±úÁü : asdix{Zlfm*
Dxme : Zot 126
Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin
Lzxjd Kvcv Jiakꏠ : X
- Han Kain
Một không gian nơi bóng tối dày đặc như tấm màn không thể xuyên thủng đã buông xuống, thế nhưng trong bóng tối ấy, tôi lại cảm nhận được hơi thở của vô số sinh vật đang sống.
Tiếng vo ve của côn trùng khẽ chạm vào màng tai, tiếng rít buồn bã của loài dơi chỉ bắt đầu ngày mới khi đêm về, và cả tiếng trườn bò ẩm ướt của những sinh vật chưa từng biết thế nào là ánh sáng — tất cả hoà vào nhau như một dàn đồng ca của sự sống trong tăm tối.
Thậm chí, ngay cả mồ hôi chảy dọc da thịt tôi… cũng như đang phát ra âm thanh.
Giữa bóng đêm ngột ngạt này, thính giác và khứu giác của tôi trở nên nhạy bén đến mức dị thường — đến mức tôi không thể phủ nhận được nữa.
Tôi đang thay đổi.
Là hậu quả của Giáng Lâm sao?
Hay là sức mạnh của Quỷ Thư?
Tôi không biết.
Nhưng lúc này không phải lúc để nghĩ đến điều đó.
Tôi di chuyển chậm rãi, lẩn sau một thân cây gần đó, cố nén từng bước chân, không phải vì sợ bị phát hiện – mà vì sợ tiếng bước chân của mình sẽ át mất những âm thanh tôi cần nghe.
Dù sao thì… thế giới này đã để ý đến sự tồn tại của tôi từ lâu rồi.
“Có thứ gì đó… đang quan sát chúng ta.”
Jinchul-hyung cuối cùng cũng không chịu nổi sự im lặng, cất tiếng nói.
Tôi không trách anh—tôi cũng cảm nhận được.
“Chúng ta nên rút xuống núi không?”
“Đi cả quãng đường này rồi, giờ chẳng lẽ tay trắng ra về à? Dù sao thì cũng nên xem thử xem ta sắp chạy khỏi cái gì đã chứ.”
Giọng anh căng đầy quyết tâm tới liều lĩnh, như thể đang gom góp từng mảnh dũng khí còn sót lại trong người.
— Kiiiiek!
Một tiếng thét xé toạc không gian.
Tôi lập tức quay đầu về phía phát ra âm thanh—
Và thứ tôi thấy khiến tôi nghẹn lời.
Không phải quái vật…!
Không thể nào nhầm được—
Một tiếng rè rè của máy móc vang lên.
“Thứ đó” quay đầu về phía chúng tôi—
Một con robot.
Cụ thể hơn là… tháp pháo tự động.
Và nó đã khóa mục tiêu.
“CHẠY! CHẠY NGAY!!”
— BOOM! BOOM BOOM!
Tôi dồn toàn bộ sức lực vào đôi chân, lao đi như gió!
Sau lưng, những tiếng nổ đinh tai vang lên liên tiếp, mặt đất rung chuyển dữ dội.
Cây cối gãy đổ, bầy thú hoảng loạn tháo chạy khắp mọi nơi.
Rồi một cái bóng khổng lồ phóng vút qua không trung, đập thẳng vào vách đá vững chãi—
Hay đúng hơn là, nơi từng là hang đá.
Chỉ trong vài giây, nó đã bị nghiền nát thành đống vụn.
Byrktlik:Gwiitkip? Lurtink Timmrlya
Cái quái gì vậy?
Cửa sổ Chat sao!?
Chuyện quái gì—
“Lối này! Qua khỏi ‘ranh giới’ thì nó sẽ không đuổi nữa!”
Rồi một giọng nói đã quá quen thuộc vang lên gọi chúng tôi.
Là giọng của bác sĩ.
Chúng tôi lao theo hướng đó, và thế là cuộc tháo chạy hỗn loạn chấm dứt.
Chúng tôi đã gặp lại hai đồng đội khác.
***
Rõ ràng hơn bao giờ hết—cuộc đoàn tụ này không bao giờ là điều hiển nhiên.
Chúng tôi bị kẹt trong một thế giới nguyên thủy rộng lớn vô tận.
