User: Han Kain (Trí Tuệ)
Ngày: Ngày 131
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
- Han Kain
Chúng tôi nên làm gì khi quay lại Phòng 203?
Ngay khi chủ đề đó được nhắc tới, Ông lên tiếng ngay:
“Đầu tiên phải bàn xem làm sao để hội quân lại đã chứ? Kain, Cửa Sổ Trạng Thái của cháu đã bình thường lại chưa?”
“Rồi ạ, nó hoạt động ổn lại rồi. Khi vào phòng, ta sẽ xem được Nắm Bắt Tình Huống và Vị Trí Đồng Đội. Nhưng biết vị trí không có nghĩa là sẽ dễ dàng gặp lại được nhau đâu ạ.”
Phần này ít nhất tôi dám chắc 100%.
Tôi đã từng nếm trải nó rồi.
“Chúng ta sẽ bị rải ra khắp một vùng rộng ít nhất cỡ Úc. Dù biết vị trí của nhau thì cũng chả có cách nào để chạy tới cả. Chúng ta không có năng lực dịch chuyển tầm xa… Chỉ có điều khá hơn một chút là có vẻ tám người sẽ không bị tách lẻ hoàn toàn. Có vẻ chúng ta sẽ được chia thành từng cặp, mỗi cặp có vị trí gần với một bộ tộc khác nhau.”
Tôi và anh Jinchul.
Ông và bác sĩ Sanghyun.
Chị Eunsol và Songee.
Seungyub và Elena.
Mỗi cặp sẽ đi cùng với một nhóm bộ tộc khác.
“Khốn nạn thật… Vậy là, kể cả có thông tin vị trí thì vẫn mệt lồn đấy nhỉ?”
“Kiểu như nó sẽ báo ‘72 km về phía tây bắc gần rừng sồi’. Biết thế thì cũng chẳng làm gì được.”
Anh Jinchul chen vào:
“Vậy khỏi phí thời gian nghĩ mấy thứ bất khả thi đi. Ta sẽ phải hội quân dần từ từ, giống lần trước. Câu hỏi thực sự là—ta có định đi vào núi lần nữa không?”
Vừa nghe tới đó, ánh mắt mọi người đồng loạt chuyển sang Ahri.
Nếu quay lại núi, rủi ro lớn nhất vẫn là em ấy.
Liệu khi lấy lại Phước Lành, chúng tôi có thể đánh bại Ahri không?
Một vài người có vẻ khá tự tin.
“Nếu thử lại thì thừa sức chứ nhỉ? Lần trước chúng ta đâu dùng được sức mạnh thật! Không có Phước Lành thì coi như tự trói tay. Đâu chỉ mình anh đâu—Kain, em còn chẳng dám dùng Năng Lực Hóa Thần. Vì không có Cửa Sổ Trạng Thái bảo vệ, em cũng không chắc mình kiểm soát nổi, đúng chứ?”
“Vâng, một phần là vậy ạ.”
“Seungyub cũng vô dụng vì không có Phước Lành. Elena thì khổ sở vì thiếu Minh Kính Chỉ Thủy nữa.”
“Hmm… tôi đúng là vất vả thật, nhưng không nghĩ Minh Kính Chỉ Thủy sẽ làm tôi mạnh lên. Thành thật mà nói, Tưởng Tượng U Ám của tôi lúc đó còn mạnh hơn bình thường.”
“Dù vậy, có Công Lý thì chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại được Ahri, đúng chứ?”
“Công nhận.”
… Nhưng riêng tôi thì hoàn toàn phản đối.
Tôi đang sắp xếp đầu óc trước khi nói, thì Ahri đã lên tiếng trước:
“Em không nhớ gì về trận chiến trên núi, nhưng dựa trên những gì mọi người kể thì, em nghĩ Jinchul đã bỏ sót một điểm này: mọi người đã thắng rồi.”
Đúng vậy.
Nếu Ahri là kẻ địch duy nhất, thì chúng tôi đã đánh bại em ấy rồi.
