±úÁü : asdix{Zlfm*
Dxme : Zot 131
Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin
Lzxjd Kvcv Jiakꏠ : X
- Han Kain
Puldyuhyung: Jjwerongrang Ryung!
“Cháu có hiểu quái gì ông nói đâu!”
“A! Khỉ thật! Ta cứ lỡ nói bằng khung chat rồi—LĂN QUA MỘT BÊN!”
— Shiiing! BOOM!
Không còn thời gian để nghĩ—thậm chí chẳng đủ để thở.
Tôi chỉ biết lăn. Lăn hết vòng này đến vòng khác!
Và ngay khi tôi tưởng mình đã thoát được, tôi lại cảm nhận rõ ràng một quả đạn pháo khác đang lao thẳng về đúng chỗ tôi vừa dừng lại—
— BOOM!
Một con bướm khổng lồ bay vụt từ đâu tới, lấy thân mình chắn trọn quả đạn. Nó không thể hấp thụ hết sức công phá, nên thân thể tôi lại bị hất văng một lần nữa.
Nhưng còn hơn là trực tiếp tank quả đạn đó!
Trong khi mọi người cuống cuồng né đạn pháo từ khắp mọi hướng, Elena lơ lửng giữa không trung, dửng dưng hi sinh hàng trăm con bướm như thể chúng chỉ là bia đỡ đạn.
Cô ấy nhìn chằm chằm vào khoảng không xa xăm, lẩm bẩm thứ gì đó không ai hiểu nổi.
Ngay lúc đó, con robot đang điên cuồng xả đạn vào chúng tôi bỗng khựng lại, như thể bị kẹt đạn.
Và giây sau, một vụ nổ kinh hoàng bùng lên trong thân nó—rồi nó gục xuống, tan tành trong nháy mắt.
“Chạy! Chạy đi!”
Chúng tôi chạy.
Chạy như thể sinh mạng bị treo trên đầu sợi tóc.
***
Từ lúc tiếp tục leo lên dãy núi quỷ quái đó, từng giây trôi qua đều là một lần giành giật giữa sống và chết.
Dù đã cho các người dân bộ tộc đánh lạc hướng đám robot, chọn đường ít địch nhất để đột phá vòng vây, nhưng số lượng của chúng vẫn quá nhiều.
Khi vượt qua “ranh giới” và tiến sâu vào dãy núi, chúng không còn bắn cảnh cáo nữa — mà là nã thẳng vào đầu.
Nếu không có hàng trăm con bướm liều chết lao ra hứng đạn, e là chẳng ai trong chúng tôi còn cơ hội đặt chân lên sườn núi này.
Tôi biết, không nên nghĩ như thế… nhưng đã có khoảnh khắc tôi hối hận, giá như mình đã biến vài người trong bộ tộc thành bướm.
Có lẽ chúng tôi đã dễ thở hơn đôi chút chăng?
Đến lúc này, chẳng mấy ai còn lành lặn.
Cánh tay trái của Ông đã biến mất đâu đó dọc đường, nhưng chẳng ai còn sức để hỏi xem nó đi đâu.
Seungyub cũng mất cả bàn tay, nó đã biến thành tro bụi.
May mà thân thể thằng em giờ là vật chất vô cơ, nên ít ra không cảm thấy đau.
Còn tôi, tai phải chẳng nghe được gì suốt mười phút qua.
...
Trèo lên hết địa ngục này, rốt cuộc trên đỉnh núi sẽ thứ gì đang chờ đón chúng tôi?
Tới nước này, kể cả có chết, tôi cũng chỉ muốn được nhìn thấy thứ nằm ở bên kia, trước khi nhắm mắt xuôi tay.
Cuối cùng, đám robot cũng bắt đầu ít dần—như thể chúng đã hết đạn, hay hết nhiên liệu.
Khi chúng tôi dừng lại lấy hơi và tập hợp lại, ai cũng có cùng một suy nghĩ lạnh gáy.
“Cái… cái gì đây? Chúng ta đang ở đâu? Đây là Phòng Nguyền Rủa đúng không?”
Elena bất ngờ tỉnh táo trở lại.
