Chương 201-300 - Chương 267: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (5)

“Hắt xì!”

Một cơn gió khô rát cuốn qua vùng hoang mạc trơ trụi, mang theo lớp bụi mịn vào trong hang.

Mooksung ho khan, cau mày khó chịu. Dĩ nhiên, không chỉ vì bụi mà ông thấy phiền lòng.

“Nếu những gì chú nói là thật, Sanghyun... thì Elena sẽ sớm đến chỗ chúng ta.”

“Đúng vậy ạ.”

“Chúng ta không thể tự mình đối phó được đâu. Có lẽ phải cần đến cây sáo của Eunsol.”

“Dựa vào thông báo ban đầu, Di Sản của chúng ta vẫn còn nguyên vẹn. Nếu cây sáo của Eunsol còn hoạt động, chúng ta có thể kéo Elena về lại trạng thái tỉnh táo. Nhưng hiện giờ, chúng ta không biết cô ấy ở đâu. Nên tạm thời... chúng ta phải tận dụng những gì có sẵn, và xử lí tốt nhất có thể.”

“Và chính xác điều tốt nhất đó là gì?”

“Tiền bối, xin hãy cho những người khác ra ngoài một lát.”

Mooksung nhướn mày, nhưng vẫn làm theo đề nghị của Sanghyun. Ông ra hiệu cho nhóm chiến binh rời khỏi hang.

Khi chỉ còn hai người, Sanghyun trầm ngâm nói, giọng hơi ngập ngừng:

“Tiền bối... chuyện này không liên quan trực tiếp đến tình hình bây giờ, nhưng... bác nghĩ thế nào về đám người nguyên thủy này?”

“...Nghĩ thế nào à? Chúng chỉ là đám ăn lông ở lỗ thời đồ đá thôi chứ gì.”

“Bác thấy họ... có giống con người không?”

“Phì! Ý chú là họ bẩn và ngu quá nên không đáng gọi là người hả? Nghe này, nhóc, ta sống lâu hơn cậu đấy. Con người sống ở những môi trường khắc nghiệt thường dốt và bẩn — chuyện bình thường thôi.”

“Không... ý cháu không phải vậy.”

Sanghyun ngập ngừng, do dự có nên nói hết không.

Là bác sĩ, anh nhanh chóng được dân bản địa kính trọng nhờ trị thương và chữa bệnh cho họ.

“Cảm giác... họ khác thường lắm.”

“Hừm. Nhưng trong Phòng 202, chú còn bảo đám Nhân Ngư Tộc trông cũng như người thôi mà. Còn bây giờ mấy người này nhìn y hệt chúng ta — chú đang muốn nói cái quái gì thế?”

“...Thôi, bỏ đi. Có lẽ là cháu đang nghĩ quá nhiều.”

Sanghyun không thể diễn tả rõ ràng cảm giác của mình — chỉ biết có điều gì đó sai sai về họ, thứ anh cảm nhận khi chạm vào cơ thể họ lúc điều trị.

Nhưng giải thích chuyện này một cách logic thì gần như bất khả thi.

Anh gạt bỏ suy nghĩ đó, quay lại chuyện chính đang cấp bách hơn.

“Bác từng nghe về ‘Thiên Đàng’ chưa?”

“Thiên Đàng? Cái vùng đất ngọt ngào trong truyền thuyết của bọn họ à?”

“Vâng ạ, mỗi bộ tộc gọi khác nhau, nhưng đều nói về cùng một nơi.”

“Ta có nghe qua. Để ta đoán — đó là nơi chúng ta phải đến để vượt qua phòng này?”

“Đúng vậy ạ. Nhưng bác có nghĩ dân bộ tộc sẽ đồng ý chịu vượt núi không?”

Mooksung lắc đầu ngay.

Không thể nào.

Với những cư dân nguyên thủy kia, thì dãy núi ấy là hiện thân của địa ngục — nơi những kẻ bị trừng phạt sẽ bị ném vào.

Dù có tôn sùng “Thần Nhân” cỡ nào, họ cũng sẽ không mù quáng bước vào chỗ chết.

“Chúng ta phải vượt qua dãy núi, nhưng những cư dân bộ tộc lại từ chối đi. Cộng thêm việc nguy hiểm đang tới gần... Cho dù ra lệnh di tản toàn bộ mọi người, nhóm đông thế này cũng sẽ chỉ di chuyển nhanh bằng kẻ chậm nhất.”

