Chương 201-300 - Chương 266: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (4)

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 118

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

“K-Kain, em… em có làm gì khiến ngài phật ý không—”

“Không, không sao đâu. Chỉ là… cô ra ngoài trước đi. Ta cần suy nghĩ chút.”

“…Vâng, thưa Ngài.”

Phù! Cuối cùng cũng đuổi được cô ta ra.

Một buổi tiệc nhỏ đã được tổ chức sau khi chúng tôi hạ gục lũ Răng Nanh Ngọ Ngoạy, và rồi—tối hôm đó—cô gái kia lại mò vào lều của tôi.

Với tình huống hiện tại, tôi chỉ có thể đoán rằng trong cái thế giới nguyên thủy này, cô ta là người yêu của tôi hay gì đó tương tự, theo thiết lập mà khách sạn quái quỷ kia dựng lên.

Không ai trong bộ tộc dám gọi thẳng tên tôi.

Ai cũng xưng là “Thần Nhân” hay “Thiếu Chủ”. Còn cô ta thì sao?

Cô ta gọi thẳng tên tôi.

Chỉ vậy thôi cũng đủ để hiểu cô ta đặc biệt đến mức nào.

Dĩ nhiên— tôi chưa từng thấy mặt cô ta bao giờ!

Thật luôn, cái khách sạn này đang bày trò gì nữa đây? Dựng sẵn cả người tình định mệnh cho mình à?

Có thể cô gái đó đóng vai trò quan trọng bí mật gì đó thật, nhưng hiện giờ, cô ta chỉ là một mối phiền toái khó xử.

Tôi phải bình tĩnh lại, tập trung tìm cách thoát khỏi nơi này đã.

“Thiên đường” bên kia dãy núi, thứ mà bài ca nhắc đến… có vẻ là manh mối quan trọng.

Có khi đó chính là đích đến tôi cần tìm.

Nhưng nếu bọn quái vật trong Dãy Núi Đỏ thật sự kinh khủng như lời đồn, thì việc dắt cả bộ tộc qua đó là chuyện bất khả thi.

Chi tiết nghe khá mơ hồ, truyền từ đời này sang đời khác—nhưng dù chỉ đúng một nửa thôi thì nơi đó vẫn quá nguy hiểm.

Thế nên ưu tiên số một là phải tập hợp lại với các đồng đội.

Kế hoạch tổng thể đã hiện dần trong đầu tôi:

Tìm đồng đội → Tập trung lực lượng → Băng qua rặng núi.

Nhưng bằng cách nào?

Không có Cửa Sổ Trạng Thái, tôi chẳng biết vị trí của họ ở đâu.

Mà giả sử tôi có biết đi, kiểu như:

Park Seungyub: cách 240km về hướng tây bắc, gần rừng sồi.

Thì làm sao tôi băng qua 240 cây số đất hoang đầy quái vật mà tìm được ông em?

…Dù vậy, vẫn có điểm sáng.

Có tám người chúng tôi bị kéo vào thế giới này—trừ một người bị phong ấn.

Nghĩa là phải có ít nhất tám bộ tộc khác nhau ngoài kia.

Chắc chắn có bộ tộc của một đồng đội ở đâu đó gần đây.

Rồi tôi chợt nghĩ:

Nếu lấy hoàn cảnh của tôi là tiêu chuẩn, thì có lẽ mọi người đều bị biến thành “Thần Nhân” trong bộ tộc của họ.

Tức là—chỉ cần tìm ra một bộ tộc khác, tôi gần như chắc chắn sẽ gặp lại một người quen.

***

Tôi gọi Vuốt Sói Già vào lều.

Lão này chắc đang vui say vì tiệc rượu, mặt đỏ gay.

“Thiếu Chủ, ngài gọi thần ạ?”

“Vuốt Sói Già, quanh đây còn bộ tộc nào khác không?”