Thật tình thì—việc cô ấy tỉnh lại khiến tôi càng bất an hơn.
Vì sao ngay từ đầu cô ấy lại mất trí?
Do “Tưởng Tượng U Ám” – năng lực đó tạo nên cuồng loạn, và chính chủ nhân cũng bị nó nuốt chửng.
Thế mà giờ cô ấy lại bình thường trở lại?
Có phải là do đã gần như sử dụng cạn kiệt sức mạnh hay không?
Kể cả bọn bướm đêm mà cô ấy đã tạo ra bằng năng lực này cũng đã gần như biến mất hoàn toàn.
Trong bình năng lượng của Tưởng Tượng U Ám chẳng còn tới một giọt nào, nên nguồn gốc của cơn điên cũng đã biến mất.
“Đúng, đây là Phòng Nguyền Rủa. Hỏi sau đi.”
“Ugh! Cái gì ở sau lưng tôi thế này?!”
“Sau. Nói sau đi.”
— Fwoosh!
Một con bướm cuối cùng, mềm mại, đang cọ râu lên má Elena. Mặt cô ấy nhăn lại như sắp khóc.
Thấy cảnh ấy, tôi không nhịn được mà lên tiếng:
“Elena, nhẹ tay chút đi. Nói thật đấy—nó đã liều mạng cứu bọn tôi để tiến xa tới nước này.”
Tôi không nói chơi.
Trước khi vào núi, lũ bướm trông ghê rợn lắm, không khác gì quái vật.
Nhưng con cuối cùng này… lại giống như chú chó trung thành, bám lấy chủ nhân bằng cả tình cảm của mình.
***
Cơ thể tôi nặng trĩu, cả người mệt rã rời, đầu óc trống rỗng.
Không biết đã bao lâu từ lúc chúng tôi bắt đầu leo rặng núi chết tiệt này?
Ít nhất phải ba tiếng, nếu không muốn nói là nhiều hơn
Phải có gì đó xuất hiện rồi chứ?
Và rồi bác sĩ cất tiếng trước.
“Đó… chẳng phải là một ‘cánh cổng’ sao?”
Đúng như lời anh ấy nói, giữa rừng cây hiện ra một cấu trúc khổng lồ như cánh cổng đá.
Chúng tôi lê lết cơ thể mệt mỏi tới gần, thì gió đột ngột đổi chiều.
Mây mù che khuất ánh tà dương phía tây cũng dần tan đi, rọi những tia sáng cuối cùng xuống mặt đất.
Những tia nắng hoàng hôn cuối cùng chiếu vào không gian sau cánh cổng—
Ở trung tâm dãy núi, ẩn giấu khỏi mọi tầm nhìn bên ngoài, là một thung lũng khổng lồ.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu ra—
Chúng tôi đang nhìn thấy toàn bộ bức tranh của “Phòng” này.
Vinh quang xưa kia của loài người—thứ từng khiến thiên nhiên phải khuất phục.
Và cả sự mục ruỗng, sự tàn lụi khi thời gian nuốt chửng tất cả.
Sự thịnh vượng từng soi rọi cả thế gian.
Và sự hoang tàn tới mức mà kể cả những dấu vết xưa cũ kia cũng đã biến mất hoàn toàn.
Cả đoàn đứng sững, không ai nói nổi, chỉ biết đờ ra nhìn vào tàn dư của nền văn minh nhân loại.
Chuyện gì đã xảy ra với thế giới này vậy?
“...Đi vào thôi. Dù sao cũng phải biết được chuyện gì đã xảy ra ở đây.”
Một cảm giác thành kính, khó tả len vào tim khi tôi bước qua cổng đá, tiến vào lòng thung lũng.
“Cái tòa kia là gì ạ? Em thấy bảng hiệu kìa,”
Cậu nhóc da làm bằng đá, giờ đã thiếu đi một bàn tay hỏi, giọng tò mò.
Đáng ngạc nhiên, kể cả bác sĩ cũng không thể nén nổi trí tò mò hàn lâm của mình:
“Xét từ tàn dư của những bích họa, anh đoán chừng đây từng là trung tâm văn hóa hay gì đó. Tất nhiên, dù sao cũng đã qua ngần ấy năm, nó hẳn đã thay đổi nhiều rồi.”
