Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 35

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 157

Chương 201-300 - Chương 277: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (1)

- Elena

Lạ thật.

Đó là suy nghĩ đã lặp đi lặp lại trong đầu tôi không biết bao nhiêu lần từ lúc bước vào bộ phim Thuần Phục Thái Tử.

Khoảng mười phút trước, tôi tỉnh dậy trên giường, rồi thay một chiếc váy dạ hội lộng lẫy để chuẩn bị dự tiệc.

Đến lúc đó thì mọi thứ vẫn có vẻ bình thường.

Điều bất thường xảy ra ngay sau đó. Khi bước ra khỏi dinh thự, tôi còn tưởng mình sẽ lên xe ngựa để đi tới kia, nhưng chuyện đó không hề xảy ra.

Ngay khi tôi bước qua cổng chính, tôi đã tới thẳng cung điện!

Cú dịch chuyển đột ngột đó khiến tôi suýt ngã ngửa vì sốc.

Nếu không nhờ những kinh nghiệm ở Khách Sạn—nơi quái dị và bí ẩn là cơm bữa—thì chắc tôi đã hét toáng lên rồi.

Sau khi suy nghĩ một chút, tôi hiểu ra.

Đây không phải thực tế; đây là một bộ phim.

Phim thì dù dài hai hay ba tiếng cũng phải cô đọng cả câu chuyện vào thời lượng ngắn ngủi.

Cảnh nữ chính mặc váy đẹp chuẩn bị tới dạ tiệc?

Đó là điều khán giả thích xem. Đẹp đẽ, sang trọng, có lý do để quay chi tiết.

Còn cảnh lắc lư trên xe ngựa tới hoàng cung và tán gẫu với hầu gái?

Chán bỏ xừ, và cũng chẳng liên quan gì.

Nên phim cắt luôn và quăng tôi thẳng đến phòng khiêu vũ.

Ngay lúc tôi xuất hiện, giọng quản gia vang lên rõ mồn một trong đại sảnh.

“Tiểu thư Elena Crossbell giá đáo!”

À, vậy họ của mình ở đây là Crossbell.

Và như thể đã chờ sẵn, một đám quý ông ăn mặc sang trọng kéo đến, người mời khiêu vũ, người khen nịnh, người khoe mẽ dòng họ…

Tôi chỉ cười xã giao rồi né hết bọn họ.

Nhờ mấy câu chuyện phiếm của họ, tôi biết được mình là con gái một Bá tước.

Tên Thái tử đâu?

Con mồi của ta—hiện thân đi!

***

Con mồi của ta—hiện thân đi!

“Đợi đã, đây đúng là nữ chính phim lãng mạn đấy chứ? Nghe giống thợ săn đi săn heo rừng hơn đó?”

“Nếu không vì đoạn thuyết minh thì vẫn hợp cảnh mà…”

***

Tìm Thái Tử thật ra chẳng khó.

Gần đó có một nhóm quý tộc ăn diện sặc sỡ như mấy con công đang tụ tập.

Trong số đó, một chàng trai cao lớn, vai rộng, mặt mũi sắc sảo đang cười sang sảng và tung mấy câu đùa bỡn.

Nhìn là biết ngay, đó chắc chắn là Thái Tử.

Nhưng tôi hơi do dự.

Có nên chủ động lại gần không?

Tình yêu là trò chơi giằng co mà.

Nhét mồi vào tận miệng cá thì nó chỉ có chạy mất thôi.

Phải dụ hắn từ từ.

Tôi bước đến gần cửa sổ, ngắm vị trí ánh sáng, điều chỉnh vài bước cho vừa, đứng thẳng lưng rồi thả ánh mắt hơi buồn man mác về phía sảnh tiệc.

Kiểu một tiểu thư quý tộc với quá khứ bi thương —đúng, kiểu này hợp đấy.

Hơi khó diễn một chút, nhưng tôi phải tin vào bản năng của mình.

Tôi tháo chiếc trâm, tiến tới gần cửa sổ hơn nữa.

Gió từ bên ngoài lùa vào, khẽ hất mái tóc vàng mềm như tơ lụa chảy xuống hông tôi.

