Chương 201-300 - Chương 272: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (10) – Fin (?)

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 131

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Không dễ chút nào.

Từ khi chúng tôi bước vào căn phòng này, chưa có giây phút nào gọi là “dễ” cả, nhưng lần này đúng nghĩa là tình thế tuyệt vọng nhất.

Bỏ qua luồng năng lượng khủng khiếp từ tia sáng chưa rõ ràng đó, thì chỉ mình Ahri sẽ không thể nào áp đảo toàn bộ tổ đội chúng tôi.

Người duy nhất trong nhóm có thể đạt đến ngưỡng sức mạnh đó chỉ có tôi — nhưng chỉ khi tôi dùng Giáng Lâm.

Vậy mà giờ đây, Ahri lại đang một mình sẵn sàng giết sạch cả nhóm.

Lý do có hai. Một là em ấy tận dụng địa hình. Hai là do hình phạt của “Khách Sạn”.

Khác với chúng tôi — những kẻ còn đang lóng ngóng trong cái thành phố đổ nát này — Ahri di chuyển trơn tru không một vết xước – lúc ẩn lúc hiện.

Em ấy biết rõ nơi này từ trong ra ngoài, nắm lợi thế tuyệt đối về tầm nhìn, vị trí tấn công, theo dõi mục tiêu.

Đã thế, các hình phạt của Khách Sạn lại nghiêng hẳn về phía Ahri trong trận chiến này.

Jinchul-hyung — người được cho là mạnh nhất trong cận chiến — giờ đây yếu đi thấy rõ vì Phước Lành của anh đã bị suy yếu.

Còn tôi thì mất luôn Cảnh Báo Sinh Mệnh, nên chẳng thể chiếm được quyền chủ động, chỉ biết chạy trối chết giữa những dãy nhà tìm nơi ẩn náu.

Ngược lại, Ahri vốn chẳng hề dựa vào Phước Lành nào khi chiến đấu trong “Phòng Nguyền Rủa”.

Nhưng điều tồi tệ nhất — cú đòn chí mạng — là Elena đã chết chỉ trong tích tắc.

Người mạnh nhất của chúng tôi, bị giết gọn trước khi trận chiến còn kịp bắt đầu.

Nếu tản ra, chúng tôi sẽ chỉ bị săn lẻ từng người.

Cách duy nhất là dính chặt lại với nhau, tránh không để lộ sơ hở.

Vì thế, việc Ông ra lệnh lập đội hình ngay khi trận đánh nổ ra — là hoàn toàn đúng đắn.

Ba người — Ông, Jinchul-hyung, và tôi — vừa di chuyển vừa dùng các tòa nhà làm lá chắn, ép Ahri phải giữ khoảng cách.

Ít nhất, điều đó ngăn cho Ahri không thể xông vào như trước.

Dù vậy, thế giằng co này chẳng có lợi cho chúng tôi chút nào.

- Shrring!

Một lưỡi dao xé toạc không khí, chém rách găng tay của Ông cùng bàn tay đang giơ lên ngắm bắn.

Pha bắn tỉa chưa kịp thực hiện đã thất bại tan tành.

Mà thực ra, ở khoảng cách này, chưa chắc Ông đã bắn trúng được Ahri.

“Ông ơi! Khi nào máu của Ahri mới cạn đây?!”

Điều đó làm tôi khó hiểu suốt nãy giờ.

Chẳng phải sức bền là một điểm yếu của Ahri sao?

Cổ Huyết tiêu hao chính máu của chủ nhân để hoạt động – không đời nào em ấy có thể liên tục chiến đấu lâu thế này được!

“Cái lọ máu khốn kiếp đó! Cô ta chắc tìm được một cái rồi tích sẵn máu — nên giờ đánh bao lâu cũng không hết được!”

“Địt mẹ! Khi nào ra ngoài, cháu phải chôn sống nó trong tuyết một tuần.”

“Ý hay đó. À mà... có ai thấy Seungyub đâu không?”

Tôi cũng đang thắc mắc.

Thằng em đâu rồi nhỉ?

Tôi nhớ lúc đầu Ông ném nó đi đâu đó, sau đó ông em bật dậy và chạy đi đâu mất.

Từ đó chẳng ai thấy nữa.

“Thằng nhỏ đó lúc nào cũng tự xoay sở được mà. Giờ tập trung vào chính mình đi. Có ai có ý gì không? Kain, cháu có dùng được Giáng Lâm không?”

Tôi nghe lời ông, theo phản xạ ngẩng nhìn lên không —

Zdskoepw: X

“Cháu không dùng được.”

Dòng chữ về “Giáng Lâm” bị méo mó y hệt Cửa Sổ Hệ Thống, kèm một dấu X bên cạnh.

