±úÁü : asdix{Zlfm*
Dxme : Zot 118
Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin
Lzxjd Kvcv Jiakꏠ : X
- Han Kain
Ít nhất thì… căn phòng này không phải Phòng Nhiệm Vụ.
Không có thông báo nào kiểu “Nhiệm vụ đầu tiên bắt đầu” cả, và câu cuối cùng trong thông báo mà Khách Sạn gửi đi khi nãy cũng đã xác nhận rằng đây là một Phòng Nguyền Rủa.
Thông thường, mỗi khi bước vào Phòng Nguyền Rủa, tôi sẽ tập trung xử lý tình huống bên trong. Nhưng lần này thì khác. Hình ảnh trước khi vào phòng cứ lặp đi lặp lại trong đầu, khiến tôi không thể dứt ra được.
Có gì đó... không đúng.
Không chỉ là “nguy hiểm” hay “mệt mỏi”.
Có gì đó rất sai. Cảm giác bất thường này giống như thứ phi lý tôi từng trải qua khi mới bước chân vào khách sạn.
Tôi bắt đầu phân tích xem chính xác thì phần nào sai lệch.
Thứ nhất, thông báo xuất hiện vào rạng sáng.
Khách Sạn thường chỉ gửi thông báo vào buổi sáng hoặc buổi tối.
Vậy tại sao lần này nó lại đánh thức tất cả chúng tôi giữa đêm chỉ để báo rằng “gói hàng đã đến”?
Câu trả lời đơn giản thôi — vì sáng hôm sau mắt tôi sẽ phục hồi hoàn toàn.
Nói cách khác, họ đã cố tình chơi bẩn.
Nhưng thôi, chuyện đó tạm chấp nhận được.
Cái khó hiểu hơn là chuyện sau đó.
Thứ hai, các Hậu Thuẫn Giả — những kẻ luôn tỏ ra biết tuốt — bỗng trở nên ngu ngốc.
Hậu Thuẫn Giả vốn dĩ biết rất rõ về tiến trình của khách sạn.
Họ biết các yếu tố ẩn, biết từng kịch bản của các Phòng Nguyền Rủa.
Nếu không, sao họ có thể đưa ra lời khuyên chuẩn xác, hay để lại manh mối khi chúng tôi gặp họ trong Thánh Địa Phước Lành?
Vậy thì chuyện này là sao?
Nếu tình huống hiện tại đã được sắp đặt sẵn, nếu cái “gói hàng” thật ra là một cái bẫy — thì Con Cú ấy là đồ ngu thật à?
Tại sao nó phải mạo hiểm bị nhốt lại trong lồng để dẫn chúng tôi tới gói hàng?
Và Hậu Thuẫn Giả Vận May cũng không khác gì.
Nếu biết rằng lần thử tiếp theo sẽ khiến Phước Lành bị lỗi, tại sao còn trao cường hóa mạnh cho Seungyub lúc đó?
…
Tôi lặng lẽ đi vòng quanh căn lều, và hai ý nghĩ nảy lên trong đầu.
Một, tình huống hiện tại có lẽ không phải do ý muốn của các Hậu Thuẫn Giả.
Con Cú đã cưỡng chế can thiệp, còn Hậu Thuẫn Giả của Vận May thì cũng đã tự tiêu hao sức mạnh để cường hóa Seungyub.
Nếu theo kịch bản họ mong muốn, lẽ ra mọi chuyện sẽ diễn ra như sau:
Chúng tôi dùng chiếc đồng hồ cát đúng cách, và Seungyub, nhờ năng lực mới, sẽ sống sót qua Phòng 203.
Nói cách khác — đã có một bàn tay khác nhúng vào.
Có lẽ chính kẻ đã nhốt Con Cú trong lồng cũng nên.
Hai, chiếc đồng hồ cát không phải bẫy.
Nếu là bẫy thật, thì hành động của Con Cú — chịu phạt nặng chỉ để giao nó cho chúng tôi — sẽ là hoàn toàn vô nghĩa.
Hẳn nó có một cách sử dụng đúng đắn mà chúng tôi chưa hiểu.
Xét cho cùng, tất cả Di Sản mà chúng tôi có đều đi kèm rủi ro chết người:
Quỷ Thư có thể khiến người dùng hóa điên nếu không có Cửa Sổ Hệ Thống, Ngôi Sao thì là bom tự sát nếu triệu hồi bừa bãi, còn Tưởng Tượng U Ám chẳng thể dùng nổi nếu không có Minh Kính Chỉ Thủy.
Chiếc đồng hồ cát cũng vậy thôi — nguy hiểm, nhưng chắc chắn có mục đích chính xác.
Tôi cần ra ngoài và xác nhận. Hình như trên mặt dưới của nó có khắc số?
- Cạch!
“Thần Nhân... ngài ổn chứ?”
“Ổn. Có chuyện gì sao? Tên ngươi là...”
“Thần được gọi là Móng Vuốt Sói Già.”
“Được rồi, Vuốt Sói Già. Nói đi, có việc gì?”
