Chương 201-300 - Chương 264: Phòng ???, Phòng Nguyền Rủa - ???? (2)

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 118

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Tôi rời khỏi lều, cùng các chiến binh đuổi theo bọn “Răng Nanh Ngọ Ngoạy”.

Cảnh quang hoang vu, đầy cỏ khô và sỏi vụn, chẳng bao lâu đã biến thành một khu rừng tối tăm, nơi có đầy những thân cây khổng lồ chen chúc che kín tầm nhìn.

Những chiến binh đã hăng hái đi cùng tôi ban đầu, giờ bước đi chần chừ, mắt láo liên.

Đáng lẽ rừng cây phải là nơi đầy trái ngọt, nước sạch, mồi béo. Vậy mà giờ lại hóa thành chốn ai cũng phải kinh sợ?

Câu trả lời vọng đến lần nữa từ phía tây, kèm theo tiếng thét rít thấu tai.

Oooooo!

“‘Răng Nanh Ngọ Ngoạy... các ngươi nói bọn chúng không biết bay đúng không?”

“Vâng ạ, chúng bật người khỏi mặt đất, lao đi như gió—”

“Không! Tôi thấy rõ ràng chúng trèo lên cây rồi bay giữa không trung mà!”

“Đồ ngốc! Đó không phải bay, chỉ là chúng nhảy khỏi cây bằng sức mạnh khủng khiếp thôi!”

“Ê, tôi thề là thấy nó đập cánh —”

“Cả hai ngươi im đi.”

Thứ quái vật gì mà đến cả cách di chuyển — bò, trườn hay bay — cũng chẳng ai nói chắc được?

- Rắc!

Bên kia rừng, một thân cây vỡ toác, và tôi thoáng thấy bóng dáng khổng lồ mờ mờ giữa tán lá.

Những chiến binh phía sau lập tức co rúm lại, giơ giáo thô sơ lên, vừa hét vừa run.

- Kreeeek!

Từ hướng đối diện, có gì đó uốn éo di chuyển.

Một con?

Hai con?

Hay nhiều hơn?

Hoàn cảnh rõ ràng không có lợi cho ta.

Bóng tối trong rừng đặc quánh đến mức không phân biệt nổi hình thù chúng.

“Bảo vệ Thần Nhân!”

Vuốt Sói Già hét lớn, và các chiến binh lập tức tạo vòng bảo vệ quanh tôi, mũi giáo hướng ra ngoài.

Tôi thầm tán thưởng lòng trung thành của họ... cho đến khi nhận ra mấy mũi giáo đó chắn hết tầm nhìn của tôi — chuyện này sẽ là vấn đề nếu tôi muốn dùng Quỷ Thư.

“Hạ giáo xuống!”

“Nhưng mà, Thần Nhân—!”

“Các ngươi đang chắn tầm nhìn của ta!”

Aaaaargh!

Tiếng thét vang lên từ phía sau. Một chiến binh đứng hơi tách khỏi nhóm bị một khối thịt ngoằn ngoèo trong bóng tối túm lấy và nuốt chửng chỉ trong nháy mắt.

Cảnh tượng ghê rợn, nhưng nhờ thế tôi trông rõ hơn phần nào con quái vật.

Thứ ấy có vô số xúc tu dài, uốn éo như cành cây, phủ lớp lông đen xám xịt, và dọc theo thân là những gai nhọn hình răng.

Giờ thì tôi hiểu vì sao người ta gọi chúng là “Răng Nanh Ngọ Ngoạy.”

Tôi siết chặt quyển Quỷ Thư, tập trung chiếm đoạt cơ thể con quái vật.

Quả như dự đoán — sức mạnh thì khủng khiếp, nhưng nó không phải sinh vật cấp cao, gần như không thể kháng lại sự chiếm hữu.

Nếu tôi chỉ cần khiến nó tự sát thì—

Không thấy gì cả.

Không nghe gì cả.

Cơ thể bị tôi cướp đoạt chẳng có mắt, chẳng có tai, chẳng có mũi — chẳng có bất kỳ giác quan nào mà sinh vật sống bình thường nên có.

Chỉ có cơn đói vô tận cào xé tâm can, như thể một con dã thú đay nghiến linh hồn tôi từ sâu thẳm bên trong.

“Kh... cái... cái quái gì thế này?!”

“Thần Nhân?! Chẳng phải ngài đang điều khiển nó sao?!”

Không kịp giải thích.

Tôi đẩy ông già sang một bên, tập trung nhìn lại vào khu rừng — bọn Răng Nanh Ngọ Nguậy đã lẩn vào bóng tối.

“...Thứ đó... không phải một con duy nhất.”

“Hả? Ý ngài là gì?”

“Mỗi xúc tu là một sinh vật riêng biệt? Vậy ‘cơ thể chính của nó’ là gì? Hay là... từ đầu có tồn tại cơ thể chính hay không nữa chứ?”