Cộp!

Tiếng bước chân của ai đó đang tới gần.

Khóe môi tôi khẽ nhếch, nhưng tôi không quay lại.

Nữ chính chân chính phải để người ta tự tìm đến—chứ không được phép chủ động bám theo trước!

***

Ở một góc của đại điện, bên cạnh những tấm rèm khẽ lay trong gió, Elena đứng bên cửa sổ, mái tóc vàng óng ánh bay nhẹ.

Như thể ai đó rắc bụi vàng khắp không trung, cả khung hình lập tức xoay lại, rời khỏi đám đông đang khiêu vũ để hướng trọn spotlight vào cô.

Không—bộ phim thật sự đã dời tiêu điểm về cô ấy.

Xem Thuần Phục Thái Tử – Bản Elena, gần như tất cả khán giả trong Khách Sạn đều chết lặng.

“Wow…”

“CGI à? Sao tóc cô ấy phát sáng vậy trời?”

“Kain, miệng anh đang há hốc kìa.”

“G-Gì cơ? Không có!”

Nhìn mấy đồng đội đang trơ mắt nhìn như thể sắp bước xuyên qua màn hình để vào phim luôn, Ahri chỉ có thể nghĩ:

Người bình thường làm cách nào mà làm được như vậy?

Elena chỉ thả tóc rồi đứng một chỗ.

Nhưng vì vẻ đẹp của cô ấy, kể cả hành động đơn giản đó trông cũng chẳng khác gì một phân cảnh điện ảnh hoàn mỹ.

Đây không phải thứ mà ai cũng bắt chước được.

Nếu Elena mà trượt và người khác phải thay thế, việc thực hiện lại phương pháp này sẽ là bất khả thi.

“Ước gì Elena chỉ cho chúng ta cái gì đó mà người thường còn làm theo được.”

Hoặc… tốt nhất là cô ấy thành công luôn ngay lần một!

***

“Tiểu thư Crossbell, người đang suy tư điều gì vậy?”

Tôi quay lại, và trước mặt là chàng quý tộc điển trai vai rộng khi nãy đang đứng trước mặt.

Quả như dự đoán. Từ đó, cả hai chúng tôi vừa uống rượu vừa tán gẫu, rồi từ từ tiến vào trung tâm phòng khiêu vũ.

“Hôm nay, ta—Pendleton—vừa nhận ra rằng cả đời ta sống như một kẻ mù.”

“Trời đất! Sao ngài lại nói thế?”

“Bởi vì cho đến hôm nay, ta chưa từng thấy cảnh đẹp rực rỡ nào bằng tiểu thư Crossbell. Chẳng phải đôi mắt ta vô dụng rồi sao?”

Câu này… nói thật thì hơi sến.

Nhưng vì anh ta là hoàng tử đẹp trai nên nói gì cũng được. Bỏ qua.

“Ta thấy tiểu thư nhìn ra cửa sổ khá lâu. Người đang lo lắng điều gì à?”

Đang nghĩ làm sao đốn đổ anh trong một đòn thì đúng hơn.

“Dạo này trời trở lạnh. Chắc ngài cũng nghe rồi, phụ thân tôi đến vùng Tây Bắc lo việc cho đế quốc. Tôi chỉ đang nghĩ không biết trong cái lạnh khắc nghiệt đó ngài ấy ra sao…”

‘Cha’ của tôi đúng là đi Tây Bắc thật chứ nhỉ?

Lúc thay đồ tôi nghe loáng thoáng vậy, nhưng không chắc lắm.

“Haha! Bá tước Crossbell hẳn sẽ vui lắm khi biết con gái mình lúc nào cũng nhớ đến ông ấy! Ta có gặp Bá tước vài lần, có dịp ta sẽ chắc chắn chuyển lời giúp tiểu thư.”

Bá tước Crossbell?

Pendleton?

“Khoan… Có phải ngài là… Thế tử nhà Công tước Pendleton?”

“Haha! Tiểu thư không nhận ra ta sao? Ta không nghĩ tiểu thư là người thật biết đùa như vậy!”

***

Khoan đã—thằng cha này không phải Thái tử?! Ai cho hắn cái mặt giống Thái tử vậy hả?!

