Chương 201-300 - Chương 270: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (8)

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 126

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Tất cả chúng tôi đều cảm nhận được sức ép khủng khiếp từ “Quân Đoàn” đang dần hạ xuống từ bầu trời.

Đứng lặng nhìn nó, cả nhóm đều hiểu.

Nếu cần thiết, chúng tôi sẽ phải hợp lực để đối đầu với Elena.

Sẽ không dễ chút nào.

Chỉ cần liếc qua cũng biết — số lượng quái vật quá đông, dùng sức mạnh thuần túy là không thể.

Kể cả khi Jinchul-hyung ở trạng thái sung mãn nhất, chúng tôi vẫn không thể đương đầu với số lượng khủng khiếp đó.

Tuy nhiên, nếu Elena đã mất đi Phước Lành và không thể dùng Minh Kính Chỉ Thủy nữa, thì cô ấy sẽ không thể kháng lại Quỷ Thư của tôi.

Nhưng ký ức về lần chiếm hữu Elena khi bị Con Mắt Không Thứ Nguyên làm cho phát điên... khiến tôi chùn bước.

Nếu tôi nhập vào một kẻ đã bị nuốt trọn bởi cơn điên vượt giới hạn, thì chính sự điên loạn đó cũng sẽ ngấm ngược lại vào tôi.

Vì vậy, tôi chỉ có thể xem chuyện nhập xác như phương án cuối cùng — và bước đến gần Elena.

Tình trạng của cô ấy… thật sự rất kỳ lạ.

***

“Tôi nhớ mọi người lắm luôn á!”

Elena từ trên trời đáp xuống, nhẹ nhàng tiến lại gần, và... ôm từng người chúng tôi một, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.

Bình thường, nếu một cô gái xinh đẹp như vậy tự nhiên lao vào ôm từng người, ai mà chẳng đỏ mặt chứ?

Nhưng thay vì xấu hổ, cả bọn chỉ thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng vì căng thẳng.

Elena mà tôi biết chưa bao giờ là kiểu người thích ôm hôn bộc phát như thế. Và đôi cánh côn trùng đang khẽ rung trên lưng cô ấy... khiến cảnh tượng càng thêm rợn người.

Tệ hơn nữa, phía sau cô ấy là khoảng ba trăm sinh vật kỳ dị trông như bướm đêm biến dạng đang chờ lệnh.

“...Rất vui được gặp lại cô.”

“Elena, chắc cô đã trải qua nhiều chuyện rồi,”

Chúng tôi trao đổi vài câu chào ngắn ngủi, cố giữ vẻ tự nhiên — như thể đây chỉ là một buổi ngày bình thường.

Dĩ nhiên, chẳng ai thực sự muốn nói về mình.

Tất cả đều chỉ tập trung đọc tình huống từ lời của Elena.

“Khi tôi tỉnh lại, tôi sốc lắm! Mọi người có tin là cả thế giới đều làm từ... thịt sống không? Bầu trời thì tím ngắt, và tôi đứng trên... một cái lưỡi khổng lồ!”

“Một... bầu trời tím? Và đất toàn là... thịt à?”

“Đúng thế! Kain, anh không thấy ngạc nhiên sao?”

“T- tất nhiên là có rồi! Ai mà chẳng sốc khi thấy mấy cảnh kiểu đó chứ!”

“Elena, giờ cô còn thấy mặt đất như... thịt nữa không? Nhìn đi, nó—”

“Jinchul, giờ thì ổn rồi. Nhờ các ‘yêu tinh’ của tôi, mọi thứ đã được thanh tẩy. Nhưng lúc tôi còn ở xa, nhìn từ xa thì... nó vẫn đang quằn quại.”

“Elena! Cô hiểu lầm rồi! Mặt đất là đất thật, đá thật! Bầu trời xanh, thế giới này hoàn toàn không có gì sai cả!”

“Hmm... Vậy à?”