Anh Jinchul dùng Ngôi Sao để đánh sập tòa nhà em ấy ẩn nấp.
Tôi khống chế, và Ông nội đã áp sát để tung đòn kết liễu.
Chiến thuật hoàn toàn hiệu quả.
“Vậy tại sao cuối cùng chúng ta lại thua? Vì lũ robot nhảy vào.”
Nhắc tới lũ robot, ông nội nhăn mặt.
“Lúc đầu ta còn tưởng robot không thể bị kiểm soát ở trong thành phố. Lũ robot đuổi theo chúng ta ngoài núi cứ tiến gần vùng lòng chảo là biến mất. Nhưng hóa ra không phải. Thứ giết ta cuối cùng là một con robot chui thẳng ra từ bức tường. Seungyub cũng bị robot giết chết, đúng không?”
Tức là Địch Thủ Ahri hoàn toàn có thể điều khiển lũ robot trong thành phố.
Vậy tại sao trước đó cô ta không dùng robot?
Có vài khả năng tôi nghĩ ra.
“Có thể cô ta không muốn phá nát thành phố. Bọn robot đó đâu có súng máy—chúng dùng đại bác. Mỗi phát bắn như một quả tên lửa mini. Chỉ một con robot nổi loạn thôi là đủ san bằng đống tàn tích rồi.”
Bác sĩ thêm vào một quan điểm khác:
“Hoặc có thể bọn robot khan hiếm lắm rồi. Khi nền văn minh còn tồn tại, robot chắc đông như quân nguyên. Nhưng sau vài ngàn năm không còn nơi sản xuất mới, giá trị của chúng chắc vượt xa vàng bạc.”
Ahri tự đưa ra ý kiến:
“Nghe mọi người kể cách ‘em’ chiến đấu… có vẻ khá là không hiệu quả. Có thể mục tiêu không phải giết người mà là bắt giữ vì lí do nào đó? Nếu mục tiêu là giết, thì việc gì phải lộ diện, còn lao vào đánh gần với nhiều địch thủ?”
Có lẽ là tổng hợp của nhiều yếu tố.
Nhưng kết luận thì giống nhau—kẻ địch có thể dùng robot trong thành phố.
Chỉ thế thôi đã đủ biến cô ta thành đối thủ cực khó.
Ngay cả khi lấy lại Phước Lành, Công Lý và cuốn Quỷ Thư của tôi gần như vô dụng với robot.
Anh Jinchul có thể dùng Ngôi Sao thoải mái hơn, nhưng tầm đánh quá ngắn.
Không dễ chút nào.
“Còn một điều nữa. Nếu Phước Lành của em trở lại, em sẽ dùng được năng lực ‘Thiếu Nữ Không Tồn Tại.”
Năng lực khó chịu đến rợn người, khiến Ahri gần như vô hình ngay cả khi đứng làm trò ngay trước mặt.
Nếu cô vừa có năng lực đó vừa có cái laser kia?
Thế thì chúng tôi toang luôn.
Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đi đến một kết luận.
Dãy núi...
Có khi đó phải là đích đến cuối cùng?
Nếu như trong lần đầu, chúng tôi đã bỏ qua cả đống bước quan trọng và chạy thẳng tới trùm cuối thì sao?
Để xác nhận điều này, tôi sử dụng năng lực mà đã lâu rồi không dùng.
Liệu có vấn đề gì nếu chúng ta lại vượt núi không?
Lời Khuyên: 3 → 2
Thay vì lặp lại lựa chọn đã thất bại, hãy tập trung vào lựa chọn đã mang lại kết quả.
“Khoan đã!”
Tôi dừng cuộc thảo luận lại và chia sẻ phát hiện đó.
Ý nghĩa tương đối rõ ràng.
Hành trình vượt núi của chúng tôi kết quả là gì?
Thất bại.
Toàn bộ mọi người đi tới đó đều đãchết.
Chúng tôi thu thập được nhiều thông tin, nhưng chỉ vì có nhóm khác thành công thoát ra.
Và ai đã thành công?