Ngay lập tức, không khí trong lều trở nên im lặng một cách nặng nề.

Lão trừng mắt, như thể cơn say bị dội mất sạch.

Những chiến binh xung quanh đồng loạt siết chặt giáo, ánh mắt đầy cảnh giác.

…Cái quái gì thế?

Sao đột nhiên mọi người căng thẳng thế?

“Thiếu Chủ… vậy là ngài đã hạ quyết tâm rồi. Thần xin tuân theo ý chỉ.”

Hả? Quyết tâm gì?

Mình bỏ lỡ cái gì rồi à?

“Thiếu Chủ quả là bậc trí tuệ vô song. Tuy nhiên, vì trí nhớ ngài vẫn còn mờ mịt, xin cho thần giải thích. Do các bộ tộc di chuyển không ngừng nên rất khó lần ra họ.”

“Vậy làm sao để tìm họ?”

“Phải phục kích ở nơi bắt buộc họ phải đến để sinh tồn. Trong khu vực này…”

Lão ngừng lại, ngẫm nghĩ địa hình.

Khoan, khoan đã—

“Phục kích” á?!

Sao tự nhiên chuyển sang đánh nhau luôn rồi?!

“Nếu đi về hướng tây, rẽ phải ở Rừng Gỗ Đen, ngài sẽ thấy một rặng cây ăn quả thơm ngát. Qua đó là bờ sông—trông thì hiểm trở, nhưng cá và thú đầy rẫy.”

Một con sông có nước sạch, trái cây, thú săn—

Kho báu đúng nghĩa ở thời đồ đá.

“Vậy nếu đến đó, chúng ta sẽ gặp bộ tộc khác?”

“Phải. Đất ấy vốn thuộc về tổ tiên chúng thần, truyền lại từ đời cha ông. Nhưng vì lũ Răng Nanh Ngọ Ngoạy tấn công bộ tộc suy yếu, nên đã bị một băng cướp chiếm mất.”

Lão nắm chặt tay, giọng run run:

“Giờ có thần lực của Thần Nhân, chúng ta sẽ có thể giành lại đất tổ!”

Không khí trong lều thay đổi rõ rệt.

Tôi chỉ định đi tìm các đồng đội, mà tụi này lại tưởng tôi đang tuyên chiến luôn rồi.

Thực tình thì có hơi… khôi hài. Nhưng đồng thời chuyện này cũng có thể lợi dụng được.

Ít ra tôi không phải bịa lý do để tới đó nữa.

“Bình minh ngày mai, chúng ta sẽ hành quân đến bờ sông.”

“Chúng thần tuân lệnh!”

“Và nghe đây—trước khi ta ra lệnh, không ai được tấn công bộ tộc kia. Ta muốn nói chuyện với Thần Nhân của họ trước.”

“Xin ngài suy nghĩ lại! Thần Nhân của bộ tộc đó là kẻ man rợ, nóng nảy như thú dữ—một con lợn rừng đội lốt người!”

“Đủ rồi. Ta đã quyết.”

Nghe mô tả xong, tôi chắc mẩm luôn—

“Con lợn rừng đội lốt người” ấy chính là người tôi đang nghĩ đến.

***

Sáng hôm sau, tôi cho phụ nữ, trẻ con, người già rút vào nơi an toàn; còn chiến binh thì lên đường.

Trận chiến với lũ Răng Nanh Ngọ Ngoạy đã khiến nhiều người bị thương, nhưng tôi vẫn cần càng nhiều chiến binh càng tốt.

Khi tôi còn đang ngắm quanh, Nanh Sói Non tiến lại gần:

“Đừng lo lắng thưa Thiếu Chủ! Chúng tôi là chiến binh! Đến lúc vung giáo, sẽ không ai chùn bước đâu!”

Tôi cảm kích sự tự tin của cậu ta, nhưng chẳng yên tâm chút nào.

