Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương 201-300 - Chương 274: Họp Nhóm (1)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: Ngày 131

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Hành Lang

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

Tới tối, cuộc họp đã bắt đầu.

Kể cả Elena, người đã bỏ bữa và ở lì trong phòng cũng đã trở lại – chắc là cô ấy đã hồi phục được chút ít.

Ngay khi cô ấy ngồi xuống, Songee cũng tự với tay mình ra và nắm chặt lấy tay của Elena.

Trong lúc đó, Eunsol-noona—đang cắm mặt ghi chép trong cuốn sổ—cuối cùng cũng lên tiếng:

“Chị đã ghi lại hết mấy thứ cần bàn trong cuộc họp hôm nay rồi. Mọi người nhìn lên bảng trắng đi.”

Trên bảng trắng là các mục sau:

Tổng hợp thông tin mọi người đã thu thập.

Quyết định hướng hành động tiếp theo.

Điều tra cái đồng hồ cát chết tiệt kia.

…Cả phòng đồng loạt nhếch môi cười khổ ở đúng cái mục duy nhất được viết bằng cảm xúc thật sự.

Thật sự thì, cái đồng hồ cát đó là cái quái gì chứ?

Chúng tôi phải xem xét lại nó trước khi hết ngày.

Bác sĩ liếc qua bảng rồi cầm bút lên, viết thêm một dòng nữa:

“Chúng ta cũng phải thảo luận về việc này nữa.”

Có nên thử một phòng khác không?

“Được, chúng ta cũng sẽ nói về chuyện đó luôn. Nhưng giờ thì theo thứ tự. Chuyện đầu tiên trước đã. Vì mọi người bị tách đi khắp nơi, nên ta cần chia sẻ toàn bộ những gì đã biết. Nhóm Núi trước nhé. Chị mới chỉ nghe được vài chuyện lẻ tẻ. Mọi người đã bảo là tìm thấy được tàn tích của một nền văn minh cổ đúng không?”

Bác sĩ, Ông, và tôi kể lại mọi thứ gặp phải khi băng qua dãy núi—những con robot, cái hố khổng lồ phía sau đó, và tàn tích của một nền văn minh đã sụp đổ.

Chúng tôi cũng thuật lại việc Ahri—bị thứ gì đó chiếm xác—tấn công chúng tôi.

Ahri nghiêng đầu, chăm chú lắng nghe:

“Vậy… Phòng 203 về cơ bản là một thế giới hậu tận thế à? Tức là từng có một nền văn minh loài người phát triển, rồi bị thứ gì đó khó hiểu quét sạch? Còn đám người nguyên thủy bên ngoài là hậu duệ của họ?”

Đó đúng là giả thiết đầu tiên của anh Jinchul.

Nhưng chúng tôi đã nghe quá nhiều thứ kỳ quặc để kết luận đơn giản như vậy.

“Anh nhớ là khi chiếm xác em, anh nghe được một điều kì lạ. Thứ trong người em gọi chúng ta là ‘hậu duệ của lũ phản trắc’.”

“Hậu duệ của lũ phản trắc…? Vậy đám người ngoài kia là con cháu của phản đồ? Thế có nghĩa là hồi thành phố đó còn tồn tại, có một nhóm người đã nổi loạn, chạy trốn vào miền hoang dã, và con cháu họ trở thành các bộ tộc nguyên thủy bây giờ?”

“Khoan. Nghĩ kỹ một chút đi đã.”

Có cái gì đó vẫn chưa ổn.

Tôi nhớ đến những lời mình nghe được trước khi chiếm xác Ahri…

“Những kẻ không phải con người thì không có quyền tồn tại—chỉ có quyền chết. Lũ phản trắc và con cháu của chúng cũng không ngoại lệ.”

“Hả?”

“Anh nghĩ là đã nghe em nói vậy.”

“Nghe… đúng kiểu thần kinh luôn.”

Cả phòng im bặt một lúc rồi Eunsol-noona nhíu mày:

“Cách nói đó kỳ lạ thật. Kiểu như hồi xưa tồn tại cả những sinh vật không phải con người.”

“Phi nhân loại à…? Này, Sanghyun, bác sĩ, chú có gì muốn nói không?”

Đột nhiên, ông quay sang hỏi bác sĩ.

“Lúc chúng ta mới gặp lại nhau, chú cps bảo là bọn họ có gì đó lạ lạ đúng không?”