“Đúng. Không thể đi với tốc độ chiến binh, mà là tốc độ của trẻ nhỏ và người già, và kẻ yếu.”

Sanghyun lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa hang, trước khi nói tiếp:

“Khi một người chạy trốn khỏi con gấu, anh ta không cần phải nhanh hơn con gấu — chỉ cần nhanh hơn người bên cạnh.”

“Sanghyun, cậu...”

“Cháu đã quyết rồi. Còn bác thì sao, tiền bối?”

Mooksung sững người.

Sanghyun vừa ám chỉ điều mà ai cũng sợ phải nói — bỏ mặc bộ tộc lại, tự mình trốn đi.

***

- Lee Eunsol -

“Thật nhẹ nhõm khi thấy em ổn! Chị lo em gặp nguy hiểm hay gì đó lắm. Nhưng nhìn mấy người đồng hành mạnh mẽ đáng tin cậy bên cạnh em, chắc em chẳng gặp rắc rối nào hết ha!”

Sau cuộc đoàn tụ đầy gian truân, tôi nhận ra Songee còn khỏe mạnh hơn tôi tưởng.

Khác hẳn tôi, em ấy mặc đồ da trắng sạch sẽ, trang trí đầy hạt màu sặc sỡ.

Nhưng hơn hết là nhìn thấy con chim quen thuộc kia khiến lòng tôi đầy ghen tị.

Con chim chết tiệt ấy — Perro.

Tại sao nó luôn ở cạnh Songee trước chứ?!

Rõ ràng mình mới là người yếu đuối cần giúp hơn mà!!

“Còn mấy món trang sức đó là sao thế?!”

“Người trong bộ tộc tặng em mỗi ngày đấy. Họ có vẻ rất quý em.”

Nghe đến đó, gan tôi càng sôi sục.

Tại sao dân bộ tộc của Songee lại tốt bụng thế hả trời?!

Còn tôi thì phải dùng đến quyền “Thần Nhân tối cao” mới khiến đám đàn ông trong tộc ngừng nhìn tôi theo kiểu ‘phụ nữ thì biết gì’.

Phải đến khi tôi tự tay hạ được con trâu quái thú năm chân kia, bọn họ mới thôi khinh thường.

“E hèm... em cũng không nhàn rỗi đâu ạ. Vừa đến đã bị quái vật tấn công rồi đấy ạ.”

“Quái vật à? Chị cũng gặp một con trâu năm chân — nó to bằng cả cái xe tải.”

“Của em là một con quái vật gọi là ‘Máy Xén’, trông như bọ ngựa khổng lồ. Phải nhờ đến vòng tay của em và Perro giúp đỡ mới hạ nổi.”

Cả tôi lẫn Songee đều được làm thủ lĩnh bộ tộc, rồi không lâu sau đều phải đối mặt với một con quái vật đe dọa dân mình.

Không thể là trùng hợp được — chắc những người khác cũng gặp tình huống tương tự.

Nghĩ đến đó, tôi bắt đầu lo cho nhóm còn lại.

Chúng tôi bàn tới chuyện về dãy núi phía xa.

“Bộ tộc của em có một bài ca. Họ bảo tổ tiên chúng ta là con cháu của Thần Bầu Trời, từng sống ở vùng đất thiêng, nhưng sau đó bị trục xuất khỏi đó.”

“Thật tình thì nghe như thần thoại chung chung thôi. Thiên Chúa Giáo cũng có một câu chuyện gần như y hệt. Nhiều tôn giáo khác cũng có nữa.”

“Đúng ạ. Nhưng điều thú vị là vị trí vùng đất ấy được mô tả rất cụ thể.”

“Bài ca nói rằng chúng ta phải vượt qua dãy núi. Nhưng... chị lại nghĩ khác.”

“Hả?”

“Songee, em nghĩ chúng ta phải làm cách nào để thoát khỏi nơi này?”

“Đầu tiên chúng ta phải hiểu rõ lời nguyền là gì ạ.”

Đúng vậy. Mỗi “phòng” đều có điều kiện để vượt qua.