Vậy là hình phạt của Khách Sạn ảnh hưởng cả tới Giáng Lâm luôn sao?

Thật ra, dù dùng được, tôi cũng sẽ do dự.

Vì đây là lần Giáng Lâm cuối cùng.

Một khi kích hoạt, sẽ có điều gì đó không thể đảo ngược xảy ra.

Cảm giác ấy rõ ràng như tiếng chuông cảnh báo ong lên trong đầu.

Tất nhiên, nếu mọi người sắp phải chết, thì tôi sẽ không do dự.

“Anh vẫn còn ‘Ngôi Sao’.”

“Không có Phước Lành mà xài nó à? Tự sát đấy.”

“Giờ thì có khác gì đâu? Dù sao cũng chết, anh kéo nó đi cùng luôn.”

“Chờ đã, nghe em nói—”

- Shrringg!

Nếu tôi không cúi đầu kịp theo phản xạ, chắc giờ đang được “chiêm ngưỡng” lưng mình bằng chính mắt mình rồi.

Nhưng cú tránh đó lại xác nhận một điều —

Mỗi khi Ahri tung đòn, nó buộc phải để lộ vị trí.

“Chuẩn bị!”

***

Ngay lập tức, Jinchul-hyung và ông Mooksung đồng loạt trồi lên khỏi chỗ nấp giữa hai tòa nhà.

Ahri — vừa định tấn công lần nữa — lập tức rút lui về phía sau bức tường để tránh nòng súng chĩa thẳng vào đó.

Chúng tôi không bỏ lỡ thời cơ — tất cả cùng lao về phía tòa nhà nơi cô ta ẩn nấp.

Ahri đã dùng địa hình như thành lũy riêng, chiếm được những vị trí thuận lợi, còn chúng tôi thì mù tịt.

Không ai dám bước vào trong tòa nhà — nơi tối đen như mực.

Vì thế, cô ta dễ dàng chọn thời điểm, còn chúng tôi chỉ biết phòng thủ bị động.

Nếu cứ kéo dài tình hình, khi tia sáng kia nạp lại, chúng tôi sẽ không thể có cơ hội khác.

Không còn cách nào khác — phải tấn công.

Phải có người liều mạng xông vào.

Quả nhiên, bên trong tòa nhà tối om.

Tôi nghe tiếng thở nặng nề của hai người phía sau, nhưng chúng tôi không phải là vào mà không phòng bị gì.

“Để anh đi trước. Hai người biết phải làm gì rồi đấy.”

Jinchul-hyung cười táo bạo, như thể chẳng là gì hết, triệu hồi “Ngôi Sao” trong lòng bàn tay.

Không khí rung lên. Từng đợt sóng xung kích lan ra, lập tức làm méo mó cả bức tường quanh tòa nhà.

Anh ấy chỉ việc vung Ngôi Sao ấy như vũ khí cùn, đập nát mọi thứ chắn đường.

“Ra đây đi! Đừng có mà núp ở cái nơi chết mẹ—khụ! Nhanh vậy sao?!”

Không thể chần chừ.

Anh tôi chỉ trụ được vài giây với Ngôi Sao khi không có Phước Lành!

Ông và tôi nhanh chóng lao vào, tận dụng ánh sáng yếu hắt qua các khe tường gãy để tiến lên tầng trên — nơi Ahri đang phục kích.

Tiếng bước chân gấp gáp — cô ta đã phát hiện ra.

Gần rồi.

Gần đến mức chúng tôi có thể nghe được hơi thở của nhau.

Chỉ còn một bức tường ngăn cách chúng tôi. Có lẽ là hai.

Không cần nói gì thêm — cả hai cùng hiểu.

Không khí đặc quánh sự quyết tâm.

Ông và tôi liếc nhìn nhau, rồi lập tức lao về phía trước. Tôi đi đầu.

Nếu kế hoạch thành công, mạng tôi cũng chẳng còn quan trọng nữa.

Từ sau chiếc ghế sofa lớn, bàn tay Ahri xé toạc không khí.

Luồng khí lạnh toát áp sát cổ tôi — nhưng tôi không né. Tôi bước xuyên qua nó.

“Bắt được rồi nhé!”

Hình xăm tôi vẫn để dành bừng sáng, kéo cơ thể tôi băng qua không gian — và tôi xuất hiện ngay trước mặt Ahri.

Ahri theo phản xạ chộp lấy cổ tôi — nhưng Quỷ Thư đã mở ra trên tay tôi.

Và ý thức tôi bắt đầu trôi đi.

***

Tôi rơi.

Rơi mãi xuống vực sâu không đáy.

Cảm giác thật lạ.

Tôi từng nhập hồn vào vô số người, nhưng chưa từng như thế này.