“B-Bác sĩ, anh cứ nói bình thường được mà.”
“Haha! Seungyub à, đây là anh đang nói bình thường đấy.”
“Sanghyun-hyung, kia là xe à anh?”
“Hmm… Khó nói lắm, chỉ còn khung sắt thôi. Nhưng xem ra nền văn minh này phát triển hơi khác hướng với Trái Đất thế kỷ 21 của chúng ta.”
Ông trầm ngâm, nhìn quanh đống phế tích:
“Những người từng xây dựng tất cả những thứ này… đi đâu cả rồi?”
Jinchul-hyung bật cười khô khốc:
“Vì nơi này là Khách Sạn, và đây là Phòng Nguyền Rủa, thì kịch bản tự biên sẵn rồi đấy chứ.”
“Thử nói xem nào.”
“Có con quỷ nào đó thức tỉnh rồi hủy diệt nhân loại. Bọn họ đã tìm ra cách nào đó để phong ấn con quỷ đó, nhưng hậu duệ của họ đã trốn chạy khỏi thành phố từng thịnh vượng này. Thời gian qua đi, bọn họ sống ở ngoài, và rồi mọi thứ lại lùi về thời Đồ Đá.”
“Nghe cũng khả thi... nhưng có gì đó không ổn.”
“Sai chỗ nào nhỉ?”
“Không có một dấu vết văn minh nào bên ngoài dãy núi này. Nếu từng có một nền văn minh tân tiến như thế, sao họ chỉ tụ lại ở đây?”
“...Ờ, cũng có lý nhỉ.”
Giờ anh ấy nhắc tới chuyện này thì đúng là lạ thật.
Nếu bọn họ có năng lực xây một thành phố thế này, thì họ đã phải sống khắp thế giới, để lại các dấu vết của nền văn minh ở khắp nơi.
Kể cả có vì lí do gì đó mà nền văn minh sụp đổ, thì cũng phải có những tàn tích ở ngoài rặng núi này.
Càng nghĩ tôi càng thấy nhức đầu.
Chúng tôi đã đến một nơi chất chứa câu trả lời, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.
Và rồi –
“Hử?”
“Seungyub?”
“Ở đằng kia… có người à?”
Bên kia con đường, một dáng người đang đứng nhìn chúng tôi.
Elena—vừa mới tỉnh táo lại, còn hơi mơ màng—mừng rỡ kêu lên:
“Ahri! Là Ahri phải không?! Em ấy chắc đi đường khác tới được ngọn núi này rồi!”
Cô ấy tươi cười, vẫy tay bước lên mấy bước.
Rồi đó là khi chúng tôi nghe thấy những lời sau.
“Ngày phán xét đã tới. Cầu Vồng Tối Thượng sẽ thanh tẩy tất cả. Ta đây giờ là Thần Chết – kẻ hủy diệt mọi cõi thế gian.”
Một vệt sáng chói lòa xé ngang con đường.
Cô gái tóc vàng—từng rực rỡ như ánh mặt trời—
...tan biến.
Không một tiếng thét, chỉ còn tro bụi rơi rụng trong gió.
***
『Thực thể thù địch: Elena Ivanova』
『Sở hữu “Tưởng Tượng U Ám”. Việc sử dụng kéo dài gây mất lý trí nghiêm trọng, nhưng năng lực này cực kỳ linh hoạt, khiến việc đối phó gần như bất khả thi. Khi cô ta bắt đầu dùng sức mạnh thực sự, không thể chiến thắng. Tuy nhiên, tốc độ phản xạ và khả năng thể chất vẫn nằm trong phạm vi con người, vì thế tiêu diệt tầm xa bằng “Cầu Vồng Tối Thượng” là phương án tối ưu. Là cá thể nguy hiểm nhất trong số hậu duệ phản nghịch.』
***
“E—Elena!”
“Không phải lúc la hét đâu!”
Người lấy lại bình tĩnh đầu tiên dĩ nhiên là Ông, người dày dạn trận mạc.
