo dõi kiểu gì?
Tôi vừa lang thang giữa phố xá rộn ràng âm nhạc vừa nghĩ, và cuối cùng ngộ ra:
“Có một cảnh mình không được xem.”
Giữa cuộc săn cáo và lễ hội năm mới, đã có chuyện xảy ra.
Khán giả—tức các đồng đội bên ngoài—hẳn đã nhìn thấy.
Còn tôi, nữ chính, thì không biết gì hết.
Điều đó nghĩa là… nữ chính không được phép biết chuyện đó.
Vậy chuyện quái gì đã xảy ra?
Ngay lúc đó tôi nhận ra cô hầu đi cùng mình biến mất không dấu vết.
Kỳ lạ là, không gian xung quanh tối lại.
Vừa nãy còn đang bước giữa con phố đầy âm nhạc, giờ tự nhiên tôi đứng một mình trong con hẻm lờ mờ tối, như thể điều đó là hiển nhiên.
Gần đó vang lên tiếng bước chân nặng nề.
Cộp.
Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng.
Chỉ một người thôi sao?
“...Ai phái ngươi tới?” Tôi quay người lại hỏi.
Người đàn ông trong bộ áo choàng đen giật mình khẽ run.
“Tôi… tôi không hiểu cô nói gì—”
“Ngươi theo dõi để tấn công ta.”
“C-cô hiểu lầm rồi! Tấn công cô á?”
“Ngươi đang nói dối.”
Ánh sáng lóe lên trong mắt tôi, và trong khoảnh khắc, năng lượng bùng nổ xuyên khắp cơ thể.
Hơi thứ nhất: tôi lao đến, mặt đất nứt ra dưới chân.
Hơi thứ hai: hắn luống cuống giơ tay lên thủ thế.
Hơi thứ ba: tôi túm cổ hắn khi hắn còn loạng choạng.
“Ghhh—!”
“Ai phái ngươi?”
“L-là hiểu lầm! T-tôi là Galleon mà!”
…Hả?
Galleon?
Hầu cận của Thái Tử?
Tôi kéo mạnh mũ trùm xuống và đúng thật – là ông ta.
Lão hầu cận già luôn theo hầu Thái Tử.
“Đ-đợi đã, chẳng phải chính ngài theo dõi ta sao?!”
“Tất nhiên là không ạ! Điện hạ đã mời tiểu thư mà! Tiểu thư đã quên ý nghĩa của Lễ Hội Năm Mới rồi sao?”
Tôi khựng lại.
Chết tiệt. Mình hiểu sai tình huống rồi.
Nghĩ lại thì… kiểu lễ hội này quá rõ ràng là phân đoạn lãng mạn nơi nam nữ chính xác nhận tình cảm của nhau!
Hàng trăm cuốn sách, bộ phim hiện lên trong đầu tôi.
Hoàng tử cải trang thành thường dân, cùng người mình thương dạo phố, ánh đèn rực rỡ bao quanh, rồi khi hoàng hôn buông xuống, cùng bầu không khí lay động lòng người thì tỏ tình.
Rõ ràng hướng đi của phim là như thế!
Tôi thở dài thật sâu, cúi đầu đi theo viên hầu.
“…Điện hạ không thấy chuyện vừa rồi chứ?”
“Ngài không thấy. Nhưng, thưa tiểu thư… vừa rồi cô di chuyển kiểu gì vậy? Thần thề danh dự là điều thần vừa chứng kiến ngang tầm hiệp sĩ hoàng gia.”
Gì mà “kiểu gì”?
Đó là sức mạnh trừng phạt khi tôi phát hiện ra lời nói dối thôi ông.
Khoan—
Hơi thở của tôi ngừng lại.
Vừa rồi tôi rõ ràng cảm nhận được ông ta nói dối!
Tôi lập tức lùi lại định tạo khoảng cách, nhưng màn sương dày đặc đột ngột phủ kín tầm nhìn.
Hah! Sương mù mà đòi cản được Quyền Năng Công Lý á? Chỉ cần mình dùng Phước Là—
…Khoan.
Dùng Phước Lành ở đây có đúng không?
Một cơn nghi ngờ quét qua đầu tôi.
Đây không phải phim hành động.
Đây là phim tình cảm.
Trong phim tình cảm, lúc nữ chính gặp nguy hiểm, nam chính sẽ lao vào cứu.
Chứ có phim lãng mạn nào mà nữ chính tự mình quét sạch sát thủ bằng sức mạnh siêu nhiên không?
Nếu mình dùng sức mạnh ở đây, chẳng phải là sẽ phá hỏng câu chuyện sao?
Khoảnh khắc chần chừ ngắn ngủi đó khiến tôi mất cơ hội phản kháng.
“Bắt sống cô ta! Đứa nào làm cô ta bị thương thì chặt tay! Cẩn thận—cô ta biết chiến đấu!”
Ý thức tôi chìm dần.
Ngay trước khi mọi thứ hoàn toàn tối đen—
Một gương mặt vụt hiện lên trong đầu tôi.
***
“Gì vậy trời, Elena?! Sao lại phân vân ở đó?! Dùng ‘Công Lý’ thổi bay tụi nó là xong! Do dự nên mới bị bắt!”
“Không, tôi thấy Elena làm đúng. Đây là đoạn nam chính phải xông vào cứu mà? Từ khi nào nữ chính của phim lãng mạn lại đi chém giết sát thủ? Thật ra lỗi lớn nhất của cô ấy là tẩn luôn lão hầu cận lúc nãy đó!”
Mooksung và Ahri cãi nhau làm Kain cảm thấy đầu mình quay vòng vòng.
Phim tình cảm mà nữ chính đi đồ sát kẻ thù thì đúng là lố thật.
Nhưng… vậy có nghĩa là cô ấy nên để mình bị bắt sao?
Kain cảm thấy đầu mình nhức nhối.
Nhiệm vụ này… phức tạp vượt mức mình tưởng tượng.
Trong khi đó, Songee—đang xem mà nhập tâm như sắp chui vào màn hình—lại thắc mắc:
“Hình ảnh lúc cuối là gì vậy? Giống như chị Elena nhớ ra cái gì đó trước khi ngất ạ.”
“Mọi thứ xảy ra quá nhanh. Có khi cô ấy đã bất tỉnh trước khi kịp hoàn toàn xử lí sao?”
Tất nhiên, vẫn có người nhận ra.
Tựa người vào ghế, Ahri cảm thấy một cảm xúc khó tả, kì lạ nổi lên trong lòng.
…Lúc hiểm nguy nhất, Elena đã vô thức nghĩ đến hoàng tử thật sự của cô ấy. Dù biết rõ người đó chẳng thể nào cứu được mình.
Cảm giác kỳ lạ ấy lan khắp cô.
Cô luôn biết Elena có ‘để ý’ tới Kain, nhưng thấy nó được khắc họa rõ ràng thế này lại… khác.
Nếu… nếu mình trong tình huống đó, mình sẽ nghĩ đến ai?
Ý nghĩ đó vừa lóe lên thì Ahri bất ngờ đá mạnh vào ghế trước.
“Ái! Làm gì đấy?!”
“…Không có gì. Thích thì đá.”
