Chương 201-300 - Chương 268: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (6)

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 123

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi tôi đoàn tụ với Jinchul-hyung.

Ngay trong ngày đầu tiên, sau một hồi bàn bạc căng thẳng, chúng tôi đã đi đến kết luận rằng phải hợp sức lại để tiến về dãy núi.

Nghe có vẻ là một quyết định đột ngột, nhưng thời gian mà người chơi nhận được trong Phòng Nguyền Rủa vốn chẳng bao giờ dài cả.

Nếu chần chừ quá lâu, có khi ta sẽ chết chỉ vì “đến trễ”. Chuyện này không phải là chưa từng có tiền lệ.

Dĩ nhiên, dân bộ tộc đã quỳ xuống van xin chúng tôi suy nghĩ lại. Lão Vuốt Sói Già thậm chí còn ôm chặt lấy chân tôi mà khóc rống lên.

Nhưng tôi và Jinchul-hyung vẫn một mực khẳng định rằng cả hai đều được tổ tiên ban cho một giấc mộng tiên tri.

Có câu cổ ngữ: “Ba người nói có cọp, thì cọp dù không có cũng thành thật.”

Còn hôm nay, tôi vừa thêm một câu mới:

“Nếu hai vị Thần cùng nói dối, thì tổ tiên vốn không tồn tại cũng có thể được tạo ra.”

Không cần bằng chứng.

Không cần lý lẽ.

Dù tôi có nói thật về Khách Sạn thì những người này cũng chẳng hiểu nổi.

Thế nên chúng tôi cứ tiếp tục khẳng định.

Rằng cả hai đã nhận được sấm truyền: bên kia dãy núi là thiên đàng, và chúng tôi phải đến đó.

Còn nếu họ không muốn đi, thì chúng tôi sẽ đi một mình.

Cuối cùng, họ đã bị thuyết phục.

Nhiều người còn thực sự tin rằng chúng tôi được mộng báo thật.

Kể cả những kẻ không tin thì cũng phải miễn cưỡng đi theo — chỉ vì chẳng ai dám lang thang trong hoang mạc một mình.

Và rồi, bốn ngày trôi qua.

“Càng nghĩ, anh càng thấy... chắc chẳng ai khác trong nhóm làm nổi chuyện này.”

Hyung nói câu đó ít nhất năm lần rồi.

Đúng thật, trong nhóm của chúng tôi, không mấy ai đủ sức buộc dân bộ tộc phải hành quân về phía rặng núi như thế này.

“Sức mạnh của Quỷ Thư của em khiến người ta sợ hãi theo cách siêu nhiên, còn sức mạnh thể chất với Ngôi Sao của anh thì quá áp đảo. Nhờ thế họ mới dám nhắm mắt mà đi theo.”

“Ý anh là... kể cả khi có quỷ thật trong núi nhảy ra, họ vẫn tin là chúng ta có thể giết nó?”

“Đại khái thế. Và hơn hết, họ còn chẳng dám chống lại chúng ta. Dù anh có nghĩ kỹ thế nào, thì mấy người khác — như Eunsol-noona, ông Mooksung, hay Sanghyun-hyung — có thể sẽ không ép được họ như vậy. Có lẽ chỉ Elena hoặc Ahri là làm nổi.”

Elena có lẽ còn có thể ép họ mạnh tay hơn cả chúng tôi — nếu cô ấy vẫn còn tỉnh táo.

Ahri thì... tôi chẳng hề nghi ngờ gì cả, cũng sẽ làm được thôi.

Chúng tôi đã hành quân liên tục bốn ngày.

Thật ra tôi không thấy quá mệt, và trớ trêu rằng, điều đó lại khiến tôi thấy lo.

“Chúng ta đi chậm quá. Dễ chịu đấy, nhưng...”

Tôi chưa từng thấy Jinchul-hyung đổ mồ hôi bao giờ.

