±úÁü : asdix{Zlfm*
Dxme : Zot 118
Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin
Lzxjd Kvcv Jiakꏠ : X
- Han Kain
Ngày xưa kia có lúc hào quang vô biên theo hậu duệ trời,
Số phận tàn nhẫn đẩy ta vào miền hoang vắng chơi vơi.
Nhưng trên hết vẫn là lòng kiên cường không rời,
Một ngày ta sẽ trở về thiên đàng — nơi sữa chảy, mật ngọt đầy không vơi.
Tiếng ca của bộ tộc vang vọng khắp nơi, khiến tai tôi ù đi.
Đúng như lời Vuốt Sói Già đã hứa, bộ tộc mở tiệc ăn mừng sau khi chúng tôi hạ được “Răng Nanh Ngọ Ngoạy.”
Tất nhiên, gọi đó là “yến tiệc” thì hơi quá lời — chẳng có món ăn sang trọng hay trang trí cầu kỳ nào cả.
Thứ họ có chỉ là vài đống lửa lớn, cùng người dân ca hát và nhảy múa quanh đó.
Dù vậy, chỉ với âm nhạc và vũ điệu, không khí đã trở nên sôi động lạ thường.
“Vinh quang vô biên cho hậu duệ của trời cao—”
“Các ông chỉ biết đúng mỗi bài này thôi à?”
“Haha… Không hẳn, nhưng đây là bài hát mà ai cũng yêu thích ạ.”
Tôi đã hy vọng ca từ sẽ ẩn chứa bí mật nào đó, nhưng rốt cuộc nó lại đơn giản đến thất vọng.
Tổ tiên huy hoàng, hậu duệ của bầu trời, thiên đàng sẽ đến vào một ngày nào đó — kiểu nội dung thần thoại nghe ở đâu cũng có.
Phần duy nhất đáng chú ý chỉ là nhắc đến nơi chốn của Thiên Đàng.
“Vậy… không ai biết ‘thiên đàng’ nằm ở đâu thật à?”
“Đúng thế ạ. Thần không chắc ngài ngộ ra điều gì từ bài ca đó, thưa Thần Nhân, thì nó cũng chỉ là truyền thuyết thôi. Ngay cả khi thần còn nhỏ, người già trong làng khi ấy cũng chẳng tin nó có thật.”
Vuốt Sói Già có vẻ cho rằng khái niệm “thiên đàng” chỉ là ảo tưởng của những kẻ đã quá mỏi mệt với cuộc sống này.
“Không cần phải chính xác hay đáng tin cậy gì đâu. Chuyện tào lao, tin đồn, mấy chuyện linh tinh cũng được. À mà tôi bảo rồi, đừng gọi tôi là ‘Thần Nhân’. Nghe cứ sai sai.”
“X-xin lỗi, Thiếu Chủ. Cách gọi đó ăn sâu vào lời nói của thần mất rồi. Nhưng thật tình, thần không hiểu vì sao ngài lại quan tâm đến mấy chuyện hão huyền đó. Phí thời gian lắm.”
“Tôi mơ thấy một giấc mơ.”
“…Một giấc mơ ạ?”
“Trong lúc bất tỉnh mấy hôm nay, tôi mơ rất dài. Thấy tổ tiên dẫn đường tôi đến một nơi xa lắm. Một ngôi sao đỏ xé toạc bầu trời, nuốt chửng cả bóng tối…”
Tôi bịa đại vài thứ cho có vẻ thần bí.
Nếu một sinh viên nói câu đó thì người đời sẽ bảo là hắn phê thuốc, nhưng một “Thần Nhân” nói thì bảo nó nghe như lời tiên tri cũng không phải sai đâu.
“Thật là…! Xin thứ lỗi! Kiến thức hèn mọn của thần e không xứng giúp ngài, Thiếu Chủ—”
“Không sao. Cứ gọi ai biết nhiều hơn đến đây.”
Vuốt Già rời đi và mang tới một bà lão, có lẽ là người già nhất bộ tộc.
Bà ta trông chừng bảy mươi, nhưng trong điều kiện khắc nghiệt thế này, có khi bà chỉ ngoài năm mươi thôi mà đã héo tàn đến thế.
“Thần Tôn, kẻ hèn này là Lam—”
“Thôi khỏi. Bà nghe qua chuyện rồi chứ? Bà biết gì về ‘thiên đàng’ đó không? Dù chỉ là truyện cổ, truyền miệng hay cái gì viển vông cũng được.”