Chỉ sống sót thôi là chưa đủ — phải trì hoãn hoặc thoát được khỏi lời nguyền.

“Đây là suy đoán của chị, nghe xem có hợp lý không nhé.”

“Vâng ạ.”

“Em có nghe dân trong tộc nói rằng, họ thấy thời tiết kỳ lạ không? Rằng trời lạnh sớm hơn bình thường?”

“Có, em cũng nghe ạ.”

“Từ khi biết đây là bối cảnh thời tiền sử, chị bắt đầu nghĩ — lời nguyền là gì? Nếu nhìn theo góc độ hiện đại, thế giới này vốn đã diệt vong rồi. Không thể cứu nổi nữa. Nó làm chị hơi nhớ tới Phòng 101. Chúng ta bị tách ra, và thế giới đã diệt vong khi bắt đầu rồi. Nếu thế giới này đã cận kề diệt vong, thì thảm họa nào thật sự sẽ kết liễu nó? Thấy khí hậu đột ngột lạnh đi, chị chỉ nghĩ ra một từ — Kỷ Băng Hà.”

Songee im lặng rồi gật gù:

“Cũng hợp lý thật... Vậy kịch bản của phòng này là nhân loại tuyệt chủng vì Kỷ Băng Hà? Nhưng chúng ta phải làm gì chứ? Con người làm sao ngăn được một Kỷ Băng Hà?”

“Có thể nó không phải do tự nhiên. Có thể là do một thực thể quỷ dị nào đó gây ra.”

“Ừm...”

“Chúng ta có thể điều tra sau. Nhưng thật lòng nhé — chị từ đầu đã nghĩ phòng này sẽ không thể vượt qua trong lượt này đâu.”

“...”

“Phước Lành hỏng hết rồi. Elena thì có khi điên mất. Seungyub thì không biết còn sống không. Jinchul cũng chưa chắc giữ được sức mạnh. Không cách nào cứu được cả — ta nên tập trung sống sót và trốn thoát thôi. Muốn nghe kế hoạch của chị không?”

“Chị ơi, chị thật sự có kế hoạch à?”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Hình ảnh về thực thể khổng lồ không thể giải thích mà tôi thấy hôm qua vẫn chưa phai trong đầu.

“Chị thấy một vị thần trên bầu trời.”

“...Cái gì cơ ạ?”

“Nó trông như một con cá voi xanh, hay hải cẩu khổng lồ, bơi giữa không trung như trong đại dương.”

“...Nghe nguy hiểm thế.”

“Songee, em thấy nơi này thế nào?”

“Ờ... đồng cỏ thôi mà? Có cỏ mềm, cây có quả ăn được—”

“Khác đúng không?”

“...Giờ chị nói em mới để ý đó — đất ở đây màu mỡ hơn, và... ánh sáng tối hơn một chút.”

“Không chỉ màu mỡ — mà là màu mỡ bất thường. Em thấy khi cưỡi Perro mà, phải không? Thế giới đang dần lạnh đi, đất đai cằn cỗi, cây chết dần. Không phải ở đâu cũng có cây đầy hoa quả như thế này đâu.”

“...”

“Songee à, bởi vì nơi này chính là bóng của một vị thần.”

Thực thể ấy khổng lồ đến mức bóng của nó phủ hàng cây số.

Nhưng vì chuyển động của nó chậm chạp, và mọi người chỉ cho rằng ánh sáng mờ đi là do mây phủ, nên họ chưa từng nghĩ nơi này nằm trong bóng của vị thần đó.

Mãi đến khi tôi nhận ra sự hiện diện của thực thể vĩ đại, thì tôi đã nhìn thấy chuyển động nhẹ nhàng của cái bóng khắp vùng đất này, và sự trù phú đi kèm với nó.

Phải mất hai giờ thì Songee mới thật sự hiểu điều tôi nói.

Em ấy cưỡi Perro bay cùng tôi, dọc theo đường đi của cái bóng ấy.

Khi trở về, em ấy trông như vừa bị sốc nặng.

“Hệ sinh thái trong cái bóng này khác hoàn toàn ạ! Ngay cả đất khô cằn cũng có những mảng xanh đầy cherry. Ở những nơi khu rừng trơ trụi vì lạnh thì chỉ riêng những cây được bóng phủ thôi cũng nở rộ như xuân về rồi.”