Bầu không khí lạnh toát đi ngay lập tức.

Không phản bác Jinchul-hyung, Elena chỉ cười khúc khích, đổi sang giọng con nít:

“Kainnn~! Cẩn thận ông anh đó nhé~ Tôi nghĩ ổng bị điên rồi đó~ Thế giới này nguy hiểm lắm! Ai cũng có thể phát điên ở đây hết trơn á~~!”

“Elena, không phải vậy đâu. Tôi ổn mà. Cô kể tiếp đi, sau đó thì sao?”

“Bạch tuộc! Hàng chục con bạch tuộc bò ra khỏi mặt đất, ngo ngoe, bò tới phía tôi! Tôi sợ đến phát khóc! Tôi định chạy trốn, nhưng chúng vẫn đuổi theo. Tôi đã khóc, và cầu xin ai đó—bất cứ ai—đến cứu tôi! Nhưng... tại sao anh không đến cứu tôi, hả Kain?!”

Không khí lập tức đổi màu.

Bầy bướm đêm phía sau nhấc bổng tôi lên không trung.

Elena thật sự đang hỏi — tại sao tôi không cứu cô khi cô đang trong tuyệt vọng.

Tôi cảm nhận rõ sự căng thẳng bao trùm cả nhóm.

Jinchul-hyung do dự — có nên ra tay không.

Sanghyun thì tập trung hết mực vào những lời Elena vừa nói ra.

Còn Ông... đang chầm chậm với tay tới khẩu súng.

Nhưng không hiểu sao, tôi biết rõ câu trả lời cần nói ra lúc này là gì.

“Tôi xin lỗi. Lúc đó tôi cũng đang chạy trốn khỏi bọn bạch tuộc. Tôi... không nghĩ được tới chuyện cứu ai cả.”

Tôi chỉ khẽ cúi đầu, im lặng nói lời xin lỗi.

Chúng tôi ở một lục địa nguyên thủy rộng lớn nguyên thủy này, và tôi chẳng có cách nào để biết cô ấy ở đâu, hay gặp nguy hiểm gì, tất cả đều chẳng có nghĩa gì cả.

Và kể cả tôi có biết đi nữa thì tôi cũng chẳng có cách nào để tìm thấy và cứu lấy cô ấy.

Logic kiểu đó sẽ không có tác dụng gì ở đây.

Rầm!

Cô ấy thả tôi xuống đất.

Trớ trêu là, dường như lời xin lỗi ấy khiến cô hài lòng.

“Lần sau đừng mắc sai lầm đó nữa nhé! Nhưng tôi sẽ bỏ qua lần này! Dù sao, khi ở một mình, tôi cũng đã học được cách tạo ra yêu tinh! Nhìn đi! Đẹp lắm đúng không?”

Chúng tôi lắng nghe câu chuyện cổ tích méo mó của Elena, và càng nghe, sắc mặt ai nấy càng đen lại.

Những “con bạch tuộc ngọ nguậy” đáng sợ mà cô nói đến — thực ra là con người nguyên thủy.

Và khi cô nói “các yêu tinh của tôi đã thanh tẩy chúng”... chúng tôi cuối cùng cũng hiểu ra.

Ông nhận ra chuyện này, thở dài một hơi sâu, và định rút súng.

Nhưng trước khi kịp làm vậy, bác sĩ ngăn Ông lại, mỉm cười, và thoải mái tham gia cuộc trò chuyện.

“Elena, cô cho tôi mượn Kain một lát được chứ?”

“Hả? Tất nhiên rồi! Nhưng... có chuyện gì tôi không được nghe à?”

“Haha, chỉ là chuyện riêng tư thôi.”

Bác sĩ bỏ Elena lại với mọi người và kéo tôi qua một bên.

“Lúc nãy, em nghĩ gì trong khi nói chuyện với cô ấy?”

“Cô ấy mất trí rồi. Hoàn toàn phát điên luôn ấy.”