Không do dự, ông túm lấy Seungyub bằng một tay rồi quẳng sang bên tới nơi an toàn, rồi rút súng, ngắm thẳng về phía phát sáng.
Nhưng kẻ địch đã biến mất giữa những tòa nhà.
“Giữ đội hình! KHÔNG TÁCH RA!”
“Nhưng nếu nó bắn tia đó lần nữa thì—”
“Con lợn ngu này! Nếu bắn được liên tục thì nó phải trốn làm gì? Cứ thế lần lượt bắn chết từng người là được rồi! Giờ nó trốn vì không dùng được thứ đó đấy!”
Chúng tôi lao về phía sau các tòa nhà, nấp kỹ, cố quan sát.
Tia sáng phát ra từ một tòa—
Rồi có thứ gì đó lướt qua chân tôi.
Sợi chỉ mỏng?
Dây cước?
Tôi nhấc chân ngay, nhưng một người khác thì không kịp.
“Ugh!”
Chỉ trong nháy mắt, chân Seungyub bị cắt toạc, máu tung tóe.
Bác sĩ hoảng hốt lao tới—
“Sanghyun, KHÔNG!”
Ngay lúc đó, kẻ địch xuất hiện ở cửa sổ tầng hai của tòa nhà bên cạnh.
Một luồng sát khí lạnh lẽo quét ngang—
Vết chém sâu hoắm mở toang lồng ngực bác sĩ, máu phun như suối, vết thương đó rộng tới mức nhét cả bàn tay tay vào còn được.
“Kuh…! Khụ…!”
Không ai kịp đỡ anh ấy.
Chúng tôi tản ra theo phản xạ, tìm chỗ nấp, sống sót bằng bản năng.
“Khốn kiếp… lại mắc bẫy tầm thường thế này sao… tấn công những người chạy tới giúp thương binh.”
Lời cuối của anh ấy không phải oán hận kẻ địch—mà là tự trách chính mình.
***
『Thực thể thù địch: Kim Sanghyun』
『Chiến lực không cao, nhưng có năng lực trị thương. Là cựu đặc nhiệm, nên rất khó hạ gục. Tuy nhiên, kể từ khi nhập nhóm, anh ta chịu áp lực tâm lý phải “cứu người” để không bị “phản bội”, khiến điều này trở thành điểm yếu. Lợi dụng điều đó bằng cách khiến người khác bị thương, buộc anh ta lao tới cứu là chiến thuật tiêu diệt hiệu quả nhất. Mức độ đe dọa trung bình trong số những hậu duệ phản nghịch.』
***
Tim tôi đập loạn xạ.
Kẻ đó là ai?
Thân xác đó—đúng là Ahri.
Nhưng Ahri sao có thể giết chúng tôi?
Thứ gì đó đã chiếm lấy cô ấy.
“Ngươi là ai?! Tại sao muốn giết bọn ta?!”
Tôi hét lên, không trông chờ câu trả lời. Chỉ là tiếng gào tuyệt vọng.
Nhưng rồi một giọng nói lạnh lùng vang lên:
“Ngươi có lý do gì để tiếp tục sống?”
“Cái gì cơ—”
“Không ai được rời khỏi mảnh đất này sống sót. Những kẻ không còn là con người chỉ có một quyền duy nhất—quyền được chết. Cả lũ phản đồ và hậu duệ của chúng cũng không phải ngoại lệ. Tất cả 4.824 thực thể trong khu vực này, đều bị tuyên án tử.”
***
『Thực thể thù địch: Han Kain』
『Sở hữu “Quỷ Thư”. Dù khả năng chiến đấu trực tiếp không nổi bật, hắn sở hữu một cơ số năng lực, bao gồm việc có thể nhập và điều khiển thân xác người khác thông qua Chiếm Hữu và Hóa Thần. Nếu cần, có thể trốn thoát bằng cách nhập hồn sang cơ thể khác, khiến việc tiêu diệt hoàn toàn gần như bất khả thi. Phải được xử lý sau cùng. Được đánh giá là cá thể nguy hiểm thứ hai trong số hậu duệ phản nghịch.』