Vị trí của chúng tôi rải rác khắp thế giới rộng lớn này và chỉ có thể dựa vào những bộ tộc nguyên thủy.
Dựa vào kinh nghiệm sống sót qua các Phòng Nguyền Rủa, tất cả đều đi đến cùng một kết luận rằng muốn thoát, phải vượt qua dãy núi được nhắc đến trong những bài ca và truyền thuyết.
Nhưng ngọn núi ấy thực sự khổng lồ.
Không có lối mòn leo núi của thế kỉ 21 trải sẵn cho chúng tôi chỉ việc đi.
Mỗi người trong chúng tôi chỉ có thể lần mò về phía hướng núi, hy vọng sẽ gặp lại nhau giữa chốn hoang dã.
Sao mà chúng tôi tìm được nhau chứ?
Theo logic mà nói thì sẽ hợp lý hơn nếu tất cả cùng đang theo dõi dãy núi từ những vị trí khác nhau.
Vậy mà… ông và bác sĩ lại tìm thấy chúng tôi từ xa.
“Là nhờ mọi người mang cả bộ tộc theo đó,” bác sĩ giải thích. “Bao nhiêu người chính xác đây? Năm ngàn người cộng lại sao? Một đoàn người khổng lồ thế này kéo đi, bụi mù cả trời, thấy được từ cả dặm. Tôi theo vệt bụi suốt một ngày chỉ để xác minh, và rồi chúng ta ở đây.”
Tôi bật cười, “Chà, em không nghĩ rằng kéo theo cả bộ tộc lại để lại dấu vết rõ ràng tới vậy. Có vẻ lần này mọi chuyện đi theo hướng có lợi cho chúng ta.”
“Cứ gọi là tai nạn may mắn đi. Dù sao—chào mừng đến với Dãy Núi Địa Ngục!”
Ở chân núi, nơi các bộ lạc dựng lều trại ngoằn ngoèo, chúng tôi ngồi xuống, kể lại tất cả.
Từng người kể chuyện họ đã sống sót thế nào, quái vật ra sao, và cách tất cả đều đi đến cùng một kết luận – phải chạm tới dãy núi để khám phá sự thật.
Nghĩ lại, mọi người đã tiến một chặng rất dài.
Khách sạn vứt chúng tôi vào thời Tiền sử, cơ bản là đồ đá, bảo dẫn dắt người nguyên thủy đi săn quái vật—và bằng cách nào đó, bốn đứa chúng tôi đã thực sự làm được.
Tất nhiên, tôi và Jinchul-hyung dễ thở hơn số đông còn lại.
Với Quỷ Thư của tôi và sức mạnh phi thường của anh ấy, chúng tôi có thể đối phó với hầu hết tình huống cần chiến đấu.
Nhưng khi nghe Sanghyun kể chuyện anh ấy chống quái bằng bẫy tự chế, đến cả Ông – người đã nghe chuyện từ trước – cũng phải bật tiếng thán phục.
Rồi không khí bỗng trầm xuống.
“Vậy… hai người bỏ bộ lạc lại mà đi à?” anh Jinchul hỏi với vẻ mặt âm trầm.
“Ừ. Làm sao khác được? Họ bảo thà chết còn hơn leo núi. Chúng tôi không còn lựa chọn.”
Không ai trách Ông và bác sĩ cả.
Suy cho cùng, tôi cũng từng nghĩ vậy.
Anh Jinchul đã đúng ngay từ đầu—chỉ có anh ấy và tôi đủ sức ép cả bộ lạc đi theo chúng tôi tới dãy núi.
Một pháp sư tà ác biết nhập xác, và một gã Hercules có thể đấm chết quái vật bằng tay trần—chúng tôi có sức mạnh để điều đó xảy ra.
Còn với Ông và bác sĩ?
Câu trả lời đơn giản là bất khả thi.
Anh Jinchul mở miệng, định nói cả nghìn thứ, nhưng rồi chỉ nói một câu duy nhất.
“Em cứ nghĩ… sau từng ấy chuyện trong Khách Sạn, mọi người phải hiểu rồi chứ. Rằng, suy cho cùng, trong các Phòng Nguyền Rủa, điều ta đang làm… là cứu người.”