“Cũng phải thôi. Với bao nhiêu người già, phụ nữ, trẻ con, làm sao đi nhanh hơn được.”

Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ lạnh lẽo.

Nếu bỏ bọn họ lại thì sao?

Nếu chỉ có tôi và Jinchul - hyung, tốc độ có thể nhanh gấp ba lần.

Nhưng... những người nguyên thủy này liệu có sống sót nổi trong thế giới đầy quái vật nếu không có Thần Nhân đi cùng?

Chỉ trong bốn ngày qua thôi, chúng tôi đã phải đánh với Chim Chớp và Cây Hút Máu.

Hyung liếc nhìn tôi, rồi nói như đọc được suy nghĩ:

“Kain, đừng có suy nghĩ xa quá. Anh biết em đang nghĩ gì đấy.”

“Gì cơ? Em có nghĩ gì đâu—”

“Anh đâu có kéo bọn họ theo chỉ để tỏ ra tử tế. Anh tin là đám người bộ tộc này có mục đích trong Phòng này.”

“Mục đích...?”

“Ừ. Anh chắc chắn họ đóng một vai trò nào đó trong Phòng Nguyền Rủa này.”

Liệu có đúng không?

Hay anh chỉ đang tự an ủi mình thôi?

Trong đầu tôi hiện lên đủ thứ, nhưng cuối cùng tôi chọn bỏ chúng qua một bên.

Tôi không hoàn toàn đồng ý với anh ấy, nhưng chẳng lẽ lại bảo: “Kệ mẹ họ đi, ta cứ đi một mình thôi.” rồi mong anh ấy gật đầu?

Với lại... sâu thẳm bên trong, vẫn có một phần rất nhỏ trong tôi không nỡ bỏ họ lại cho bọn quái vật xé xác.

Phần nhỏ đấy vừa khẽ lay động, như một bánh răng nhỏ khẽ xoay chuyển bên trong tôi.

Tối hôm đó, chúng tôi dừng lại bên một vũng nước đục.

Tôi định bàn với anh về việc vượt núi thì có người đột nhiên vén rèm trại, chẳng nể nang gì mà bước vào.

“Ngài Kain! Ngài không chán khi cứ ở cùng Thần Heo hoài à?”

Là Hoa Mùa Đông — cô gái từng xông vào lều tôi lần trước.

Trong bộ tộc, cô ta gần như là vị hôn thê của tôi.

Bảo vệ thì tôi đã dặn cả chục lần đừng cho ai vào trại, nhưng thử hỏi ai dám chặn vị hôn thê của một Thần Nhân chứ?

“...Hoa Mùa Đông, ta đang bận – ”

“Ngài lúc nào chả bận! Hôm qua bận, hôm nay bận, mai chắc cũng bận nữa!”

Jinchul-hyung bật cười.

“Ồ, lại là cô à. Này cô gái, ta xin lỗi nhưng bọn ta đang có chuyện nghiêm túc cần bàn. Ta đảm bảo là không lâu đâu, cô ra ngoài chút nhé?”

“Vâng ạ... tôi hiểu.”

Không giống như khi nói chuyện với tôi, Hoa Mùa Đông cúi đầu kính cẩn rồi rời khỏi lều

“Cái kịch bản chó gì mà lại có luôn cả vụ ‘vị hôn thê ép buộc’ thế này?”

Tôi lầm bầm. Tôi đâu phải định sống độc thân cả đời, nhưng tôi hoàn toàn không muốn dính líu sâu xa với bất kì ai trong Phòng Nguyền Rủa.

Vì sao ư?

Vì ngay khi chúng tôi phá giải nơi này, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa.

“Chắc là trong ‘lịch sử nguyên bản’ của kịch bản này có nhân vật vị hôn thê,” hyung đoán.

“Nhưng này... em có từng nghĩ đến chuyện này không?”

“Chuyện gì?”

“Tại sao mười cô gái trần truồng không chui vào lều em mỗi đêm?”

Khụ!