Tôi bật cười cay đắng.
Cả Vuốt Sói Già và bà lão này đều phải lớn tuổi hơn tôi gấp hai, thậm chí là ba lần, thế mà tôi lại dùng thứ ngôn ngữ bỗ bã này.
Nếu tôi mà không muốn làm tù trưởng bộ tộc suốt đời thì chắc là tôi cũng không nên quá quen thuộc với kiểu ăn nói như vậy.
“Có lẽ nó chỉ là chuyện vô ích, nhưng bài ca ngoài kia làm thần nhớ đến một điều gì đó.”
“Bài ca à?”
“… khi thần còn nhỏ, lời bài ca kia từng dài hơn. Khi ấy có câu:
‘Băng qua Rặng Núi Đỏ, ta sẽ trở về thiên đàng.’”
Rặng Núi Đỏ, hử?
“Cái đó chính xác là gì? Ở gần đây sao?”
Bà cụ tròn mắt ngạc nhiên, như thể tôi vừa hỏi điều ngu ngốc nhất thế gian.
Trước khi bà kịp đáp lời, Vuốt Sói Già đã vội ngắt lời:
“Thiếu Chủ thật biết đùa. Lam Nhãn, bà lui xuống đi.”
“Vâng ạ, thật là vinh hạnh—”
- Bịch!
Ngay khi bà vừa đi, tôi nhìn sang Vuốt Sói Già.
“Tôi vừa lỡ lời gì à?”
“Không, thưa Thiếu Chủ. Trí nhớ ngài mờ nhạt, quên là điều dễ hiểu. Chỉ là… thần nghĩ không nên để những lời đó lan ra bừa bãi.”
“Cảm ơn ông. Giờ nói đi — Rặng Núi Đỏ ở đâu?”
“Để thần chỉ cho ngài trực tiếp sẽ dễ hiểu hơn.”
Ra khỏi lều, tôi thấy dân làng vẫn đang nhảy múa ca hát quanh đống lửa.
Họ cúi đầu và vỗ tay khi thấy tôi, khiến tôi cũng thấy phải đáp lễ, và mỉm cười đáp lại.
“Mời ngài đi lối này ạ.”
Và rồi tôi hiểu vì sao bà cụ lại sốc đến vậy.
Nếu tôi chỉ cần quay đầu, tôi đã thấy rặng núi ấy ngay trước mắt.
“…Nó đâu có màu đỏ? Trông toàn màu xanh lam thôi mà.”
“Khi tiết trời lạnh đến, cả rặng núi sẽ hóa đỏ ạ.”
“Nó lớn cỡ nào?”
“Thần không biết. Bộ tộc chúng thần lang thang trên đồng bằng này suốt nhiều đời, ngay cả khi ông nội của ông nội thần còn là đứa trẻ, dãy núi ấy vẫn ở đó. Dù đi bao xa, nó vẫn luôn trong tầm mắt.”
Nếu một bộ tộc nguyên thủy di chuyển cả trăm năm mà rặng núi vẫn chưa thoát khỏi tầm mắt, thì nó chắc chắn phải có kích thước khổng lồ — có khi kéo dài hết cả lục địa.
“Và bên kia dãy núi là thiên đàng?”
“Thiếu Chủ…”
“Sao?”
“Dãy Núi Đỏ không phải nơi có thể vượt qua.”
“Nó hiểm trở lắm à?”
“Rất cao, rất hiểm, nhưng điều đáng sợ hơn là lũ quái vật. So với chúng, Răng Nanh Ngọ Ngoạy chỉ là thỏ non mà thôi.”
“…Ra vậy.”
Cứ cho lời bài ca là đúng thật đi, thì con người trong thế giới này hệt như bị đuổi khỏi Vườn Địa Đàng, phải lang thang nơi hoang dã.
Mục tiêu hiển nhiên là trở về thiên đàng, nhưng nếu lũ quái bên kia còn khủng khiếp hơn cả Răng Nanh Ngọ Ngoạy …
Ngay cả khi tập hợp được cả tổ đội Khách Sạn thì nơi đó cũng chẳng dễ mà vượt qua được.
Còn lôi dân bộ tộc theo? Không đời nào tôi có thể một mình gánh họ tới đó được. Thực tế, nếu hiểm họa ở đó cao tới vậy, thì dù bọn họ có tôn sùng tôi là Thần Nhân hay gì đi nữa thì cũng sẽ không đồng ý tới đó.
Đầu tôi bắt đầu đau thêm.
