Chương 201-300 - Chương 273: Thời Gian Đầy Khó Khăn

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: 131

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng Nghỉ

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

- Han Kain

- Rộp!

Âm thanh giòn tan vang lên trong miệng khiến tôi thấy sung sướng kỳ lạ.

Đó là tiếng lớp vỏ cháy cạnh hoàn hảo của miếng steak được áp chảo vừa đủ, tiếng vỡ ra của phản ứng Maillard hoàn mỹ khi tôi cắn xuống.

Lưỡi và răng vừa xuyên qua lớp vỏ ấy, một biển nước thịt ngọt ngào tràn ra khắp miệng tôi.

Phần thịt bò bên trong, dày, mềm và hồng ửng, như tan ra, để lại vị béo ngậy lan khắp đầu lưỡi.

Tôi nuốt xong một miếng, rồi nhấp ngay một ngụm lớn cola lạnh ngắt trong ly.

Nếu phải chấm điểm cho bữa ăn này thì...

“Tôi chịu.”

Đó là câu trả lời hợp lý duy nhất. Phải ăn suốt cả ngày mới có thể thấu hết hương vị này!

Tôi gần như úp mặt xuống bàn, vừa cắt steak, vừa nuốt thịt heo chiên, vừa húp spaghetti, miệng không nghỉ, bụng cũng chẳng muốn dừng, cứ thế hủy diệt bữa ăn xa hoa trước mặt mình.

Giờ ăn trưa hôm nay hơi sớm hơn thường lệ — chúng tôi rời Phòng 203, đi thẳng xuống Phòng 105, và ngồi ăn trong im lặng gần hai mươi phút liền.

Chỉ đến khi đó, các đồng đội mới dần tỉnh táo lại.

“Trời đất, tuyệt quá đi! Đồ ăn ở Khách Sạn đây vẫn luôn ngon dữ vậy sao?!”

“Đây chắc là món ngon nhất đời em luôn. A... em muốn khóc quá...”

Songee không nói đùa — em gái này thực sự bắt đầu sụt sùi.

“Ăn cái này đi, đừng khóc nữa.”

Ahri ngồi bên cạnh, múc một thìa đầy cơm trắng với Spam và kim chi xào, đưa cho Songee.

Songee vừa khóc vừa nhận, ăn luôn.

...Nhìn cảnh này, có khác gì một nhóm dân tị nạn mới thoát chết đói đâu.

Tôi thì cũng không khá hơn. Cũng đang nhồi thịt vào mồm như thể sợ ai giành mất.

Ông rầy tôi, bảo thức ăn sẽ không chạy đi đâu cả, cứ ăn từ tốn thôi.

Eunsol-noona — người đang nuốt bulgogi như hổ đói — cuối cùng cũng ngẩng đầu, vừa nhai vừa nói:

“Lúc nãy còn bảo phải bàn lại mọi chuyện đã xảy ra trên đường, mà vừa thấy đồ ăn là ai nấy đều mất trí luôn!”

“Eunsol, nuốt bulgogi rồi hãy nói.”

“Không được, bulgogi phải ăn liền miệng không dừng mới ngon.”

“Trời ạ... Rốt cuộc mọi người đã trải qua cái quái gì thế này?”

Ahri, người duy nhất không hiểu được cơn điên tập thể, nhìn quanh như một tiểu thư ăn uống đủ đầy vừa lạc vào hang thổ phỉ đói ăn.

“Ahri, em phải ở đó mới biết! Em có biết tụi chị phải ăn gì ở Phòng 203 không?”

“Cái gì?”

“Sâu róm! Chị thề không phóng đại! Họ gọi đó là ‘đặc sản bộ tộc’, bày trên lá tươi luôn!”

Ông hừ mũi:

“Ít ra sâu vẫn là protein. Cháu còn khá hơn ta đấy. Ta bị bắt ăn nguyên nắm hạt rừng, còn cứng hơn cả hạt sồi.”

“Em còn tệ hơn — nước súp nấu từ vỏ cây với... kiến. Bọn họ bảo là ‘món bổ dưỡng truyền thống’.”

Sanghyun — nãy giờ im lặng — lên tiếng, gần như không thể giấu nổi tiếng rên:

“Ít ra mọi người còn có cái để ăn. Bộ tộc tôi ở cùng còn chẳng có gì. Đến mức tôi nghĩ chắc sắp phải ăn thịt nhau rồi, nếu không tìm ra đồ ăn nhanh chóng.”