“Giờ em cũng thấy rồi chứ. Chị không biết thực thể đó là gì, nhưng...”

“Nhưng sao ạ?”

“Nó không có cảm giác ác ý. Có lẽ đó là một Tù Nhân— nhưng không phải Tù Nhân nào cũng là kẻ ác, phải không?”

Giống như Hải Thần ở Phòng 202, hay Kẻ Nuốt Chửng ở Phòng 103 — không phải ai trong số bọn chúng cũng xấu xa.

“Vậy kế hoạch của chị là gì?”

“Đi theo cái bóng.”

“...”

“Từ khi chạm mắt với nó, chị có cảm giác nó đang... dẫn đường cho chúng ta.”

“...Một Tù Nhân đang dẫn đường cho chúng ta đi đâu đó sao ạ?”

“Và thật tiện lợi khi chúng ta có rất nhiều miệng ăn. Em, chị, bộ tộc của cả hai người. Trong thế giới đang chết dần này, còn chỗ nào cho chúng ta kiếm được thức ăn chứ? Nếu chúng ta cứ đi theo cái bóng thì vấn đề đó sẽ tự được giải quyết.”

Songee dựa lưng vào gốc cây, trầm ngâm.

“Em hiểu, nhưng nghe vẫn mơ hồ quá. Một vị thần, một cái bóng mang theo sự sống... Em hiểu hết rồi ạ. Nhưng có lý do gì để ta tin tưởng nó không?”

“Câu hỏi hay đó.”

“Và còn nữa — cái bóng đó đang di chuyển xa khỏi dãy núi.”

“Thế nên chị hỏi em... em có lý do nào thật sự buộc ta phải vượt núi không?”

Hai con đường mở ra trước mắt —

Vùng đất thiêng phía sau dãy núi khắc nghiệt,

Hay vị thần vô danh đang dẫn họ đến vùng “sữa và mật ngọt tràn trề.”

Chúng tôi nên đi đâu?

***

Nhìn xuống vùng đồng bằng gió quét, cậu bé tự hỏi chính mình

Làm sao mọi chuyện lại thành ra thế này chứ?!

Cơ thể cậu đang lơ lửng giữa không trung — dĩ nhiên, không phải do mọc cánh.

Có ai đó đã nhấc bổng cậu ta lên cao.

Và người đó là ai cũng vô cùng rõ ràng.

Một người trông hệt như thiên thần giáng trần.

Mái tóc vàng óng ả phản chiếu ánh nắng hệt như mặt trời, đôi mắt xanh lục sâu thẳm như khu rừng mùa hạ khiến tim cậu lặng đi khi nhìn vào.

Trên lưng cô ấy là đôi cánh mỏng, trong suốt như cánh chuồn chuồn, trông hơi ghê rợn, nhưng vẻ thánh khiết tổng quan khiến chúng trông cũng khá là phù hợp.

Nếu như... phía dưới kia không phải biển kén lụa trắng muốt che phủ mọi thứ.

Nếu như cậu bé chưa từng nhìn thấy bằng chính mắt mình rằng, những cái kén đó từng là con người.

Kể cả sau khi đã tận mắt thấy hàng trăm người bị cuốn vào kén như vậy, Seungyub vẫn gần như muốn phát điên.

“Thật nhẹ nhõm quá...”

“Elena-noona...”

“Chị thật nhẹ nhõm... vì tìm được em trước khi có chuyện. Chị lo lắm đó.”

“Noona...”

“Nơi này lạ lắm, phải không? Ngay khi tỉnh dậy, khắp nơi toàn là quái vật.”

“...”

“Nhưng giờ ổn rồi, Seungyub. Có chị ở đây, không ai làm hại em được đâu. Nhưng... em nghĩ những người khác đang ở đâu nhỉ?”

Phía sau Elena — là vô số những con bướm đêm.

Không phải một con, mà hàng trăm, hàng ngàn.

Ngay cả lúc này, chúng vẫn đang bay kín bầu trời, bắt lấy những con người đang bỏ chạy trong tuyệt vọng.

Seungyub nhìn xuống những cái kén rải khắp đồng bằng, và trong lòng cậu dấy lên linh cảm lạnh sống lưng.

Cậu đã biết thứ gì sắp chui ra từ đó.