Chẳng biết cơn đau đầu này là do tác dụng phụ của việc dùng Quỷ Thư kèm với Cửa Sổ Trạng Thái lỗi, hay vì ức chế quá độ nữa.
***
Ngồi trong lều, trên thứ đệm cũng tương đối mềm mại, tôi tự nhiên mà nghĩ đến các đồng đội.
Họ có khỏe không? Ở nơi này, chỉ cần “khỏe” thôi đã là xa xỉ rồi.
Họ có còn sống hay không nữa?
Cửa Sổ Trạng Thái lỗi khiến tôi chẳng thể biết đồng đội của mình còn sống hay đã lụi tàn.
Ahri và Songee chắc là ổn.
Ahri chủ yếu dùng Di Sản khi chiến đấu, nên chẳng bị ảnh hưởng bởi Phước Lành. Em ấy chắc cũng sẽ đối phó với bọn Răng Nanh Ngọ Ngoạy được thôi. Kinh nghiệm săn quái của em ấy còn hơn cả tôi.
Songee thì khả năng cao là đi cùng Perro — dù mối liên kết đã yếu đi, nhưng vẫn còn vòng tay và sức mạnh con chim đó, nên chắc vẫn có thể xử lí phần lớn bọn quái vật.
Còn ông Mooksung và bác sĩ… khó hơn. Không có Di Sản, nhưng hai người ấy đều có sức mạnh thể chất phi thường.
Bối cảnh của màn chơi này là thời cổ đại, và đánh giá trên chất lượng đồ ăn một Thần Nhân như tôi nhận được, thì rõ ràng là thức ăn đang thiếu trầm trọng.
Cũng có nghĩa là, những chiến binh mạnh giỏi nhất ở đây cũng chỉ cao cỡ 1m7, và thân hình tương đối gầy gò.
Để so sánh, thì Ông Mooksung với Cánh Tay Chiến Binh Tộc Abras của mình có thể đánh bại cỡ 5,6 người như vậy chỉ bằng một tay thôi.
Bác Sĩ cũng vậy, bởi anh ấy là cựu đặc nhiệm.
Nếu họ có thể đưa ra phán quyết hợp lý và sử dụng kinh nghiệm chiến đấu của mình, thì họ có thể đối phó với bọn quái vật.
Jinchul-hyung và Eunsol-noona thì khá hơn, nhưng vẫn còn đó rủi ro.
Nếu Phước Lành của anh Jinchul còn hoạt động và cơ thể lành lặn thì anh ấy sẽ là người an toàn nhất — Bọn Răng Nanh Ngọ Ngoạy, thứ mà tôi chật vật đối phó – chắc anh ấy còn đấm chết được bằng tay không.
Nhưng tôi không chắc về tình trạng của anh ấy cho lắm.
Trước khi vào phòng, thì Phước Lành của anh ấy đã hỏng, trong khi anh ấy sử dụng Di Sản của mình.
Nếu cơ thể anh ấy đã tới giới hạn rồi thì sao?
Nếu anh ấy đã chết rồi thì sao?
Chị Eunsol cũng khiến tôi lo lắng— tuy có Di Sản và kỹ năng lãnh đạo nhờ năng lực của cái mũ bếp trưởng, nhưng chiến đấu với bọn quái vật thì chưa chắc.
Chị ấy có đánh lại những sinh vật cỡ bọn Răng Nanh Ngọ Ngoạy không?
Còn Seungyub… cầu trời cho cậu ta còn sống.
Tôi nghi ngờ lắm, vì dân nơi đây chắc chẳng tin theo và nghe lời em ấy đâu.
Và cuối cùng là Elena.
Tôi lo cho cô ấy vì nhiều lí do khác nhau.
Cô ấy đã dồn “Tưởng Tượng U Ám” đến cực hạn — giờ mất luôn Minh Kính Chỉ Thủy, thì liệu cô ấy còn là người không?
Nếu cô hóa thành quỷ vương thì sao?
Nếu như cô ấy đã tự tay giết hết những người trong bộ tộc thì sao?
“…Hay mình nên trốn thoát luôn nhỉ. Giải quyết sau cũng được. Mà ai bị phong ấn ở màn này nhỉ? Chắc chắn không phải mình rồi… Nếu phải chọn một người trong nhóm bị phong ấn, thì thà rằng đó là Elena.”
Bịch!
“Ai đó? Nanh Sói Già à?”
“Um… Thần vào được chứ ạ?”