“Ăn thịt nhau?! Đừng nói mấy thứ ghê rợn thế chứ... em cũng có chuyện kinh dị lắm đây! Em phải kể cho mọi người nghe.”

“Nếu kinh thế thì sao còn phải kể cho mọi người nghe?”

“Vì tôi bị thì bạn cũng phải bị!”

Ahri chỉ biết há hốc mồm trước tư duy của Songee, còn cô nàng thì bắt đầu kể luôn:

“Em tỉnh dậy trên cái giường rơm cứng như đá. Chưa kịp hiểu gì thì một lão già tiến tới, chúc mừng em sống lại, rồi đưa tôi đĩa thịt nóng hổi.”

“Thịt?”

“Em đâu biết gì, nên cứ cảm ơn lão rồi ăn vài miếng. Ai ngờ Perro từ đâu bay tới, hất tung cái đĩa! Lúc đó em mới thấy lạ.”

...Tôi biết là chuyện này đang đi tới đau rồi.

“Hóa ra bọn khốn đó cho em ăn cổ tay nướng của một chiến binh mới chết! Em la ầm lên, còn tụi nó thì bình tĩnh bảo: ‘Đừng lo, vẫn còn tươi lắm.’ Em suýt xỉu tại chỗ luôn!”

Và câu chuyện tiếp diễn như thế.

Trong một hồi, chúng tôi có một cuộc thi lố bịch kể xem ai mới là người khổ nhất, mỗi người chia sẻ câu chuyện vô lí riêng của họ.

Tôi còn không có cơ hội lên tiếng – có quá nhiều thứ kì nhân dị sĩ mà tôi không theo kịp nổi.

So với họ thì chuyện ăn cháo thịt thiu mười ngày liên tục của tôi nghe qua còn như... món cao lương.

Bọn tôi sống sót được mười ngày trong điều kiện đó.

Các cư dân bộ tộc khác còn ăn những thứ tệ hơn nữa.

Không ai để than — chỉ có thể nuốt vào mà nín, mỗi bữa ăn đều phải nén cái cảm giác nôn mửa xuống.

Thế rồi, đột nhiên, một bàn tiệc hiện ra trước mắt.

Thì bảo sao tụi tôi không hóa điên.

Lúc ấy, Seungyub — người đang lặng lẽ ăn tới miếng thịt lợn chiên thứ năm — mới ngẩng đầu lên.

Cả phòng im phăng phắc.

Nhà vô địch chịu khổ — sắp lên tiếng sao?

“S-Seungyub... dạo này ổn chứ? Mọi người lo cho em lắm đó.”

“Em đã có... một trải nghiệm thú vị.”

Cả bàn đông cứng lại trước lời đó.

“Giờ nghĩ lại, em thấy bọn đó chưa từng thực sự tôn trọng em. Giỏi lắm thì xem em như thầy mo. Bộ tộc có chiến binh thủ lĩnh riêng để điều hành. Còn em chỉ được dùng để ‘tiên đoán’ xem chỗ nào có đồ ăn, nước uống vì mùa đông sắp đến.”

“Tiên đoán?”

“Họ lấy máu em, bôi lên mai con tatu đã lột vỏ, rồi đốt vỏ nó. Mai nứt về hướng nào, họ đi hướng đó.”

“Cái mẹ gì vậy... tiên tri bằng xương rùa thời cổ đại à? Đám mọi nguyên thủy này sáng tạo thật.”

“Chà, em đoán sai ba lần liền... Chắc nếu Phước Lành chưa bị khóa thì đã đúng rồi chứ nhỉ? Ai mà biết được. Thôi thì, mỗi lần sai, tụi nó lại rút thêm máu để sử dụng cho nghi lễ đó.”

Câu chuyện này ngày một khó nuốt hơn.

“Tất nhiên thì chuyện đó là hoàn toàn vô nghĩa. Tới lúc bọn chúng thấm đẫm cái mai bằng máu em, thì em tưởng là em sắp chết rồi. Nhưng thế còn chưa phải tệ nhất cơ.”

“Nghĩ lại thì… Elena có bảo là thấy em đang treo trên cọc khi tìm thấy em nhỉ.”

“Đó là sau lần thất bại thứ tư. Tới giờ em vẫn chưa hiểu lũ điên đó dịch cái vỏ nứt đó kiểu gì, nhưng lần thứ tư thì bọn nó nói mai chỉ về hướng tây bắc, phải đi suốt một ngày.”