Khán phòng rên rỉ khi lời than của Elena vang lên khắp rạp phim.

“Trời ạ! Hắn nói tên mình là Pendleton ngay từ đầu mà! Thái tử là Veruson! Maid còn nói rõ cả họ lẫn tên ngay lúc mở đầu phim luôn đó!”

Nhìn Kain thở dài thườn thượt trong bất lực, Songee dè dặt bênh Elena.

“Oppa, thực ra em hiểu tại sao chị ấy lại nhận lầm. Vì anh không đọc truyện ngôn tình hay xem mấy phim kiểu vậy. Trong phim lãng mạn, Thái tử lúc nào cũng là người đẹp trai nhất. Lúc nãy em cũng tưởng Pendleton là Thái tử mà.”

“Nhưng Thái tử là con của Hoàng đế, không phải ‘người đẹp trai nhất phòng’. Đẹp trai nhất thì liên quan gì?!”

“Kain, đừng nói mấy thứ em không hiểu. Nếu nam chính là Thái tử, thì đương nhiên phải là người đẹp trai nhất! Luật bất thành văn rồi! Bộ phim này tuyển diễn viên kỳ lắm.”

Đến cả Eunsol cũng chen vào từ sau lưng.

Kain cuối cùng cũng phải buông xuôi, rồi im luôn.

Khoan… có phải mình sai không nhỉ?

***

Bình tĩnh! Đừng hoảng! Vẫn còn thời gian!

Sau khi đá khéo tên “giống Thái tử hơi quá mức” kia, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy Thái tử thật—Joshua Veruson—đang ngồi bên bàn cạnh mấy tùy tùng.

Chỉ cần nhìn thôi, một suy nghĩ bật ra ngay:

Khách Sạn chơi tôi rồi.

Thật chứ—nam chính phim lãng mạn phải nằm trong độ tuổi chuẩn chứ?!

Tầm 25–30 tuổi chứ?

Xấu lắm thì đầu ba mươi.

Thế bắt mình phải làm gì với thằng bé còn non hơn cả Seungyub này?!

Tôi hơi khó chịu, nhưng nghĩ lại thì cũng may.

Khách Sạn mà ác thật thì cast luôn ông chú 60 tuổi làm Thái tử.

Thực tế, lịch sử cũng từng có những người nối ngôi lúc 70 tuổi.

Giờ khi đã biết được mục tiêu rồi, tôi chỉnh lại vị trí sao cho cậu ta nhìn thấy mình, rồi lặp lại “màn diễn” vừa rồi.

Lần này lấy lý do gì nhỉ?

Chắc kiểu con gái lo cho mẹ đang bệnh…

Chưa đến năm phút sau, “miếng mồi” thứ hai dính câu.

Tiếng bước chân chạy tới—và lần này là một cậu bé trông chỉ lớn hơn Seungyub một hai tuổi.

“T-Tiểu thư C-Crossbell! Người… người đang lo chuyện gì sao? H-Hôm nay, ta—Verus—”

“‘—đã sống cả đời như một kẻ mù?’”

“H-Hic!”

Đứa nào khởi xướng cái trend này vậy trời?!

“Pfft—xin lỗi, chỉ là… hôm nay tôi nghe câu đó đến phát thuộc.”

“T-Thật sao?”

Ban đầu cậu bé hơi hoảng, nhưng lát sau nói chuyện rất hồ hởi.

Nào là chiếc du thuyền mới nhận, nào là con ngựa khó chiều cứ tìm cách hất cậu ta xuống, rồi có lẽ buồn cười nhất là chuyện cậu ta ganh tị Pendleton đến mức nào, chỉ là con nhà Công Tước mà lại nổi tiếng hơn cậu ta ở buổi tiệc này.

Nghe một lúc, tôi hiểu ra kiểu người của vị Thái tử này.

***

Một Seungyub bản quý tộc. Chinh phục cậu ta chắc dễ thôi. Nhưng tương lai đế quốc thì… hơi lo đấy.

“Ơ, Elena-noona! Ý chị là sao vậy?!”

“AHAHAHAHA!”

- RẦM!