Giọng nói vang lên nhẹ nhàng và tươi sáng — hoàn toàn khác giọng già nua của ông ta.
Và rồi, chuyện bất ngờ nhất kể từ khi tôi vào màn chơi này xảy ra.
Một cô gái nửa trần truồng, cười rạng rỡ bước vào lều của tôi.
- Lee Eunsol
“Đốt sạch đi. Đứa nào dám giữ thịt riêng thì là án tử, thi hành ngay tại chỗ.”
“Đã rõ!”
Trời ạ, thời gian này khổ cực thật.
Tôi tỉnh dậy giữa thời đồ đá, bị vây quanh bởi mấy gã đàn ông vạm vỡ nhìn tôi như sinh vật yếu ớt không thể dựa dẫm vào.
Cái gã khổng lồ lỗ mãng đó đúng là cơn ác mộng — vừa to vừa ngu, trông chẳng khác nào một con gấu hung tợn, hoặc một con chó ngoại cỡ.
Sao? Hắn lại còn dám đòi cưới tôi làm vợ để ‘sinh ra hậu duệ Thần Nhân’.
Ha! Mơ đẹp đấy. Nếu hắn nghĩ cơ bắp là đủ để thống trị mình, thì hắn nhầm to.
“Tình hình Gấu Điên sao rồi?”
“Ờ… sau khi bị đâm thủng bụng… thì… anh ta không qua khỏi đêm qua.”
“Ôi, thật là một bi kịch! Cái chết thương tâm của Gấu Điên—”
“…Gì cơạ ?”
Chết mẹ.
Bình tĩnh nào, Eunsol! Đừng quên tên đó được coi là người hùng trong bộ tộc này.
“Gấu Điên đã lùng sục cả bình nguyên và tìm ra Trâu Năm Chân — chiến công ấy sẽ được đời đời ca tụng!”
Ừ, hay lắm!
Cút đi cho nhẹ nợ!
Tôi còn đang lo biết đâu hắn còn sống đây.
Nếu hắn còn sống, tôi đã phải dùng phù hiệu rồi lén giết hắn mất.
Giờ thì tốt rồi.
Chết bởi con trâu quái vật mà đã làm cả bộ tộc khốn đốn — cái chết đó chắc là tốt nhất với kẻ như hắn rồi.
Bình tĩnh nào.
Gấu Điên đã chết rồi – bị một con trâu to hơn cả xe tải húc thủng bụng. Phần còn lại của bộ tộc thì sao?
Bọn họ đã cúi đầu thần phục sau khi nhìn thấy tôi sử dụng kẹp tóc lẫn phù hiệu để hạ gục Trâu Năm Chân rồi. Phần tệ nhất đã qua đi.
Giờ là câu hỏi thực sự…
Giờ nghĩ xem phải làm gì tiếp…
Theo truyền thuyết, bên kia Dãy Núi Hoàng Hôn có vùng đất thiêng.
Có nên dẫn bọn họ đi tới đó không?
Nhưng khi tôi vừa nói đến việc vượt núi, cả bộ tộc đông cứng lại vì sợ hãi.
Họ gọi đó là “Địa Ngục sau cái chết”.
Đời nào một dãy núi lại là cõi âm được, nhưng…
Giờ tôi nghĩ lại thì đây là thế giới khác.
Biết đâu lại thực sự có cõi âm thì sao?
Dù có là cõi âm hay không đi nữa, thì rõ ràng nơi đó đầy rẫy quái vật kinh hoàng.
Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, tôi chợt thấy một thứ kỳ lạ.
“…Cái quái gì thế kia? Này! Hắc Thủ!”
“Dạ?”
“Nhìn kìa. Cái kia là gì?”
Hắn ngước theo ánh nhìn của tôi, vẻ mặt ngơ ngác.
“…Ý ngài là mấy đám mây à?”
Hắn không thấy.
Tôi nheo mắt, tập trung nhìn vào rìa chân trời.
Thoạt đầu, chỉ là một vệt mờ xanh đen — thứ mà con người bình thường chẳng thể nhận ra.
Nhưng càng tập trung, hình dạng nó càng trở nên rõ rệt.
Không đủ…
Thêm chút nữa…
Cơn đau cháy rát lan khắp hốc mắt.
Cả đầu tôi đau lên như bị kim nhọn xuyên thủng rồi liên tục khuấy đảo chúng.
Ở tận cùng tầm nhìn —
Tôi thấy một vị thần bay giữa bầu trời.