Bác sĩ trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

“Cháu không chắc lắm… nhưng khi cháu chữa trị cho bọn họ, cháu thường có một cảm giác kỳ cục. Cơ thể họ khác người ở vài chỗ. Chỉ là vấn đề là… như mọi người biết, năng lực ‘chữa lành’ của tôi không phải kiểu y học thật sự, mà gần giống phép màu rồi. Tay tôi xuyên qua cơ thể người ta, nên tôi chỉ cảm nhận được cấu trúc bên trong bằng xúc giác.”

“Tức là anh cảm được sự khác thường, nhưng không xác nhận được vì không thực sự nhìn thấy?”

“Đúng vậy. Anh cứ gặp mấy thứ kiểu: ‘Sao xương lại mọc chỗ này?’, ‘Sao không có mạch máu ở đây?’, hoặc ‘Sao phần này không có cơ mà chi vẫn cử động được?’… Nhưng vì không mổ xẻ ai nên không thể dám chắc.”

Câu chuyện đang dần nghiêng về khả năng đám người nguyên thủy thậm chí không phải con người.

Anh Jinchul thêm vào suy nghĩ của mình:

“Kain và em cũng có nói về điều này. Mọi người biết mấy ‘Thần Nhân’ cũng kỳ lạ y như đám nguyên thủy chứ? Thần Nhân không phải con cháu của đám bộ lạc đâu.”

“Chị cũng nghe rồi. Bọn họ nói Thần Nhân không sinh ra từ bộ tộc. Họ… xuất hiện từ hư không. Như thể được con cò thả xuống vậy.”

Trong đầu tôi có tiếng “tách” rõ ràng như công tắc bật sáng.

Đó chính là lý do đám người của Seungyub không do dự khi định thiêu sống cậu ấy.

Giết một người có quyền năng thần thánh không thành vấn đề, vì… nếu chết, bầu trời sẽ chỉ việc gửi một người mới xuống.

Tôi lên tiếng:

“Em nghĩ đám nguyên thủy này không phải con người. Và cái khái niệm ‘Thần Nhân’ có thể mang nhiều ẩn ý hơn. Dựa vào những gì nghe được, có khả năng ‘hậu duệ phản trắc’ mà Địch Thủ Ahri nhắc đến là ám chỉ Thần Nhân. Ta phải quay lại xác nhận. Lần tới, bác sĩ này, anh nghĩ sao nếu chúng ta mổ xẻ một tên để chắc chắn?”

Cả nhóm đồng loạt rùng mình khi nghe đến cụm từ mổ xẻ.

Nhưng điều đó là cần thiết.

Bác sĩ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với vẻ quyết tâm:

“Khi có cơ hội, anh sẽ làm.”

“Và cũng đừng quên một chuyện quan trọng khác. Lúc mới vào phòng, ai cũng gặp quái vật, đúng không ạ? Trừ bộ lạc của Seungyub, em ấy phải bận tìm thức ăn nên chắc chẳng thấy gì, nhưng mọi người thì có.”

Cả nhóm gật đầu.

“Đám đó có mấy cái xúc tu cắm bên trong người. Khi chiếm xác, em xác nhận được bọn đó là sinh vật hoàn toàn khác biệt với vật chủ. Em đang nghi chúng là do một ác linh nào đó tạo ra rồi gieo rắc khắp thế giới.”

“Anh cũng thấy chúng là hai sinh vật khác biệt khi xé xác chúng, nhưng anh chỉ nghĩ là do thế giới đó đầy những sinh vật kinh dị.”

Anh Jinchul gật đầu.

Ahri sau đó đưa ra một câu hỏi:

“Có khi nào mấy cái xúc tu đó do nền văn minh trong núi tạo ra không?”

“Không chắc… Một nền văn minh đã sụp đổ liệu có đủ khả năng tạo ra mấy thứ như thế?”

“Có thể họ tạo ra từ rất lâu rồi thì sao?”

Bác sĩ lắc đầu.

“Tôi không nghĩ vậy đâu. Những người đã tận mắt chứng kiến tàn tích đó sẽ hiểu – bọn xúc tu khác hoàn toàn với những thứ ở đó.”

Tôi cũng đồng ý:

“Đúng vậy. Nền văn minh trong núi quen thuộc tới kỳ lạ. Rõ ràng nó là tàn dư của một nền văn minh nhân loại tiên tiến – xa hơn nhiều so với Trái Đất thể kỉ 21. Còn đám xúc tu thì chúng không như vậy đâu. Chúng chắc chắn là sản phẩm của một thế lực tâm linh quỷ quái.”

Eunsol-noona chen vào:

“Vậy xúc tu có khả năng là tàn tích của thứ đã hủy diệt nền văn minh trong núi không?”