Bác sĩ đáp lại, giọng chắc nịch.
“Anh hiểu chứ. Và anh thực sự muốn cứu họ - để làm vậy, ta phải thu thập thông tin trước đã, qua nhiều lần trốn thoát khác nhau. Ngay bây giờ, ta chưa có đủ thông tin để phá giải phòng này. Chúng ta cần tập trung sinh tồn trước đã.”
Tôi vội chen vào trước khi hai người cãi nhau.
“E hèm. Thôi nào, coi như đây là bước đầu thôi. Như bác sĩ đã nói thì tất cả là một quá trình. Mục tiêu cuối cùng vẫn là phá giải căn phòng cơ mà.”
“Ừ-ừ… lỗi anh.” Anh Jinchul lẩm bẩm.
“Đằng nào thì – mấy thứ trong núi là cái quái gì thế? Không phải quái vật—mà là robot!!”
Không khí lại thay đổi, và mọi người lại thoải mái trò chuyện lần nữa.
“Không nghi ngờ gì nữa. Chính là bọn robot,” Ông nói.
“Bộ tộc không biết khái niệm đó, bọn họ chỉ gọi là con quái vật khổng lồ vĩ đại gì đó. ‘Vô số con mắt’ à? Là camera. ‘Sức mạnh tựa sấm sét’ sao? Là súng máy.”
Tôi gật đầu,
“Vậy là chắc chắn rồi – nơi này không bình thường. Nếu muốn qua rặng núi, thì phải vượt qua bọn robot đó.”
Cả nhóm im lặng.
Anh Jinchul u ám lẩm bẩm,
“Mọi người có thấy mấy khẩu súng máy đó không? Chúng bắn một loạt là nổ tung cả cây. Nếu trúng chỉ một viên thôi là chẳng còn cái xác nào luôn. Chúng ta sống sót mà ra khỏi đó đúng là kỳ tích.”
“Không phải là ăn may đâu ạ,” tôi đáp. “Là chúng cố tình nương tay. Bọn robot chỉ bắn cảnh cáo. Ở khoảng cách đó, không thể nào ‘bắn trượt’ được. Chúng đang cố tình muốn làm chúng ta sợ.”
“Cảnh cáo? Ý em là sao, bọn robot có lòng thương người chắc?”
Bác sĩ chen vào,
“Bọn robot trong núi hoạt động theo quy tắc cố định. Ví dụ, chúng sẽ không bao giờ rời khỏi phạm vi núi. Nếu chúng đột nhiên tràn xuống càn quét ngoài núi, cả bộ tộc lẫn quái vật đều chết sạch.”
“Đúng thật… khi em và Kain vừa vượt qua ranh giới, chúng lập tức dừng lại.” anh Jinchul nói.
Nghe tốt đấy chứ.
Nhưng lại chẳng giúp ích gì, vì chúng tôi phải đi vào trong.
Chúng tôi cần tìm ra một kẽ hở để lợi dụng.
Tôi nhớ lại cảm giác khi đó…
“Nó không hẳn là một quy tắc, nhưng… em cảm thấy trước khi bị tấn công, thì có thứ gì đó đang theo dõi chúng ta. Khoảnh khắc chúng ta tiếp cận với ngọn núi, thì có một cảm giác mạnh mẽ rằng đang có thứ gì đó theo dõi.”
Anh Jinchul gật đầu đồng ý.
Bác sĩ bỗng vỗ đùi,
“A-ha! Anh nghĩ ra rồi. Kain, Jinchul—hai người có mang cả bộ lạc tới đây, đúng chứ? Vậy thì sao không sử dụng họ đi.”
Tim tôi khựng lại.
Tôi cũng từng thoáng nghĩ vậy—và lập tức vứt ý tưởng ấy đi.
Nhưng nếu bác sĩ cũng nghĩ giống thế…
“Không. Chúng ta không làm vậy thì hơn.”
“Hử?”
“Em từng nghĩ về chuyện đó rồi, nhưng… thế thì đi quá xa rồi. Chúng ta vẫn chỉ là con người thôi. Một ngày nào đó chúng ta sẽ phải quay về với cuộc sống thật sự. Chúng ta không nên hi sinh mạng người không cần thiết – ”
“Xin lỗi, nhưng chính xác thì em nghĩ anh đang đề xuất cái gì?”