Đủ rồi. Đến lúc gác lại suy nghĩ bên ngoài mà tập trung vào kịch bản trong phòng.
Tôi chẳng biết đây là phòng số mấy, cũng không rõ kịch bản là gì, nhưng… cái không khí u ám này không báo hiệu điều gì tốt đẹp cả.
Vuốt Sói Già kết hợp cả tay chân để kể về tình trạng bi thảm của bộ tộc, vừa nói vừa rơi nước mắt.
Hắn biết rõ tôi – vị “Thần Nhân” – chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng cũng nói rằng nếu tôi không xuất hiện, tinh thần cả bộ tộc sẽ sụp đổ.
Nói ngắn gọn — hắn muốn tôi ra ngoài gặp dân làng.
Đầu tôi bắt đầu đau nhói, nên tôi chỉ phất tay ra hiệu đồng ý, khoác đại tấm da treo trên vách rồi bước ra khỏi lều.
Tấm da nặng trịch, lại bốc mùi khủng khiếp.
Kể cả thời Trung Cổ người ta cũng chẳng dám mặc cái thứ này lên người.
Nhưng khi bước ra giữa đám người, tôi mới nhận ra — bộ da này chẳng khác gì long bào.
Ít nhất thì nó còn tương đối sạch sẽ.
Nền văn minh này tối đa cũng chỉ rơi vào... thời đồ đá.
Họ trần trụi không phải vì nghèo, mà vì chẳng có kỹ năng may mặc nào cả.
Tôi đang hít một hơi không khí lạnh thì thấy một người phụ nữ gần như trần trụi cõng đứa bé chạy tới.
“Xin ngài, làm ơn... con tôi nóng hầm hập suốt từ hôm qua, nó không ngủ nổi... xin ngài...!”
Tôi không biết phải làm gì.
Có lẽ chỉ cần xoa đầu đứa bé, ít nhất cũng khiến cô ta yên tâm chút?
“Tránh ra ngay!!”
Trước khi tôi kịp phản ứng, một ông già gần như bò bằng bốn chân đã lao tới, trợn mắt quát người phụ nữ.
Tôi vội can, nhưng ông ta quay lại, nói khẩn khoản:
“Bệnh nhân rất nguy hiểm! Nếu Thần Nhân ngã quỵ thêm lần nữa, tất cả chúng ta đều chết!”
Nghe kỹ thì cũng đúng.
Dù ở thời đồ đá, họ vẫn biết tránh xa người bệnh truyền nhiễm.
Trong khi tôi — người của thế kỷ 21 — lại suýt quên điều đó. Thật nực cười.
Khi thấy tôi đi lại bình thường, một chàng trai trẻ hơn tiến tới.
Hắn tự giới thiệu là Móng Vuốt Sói Xanh.
Có vẻ “Vuốt Sói” là danh hiệu dành cho chiến binh mạnh nhất bộ tộc, còn “Vuốt Sói Già” là cựu chiến binh vô địch đời trước.
“Chúc mừng ngài đã tỉnh lại, Thần Nhân.”
“Ta ngất bao lâu rồi?”
“Gần một tuần ạ.”
Tốt. Cứ chơi trò mất trí nhớ thôi vậy.
“Được. Sói Xanh, ta mới tỉnh nên trí nhớ có hơi thiếu sót. Cho ta hỏi vài chuyện.”
“Xin Thần Nhân cứ hỏi.”
“Có ai giống ta không? Ý ta là... những người ‘Thần Nhân’ khác. Khoảng tám người nếu phải nói chính xác.”
Hắn cau mày, rồi đáp:
“Những kẻ lãnh đạo các bộ tộc đồng bằng đều là hậu duệ của dòng máu thần thánh. Nhưng con số cụ thể thì... thần không rõ.”
Dòng máu thần thánh, hả...
Có vẻ những người còn lại cũng tỉnh dậy trong các bộ tộc khác nhau rồi.
Tôi hỏi thêm về tình hình chung.
Vì nền văn minh quá sơ khai, nên nắm bắt thông tin cũng không mất nhiều thời gian.
Bộ tộc này có hơn hai nghìn người — giống một đoàn người tị nạn hơn là xã hội ổn định.
Tôi là “trưởng tộc kế thừa dòng máu thần”, được họ tôn thờ.
Vấn đề lớn nhất hiện tại là khí hậu lạnh dần và quái vật.
Họ kể rằng: thời tiết gần đây thay đổi dữ dội.
Nơi cư trú cũ của họ đã bị tàn phá bởi một thứ họ gọi là “Răng Nanh Ngọ Ngoạy”.
Giờ thì thực phẩm khan hiếm, còn loài quái ấy tấn công mỗi đêm, gieo rắc nỗi kinh hoàng cho tất cả.
Đương nhiên là không ai biết chính xác bọn “Răng Nanh Ngọ Ngoạy” trông ra sao.
Họ chỉ cầu xin tôi – kẻ được cho là mang dòng máu của thần – bảo vệ bọn họ khỏi bọn quái vật, và dẫn họ đến vùng đất an toàn.