Tôi sặc nước, phun cả ra ngoài.

Tôi còn tưởng anh nói đùa, nhưng khi nhìn lên, ai ngờ mặt anh nghiêm túc thật sự.

“Nghe lạ đúng không? Vì với anh thì nó là điều quá rõ ràng. Với họ, em là hậu duệ của thần, là vua của họ. Vợ em sẽ là hoàng hậu, con cái của em là hoàng tử công chúa.”

“...Nghe cũng đúng.”

“Trong điều kiện bình thường, cả đống phụ nữ trong bộ tộc đã lao vào lều cậu rồi, hy vọng mà đổi đời. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Chỉ có đúng một cô gái đó quanh quẩn thôi. Có lạ không?”

Giờ anh nói ra, mình mới thấy... cũng thật kỳ quặc.

“Câu trả lời đơn giản thôi. ‘Thần Nhân’ không phải là một tồn tại được sinh ra”

“…Hả?”

Hyung ra hiệu giữa anh ấy và tôi.

“Thần Nhân – cái danh đó là vai trò của ta trong thế giới này. Nhưng bản chất chính xác của nó là gì? Anh đã điều tra, và rồi phát hiện ra vài chuyện thú vị.”

Tôi hơi nghiêng người về phía trước vì tò mò.

“Tất cả các Thần Nhân — bao gồm cả anh và em — đều không được sinh ra trong bộ tộc.”

“Gì cơ ạ?”

“Em không biết à? Em tưởng Thần Nhân được sinh ra như người thường sao? Sai rồi. Tất cả Thần Nhân đều giáng lâm từ trời xuống.”

Tôi sững người trong thoáng chốc, đầu óc trống rỗng.

Giáng lâm... từ trời xuống?

“Một ngày nào đó, dân làng tỉnh dậy, thấy giữa họ xuất hiện một đứa trẻ tỏa ra hào khí thần thánh. Nó không có ký ức gì về đời trước, và bộ tộc nhận nuôi nó như con ruột.”

“...”

“Điều đó không có nghĩa là hôn nhân vô nghĩa,” Hyung nói tiếp. “Khi còn sống, Thần Nhân được tôn kính, nên vợ con họ cũng được trọng vọng và đối xử ưu ái hơn. Nhưng đám con ấy không có thần tính. Thần Nhân chỉ đến từ bầu trời.”

Sau khi xác nhận lại với Vuốt Sói Già, hóa ra tất cả những chuyện đó là đúng thật.

Lão già còn ngạc nhiên khi tôi quên mất một chuyện hiển nhiên như vậy.

Thần Nhân giáng lâm từ thiên không.

Vậy thì một câu hỏi mới phát sinh...

Ai là kẻ đã gửi họ xuống?

Và vì sao?

Năm ngày nữa trôi qua.

Đến ngày thứ chín, chúng tôi cuối cùng cũng chạm đến chân dãy núi.

Và cuối cùng tại nơi đó, tôi gặp lại hai người đồng đội đã mất liên lạc bấy lâu.

***

- Elena

Càng đi sâu, mọi thứ càng tồi tệ.

Không còn câu nào diễn tả đúng hơn câu Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa.”

Tại sao mấy Phòng Nguyền Rủa này cứ ngày càng biến thái thế nhỉ?

Phòng 202 đã quá đủ khủng khiếp rồi — tôi tỉnh dậy, nhận ra mình đã thành công chúa của nhân ngư tộc, phải chịu đựng cái cảnh kinh hãi khi cơ thể mình biến thành loài cá.

Nhưng nơi này... nơi này còn tệ hơn thế.

Khoảnh khắc tôi mở mắt, tôi đã hét lên điên cuồng.

Vì thứ tôi thấy đầu tiên... thực sự là còn kinh khủng không nói được thành lời.

Toàn bộ thế giới là một khối thịt đập phập phồng.

Mặt đất dưới chân phủ đầy thứ giống như môi người, mềm và ẩm, nhúc nhích như đang thở.