Ahri cười đến mức lăn khỏi ghế.

Eunsol nhìn mà thở dài.

Thật ra cô cũng hoàn toàn đồng ý với phân tích của Elena.

Một Thái tử không dám thở mạnh trước mặt mỹ nhân, không đủ tự tin điều khiển dạ tiệc của chính mình, lại còn mắc chứng mặc cảm tự ti thấy rõ?

Đúng là… có hơi giống Seungyub thật.

“Ơ… chắc ý chị ấy là hoàng tử trẻ con, dễ thương, giống em đó Seungyub.”

“Nhưng chị ấy nói ‘Chinh phục cậu ta dễ’ với ‘Tương lai đế quốc đáng lo’ nữa mà…”

Eunsol biết là tới nước này thì tốt nhất là Songee nên im lặng, đừng cố nói mấy câu an ủi vô nghĩa làm gì.

***

Câu chuyện đã hoàn toàn lạc quẻ.

Cậu Thái tử rõ ràng muốn thể hiện mình trưởng thành và ấn tượng trước mặt tôi

Cậu ta đã tuôn một tràng về chính sách sưởi ấm cho thủ đô… rồi tắc giữa chừng, không nói được nữa.

Nhìn cảnh đó, tôi chợt nhớ ra:

Không được quên!

Mình là nữ chính. Mình phải “nâng” thằng bé này lên chứ.

“Tấm lòng của Điện hạ dành cho dân chúng thật đáng quý, thật sự hi vọng dân chúng có thể nhận ra. Dù hoàng đế có thể làm nhiều điều, nhưng chẳng ai ngăn được mùa đông. Nếu tấm lòng nhân hậu của Điện hạ đến được trời cao, chắc chắn các vị thần cũng sẽ cảm động.”

“Đ-Đúng vậy! Chính xác là như thế!”

Đó, kiểu vậy.

Mọi thứ có vẻ tiến triển rất tốt.

Tuy khoảng cách tuổi tác hơi sai sai, nhưng rõ ràng cậu Thái tử này đang dính thính.

Có vẻ “Vũ hội của nhà Công tước” đúng là sự kiện để nữ chính thu phục trái tim Thái tử.

Vậy sự kiện tiếp theo là…

“Oh, tiểu thư Elena!”

“Điện hạ, tiểu thư chưa cho phép ngài gọi tên trực tiếp. Theo lễ nghi, ngài nên gọi là ‘tiểu thư Crossbell’.”

“…T-Tiểu thư Crossbell!”

Nhìn cậu ta bị mắng trong ba giây ngắn ngủi mà tôi cũng thấy tội.

Tôi liền giúp cậu ta.

“Ôi trời, chẳng phải tôi đã nói Điện hạ có thể gọi tên tôi sao?”

“Ể?”

“Thật sao?”

“T-Tất nhiên rồi! Tiểu thư Elena! Tiểu thư có biết tuần sau sẽ diễn ra cuộc săn cáo đón năm mới không?”

À, sự kiện kế tiếp là săn cáo.

Nhưng quan trọng hơn cả… nhìn cậu thái tử non nớt chỉ cần vài câu dịu dàng là sáng mắt như cún con, tôi chỉ biết thở dài.

Biết là phim, nhưng đế quốc này… chắc không qua nổi một đời vua nữa đâu.

***

“Seungyub! Ta nói rồi, trị vì cho đàng hoàng! Đế quốc tiêu trong đời mày kìa!”

“…Em có phải Thái tử đâu…”

Trong khi Seungyub xụ mặt vì bị Ahri chọc, Kain đang cười hả hê hùa theo thì đột nhiên cứng đờ.

Khoan. Không vui nữa rồi.

Elena không hề nhận ra suy nghĩ của mình bị đọc thành lời!

Vừa nãy cô ấy so Thái tử với Seungyub.

Nhưng người tiếp theo thì sao?

Lỡ cô nghĩ đến anh thì—

Kain nghẹn thở.

Ở một góc khác, đầu Songee đang ù lên.

Kịch bản của Khách Sạn không bao giờ trơn tru thế này. Phản diện phải xuất hiện ngay bây giờ chứ…