Thường thì có một thoáng tâm trí tôi sẽ trôi nổi, rồi ý thức tôi sẽ hòa vào thân thể mới.

Nhưng lần này... chẳng có gì cả.

Một khoảng trống vô tận.

Như thể tôi nhảy khỏi vách đá, rơi tự do không có điểm kết thúc.

Nghĩ lại thì, lần đầu tiên nhập vào Ahri cũng có chút khác biệt so với khi nhập vào những người khác.

Tôi điều khiển được vài giây, rồi cô ta đá văng tôi ra chỉ trong vài giây.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ là vì Ahri muốn làm gì cũng được.

Sao cô ta lại dễ dàng chống được quyền năng của Di Sản, quyền lực của Quỷ Thư?

Là do Cổ Huyết sao?

Nếu vậy thì tôi có thể hiểu được.

Một Di Sản có vĩ đại thế nào thì cũng có thể bị một Di Sản khác triệt tiêu.

Ngoài kia Ông ổn chứ?

Thật ra, kế hoạch của tôi kết thúc tại đây thôi.

Mục tiêu không phải là làm gì đó sau khi chiếm hữu được Ahri, mà chỉ đơn giản là chiếm hữu được thôi đã.

Tôi đã biết cô ta có thể cưỡng ép mà tống tôi ra bằng cách bí hiểm nào đó.

Nhưng chỉ cần vài giây đó — là đủ để Ông – người đi cùng tôi, nổ súng kết liễu cô ta.

Đó là toàn bộ chiến lược.

Jinchul – hyung sẽ mở đường để chúng tôi tiếp cận, tôi nhập hồn để tạm thời khống chế, và trong thoáng chốc đó, ông sẽ bắn hạ Ahri.

[Ngươi ra quyết định nhanh hơn ta tưởng. Rắc rối thật.]

Một giọng lạnh tanh vang lên từ sau lưng tôi.

Đó là khi tôi nhận ra –

Tôi đã ngừng rơi.

Và một ai đó đã xuất hiện bên cạnh tôi.

“Ngươi là ai? Ahri đâu rồi?”

[Cầu Vồng Tối Thượng đã sắp sẵn sàng rồi. Ta không nghĩ ngươi lại chen vào giữa chừng. Có phải ta đã dồn các ngươi quá mức rồi không? Có lẽ đó là sai lầm của ta.]

“Có định trả lời ta hay không đây?”

Thực thể trước tôi có hình thù của một khối thạch đặc xịt, nửa xanh nửa đen và ngọ nguậy.

Sao nó nói được với cái hình dạng đó vậy?

Thôi thì, đây cũng chẳng phải thế giới thực. Chuyện này không quan trọng.

[Hậu duệ của kẻ phản nghịch. Phán đoán của ngươi không tồi, nhưng chiếm lấy thân xác này là hành động ngu xuẩn. Đừng tưởng là ngươi đã bắt được ta. Ngược lại — chính ta đã bắt được ngươi.]

Rồi tôi thấy chúng.

Những con mắt.

Hàng ngàn, hàng vạn con mắt nở ra quanh tôi.

Thế giới nội tâm của Ahri đang nhìn chằm chằm vào tôi từ khắp mọi hướng.

Giờ tôi hiểu rồi — vì sao cô ta có thể kháng lại Quỷ Thư bằng Cổ Huyết.

Và vì sao thực thể kia lại dám nói “ta bắt được ngươi”.

[Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì. Ngươi chẳng thể làm gì....]

Những câu chữ lặp đi lặp lại, như đốt cháy vào đầu tôi.

Trước khi ý thức hoàn toàn tan biến, tôi nhận ra —

Đây là địa ngục ám thị.

Không ai có thể thắng Ahri trong chính tâm trí cô ta.

Nhưng tôi đã biết từ đầu rằng chiếm hữu không phải cách chiến thắng.

Biết “tại sao” lại như vậy không thay đổi được gì cả.

Thất bại của chúng tôi tới từ việc khác.

Tại sao...

Tại sao ông vẫn chưa bắn?

Vì sao... Ahri vẫn sống?

***

- ???

- Bõm!

Một vũng máu nhỏ, chỉ đủ sâu để nhuốm một bước chân, bắn tung khi đôi chân cô gái dẫm lên.

Cô bước chậm rãi, ánh nhìn lạnh như băng.

Kết quả này... thật đáng thất vọng.

Đó là suy nghĩ của cô ta.

Hậu duệ của kẻ phản nghịch đã tự mình bước vào “Thiên Đàng”.

Nếu cô chỉ muốn tiêu diệt họ, cô đâu cần tự mình ra tay.

Chỉ cần ngồi yên ở một nơi an toàn, và triệu hồi toàn bộ đơn vị an ninh quanh dãy núi Thiên Đàng là đủ.