“Thế thì… có đi không?”

“Có đấy ạ. Kết quả là sau khi đi một ngày, bọn em đến vùng đất khô cằn không có nước, vài người yếu hơn khi đó đã gục xuống chết.”

“... không đời nào”

“Rồi thủ lĩnh của chúng — ‘Sói Chạy Trên Đồng’ — phán rằng tổ tiên đang tức giận vì em ngu dốt và tham lam. Muốn làm nguôi giận thì em phải đổ máu.”

“...”

“Thế là bọn chiến binh trói em lên cột, rồi đi tìm củi đốt. Buồn cười là, vùng đất khô cằn, chẳng có gì để đốt cả, tìm cả buổi mới nhóm được lửa.”

Tất nhiên là chẳng có ai cười cả.

Rồi Seungyub đột nhiên đưunsg dậy:

“Và rồi—BÙM! Một thiên thần từ trời giáng xuống, chém giết sạch cả bộ tộc, cứu lấy em! Dù cô ấy hơi điên thật, nhưng mà vẫn là cứu tinh!”

“...Nhớ kể lại cho Elena nhé, chắc giúp cô ấy khá hơn đấy.”

“Vâng ạ, nhưng... Elena-noona không ăn gì cả.”

Không khí chùng xuống khi nhắc tới Elena.

Chúng tôi không ngờ chuyện đó lại nặng nề đến vậy.

Khi rời Phòng 203, Phước Lành của mọi người đều hồi phục — và Minh Kính Chỉ Thủy của Elena cũng giúp cô bình phục, lấy lại cả những ký ức đã mất.

Cô ấy nhớ hết.

Và từ đó, cô ấy không nói một lời.

Tôi không biết phải an ủi thế nào.

Một phần trong tôi — ích kỷ thật — nhưng nó chỉ mong cô ấy không lăn tăn quá nhiều.

Dù sao, một khi rời Phòng Nguyền Rủa, mọi thứ cô ấy làm bên trong đó... đều không còn tồn tại.

Nếu chúng tôi quay lại, cả những người đã chết cũng sẽ sống lại.

Xét cho cùng, một khi chúng tôi phá giải căn phòng, tất cả NPC cũng sẽ biến mất thôi mà.

Vậy nên, liệu mạng sống của họ có được coi như mạng của con người thật sự không?

Dù biết vậy, nhưng đó chỉ là lập luận của riêng tôi thôi.

Chuyện đó cuối cùng phải là Elena tự mình vượt qua thôi.

Bữa trưa kết thúc, mà vẫn chưa ai đụng đến việc bàn cách phá giải căn phòng.

***

Tôi bước dọc hành lang một mình, đầu óc quay cuồng.

Khi kiểm tra lại, căn phòng mà chúng tôi thoát ra — đúng là Phòng 203.

Nếu đó chỉ là trùng hợp... thì đúng là trùng hợp đáng sợ.

Bọn tôi được chia thành hai nhóm:

Nhóm Núi — tôi, bác sĩ, anh Jinchul, ông Mooksung, Elena và Seungyub. Chúng tôi đã đi về ngọn núi khi đó.

Trong khi đó thì chị Eunsol và Songee đã phát hiện ra vài dấu vết kì lạ được một thực thể vũ trụ bỏ lại, và họ quyết định đi theo bóng của nó.

Cứ gọi họ là Nhóm Bóng đi.

Cuối cùng, người sống sót rời được phòng... lại là Nhóm Bóng.

Họ đi theo cái bóng đó suốt mười ngày, rồi đột ngột bị đẩy ra ngoài căn phòng.

Lạ là họ chẳng biết mình đã thoát khỏi cái gì, hay tại sao trốn thoát.

Thông báo trốn thoát đã xuất hiện vào một lúc chẳng thể ngờ trước.

Thời điểm họ thoát trùng khớp một cách đáng ngờ với lúc Nhóm Núi bị xóa sổ bởi Ahri và chùm sáng tử thần của em ấy.

Tôi chắc chắn rằng không thể là ngẫu nhiên được.

Chắc chắn chuyện chúng tôi làm trong núi đã ảnh hưởng đến họ — dù cách đó hàng chục cây số, di chuyển ngày một xa khỏi đó.

Nhưng làm thế nào thì... tôi không biết.