Bầu trời thì một màu tím đục, và thứ tôi đang nằm lên... là một cái lưỡi khổng lồ.

Nếu ai tỉnh dậy, thấy cảnh đó mà vẫn im, thì chắc người đó không còn là con người nữa.

Tôi gào đến khản cổ, và rồi hàng tá sinh vật như bạch tuộc, tua tủa xúc tu, trườn ra bao vây lấy tôi.

Tôi sắp sửa phát điên hoàn toàn.

“Thật đáng sợ đó... Nếu các cậu không đến chắc tôi chết mất rồi.”

“Pii?”

“Không, không! Tôi nói thật đó... cảm ơn nhé.”

Người ta bảo con người chỉ thật sự trưởng thành khi đứng trước tuyệt vọng.

Ngay khoảnh khắc tuyệt vọng ấy, Tưởng Tượng Hạnh Phúc của tôi nở rộ, tạo ra những sinh vật phát sáng thuần khiết, mang đôi cánh như lá ngọc lục bảo, bay quanh tôi — mắt chúng lấp lánh như sao trời.

Phải chăng chúng phản ứng với nỗi sợ của tôi?

Bầy tiên nhỏ bắt đầu tỏa ra phép màu, thanh lọc lũ quái vật kinh tởm xung quanh.

Những sinh vật quái đản, khủng khiếp ấy dần biến đổi, trở nên trong trẻo, đẹp đẽ... như thể cái ác đang bị gột rửa.

Và số lượng tiên cứ thế tăng lên.

Sự thối rữa của thế giới này dần phai nhạt.

Ánh sáng mà tôi tạo ra bằng chính tay mình soi rọi cả vùng đất méo mó ấy.

“Dù vậy... cũng hơi cô đơn nhỉ. Tiên linh thì không biết nói mà. Nên chị thật sự rất vui vì gặp lại em, Seungyub.”

“Hic!”

Vì lý do nào đó, Seungyub cứ nấc liên tục từ lúc gặp tôi đến giờ.

“Em ổn chứ?”

“V-Vâng! E-em ổn!”

“Không sốt đấy chứ Seungyub?”

“Không, thiệt mà Noona! Em ổn mà!”

Gần đây tôi hay nghĩ...

Thân thể con người thật yếu đuối và bất tiện.

Không mạnh, không bền, mà tệ nhất là — không bay được!

Mà đã là điểm yếu thì phải khắc phục thôi.

“Em nghĩ sao?”

“H-hả?”

“Thân thể em yếu quá, đúng không?”

“Hic!”

Tôi khẽ chạm tay lên da em ấy.

Mềm... quá mềm.

Da thịt mềm mại dĩ nhiên không phải chuyện gì xấu, nhưng sẽ tốt hơn nhiều nếu nó cứng như lớp xương ngoài của loài bọ—

“AAAAA!!”

“Hmm?”

Kỳ lạ thật.

Vùng da tôi vừa chạm ngón tay vào đã cứng lại.

Rồi Seungyub ngất xỉu.

Tôi bình thản đứng dậy, nhìn ra ngoài.

Nếu cứ đi với tốc độ này, chắc ngày kia chúng tôi sẽ tới dãy núi.

Và khi đó... tôi sẽ gặp lại mọi người.

Tôi biết chắc như thế.

Vài ngày trước, tôi đã thẩm vấn một trong những sinh vật xúc tu trước khi khiến nó “trở nên xinh đẹp”.

Nó nói rằng Ông đã bỏ rơi chúng và lên đường đến núi.

Dĩ nhiên, tôi vẫn chưa hiểu vì sao chúng lại cảm thấy bị phản bội đến thế.

Tôi cúi xuống, nhìn Seungyub đang bất tỉnh.

Và ý nghĩ ấy lại thoáng qua.

Cơ thể này yếu quá...

Có lẽ mình nên chủ động giúp em ấy một chút hơn thì tốt nhỉ?