Không ai có thể trả lời nổi.

Không khí càng lúc càng nặng nề thì Eunsol-noona giơ sổ lên:

“Rồi. Chị đã tóm lại những điểm then chốt vẫn cần phải giải mã. Bản chất thật sự của đám người nguyên thủy và Thần Nhân. Bọn họ có thể không phải là con người nên vẫn cần phải mổ xẻ một tên. Thứ hai là bản chất của bọn xúc tu. Chúng có thể liên quan đến sự diệt vong của nền văn minh cổ.”

“Xong phần thông tin mà nhóm Núi thu thập được rồi đấy nhỉ.”

Seungyub giơ tay:

“Khoan, còn em! Em thấy một thứ rất kỳ lạ lúc cuối!”

“Kỳ lạ?”

“Mọi người nhớ lúc chị Ahri đặt bẫy cắt cái chân em – ”

“Seungyub, xin em đấy… Cái từ đấy nghe sợ quá, gọi cái gì kiểu như ‘Địch Thủ Ahri’ đi.”

“À, vâng ạ. Đằng nào thì, sau khi cái chân em bị cắt mất một nửa, và Ông quăng em sang một bên, thì em lăn vòng dưới đất rồi thấy một cái hố to bên cạnh một tòa nhà. Em nghĩ đó là khi Địch Thủ Ahri bắn laser hủy diệt chị Elena…”

“Thật đấy, thôi đi!”

“Thôi thì, tia laser đó cũng bắn nổ tung một phần tòa nhà sau lưng chị ấy. Và bên trong… em thấy một thứ gì đó. Chính là Bộ Đồ Bảo Hộ ạ.”

Bộ Đồ Bảo Hộ!? Cả nhóm bật dậy trước cụm từ đó

Tôi cứ tưởng nó đã thất lạc đâu đó, ai dè lại nằm trong tàn tích thành phố giữa lòng thung lũng đó sao?

“Nhưng khi đến gần, em phát hiện chúng không phải những Bộ Đồ Bảo Hộ. Chúng chỉ giống thôi. Chúng màu trắng, phủ đầy máy móc phức tạp, có cả bình dưỡng khí gắn vào nữa. Và không chỉ một vài cái—phải có hàng trăm, thậm chí hàng nghìn cái xếp dọc tường. Em đang chạm vào một cái để kiểm tra thử thì có quả bom rơi xuống sau lưng và… em chết.”

Những bộ đồ giống Bộ Đồ Bảo Hộ, trang bị máy móc phức tạp và bình dưỡng khí.

Tôi nghĩ tới vài khả năng – bộ đồ lặn, bộ đồ vũ trụ, hay trang bị bảo hộ tương tự.

Nhưng hàng trăm bộ đồ sao?

Eunsol-noona ghi thêm dòng mới lên bảng:

5. Xác định bản chất của hàng nghìn bộ giáp giống Bộ Đồ Bảo Hộ trong tàn tích thành phố.

“Rồi chị ơi, em nghĩ phần nhóm Núi coi như xong rồi ạ. Còn mọi người thì sao? Hai người biết được gì?”

Eunsol-noona và Songee nhìn nhau… rồi thở dài.

“Ừm… Kain-oppa. Thật ra thì… hơi xấu hổ khi nói điều này nhưng… bọn em không biết gì hết.”

“Không biết gì sao?”

“Thật, em không biết gì hết ạ. Bọn em chỉ đuổi theo cái bóng của con sinh vật kỳ quái trên trời. Em thậm chí còn không nhìn được, chỉ có Eunsol-unni thấy. Bọn em chạy theo nó trong khoảng mười ngày. Rồi đột nhiên nhận được thông báo ‘Chúc mừng! Bạn đã trốn thoát thành công!’

“Chị cũng chẳng hiểu gì luôn… Thứ duy nhất chị chú ý được, chắc mọi người cũng bỏ qua… là thời tiết.”

“Thời tiết ạ?”

“Trời lạnh đi một cách bất thường. Nên chị bắt đầu nghĩ xem liệu ‘lời nguyền’ có khi là một dạng kỷ băng hà. Chị chẳng biết gì về đống tàn tích, nền văn minh cổ sau rặng núi, hay mấy thứ kiểu vậy cả.”

Một kỷ băng hà.

Có thể là một chìa khóa để hiểu được căn phòng này.

Songee tiếp lời:

“Nhưng mà unni, chị nghĩ cái sinh vật trên trời đó là gì ạ? Nó chỉ lượn lờ thôi mà sự có mặt của nó cũng khiến cả thế giới như được hồi sinh. Kiểu phép màu ấy… Chẳng phải đó là một Tù Nhân sao ạ? Nhưng nó chẳng nói gì với chúng ta.”

