User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 131
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 1
- Han Kain
Khi cả nhóm bàn xem nên chọn phòng nào tiếp theo, tôi hỏi ý kiến Eunsol-noona.
“Ý kiến của chị hả…? Chị thấy như này. Dù chọn phòng nào thì cũng chẳng có đường nào dễ cả. Nhưng cũng không có lý do gì để cố chấp ở lại một phòng khi ta biết chắc rằng nó sẽ hành mình lên bờ xuống ruộng. Thực ra, đổi hay không cũng chẳng quan trọng. Chỉ là đổi thứ tự thôi. Cuối cùng rồi ta cũng phải đi hết mọi phòng mà.”
Chị ấy nói đúng. Khả năng cao là chúng tôi sẽ phải bước vào tất cả các phòng. Nghĩ như vậy thì việc đổi phòng chẳng quá to tát — chỉ là chuyện đi phòng nào trước mà thôi.
Buổi thảo luận kết thúc khá nhanh.
Không phải vì ai cũng lập tức đồng ý, mà vì… tiếng to nhất thì luôn thắng.
Có một sự phân ly rõ rệt: Một số người ghétcay ghét đắng Phòng 203 và muốn trốn khỏi nó ngay lập tức, trong khi phần đông còn lại thì không quá quan tâm. Họ hơi nghiêng về việc ở lại nhưng cũng chẳng phản đối nếu phải đổi.
Như tôi chẳng hạn. Tôi không tin Phòng 204 sẽ dễ hơn, nhưng cũng không tha thiết gì việc lao thẳng vào Phòng 203 thêm lần nữa.
Cảm thấy cuộc họp sắp kết thúc, tôi dùng Lời Khuyên cuối cùng trong ngày.
Ngài nghĩ gì về việc đổi phòng?
Thật lòng thì tôi không mong chờ câu trả lời rõ ràng gì.
Hậu Thuẫn Giả thì không đời nào spoil nội dung phòng trước cả.
Lời Khuyên: 1 → 0
Không có một con đường đúng đắn nào duy nhất cả.
Đúng như dự đoán, hồi âm chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng theo một cách nào đó, câu trả lời này khiến tôi thấy nhẹ nhõm. Nghĩa là đổi hay không đổi đều không sai — chỉ là một lựa chọn thôi.
Chỉ cần biết rằng mình không phạm sai lầm là đủ.
Ngày mai, chúng tôi sẽ vào Phòng 204.
***
“Mở luôn bây giờ à?”
Đứng trước cửa Phòng 204, Jinchul-hyung nắm lấy tay nắm cửa rồi quay lại nhìn cả nhóm.
“Cứ mở đi. Ta đã quyết định hôm qua rồi còn gì.”
- Click!
Cánh cửa mở ra.
Tâm trí tôi nhòe đi.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 131
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, “Hotel Cinema”
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
***
Tường treo đầy poster phim, tiếng bắp rang nổ lách tách vang lên, hương caramel ngọt lịm thơm ngập phòng.
Ai nấy đều trố mắt trước không khí vừa quen thuộc vừa hỗn loạn này.
“Có chắc là mình đang ở trong Phòng Nguyền Rủa không đấy? Kain-oppa! Kịch bản hiện chưa?”
Quần áo của chúng tôi vẫn giống hệt như lúc bước vào.
…khác hoàn toàn so với Phòng Nguyền Rủa.
Và lý do đơn giản: đây không phải Phòng Nguyền Rủa.
“Ra là đúng thật, có phòng không phải Phòng Nguyền Rủa. Chắc đó là Phòng 204. Đây là Phòng Nhiệm Vụ, có tên ‘Hotel Cinema.’”
“Hotel Cinema? À! Vì thế nên có bắp rang ở đây này.”
Một cái máy bắp rang siêu to đứng ngay chính giữa, nhả bắp rang mới thơm phức.
Còn có một cái nút bự chảng kiểu như đang gào lên ‘Ấn vào tao để lấy bắp!’. Jinchul-hyung tò mò ấn thử, và cả đống bắp caramel ngọt lịm tuôn ra.
“Đúng là rạp phim thật. Không nghĩ ở đây có không khí kiểu này.”
“Haha! Mọi người thưởng thức vui vẻ chứ? Có bắp rồi thì qua cái máy bên cạnh lấy nước uống luôn đi!”
Một giọng nói tươi rói vang lên khiến cả nhóm giật mình quay lại.
Một người — chắc là NPC của Khách Sạn — xuất hiện phía sau.
Noona bật cười, hỏi:
“Ngươi là hướng dẫn của phòng này à?”
“Chính xác! Các thành viên Khách Sạn thân mến, ta đã rất xúc động khi nghe cuộc trò chuyện của mọi người tối qua. Những phòng nguyền rủa khắc nghiệt và đau đớn — mọi người đã chịu khổ nhiều rồi! Nhưng đừng lo! Ở Phòng 204, không có đau khổ! Nơi đây chỉ toàn niềm vui thôi!”