Eunsol-noona và Songee.
Lựa chọn của họ—đuổi theo cái bóng của thực thể trên trời—mới là lựa chọn dẫn đến kết thúc thật sự.
Khi mọi người hiểu ra, ai cũng chầm chậm gật đầu.
Nhưng lộ trình đó vẫn có một vấn đề.
“Có một vấn đề”, bác sĩ nói. “Chỉ có Eunsol nhìn thấy sinh vật trên trời.”
Chị Eunsol trả lời ngay:
“Chúng ta không cần nhìn thấy nó đâu. Em đâu ngửa mặt nhìn trời suốt. Em bám theo cái bóng nó để lại trên đất. Vấn đề duy nhất là mọi người có thể nhìn thấy nó từ vị trí của mình hay không thôi.”
Ông phản bác:
“Thế thì đâu phải vấn đề chứ? Bóng của nó làm đất đai tươi tốt phi tự nhiên, dấu vết đâu chẳng thấy.”
“Vâng ạ, cháu và Songee thấy nhiều lần rồi ạ—ở giữa vùng đất cằn khô, tự nhiên mọc đầy cỏ xanh, cây trái ăn được.”
“Nếu cả thế giới là hoang mạc, mà có một dải đất đột nhiên xanh tốt và có nước sạch thì chắc chắn là dấu vết nó để lại. Bám theo mấy dấu đó là kiểu gì cũng tìm thấy cái bóng.”
Thế là quyết định xong.
Lần tới, chúng tôi sẽ bỏ qua ngọn núi, thay vào đó là bám theo thực thể trên trời bí ẩn.
“Nhắc tới lần tiếp theo thì ai cầm Bộ Đồ Bảo Hộ ấy nhỉ?”
Ahri đáp đơn giản:
“Không có ai cả. Seungyub tưởng mình đã tìm thấy một bộ, nhưng hóa ra không phải nó đâu.”
Ở lần thử đầu Phòng 203, chúng tôi vào trong mà không có Bộ Đồ Bảo Hộ.
“Thế cũng bình thường thôi. Bộ Đồ đó là đồ chia sẻ mà. Mình vẫn xử lí giống trước giờ mà? Mọi lần thì em giữ, khi vào phòng thì có người mặc.”
“Ừ, đúng vậy.”
“Nhưng lần này thì khác. Em bị gọi ra khỏi phòng đột ngột, còn chả kịp mang theo, nên nó đã bị bỏ lại phía sau. Nghĩa là chúng ta đã không mang nó vào phòng trong lần đó. Và...”
“Và?”
“Logic tương tự cũng áp dụng cho cái đồng hồ cát thôi. Có ai thấy nó trong Phòng 203 không?”
“…”
Mọi người im lặng.
Chỉ nghe nhắc tới nó thôi là ai cũng cau mày khó chịu.
“Khốn kiếp, nhớ lại là thấy bực rồi!”
Ngay cả Elena, thường vẫn điềm đạm, cũng nhăn mặt:
“Lần đó đúng là tệ thật. Chúng ta bị gọi dậy giữa đêm chỉ để đưa vào bẫy.”
Đúng là vậy.
Tôi từng tự hỏi liệu có thể có lí do nào mới tờ mờ sáng đã bị đánh thức không, nhưng đáp án đã rõ ràng.
Đêm hôm trước, tôi đã tự làm hỏng mắt mình vì nghiên cứu Quỷ Thư.
Với cơ chế của Khách Sạn, tôi sẽ hồi phục hoàn toàn sau một đêm nghỉ ngơi.
Vậy nên bọn họ gọi chúng tôi trước khi tôi hồi phục—đảm bảo rằng tôi sẽ không thể phản ứng kịp thời,
“Giờ đang nói về nó thì ta đi xem lại cái đồng hồ cát chết dẫm đó đi.”
“Ừ, ý hay.”
Mọi người tuy khó chịu nhưng cũng quyết tâm lên thang máy tới tầng 2.
Vừa thấy nó, tất cả đồng loạt im bặt.