Tôi mới chỉ chiếm đoạt một xúc tu, chứ không phải toàn thể.

Nói cách khác, bọn Răng Nanh Ngọ Ngoạy này là sinh vật tổ hợp, kiểu bầy đàn ghép từ vô số cơ thể.

Nhưng điều tôi thấy khi điều khiển nó còn rùng rợn hơn:

“Những xúc tu đó... đang ăn luôn cả cơ thể chính. Chúng chỉ là khối thịt vô tri, cắn xé tất cả mọi thứ đụng vào.”

Vuốt Sói Già chắc chẳng hiểu tôi nói gì, nhưng ít nhất ông đủ khôn để không hỏi vớ vẩn và tiếp tục chỉ huy chiến binh.

Cuộc chiến vẫn chưa kết thúc.

Không khí đặc quánh mùi máu và sát ý.

Dù là gì đi nữa, tôi phải tìm ra và chiếm quyền kiểm soát cơ thể chính. Chiếm hữu chỉ một cái xúc tu là không đủ.

“Nếu có xúc tu nào lao tới, ghim nó xuống đất! Hiểu chưa?!”

Nhìn mặt bọn họ, tôi chẳng dám chắc họ có thực hiện nổi không.

Cái dũng khí trong lều giờ gần như tan biến.

Họ lập đội hình dày đặc, mũi giáo tua tủa như con nhím khổng lồ, bước từng bước vào rừng.

Cành cây gãy răng rắc, không khí tràn mùi thối rữa, ba cái bóng lớn lẩn giữa tán lá.

Ít nhất, bọn chúng không phối hợp tấn công.

Dường như những xúc tu này chẳng đủ thông minh để lập chiến thuật. Chỉ có “cơ thể chính” — nếu nó tồn tại đi nữa — mới đáng lo.

- Kreeeek!

“Ugh!”

“Đâm nó! Giữ chặt lại!”

Không dễ chút nào.

Mỗi xúc tu khỏe đến mức bẻ gãy giáo gỗ như tăm tre.

Nhưng đội hình vẫn trụ vững.

Ghim được chúng xuống thì lại là chuyện khác. Những người xiên được giáo vào xúc tu thì lại bị lôi đi xềnh xệch, rồi cũng phải mất đi vũ khí của mình

“Người nào đâm được nó đầu tiên thì phải có người khác phụ tay đè xuống! Phối hợp với nhau đi!”

- Phập!

Một tiếng chắc nịch vang lên — có ai đó đã ghim được một xúc tu xuống đất.

Tôi nhìn qua, thấy một chiến binh to lớn nghiến răng giữ chặt, mấy người khác cũng đã lao đến tiếp sức.

“Tránh ra.”

“Hả? Nhưng—”

Tôi lao lên.

Cái xúc tu đã bị ghim chặt, nên thân chính chắc chắn cũng không thể di chuyển thoải mái.

Các chiến binh tròn mắt khi tôi đột nhiên bứt khỏi hàng.

Một xúc tu khác quất tới, xé toạc không gian giữa các tán cây rung rinh.

Kỳ lạ thay, tôi cảm nhận được quỹ đạo của nó — như thể cơ thể tôi đã có thêm giác quan mới.

Dù cho trời đã tối và mắt tôi không thể nhìn rõ, nhưng trực giác lại báo cho tôi chuyển động của nó – cách nó cong lên, và vị trí của cơ thể chính đang chật vật.

Tôi cúi người, tránh đòn trong gang tấc.

Rồi tôi khẽ nhảy lên một chút. Cái xúc tu thấp kém này chưa đủ thông minh để lừa đòn, hay đổi góc độ tấn công, nên tôi chẳng cần di chuyển màu mè.

Tôi lại né tiếp, rồi lần này bước tới năm bước.

Ngay bây giờ!

Tôi thấy bụng mình khẽ bị kéo, và cơ thể của tôi dịch chuyển vọt đi.

Trước mặt tôi là... thứ kì quái có tên “cơ thể chính”.

Một cái đầu thú vật, phần thân vặn vẹo, và vô số xúc tu mọc loạn như cành cây.

Nó chẳng khác nào một tổ hợp vụng về giữa động vật và thực vật.

“Cơ thể này... là của tao.”

Không lâu sau, đặc tính của “Han Kain” bắt đầu chảy vào con quái vật.

Trong chớp mắt, tôi vươn cao, nhìn xuống khu rừng.

Đầu tiên tôi làm là bảo vệ cơ thể thật của mình.

Như dự đoán, sinh vật này là tổ hợp sinh học — chiếm được thân chính không có nghĩa tôi kiểm soát được đám xúc tu.

Chúng vẫn tự do cử động, thậm chí cố cắn chính cơ thể tôi đang nằm bất tỉnh.

Tôi buộc chúng dừng lại.

Rồi, tôi quay đầu sang những xúc tu khác đang chiến đấu với các chiến binh, tôi há cái miệng khổng lồ ngoạm lấy một phát và xé toạc.