Những hậu duệ phản nghịch không thể chống lại được lực lượng an ninh khi chúng dồn toàn lực. Kẻ duy nhất có thể kháng cự đã bị Cầu Vồng Tối Thượng thiêu thành tro bụi.

Nhưng cô muốn thu thập mẫu vật.

Lạ thật.

Đã bao lâu rồi kể từ khi dòng máu phản nghịch xuất hiện trở lại trong Kỷ Nguyên Im Lặng này?

Đã gần hai ngàn năm trôi qua rồi chứ?

Dòng máu đó đã đều đặn suy tàn suốt năm thế kỷ...vậy mà trong vài năm ngắn ngủi, những hậu duệ cực kì mạnh mẽ lại xuất hiện – chúng mạnh tới mức vô lý.

Không chỉ kế thừa sức mạnh của tổ tiên phản trắc.

Thậm chí chúng còn mạnh hơn tổ tiên của chúng.

Điều gì đã xảy ra?

Cô cần bắt được nhiều cá thể mang dòng máu phản nghịch để nghiên cứu kỹ hơn.

Nhưng mà –

[Vậy mà... bọn chúng vẫn quá mạnh. Và mọi thứ kết thúc thế này.]

Tới giờ, kể cả khi hồi tưởng lại, chiến thuật cuối cùng của chúng vẫn không thể hiểu nổi.

Chiến thuật bản thân không có gì đặc biệt cả - Kẻ mang Ngôi Sao Dị Giới phá tường, kẻ mang Quỷ Thư nhập hồn để khống chế, và Kim Mooksung ra đòn kết liễu.

Một kế hoạch đơn giản — nhưng khiến cô rùng mình.

Cha Jinchul không có cơ hội sống sót ngay khi triệu hồi Ngôi Sao Dị Giới.

Han Kain không có cơ hội sống sót ngay khi sử dụng Quỷ Thư xâm nhập tâm trí cô.

Nói cách khác, đó là kế hoạch tự sát toàn phần.

Cái bọn điên đó là gì vậy?

“Tụi tao sẽ chết, nên mày lo phần còn lại” à?

Làm sao chúng có thể phối hợp kiểu đó, không hề do dự, như thể là bản năng rồi?

Vì là chiến lược không thể đoán trước nổi, nên cô buộc phải gọi các đơn vị an ninh.

Nhưng đơn vị an ninh lại không có khái niệm “kiềm hãm hỏa lực”, thế là Kim Mooksung bị thổi bay thành một vũng máu chỉ bằng một phát đạn.

Vì bọn họ tin rằng sẽ có “lần sau”.

Một dòng chữ mơ hồ hiện lên trong đầu cô.

Cơn đau buốt óc tràn tới, khiến cô ôm đầu đau đớn.

“Cái gì... thế này...?”

Lần thử này thất bại rồi sao? Ít nhất cũng có hai kẻ trốn thoát. Hãy chờ lần sau. Đứa trẻ đó... là biến số ngoài dự tính. Chúng đã nhìn thấy thứ quan trọng. Ta sẽ mong chờ cơ hội tiếp theo.

Một bóng người xanh thẳm, chứa đầy ánh sao, chớp hiện rồi tan biến.

Và ngay sau đó —

Tất cả người tham gia đã trốn thoát hoặc tử vong. Không người chơi nào trong Phòng Nguyền Rủa nữa! Phòng sẽ được thiết lập lại sau 3 giây.

***

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Ngày: 131

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2 — Snow Globe Tundra

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

***

- Han Kain

Tôi bất tỉnh, không chắc rằng lần này liệu mình có còn tỉnh lại được không.

Nhưng rõ ràng, có ai đó đã trốn thoát. Nhờ thế, tôi vẫn còn nguyên vẹn.

Cảm giác đoàn tụ với mọi người chỉ kéo dài vài phút.

Vì còn một chuyện phải giải quyết ngay.

Ông, Jinchul-hyung, và cả Elena — sau khi nghe giải thích, đều gật đầu đồng ý không chút do dự, và mọi chuyện diễn ra hết sức trơn tru.

“...Em thật sự phải ở thế này à?”

“Im đi!”

Khung cảnh tuyết trắng trải dài vô tận ngoài ban công tầng hai tạo nên một không khí phù hợp tới lạ.

Và ở giữa là một cô gái nào đó bị chôn vùi trong tuyết đến tận cổ, chỉ còn cái đầu ló ra khỏi đống tuyết, khiến nó càng hợp hơn nữa.

“...Em nói thật, em không nhớ gì hết mà.”

Gương mặt Ahri méo xệch trong khi ông đổ thêm một xô tuyết cuối cùng lên đầu cô.