“Em xử lý tốt đấy. Không phản đối lời cô ấy, chỉ thuận theo. Em quen kiểu đối thoại này à?”

“Đương nhiên là không ạ.”

“Làm tốt đấy. Cô ấy đang mắc rối loạn ảo giác cực độ. Cứ như là… đang mắc kẹt trong chính thực tại của bản thân. Nếu chúng ta cố phá vỡ ảo tưởng đó, cô ấy sẽ phản ứng bạo lực ngay. Cứ tiếp tục như vậy đi.”

“Ý anh là em phải là người nói chuyện với cô ấy?”

“Cả bác lẫn Jinchul đều không hợp kiểu nói chuyện xoa dịu này, và điều tiết được hành vi của cô ấy. Chỉ có em là phù hợp nhất thôi, Kain.”

Tôi chẳng biết tôi phải nói gì, nhưng tôi có thấy một chuyện —gương mặt của bác sĩ không hề bi quan.

Ngược lại, anh ta trông vui vẻ một cách kỳ lạ.

“Em tưởng tình hình này là tuyệt vọng rồi mà anh có vẻ lạc quan quá đấy.”

“Sao lại không lạc quan được? Tình hình cải thiện đáng kể rồi. Ừ, tâm trí cô ấy hơi lệch ljac một chút, nhưng cô ấy nhận ra chúng ta. Quan trọng nhất là, chúng ta giờ có một đồng minh đủ mạnh để đối đầu với lũ robot trên núi.”

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 129

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày đó, trọng trách phải đối phó với cơn điên của Elena tới 80% là tôi gánh.

Những người khác thậm chí không dám lại gần, chỉ có bác sĩ thỉnh thoảng tới kiểm tra tình hình và lãnh 20% còn lại.

Đương nhiên thì, chuyện này không có nghĩa là mọi người chỉ ngồi chơi xơi nước. Ông và anh Jinchul bận bù đầu để tập trung huấn luyện cho dân tộc bản địa, chuẩn bị kế hoạch dẫn dụ đám robot.

Một khi quá trình huấn luyện bắt đầu, Elena bỗng đòi “thanh tẩy” dân tộc bản địa, khiến cả nhóm chết đứng.

Rất may bác sĩ, người có thể giao tiếp với Elena tốt hơn bất kì ai, trừ tôi ra, đã thuyết phục được cô ấy bằng cách nói:

“Những ‘bạch tuộc’ này thông minh lắm, họ đã được huấn luyện và sẽ giúp đỡ chúng ta.”

Elena nghe vậy thì gật gù, rồi bỏ qua.

“Kain, tôi có một yêu cầu nho nhỏ.”

“Yêu cầu gì?”

“Các yêu tinh của tôi... đói quá rồi. Nhìn đi, gầy trơ xương hết rồi kìa!”

“Thế à? Đám bướm đêm - ấy không, các yêu tinh – trông vẫn khá mập mạp mà.”

“Có nhiều ‘bạch tuộc’ quanh đây lắm. Chúng ta dành ra chỉ một ít cho các yêu tinh của tôi nhé... ba trăm thôi, được không?”

“Hoàn toàn không.”

“Ơ kìa~ nhiều thế kia mà ~ chỉ 300 thôi mà~ các tiên của tôi hữu dụng hơn đám đó mà!”

“Tôi nói không là không. Đám ‘bạch tuộc’ đó... có việc để làm.”

“Việc đó là gì cơ?”

“...Thức ăn dự trữ khẩn cấp. Khi leo núi nếu đói, chúng ta sẽ cần đồ ăn. Giờ mà ăn hết thì lấy gì dùng sau?”

“À! Hóa ra anh Kain có tính toán hết rồi hả?”

“Tất nhiên rồi.”

“Được rồi~ tôi sẽ bảo các yêu tinh của tôi ráng nhịn thêm chút nữa.”

Cô ấy rời khỏi lều, có vẻ là để chuyển đi thông điệp tới các “yêu tinh”.