Vì nếu linh cảm của tôi đúng, thì “con lợn rừng đội lốt người” kia chính là người tôi đang nghĩ—và mấy cây giáo gỗ này sẽ chẳng có tác dụng gì với anh ta.

Dù vậy, họ tin tưởng tuyệt đối rằng tôi—Thần nhân—sẽ dẫn họ đến chiến thắng.

Trong khi di chuyển thì có một suy nghĩ nảy lên trong đầu tôi.

“Nghe nói bên kia có chuyện Thần nhân bị bệnh nặng hay gì không?”

“Thần… không rõ. Chúng thần hiếm khi biết tin về bộ tộc khác.”

Ờ, ngu thật.

Ở cái thời chưa có điện thoại, thì bọn họ biết thế quái nào được tình hình bộ tộc bên kia?

Sau khi băng qua rừng trái thơm, đi thêm hai mươi phút nữa, chúng tôi cuối cùng cũng tới con sông.

Và tôi hiểu ngay vì sao vùng này quý giá đến vậy.

Một con sông khổng lồ, to tới mức không thể thấy rõ bờ bên kia.

Những con cá to hơn cả người quẫy tung mặt nước.

Nước tuy không phải trong suốt theo tiêu chuẩn hiện đại, nhưng so với thời đồ đá thì chắc vẫn uống được.

Khi đám chiến binh đang bàn chuyện ẩn nấp và cử trinh sát, thì tôi xua tay đuổi bọn họ đi.

Rồi sau khoảng nửa giờ chờ đợi—

Lần đầu tiên kể từ khi rơi vào thế giới này, tôi thấy người của bộ tộc khác.

***

“Thằng khốn! Mày dám giẫm lên đất tổ của tụi tao—”

Ba người đang câu cá chưa kịp hiểu chuyện gì, đã bị các chiến binh của tôi hạ gục, ép mặt xuống đất.

Tôi chưa kịp bước đến, bọn họ đã bị trói chặt, rên rỉ.

Có vẻ thù hằn giữa hai bộ tộc này sâu hơn tôi tưởng.

“Thôi, thôi, tránh ra coi nào!”

“Phải lột da tụi nó—”

“Này, không nghe lời ta nói à?!”

“X-xin lỗi ngài ạ! Hắn hơi… quá tay vì hưng phấn thôi ạ…”

Tôi đẩy họ sang một bên, bước đến gần mấy kẻ bị bắt.

Điều kỳ lạ là—vừa nãy còn chửi rủa, vùng vẫy, vậy mà khi nhìn thấy tôi, bọn họ đồng loạt quỳ sụp xuống, giọng kính cẩn như đang gặp thần linh.

Có vẻ ở thời đại này, dù là kẻ địch, “Thần Nhân” vẫn là thứ gì đó không thể bị xúc phạm.

Ngẫm lại, lịch sử Trái Đất cũng từng có chuyện tương tự.

Quý tộc, dù thua trận và bị bắt làm tù binh chiến tranh, vẫn được đối xử khác hẳn dân thường, vì bọn họ tin rằng dòng dõi tôn quý từ đầu đã khác với thường dân.

“Xin được kính lễ Thần Nhân.”

“Thần Nhân tối cao, tiểu nhân là Đồi Đá Non—”

“Thôi khỏi giới thiệu đi.”

“Thần nhân… dù kẻ hèn này chẳng dám đoán ý chỉ của ngài, nhưng xin cảnh báo: Thần Lợn Rừng Cuồng Nộ sẽ không bao giờ tha thứ cho chuyện hôm nay!”

“Thần Lợn Rừng Cuồng Nộ à? Nghe oai phết. Mà này—ta có danh hiệu không?”

Câu hỏi vừa dứt, cả hai bên đều im re.

Đám chiến binh của tôi cũng chẳng dám hé miệng.

Cuối cùng, Vuốt Sói Già dè dặt nói:

“Ngài không cần bận tâm đến những cái tên nhỏ nhoi mà lũ phàm nhân đặt ra.”