“Anh đang nói là… gửi bộ lạc vào trước để dụ bọn robot à? Rồi trong khi bọn họ chết đi thì chúng ta cứ thế lỉnh qua thôi?”
Bác sĩ và Ông đồng loạt nhìn tôi như thể tôi vừa nói điều điên rồ.
“Chú mày là Stalin à?! Đây là trò ‘quân cảm tử’ chắc?! Chúng ta đâu phải Bộ Dân Ủy Nội Vụ Liên Xô!!”
“Kain, hoàn toàn không nhé! Và hơn nữa, em và Jinchul có năng lực lãnh đạo xuất sắc thế nào đi nữa, thì còn lâu các người dân bộ tộc mới chấp nhận kế hoạch đó. Bọn họ sẽ lập tức nổi loạn.”Vậy anh tính làm gì?”
“Anh định gọi nó là chiến dịch Vòng Quanh Rặng Núi, em thấy sao?”
Kế hoạch của anh ấy nghe rất đơn giản mà lại khả thi.
Robot không được phép rời khỏi phạm vi rặng núi. Sau khi vào, thì chúng sẽ quan sát. Chúng chỉ bắn cảnh cáo khi có ai xâm nhập quá một ranh giới nhất định. Nói cách khác, tiến vào rặng núi không đồng nghĩa với cái chết ngay lập tức.
Vậy thì—nếu rải 5.000 người dọc theo biên giới núi, cho họ liên tục tiến vào rồi lùi ra thì sao?
Bọn robot sẽ buộc phải chia nhỏ lực lượng để theo dõi tất cả các hướng.
Khi đó, chúng tôi sẽ chọn một khu vực yếu nhất trong đội hình của chúng và đột phá.
“Thế nào?”
Ông gật gù,
“Ổn đấy, nhưng có hai vấn đề. Một là, dân bộ tộc nhìn thấy núi đã sợ chết khiếp, thuyết phục bọn họ đi quanh rìa núi không dễ đâu. Chúng ta phải thuyết phục bọn họ là sẽ an toàn, chỉ cần đừng đi quá ranh giới. Hơn nữa, thế giới này không có bộ đàm. Muốn điều phối 5.000 người, phải huấn luyện cơ.”
“Cái đó còn xoay được nếu có thời gian. Tất nhiên, chúng ta có thể sẽ bị ‘giới hạn thời gian’ nữa”, bác sĩ nói tiếp.
“Vấn đề thứ hai lớn hơn là, cứ cho chúng ta thành công trong việc phân tán bọn robot đi. Cứ cho là chỉ còn một con robot cản đường chúng ta đi. Nhưng chúng ta có thể hạ nổi chỉ một con đó không?”
Im lặng lại bao trùm cả nhóm.
Chúng tôi đã trải qua rất nhiều trong các Phòng Nguyền Rủa, thế nhưng đôi khi, chúng tôi thực sự yếu ớt trước vũ lực thuần túy.
Nếu nó là quái vật siêu nhiên hay ác linh thì tôi còn có thể làm gì đó với cuốn Quỷ Thư.
Nhưng một cỗ máy chiến tranh trang bị AI công nghệ cao xả đạn 30mm tự động không thương tiếc sao?
Tôi làm gì có gì để chống lại chuyện đó chứ?
Cuối cùng, anh Jinchul phá vỡ bầu im lặng.
“Chúng ta cần viện binh.”
“…”
“Ít nhất là cần ai đó đủ mạnh để hạ một hoặc hai con robot. Bây giờ anh không làm được—Phước Lành của anh vẫn chưa phục hồi…”
Bác sĩ thở dài sâu trước khi lên tiếng, “Loại hỏa lực đó à… yên tâm đi, người đó đang trên đường tới rồi.”
***
Ngày hôm sau, một đám bụi khổng lồ dâng lên từ phía chân trời, cách chúng tôi vài kilomet. Ban đầu, ai cũng mừng tưởng là có đồng minh mới tới, nhưng rồi vẻ mặt của họ sớm chuyển sang tái mét.
“Quân Đoàn” đang bay đến từ bầu trời.