“… …”
Cảm giác như chúng tôi đang nhìn một bãi chất thải phóng xạ..
Không ai dám bước lại gần chiếc bàn. Chúng tôi chỉ đứng đực ra như mấy thằng đần, nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ cát.
“Ugh! Mọi người đang làm cái quái gì thế? Để em coi xem!”
Ahri định bước lên đầy tự tin nhưng tôi giữ vai em ấy lại.
Giờ không phải lúc liều.
Cái thứ đó còn nguy hiểm hơn một qua bom hẹn giờ.
“Khoan! Để anh dùng Lời Khuyên.”
Cho tôi một cảnh báo đàng hoàng lần này—đừng có giở trò!
Lời Khuyên: 2 → 1
Giữ thái độ cẩn trọng. Đừng lật nó bừa trước khi biết cách dùng. Nó có cơ chế an toàn.
Cơ chế an toàn?
Vậy mình phải tự kiểm tra.
“Này! Kain—”
“Hyung, đừng nói! Em cần tập trung.”
“Ừ…”
Tôi từ từ, cực kỳ cẩn thận nhấc đồng hồ cát lên, đảm bảo rằng mình không tình cờ “lật” nó.
Nó nhìn như hai chiếc bình mờ đục gắn dính liền nhau.
Có một bánh răng nhỏ ở bên cạnh.
Có lẽ đó là cơ chế an toàn?
Tôi cẩn trọng xoay bánh răng.
Cạch.
Chất gel bên trong đông cứng lại.
“Mới có âm thanh lạ đó, em đã làm gì vậy?”
Tôi không trả lời, mà cố tình lật ngược đồng hồ cát lại.
Mọi người mặt tái mét.
“HAN KAIN! ĐỒ ĐIÊN! CÁI ĐÉO—”
“…”
“…”
“… Không có gì xảy ra cả.”
“Hyung, anh vừa gọi em là đồ điên?”
“A, anh bị hết hồn thôi!”
Xoay bánh răng sẽ làm chất bên trong đông cứng lại.
Khi nó đông lại thì dù có lật thì nó cũng không chảy, và chiếc đồng hồ sẽ không kích hoạt.
Nghĩ lại thì cái kiểu cơ chế an toàn này phải tồn tại.
Không thì ai mà dám dùng nó, nếu nó kích họat một thảm họa khủng khiếp mỗi khi tình cờ bị lật lại chứ?
Ahri cẩn thận tiến lại:
“Được rồi, được rồi. Vậy là chúng ta hiểu cơ chế rồi. Bình thường cứ khóa bánh răng, chỉ mở ra khi muốn dùng cái đồng hồ cát. Nhưng dùng vào lúc nào? ‘Đẩy nhanh thời gian của Khách Sạn’ nghĩa là sao?”
“Chịu… Anh còn một Lời Khuyên nữa. Có nên dùng không?”
“Từ từ suy nghĩ đã. Đừng lãng phí. Mà này, anh giữ nó luôn đi.”
“C–Cái gì?! Anh á?!”
“Sao lại không? Anh là người đầu tiên hiểu cơ chế hoạt động, thì cũng nên là người quản lý nó. Hơn nữa, anh có Lời Khuyên, biết đâu Lời Khuyên sẽ bảo chính xác khi nào dùng, kiểu: ‘Giờ! Lật nó đi!’.”
“…”
Tôi nhìn quanh.
Không ai dám lại gần chiếc đồng hồ cát.
Kể cả anh Jinchul, bình thường hùng hổ như Hercules, giờ còn không muốn nhìn vào nó.
***
“Được rồi! Kết thúc buổi họp hôm nay nhé. Ta đã gom đủ thông tin, quyết định được hướng đi tiếp theo ở Phòng 203, và ít nhất cũng biết cách xử lý cái đồng hồ cát một cách an toàn. Giờ đến chủ đề cuối—gợi ý của bác sĩ: chúng ta có nên chuyển sang phòng khác không?”
“Noona, chị nghĩ sao?”