“…Nghe lén chúng ta hả. Mà giờ cũng chẳng biết nên phàn nàn hay không nữa.”
“Đặc biệt là lời than thở da diết của cậu Seungyub trẻ tuổi! ‘Mấy người có biết cái cảm giác bị treo lên xiên và quay như gà quay không?’ Câu đó khiến tôi suýt khóc!”
“Tôi—Tôi đâu có nói y hệt như thế!”
Ít nhất thì cậu ta cũng không nói mình là gà quay.
“Haha! Đám man rợ ngu dốt đó đúng là dã man! Nếu thật sự muốn biến cậu thành gà, chúng nên xiên que cho đàng hoàng rồi quay đều trên lửa!”
“C-Chuyện đó còn tệ hơn mà!?”
“Seungyub, đừng dây với hắn nữa. Được rồi, hướng dẫn viên, vào thẳng vấn đề đi. Phòng này là phòng kiểu gì?”
“A~, cô Kim Ahri! Đương nhiên rồi!”
Cùng nụ cười tươi rói, hắn ta vung tay một cái, và cảnh vật biến thành nội thất của một rạp phim hoành tráng.
Đồng thời, chúng tôi mỗi người xuất hiện một tờ pamphlet trên tay.
“Mọi người có thể đọc, nhưng ta sẽ giải thích sơ qua. Đây là Hotel Cinema — rạp chiếu phim sở hữu công nghệ tối tân nhất của Khách Sạn. Này, cậu Han Kain!”
“…Gì vậy?”
“Cậu có biết công nghệ hiện đại nhất trong các rạp phim bây giờ là gì không?”
“IMAX hoặc 3D?”
“Quả nhiên là thanh niên! Cũng còn biết chút ít! Mấy người lớn tuổi cũng nghe kỹ nhé.”
“Ê, thằng kia! Tao cũng biết IMAX là gì đấy!”
“Ta đang nói về người chơi Kim Ahri.”
“Kh-khụ khụ!”
“IMAX, 3D — tuyệt vời! Độ phân giải tuyệt đỉnh, trải nghiệm nhập tâm! Nhưng ở Khách Sạn Pioneer, nơi tự hào về việc luôn đứng đầu mọi lĩnh vực, chúng tôi chưa bao giờ hài lòng với chỉ có vậy!”
“Bớt múa mép hộ ta. Vào thẳng vấn đề chính đi.”
“E hèm! Ta xin giới thiệu — rạp phim tương tác! Bản chất của Hotel Cinema!”
Hắn ta xoay một vòng trước màn hình lớn như đang thuyết giảng truyền cảm hứng.
…và chẳng ai trong chúng tôi phản ứng.
“E hèm. Có vẻ mọi người chưa hiểu bộ phim do khán giả tham dự là gì. Đơn giản thôi. Có ba bộ phim trong Hotel Cinema này. Chúng đều có chất lượng xuất sắc, Khách Sạn rất tự hào, nhưng cốt truyện thì hơi… lỗi.”
Cốt truyện lỗi?
Một linh cảm xấu chạy dọc sống lưng tôi.
“Mỗi người sẽ lần lượt bước vào một bộ phim, trở thành một nhân vật trong đó. Cách tốt nhất để trải nghiệm phim là gì? 3D? IMAX? Không! Cách tốt nhất là tự mình trở thành nhân vật trong phim! Còn gì chân thật hơn thế được nữa?”
Hắn tiếp tục giải thích dài dòng văn tự. Có lẽ là hắn không định làm chúng tôi đau đầu vì mớ luật lệ, nên hắn cũng thoải mái trả lời những câu hỏi của chúng tôi, và những quy tắc được giải thích chi tiết, dễ hiểu.
Phòng 204 — Hotel Cinema, có luật như sau:
Khách Sạn có 3 bộ phim, chúng tôi phải đi theo thứ tự.
Mỗi lượt, 1 người bước vào phim và đóng vai một nhân vật. Họ được phép mang theo một Phước Lành hoặc một Di Sản, nhưng không được mang cả hai.
Nếu chúng tôi sống được tới kết phim và đưa ra kết cục có hậu, thì sẽ thành công.
Nếu thất bại, người đó bị kẹt lại và không có cơ hội thứ hai. Thế nhưng, người khác có thể thử lại cùng bộ phim đó.
Có 9 người, tức chúng tôi 9 lượt để hoàn thành cả 3 phim.
Eunsol-noona thở dài mệt mỏi.
“Lại kiểu giống Phòng 203 à? Toàn nhiệm vụ solo!”
“Làm gì giống! Đây hoàn toàn khác mà! Đây là Phòng Nhiệm Vụ! Chán quá thì bỏ giữa chừng cũng được!”
Khác biệt quan trọng với Phòng Nguyền Rủa là Phòng Nhiệm Vụ có thể bị bỏ ngang.
Thế nhưng –
“Bọn ta thử ở tầng 1 rồi mà. Nếu ai đó thất bại, thì sẽ bị kẹt lại bên trong tới khi bọn ta hoàn thành nhiệm vụ, đúng không?”