“...Ờ, thôi vậy. Nghe đây—dẫn ta đến gặp Thần nhân của các ngươi. Ta không muốn đánh nhau, chỉ muốn nói chuyện.”

Cả khu vực xôn xao.

Bọn tù binh nhìn tôi ngỡ ngàng, còn người của tôi thì chết lặng.

Vuốt Sói Già kéo tay tôi, thì thầm gấp gáp:

“Thiếu Chủ! Xin ngài suy xét cẩn thận! Hắn hung hãn khôn lường như lửa dữ, sức mạnh kinh hồn—gặp hắn mà không đề phòng là tự sát! Chẳng phải sẽ sáng suốt hơn nếu ngài giữ khoảng cách và sử dụng… năng lực của mình sao?”

Cuối cùng, tôi đồng ý thả mấy người đó về gọi Thần Nhân của họ tới vì gặp phải phản đối vô cùng dữ dội.

Tôi lo rằng bọn họ sẽ bỏ chạy, nhưng đám chiến binh tin chắc rằng:

“Không ai dám thất hứa trước mặt Thần Nhân.”

…Thật đấy, mình bắt đầu tò mò xem không biết “Thần nhân” ở thế giới này rốt cuộc là cái giống gì.

***

Chiều muộn.

Sau bao ngày bị cắt đứt, cuối cùng tôi gặp lại một người quen.

“Ê! Lâu rồi không gặp, Thần Lợn Rừng Cuồng Nộ.”

Tôi cười toe toét.

Còn Jinchul-hyung—cụt mất nửa dưới cánh tay trái—chỉ nhếch mép kinh ngạc:

“Vẫn còn sống cơ à? Mừng cho chú mày nhé, Kẻ Cắp Xác Tà Ác.”

***

Trên vùng đồng bằng bụi mịt mù, bao la.

Bên cạnh một hang đá, hai người đứng đối mặt—một ông già và một chiến binh lực lưỡng.

Sau lưng ông già là hai chục người, còn chiến binh kia chỉ đến một mình.

“Không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này nhỉ, Vua Bất Tử.”

“...Tiền bối, kiểu danh hiệu kì lạ đó là gì vậy?”

“Ta nghe nói chỉ cần ở gần chú, Sanghyun ạ, kẻ bệnh sẽ khỏe, kẻ bị thương sẽ đứng dậy. Bộ tộc của chú được gọi là Những Kẻ Bất Tử cũng vì thế.”

“Thật á...? Còn danh hiệu của bác thì sao ạ?”

“Họ gọi ta là Bàn Tay Của Quỷ.”

“Bàn Tay Của Quỷ, hử. Trông bác hơi tã với người mang danh hiệu kiểu vậy đó.”

“Ha… vì mới đánh con sâu quái vật khổng lồ hôm nọ đấy. Nó có một dạng năng lực tái sinh gì đó, phiền phức lắm. Nhưng mà quan trọng hơn là—Sanghyun, bộ tộc của chú đâu rồi? Mọi người khác đều có vẻ có bộ tộc của mình mà.”

“Tiền bối à, đó chính là lý do cháu đến đây.”

“Muốn nói gì sao?”

Biểu cảm của Kim Sanghyun tối lại khi anh nhìn về phía chân trời bụi mù.

“Bác có nghe tin chưa? Ở phương tây, có một Thần Nhân đã sa vào bóng tối.”

“...Cái gì?”

“Bọn họ nói rằng có một phù thủy đã triệu hồi ra một con quỷ—một thứ không thuộc về thế giới này. Nó khủng khiếp tới nỗi đã tàn sát vô số bộ tộc.”

“Chết tiệt… Đừng nói là—”

“Bác cần phải chuẩn bị đi. Bởi vì ở thế giới này… có thể chúng ta sẽ phải chết dưới tay của chính một đồng đội.