Và rồi –

- Cộp!

“Suy tư sâu xa gì à?”

“À... Bác sĩ à.”

“Anh gọi em từ sau lưng mà không nghe. Xin lỗi nếu làm em giật mình nhé.”

“Em xin lỗi ạ.”

“Không cần khách sáo đâu. Nhưng tình hình... không hề đơn giản. Tối nay anh nghĩ ta nên họp lại. Anh hỏi qua từng người rồi, và nói thật, hiếm khi ta mù mờ về mọi chuyện thế này.”

“Vâng ạ...”

“Rốt cuộc ai mới là Địch Thủ thực sự? Ahri trong thành phố à? Không quan trọng — suy cho cùng, chúng ta vẫn không biết ai điều khiển em ấy. Còn lời nguyền của Phòng 203 nữa chứ. Tù Nhân trong những phòng khác thỉnh thoảng vẫn là bí ẩn tới khi chúng ta phá giải căn phòng, nhưng chính xác thì lời nguyền của Phòng 203 là gì?”

“Em cũng chịu.”

“Dù sao, ít ra ta cũng có thêm không ít manh mối. Giờ chúng ta đã biết phía sau dãy núi có tàn tích của một nền văn minh cổ. Cơ thể Ahri bị chiếm đoạt bởi một thực thể tà ác ở đó. Và... có vẻ Seungyub đã nhìn thấy điều gì thú vị vào giây phút cuối cùng.”

Điều thú vị à?

“Chút nữa sẽ bàn. Anh tới đây chủ yếu để đề nghị một việc.”

“Đề nghị sao?”

Bác sĩ thở dài, vẻ mặt mệt mỏi.

“Chúng ta chuyển sang phòng kế tiếp thôi.”

“...”

“Phòng 203 quá khó — ngay cả so với những Phòng của Khách Sạn đầu tiên anh từng trải qua.”

“Khó...?”

“Vì nó nguy hiểm nhất sao? Không. Về mặt rủi ro trực tiếp, Phòng 202 — nơi mọi thứ sụp đổ chỉ trong một ngày, hoặc Phòng 104 — nơi Tù Nhân chủ động truy sát chúng ta, còn tệ hơn nhiều. So với chúng, Phòng 203 cho ta kha khá thời gian. Chúng ta ở trong đó hơn mười ngày mà vẫn chưa hiểu ‘Lời Nguyền’ thực sự là gì. Em thấy thế nghĩa là sao?”

“Lời Nguyền... cần hơn mười ngày để kích hoạt.”

“Chính xác. Xét theo thời gian, đây là phòng dễ thở nhất chúng ta từng gặp. Nhưng xét theo độ khó thì hoàn toàn trái ngược. Về mặt tinh thần thôi cũng không khác nào địa ngục rồi - chỉ việc bị tách khỏi những người mình tin tưởng cũng chính là tra tấn.”

Trong Phòng 203, mỗi người bị tách riêng, buộc phải sống sót một mình.

“Thể chất thì khỏi nói. Anh không cần giải thích đâu chứ? Đừng mơ tới mấy thứ xa xỉ kiểu ‘không có xe, không có điều hòa’. Ở đó, đến nước uống cũng là nước cống, còn thức ăn... toàn rác rưởi.”

“Anh càng nói nghe càng tệ nhỉ.”

“Đúng vậy. Đó là lí do trong cuộc họp tối nay anh sẽ đề xuất — ta nên tới phòng tiếp theo.”

“...”

“Ý anh không phải bỏ hẳn Phòng 203. Nhưng tạm thời tìm phòng khác, nhẹ nhàng hơn. Theo cách đó để phục hồi, để lấy lại tinh thần. Với tư cách là bác sĩ, anh có thể nói với em – cụ thể là Seungyub và Elena, nhìn thấy số ‘203’ cũng đủ run rồi đó.”

Đầu tôi lại xoay vòng vòng.

Liệu phòng khác có dễ hơn không?

Nhưng… Phòng 203 cũng thực sự khó một cách khó tin, theo những cách chúng tôi chưa từng trải nghiệm trước giờ.

Kể cả so với những Phòng Nguyền Rủa khác, bị quăng vào một thời kì nguyên thủy, hoàn toàn một thân một mình, là một chuyện chúng tôi chưa từng phải đối mặt

Chúng tôi cần nói chuyện kỹ — tối nay, với tư cách cả nhóm.