Ngay sau đó, cậu bé da xám ngoét ngồi đối diện tôi bật lên tiếng kêu thán phục:

“Ha! Nếu dân tộc bản địa nghe thấy đoạn hội thoại đó chắc họ sẽ phát điên mất! Em ước là em có thể ghi âm lại rồi phát cho họ.”

“Thế giới này không có máy ghi âm đâu, yên tâm đi. Mà... Seungyub này, dạo này em sao rồi, ổn chứ?”

“Em ổn ạ.”

“…Có thật không đấy?”

“Nếu không ổn... thì anh có biến em lại được không?”

“Anh thì không. Nhưng có lẽ khi rời khỏi nơi đây thì Khách Sạn sẽ xử lý mọi chuyện thôi.”

“Đó là lí do em đã quyết định rằng mình ổn. Thế thì dễ sống hơn.”

Tôi lặng đi. Thằng bé ngồi trước mặt tôi — có làn da giờ đây giống như đã được thay bằng đá tảng, nhưng lại bình thản đến kỳ lạ.

Tôi cho là vì cậu ta vẫn tin rằng mọi thứ sẽ quay về như cũ một khi chúng tôi ra ngoài.

Tôi vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc tôi gặp lại Seungyub.

Hai ngày trước, Elena dẫn tôi đến một cái kén khổng lồ, nói rằng sẽ “cho tôi gặp một người quen”.

Khi cái kén nứt ra, Seungyub bước ra — người đã hóa đá hoàn toàn — tôi suýt hét lên.

— Chuyện quái gì đã xảy ra với em thế?

— Hyung, nếu em mà kể hết thì chắc thức trắng đêm cũng chưa xong luôn. Căn phòng này đúng là điên rồi. Kể cả trước khi em gặp Elena thì cũng là địa ngục cơ.

— Anh cũng đoán vậy. Từ khi hiểu tình hình nơi này, anh lo cho em nhất đấy. Mà nghe Elena bảo cô ấy đã ‘cứu’ em, thì anh càng thấy bất an.

Thằng bé cười khô khốc và chỉ đáp lại đơn giản.

— Ngạc nhiên thì, phần đó lại là thật.

— Hả?

— Elena thật sự đã cứu em. Nếu Elena không đến lúc đó, chắc em đã chết theo cách tệ hơn nhiều rồi. So với việc đó, có bộ da hơi cứng hơn xíu thế này cũng chẳng là gì.

Tôi thoáng chết lặng.

Thì ra Elena đã... thật sự cứu em ấysao?’

Giờ nghĩ lại, cô ấy có nói là khi tìm thấy Seungyub thì em ấy đang treo trên một cái cọc sao?

“Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với anh vậy?”

“Mình nói về chuyện đó sau khi ra ngoài đi. Anh có nhiều thứ phải nói lắm. Nhưng có vẻ tình hình là, ngày mai chúng ta sẽ đi tới rặng núi nhỉ.”

“Ừ… À này, anh nghĩ những người khác có ổn không đấy? Eunsol – noona, Songee – noona, Ahri – noona, em tự hỏi bọn họ sao rồi?”

“Anh có cảm giác chúng ta sẽ biết một khi ra khỏi nơi đây.”

***

Nhìn thấy Elena bay trên không khiến mọi người ban đầu thấy bất an, nhưng cuối cùng thì đánh giá của bác sĩ rằng, có cô ấy ở đây thực ra đã cải thiện tình hình chúng tôi lại là đúng.

Lợi thế lớn nhất của chúng tôi là, giờ đây chúng tôi đã có một người có khả năng chiến đấu chống lại bọn robot.

Trong ba ngày vừa qua, tôi đã làm hết sức mình để giải thích cho Elena rằng, có kẻ thù ở bên kia rặng núi đang đe dọa chúng ta.

Cô ấy đã chấp nhận chuyện này và chuẩn bị chiến đấu.