...Mà mình biết đi đâu bây giờ?
Ở đây còn chẳng có bản đồ.
Một bát cháo được dọn tới trước mặt tôi — chắc là “bữa ăn”.
Mùi hôi của mỡ, pha với chút ngọt ngọt của trái cây rừng, cộng với vị tanh mặn như nước biển.
Tôi thề, ở thế kỷ 21, món này đến chó hay vẹt của Songee cũng không thèm đụng vào.
Nhưng khi thấy “chiến binh mạnh nhất” liếm môi nhìn bát cháo thèm thuồng, tôi thở dài rồi cũng ăn luôn.
***
Sau khi nắm bắt đại khái về tình hình địa lý xung quanh, và thu thập thông tin từ các già làng, thì bầu trời đã nhuộm màu đỏ thẫm.
Khi màn đêm sắp buông, tiếng ồn bắt đầu dâng lên ngoài lều.
“Gì thế?”
“Ngài có lẽ không nhớ... nhưng—”
“Ta đã nói rồi, chuyện trước đó ta đã quên rồi.”
“...Xin ngài thứ lỗi. Dân làng vẫn tụ tập quanh lều của ngài mỗi khi đêm xuống.”
Tôi hiểu ngay vấn đề.
Bị bọn “Răng Nanh Ngọ Ngoạy” truy sát, dân làng tin rằng khu vực quanh lều của tôi là nơi an toàn nhất.
Nên cứ tối đến, họ kéo nhau đến ngủ gần đây.
“Được rồi. Cho ta xem thử.”
“Dạ?...”
“Ta muốn xem thứ gọi là ‘Răng Nanh Ngọ Ngoạy’ đó thực ra là cái gì.”
Tôi tưởng họ sẽ ngăn cản, nhưng không.
Ngược lại, ánh mắt của họ sáng rực lên.
Trong bộ tộc này, những kẻ dám đứng gần “hậu duệ thần thánh” đều là người mạnh nhất hoặc từng chiến đấu cả đời. Họ không sợ chiến đấu – kể cả điều đó có nghĩa là phải bỏ mạng.
Nghĩ vậy, tôi cũng thấy yên tâm hơn.
Bên ngoài lều, đám người gầy gò, tiều tụy đến mức giống loài vượn hơn là người.
Nhìn thân hình nhỏ bé và ánh mắt co rúm của họ khiến tôi thấy... nghẹt thở.
Tôi giơ tay, triệu hồi Quỷ Thư.
Một luồng khí u ám cuộn lên từ không trung, quyển sách hiện ra, tỏa ra năng lượng ma quái.
Giữa thế giới mục rữa này, sức mạnh dù tà ác hay hắc ám tới đâu, vẫn là thứ duy nhất con người có thể bấu víu vào.
Tôi lật nhẹ quyển sách, kiểm tra nhanh trước khi tiếp tục.
Tôi cảm giác rằng Bảo Hộ Tinh Thần của Cửa Sổ Hệ Thống đã yếu hơn rõ rệt.
Nó không biến mất hoàn toàn, do thông báo của Khách Sạn có nói rằng “Phước Lành sẽ không hoạt động bình thường.”
Khác với câu “Không thể sử dụng Phước Lành” trong Phòng 107.
Nhìn lại thì, anh Jinchul cũng đã yếu đi, nhưng anh ấy vẫn có thể trực tiếp chiến đấu với bọn quái vật.
Cửa Sổ Chat cũng chưa bị hỏng hoàn toàn – nó vẫn gửi đi được một đoạn tín hiệu nhiễu loạn nào đó.
Nếu vậy, tất cả chúng tôi đều đang bị giảm sức mạnh nghiêm trọng, nhưng chưa hoàn toàn mất hết.
Với mức bảo hộ yếu thế này, việc sử dụng Quỷ Thư sẽ rất nguy hiểm.
Tốt nhất là kết thúc nhanh — kéo dài chỉ khiến mọi thứ tệ hơn.
***
- Grrrrk! Awoooo!
Từ phía tây vang lên tiếng gào rợn người.
“Răng Nanh Ngọ Ngoạy” đã xuất hiện.
Tiếng gầm đó khiến tôi chợt tự hỏi:
Lời nguyền của căn phòng này là gì?
Một thế lực nào đó đang khiến thế giới sụp đổ?
Nhưng nhìn quanh, rõ ràng là thế giới này đã sụp đổ từ lâu rồi.
Khi tôi liếc qua những người dân, những người bình thường sẽ run rẩy mà tụ tập lại lều của tôi ngay khi bọn quái vật gầm lên, giờ trong ánh mắt lại ánh lên hy vọng.
Họ tin rằng vị “Thần nhân” này sẽ cứu họ.
Tôi hít sâu, rồi mở miệng nói:
“Đêm nay — chúng ta đi săn.”
Ừm thì nghe có vẻ là cliche, nhưng thật sự có cần copy nguyên lời thoại con Rengar không vậy?