“Chính xác. Nhưng không như Phòng Nguyền Rủa, thất bại ở đây không khiến cả nhóm chết. Ở đây chỉ người thất bại bị mắc kẹt, và mọi người không cần qua hết phim để cứu được họ.”
“Vậy nếu ta kẹt ở phim đầu, chỉ cần clear phim đầu là cứu được rồi?”
“Chuẩn! Giờ thì các vị đã hiểu rõ, thì hãy cùng xem bộ phim nào đang chờ đón các vị!”
Tôi nhanh chóng giơ tay.
“Khoan! Ngươi vẫn chưa giải thích ‘kết thúc tốt đẹp’ là gì!”
“Đó là điều ta định nói đây!”
Màn hình lớn sáng lên, hiện lên ba tựa phim:
Thuần Phục Thái Tử
Thủ Hộ Giả Tường Thành
Những Câu Chuyện Đáng Sợ
Mới nhìn tên là tôi đã thấy quen — nhất là cái đầu tiên.
“Phim đầu là romance à? Phim thứ hai thì sao?”
“Phim chiến tranh đó. Nhìn tên thì mọi người nghĩ sao? Thuần Phục Thái Tử — cái kết phù hợp là gì? Hoàng tử phải yêu người chơi, đúng không? Và đương nhiên, sống đến cuối phim là điều bắt buộc. Người chơi phải còn sống tới khi phần credits chiếu lên màn hình.”
“…Nếu ta vào phim đầu tiên đó, thì nó có đổi tên thành Thuần Hóa Công Chúa không – ?”
“Haha! Cậu Kain có thể vào, nhưng cậu có tự tin là mình sẽ quyến rũ được hoàng tử không? Vượt qua rào cản giới tính không dễ đâu nha—”
Rõ ràng người vào bộ phim đầu tiên phải là phái nữ.
Và tôi không định đóng vai đó.
Cả nhóm đồng loạt nhìn về phía Elena, khi nhận ra ai là người hoàn hảo đóng vai này.
Diễn viên triển vọng, xinh đẹp, khí chất có thừa.
Cô ấy quá hợp.
“Nếu ta gật đầu là phim bắt đầu liền hả?”
“Đầu tiên cô phải chọn một thứ: Phước Lành hay Di Sản? Chỉ được chọn một thứ thôi.”
“Phước Lành. Nhân vật chắc đa số là người, nên mấy thứ như phát hiện nói dối sẽ hữu ích.”
“Rất tốt! Bắt đầu thôi!”
Màn hình lớn gợn sáng, khi tên hướng dẫn viên phất tay.
Elena cười nhẹ, bước lên phía trước.
“Vậy tôi đi trước!”
- Whoosh!
Ánh sáng tràn ngập cả phòng.
“A-Ah! Chúng ta chuẩn bị xem Elena đóng phim hả?”
“Tất nhiên rồi! Nhớ xem kỹ. Nếu cô ấy thất bại, người tiếp theo cần biết lý do để sửa sai.”
Cùng với tuyên bố u ám đó, thì bộ phim thứ nhất — Thuần Phục Thái Tử — bắt đầu.
***
- Elena
Ý thức mờ ảo của tôi dần tỉnh lại.
Mình đang ở đâu?
À đúng rồi—
“Tiểu Thư! Tiểu Thư!”
Ai đó lay tôi khá mạnh.
Một phụ nữ lớn tuổi mặc đồng phục hầu gái hiện ra.
“Tiểu thư phải dậy ngay! Người không quên hôm nay là buổi dạ tiệc ở Phủ Công Tước Berlen chứ? Dạ tiệc là chiến trường đó tiểu thư! Dù chuẩn bị ngay bây giờ cũng mất nửa ngày!”
Vậy là tôi phải đi dự tiệc ở nhà Công Tước Berlen rồi… tìm cách quyến rũ Hoàng Thái Tử gì đó?
“Haaah…”
“Tiểu thư?”
“Trời đất, bọn chúng bắt mình làm đủ trò. Nghĩ đến chuyện sắp xảy ra là lo lắng rồi.”
“Hả…?”
Tôi quyết định không nghĩ thêm nữa. Tới đâu hay tới đó.
Chắc tôi chỉ cần thả cái ánh mắt long lanh vào hoàng tử.
Không đổ thì tát đại một cái?
Nhiều khi tát lại hiệu quả.
***
[Nếu không đổ thì có nên tát hắn một cái không nhỉ?]
Khoảnh khắc giọng nói của Elena và lời dẫn truyện vang lên cùng lúc, im lặng bao trùm cả nhóm.
Ông dè dặt lên tiếng,
“Thế này nghe cũng không ổn rồi.”
“E-Elena unni! Chị thật sự không định tát hoàng tử đấy chứ?”
“Chờ đã, Elena có biết suy nghĩ của mình đang được tường thuật lại không?”
Mọi người đều có chung một tia nhận thức.
Căn phòng này sẽ rất là khó xử đối với tất cả mọi người đây.
:^)