Hơn nữa là, niềm tin của các người dân bộ tộc đã cải thiện đáng kể.

Đều nhờ vào bác sĩ đã lừa họ tin rằng Elena là thiên sứ được tổ tiên gửi đến.

Họ không hề biết rằng thiên sứ ấy từng muốn “thanh tẩy” chính họ — rằng những con bướm đang bay kia có bản chất thực sự là gì, chỉ chấp nhận lời nói dối mà không mảy may nghi ngờ.

Chiến lực mạnh hơn..

Kế hoạch đã sẵn.

Tinh thần quân đội lên cao

Mọi thứ dường như đang vào guồng.

Chúng tôi quyết định leo núi vào lúc bình minh.

Ngay cả Elena, người bình thường vẫn chỉ nói mấy lời nhảm nhí, cũng miệng cười tươi, hô lớn “Fighting!”

Và rồi, Seungyub lẩm bẩm với vẻ bất an:

“Em có linh cảm xấu. Mọi chuyện suôn sẻ quá, kiểu gì cũng có chuyện.”

“Ách! Seungyub... thế đéo nào mà mày lại nói chuyện đó lúc này hả! Muốn ta đấm đầu à? À quên, đầu chú mày cứng như đá rồi, đấm chỉ tổ đau tay!”

Mọi người cười ồ lên trước lời mắng của Ông.

Còn bác sĩ thì thoáng liếc về phía Elena trước khi ghé tai tôi, thì thầm:

“À này, Kain.”

“Vâng ạ?”

“Sáng mai, em có thể phát biểu ngắn cho những người dân nghe không?”

“Phát biểu ấy ạ?”

“Hơn nửa trong số họ từng là tín đồ của em mà. Lời nói của em sẽ có trọng lượng. Nhìn thế nào đi nữa thì chuyện chúng ta phải thực hiện một ‘nghi thức kì lạ’ gàn Rặng Núi Đỏ sẽ khiến bọn họ cảm thấy bất an.”

“Em hiểu rồi, để em thử xem.”

***

“Nghe đây! Đêm qua tổ tiên đã ban lời khải huyền! Cuối cùng, thời kỳ đau khổ đã kết thúc! Giờ là thời khắc huy hoàng!”

“WAAAAAAAAAA!!!”

“Đã từng có rất nhiều khổ đau sau khi chúng ta bị đày khỏi thiên đường! Một ngàn năm đói khát! Một ngàn năm sợ hãi và một ngàn năm bị quái vật săn đuổi! Nhưng năm tháng đó thật tàn nhẫn và dài đằng đẵng biết bao! Nhưng hãy mừng lên, vì nay các ngươi sẽ được tự do khỏi khổ đau!”

Trong khi những người dân bộ tộc hô vang rung chuyển trời đất, thì có vài người kinh ngạc nhìn tôi.

“Wow, Kain-hyung nói hùng hồn thật.”

“Ừ... nếu bỏ qua chuyện cậu ta đang nói toàn những lời xàm xí.”

“Chính vì thế mà mới đáng nể chứ! Ai mà có thể nói chuyện mạch lạc như thế trong khi đang phun ra những lời nhảm nhí về khải huyền rồi giấc mơ tổ tiên—ưmph!”

Jinchul nhanh chóng bịt miệng Seungyub lại.

Bản thân anh ta cũng đồng ý là những lời diễn văn kia là hoàn toàn nhảm nhí, nhưng liếc sang Elena đang xúc động đến mức rơm rớm nước mắt, thì chẳng cần khiến mọi chuyện phức tạp lên không cần thiết.

“Thôi, để yên đi,” Ông cười và khẽ nói, “Cậu ta đâu còn bình thường nữa đâu.”

“Ở chỗ như thế này, thì ‘bình thường’ mới là lạ đấy ạ?”

“Chú không sai đâu Sanghyun. Giờ thì, di chuyển thôi.”