“Chị không biết. Nếu nó là một Tù Nhân, có khi nó không giao tiếp được với chúng ta vì bị ‘ràng buộc’.”

Trước lần thử thứ năm, các Tù Nhân bị ràng buộc bởi những hạn chế mạnh mẽ, khiến bọn chúng không thể can thiệp quá sâu.

Trước lúc đó, bọn chúng có vai trò gần giống với các NPC, có những hành vi gần như là lập trình sẵn.

Ngoại lệ duy nhất chúng tôi từng gặp là “Đấng” của Phòng 104.

Đến lúc này, Elena—vẫn ngồi im từ đầu giờ—khẽ lẩm bẩm với giọng lí nhí:

“…Thanh tẩy.”

“Elena?”

“Trước hết… tôi muốn nói lời xin lỗi. Vì tôi mất kiểm soát, suýt nữa đã gây ra thảm họa.”

“Thôi nào, cô không cần lo lắng đâu. Mọi người ở đây làm gì có ai hoàn toàn bình thường kể từ khi tới Khách Sạn đâu. Tấn công người khác coi như nghi thức nhập môn rồi…”

Ahri cười khúc khích

“Ừ! Em còn thiêu sống Elena thành tro bằng laser nữa mà có phải xin lỗi đâu. Mấy chuyện này không cần nghiêm trọng vậy đâu.”

“Cảm ơn. Vậy để tôi nói cho mọi người một chuyện tôi nhận ra. Mọi người không thấy sức mạnh tôi dùng trong Phòng 203 hơi vô lý sao?”

“Vô lý?”

“Không chỉ tạo ra một con bướm đêm đáng sợ thôi, mà còn biến hàng trăm—không, hàng ngàn—người thành quái vật. Tạo ra chúng đơn giản như đang thở. Mọi người nghĩ đó thực sự chỉ là năng lực của ‘Tưởng Tượng U Ám’ à?”

Tôi chớp mắt. Tôi cũng chưa từng nghĩ theo hướng đó.

Elena tiếp tục, mặt nghiêm lại:

“Sức mạnh đó vượt xa giới hạn của Tưởng Tượng U Ám. Mọi người cứ nghĩ mà xem. Beatrix ở Phòng 201 ấy, cô ta mạnh hơn hẳn tôi cả về nền tảng sức mạnh lẫn kỹ năng sử dụng năng lực—nhưng cô ta cũng không thể tạo quái vật số lượng lớn dễ như vậy.”

Tôi hiểu ý của cô ấy.

Beatrix đã tạo ra quái vật ở Phòng 201, nhưng cô ta tạo quái vật bằng tay, tỉ mỉ từng con một.

Nhưng ngược lại, Elena đã cho ra một đạo quân trong chỉ mười ngày, phủ kín bầu trời như thể là một nhà máy sản xuất quái vật.

“Tôi có thể khẳng định điều này: sinh vật tôi thật sự tạo ra chỉ có ba. Con bướm đầu tiên, bản thân tôi, và… sửa đổi cơ thể cho Seungyub. Chỉ ba vậy thôi.”

Ông, người vẫn nghe với vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng cũng nói ra tâm tư của mọi người:

“Vậy còn đám còn lại là cái quái gì?”

Elena ngập ngừng.

“Cháu không biết nữa… nhưng lúc đó, cháu không nghĩ tới việc ‘tạo ra quái vật’. Cháu chỉ nghĩ rằng… ‘thanh tẩy thế giới méo mó này bằng sức mạnh của các yêu tinh.’”

Tôi bắt đầu thấy đau đầu.

Chúng tôi đã thu thập được rất nhiều mảnh thông tin quan trọng. Bộ tộc nguyên thủy và Thần Nhân, bọn xúc tu, những trang bị kì lạ mà Seungyub phát hiện, kỷ băng hà tiềm tàng, và giờ là lí do Elena có thể tạo ra nhiều quái vật như vậy.

Thế nhưng… chúng tôi lại chẳng có sợi dây nào kết nối chúng lại.

“Rồi! Vậy là xong phần thu thập thông tin. Thế chắc là tất cả mọi thứ rồi. Giờ tới phần 2. Đương nhiên chúng ta vẫn còn câu hỏi là nên đổi phòng không, nhưng để cuối hẵng nói. Tạm thời cứ coi như chúng ta sẽ ở lại xử lý Phòng 203 đi. Ta sẽ làm gì tiếp theo?”