Một cảm giác cổ quái không thể chịu được trào lên trong tôi.

Dù đã chiếm quyền kiểm soát cơ thể này, bản năng của sinh vật đó vẫn cào xé trong đầu tôi — thèm ăn, thèm thịt, thèm máu, nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Đói. Đói. Đói.

Khát vọng ăn nuốt chiếm lấy toàn thân tôi.

May thay, trong khu rừng này vẫn còn kẻ khác để xả bớt cơn điên.

Tôi cảm nhận được sự tồn tại của hai sinh vật khác phía xa, rồi lao thẳng tới chúng.

Hai con Răng Nanh Ngọ Ngoạy kia giật mình, nhưng không kịp chạy.

Không phải vì tôi quá nhanh, mà vì chính xúc tu của chúng đã quấn lấy nhau, ngăn không cho chúng thoát.

Và rồi, chúng quay ra cắn xé lẫn nhau.

Tôi mặc kệ phòng thủ, lao tới rồi cắm móng vuốt vào, xé toạc bụng một con, rồi đè cổ hay thân gì đó của con còn lại — và ngay sau đó, nó cắn ngược vào chân tôi.

Xé. Cắn. Nuốt. Nghiến.

Ánh trăng trắng bệch chiếu rọi cảnh tàn sát.

Trong cơn đói vô tận, bọn quái vật cắn xé lẫn nhau cho đến khi chỉ còn thịt nát và im lặng, một kết cục xứng đáng cho bọn chúng.

***

“Ugh... nhức đầu quá.”

“Ngài tỉnh lại rồi sao, Thần Nhân?”

Tôi mở mắt, thấy các chiến binh quây quanh, mặt mày lo lắng.

Có vẻ họ đã bảo vệ cơ thể tôi trong lúc tôi “điều khiển” con quái vật trong trận chiến đẫm máu đó.

“Ừ... hình như ta xử lý được hai con. Còn con cuối?”

“Có vẻ nó bỏ chạy rồi ạ.”

Đáng tiếc thật, nhưng thôi, sống sót là đủ.

Trong thế giới vặn vẹo cỡ này, chắc chắn còn nhiều thứ kinh khủng hơn.

“Dẫn ta đi xem xác lũ quái vật. Ta càng nghĩ càng thấy chuyện này kì lạ.”

Những ngờ vực trong tôi chỉ tăng thêm sau khi tôi chiếm lấy cơ thể chính của con quái vật.

Lúc đầu, tôi tưởng nó chỉ là con thú khổng lồ có xúc tu.

Sau tôi mới nhận ra đám xúc tu là sinh vật riêng biệt, và tưởng nó là một thể cộng sinh.

Nhưng chỉ sau khi trải nghiệm cả hai phía, tôi mới hiểu rõ sự thật.

“Răng Nanh Ngọ Ngoạy”... giống hệt nấm ký sinh Cordyceps.

Bọn xúc tu là loài khác hoàn toàn, ký sinh lên thú lớn, khiến vật chủ phát điên, đói khát, và tấn công mọi thứ xung quanh.

Bọn chúng là thứ quái quỷ gì? Tôi cược cả nhà tôi rằng nó không thể là sinh vật tự nhiên được!

Ai đó — một kẻ ghê tởm và méo mó — đã tạo ra chúng rồi thả xuống thế giới này. Và kết cục là một thế giới tràn ngập các sinh vật phi tự nhiên.

Nhờ chiến binh bên cạnh đỡ dậy, tôi dựng cái thân người ê ẩm của mình dậy, và bắt đầu đi xuyên qua khu rừng. Chợt, thân hình anh ta run lên.

“Gì thế? Sao run vậy?”

“Ngài... ngài thật sự là...!”

“Hả?”

“Ngài là Thần! Không phải con người! Ngài là đấng tuyệt đối bất khả chiến bại!”

Tôi quay lại nhìn — thì tất cả mọi người đã quỳ sụp, áp trán xuống đất.

Có kẻ khóc, kẻ bò trên đất, run rẩy trong kính sợ.

...Thú thật, cảm giác đó không hề dễ chịu.

Ngược lại, còn hơi rợn người.

Sau lưng, lão Vuốt Sói Già nhẹ nắm tay tôi:

“Ngài chẳng phải vừa nói muốn kiểm tra xác quái vật sao? Chúng ta nên đi thôi.”

“À, phải rồi.”

“...Xin chúc mừng. Chiến thắng hôm nay sẽ được truyền tụng qua nhiều thế hệ — bằng khúc ca.”

“Bài ca sao?”

“Dĩ nhiên rồi ạ. Ngày mai, chúng ta sẽ mở một yến tiệc nhỏ. Thần Nhân, chẳng phải ngài vẫn luôn yêu thích những khúc hát sao? Ngài từng nói rằng chúng lưu giữ lịch sử của bộ tộc?”

Một bài ca ghi lại lịch sử…

Đó là manh mối.