Chương 201-300 - Chương 262: Khách Sạn Hóa Địa Ngục, Tiến Vào Phòng ???

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 118

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

Trong chốc lát, ý thức của tôi như trôi nổi giữa không trung, rồi giật lại về với cơ thể

...Cái quái gì vậy?

Vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao?

Khoan đã—tôi chắc chắn mình vừa thấy thông báo hiện lên—

“Cái gì vừa—?”

Ngay lúc đó, tôi mới nhận ra—mọi thứ xung quanh đã chìm trong bóng tối.

Dù đã là buổi tối, nhưng đèn tầng hai vốn đã bật lên khi chúng tôi đến, giờ lại tắt ngúm hết.

“Hả? Gì vậy trời? Mọi người ổn chứ? Cái quái—”

Giọng vị bác sĩ vang lên đầy hoang mang, ngay sau đó là một âm thanh rợn người—tiếng thở khò khè như dã thú.

MỌI NGƯỜI, NẰM XUỐNG!!

Tiếng hét sắc lạnh của Ahri xé toang không khí.

Trước khi kịp hiểu chuyện gì, cơ thể tôi đã tự động cúi thấp xuống.

- ẦM!

Một vật khổng lồ như cái roi quất mạnh qua không khí, đập xuống sàn một tiếng điếc tai.

“Cái quái gì thế?! Một cái đuôi? Sao nó mạnh thế—Không, khoan, sao mình—”

Jinchul-hyung túm lấy cái đuôi của con quái, nhưng thay vì khống chế nó, anh ấy lại bị kéo lê đi!

Và đó mới chỉ là khởi đầu.

“KYAAAAH!!”

Một người phụ nữ mặc đồ kỳ dị gào lên rồi lao về phía chúng tôi!

Tôi không biết cô ta là ai, nhưng chắc chắn không phải người trong nhóm.

Đoàng!

Một phát súng vang lên, đầu cô ta nổ tung—nhưng hàng chục xúc tu quằn quại mọc ra từ đống thịt nát đó, phóng về phía chúng tôi.

Ahri tung mình lên, quét tay một cái.

Một luồng sương trắng lạnh toát lan ra, đóng băng toàn bộ đám thịt đang quẫy.

“Hahaha! Các người chơi thân mến, hoan nghênh! Màn diễn ĐẶC BIỆT tối nay—‘Trực Tiếp Phanh Thây’ thì sao nào?!”

Một giọng nói the thé vang lên khi ánh đèn bật sáng, soi rọi thứ thịt kỳ quái đang đập phập phồng ngay dưới chân.

Ở giữa đó là một kẻ giống hề đứng sừng sững, bộ đồ dị dạng của nó như đang tự ngọ nguậy.

Một tay nó nắm chặt Seungyub, tay còn lại—trần trụi—lộ ra những móng vuốt nhọn hoắt xuyên thủng cả chiếc găng tay.

Chúng tôi hết thời gian rồi.

“AAAAHHH!! CỨU EM VỚI!!”

“Bắt đầu với ruột non nhé—ơ, cái gì? Em ổn không?”

“...Kain-hyung à?”

“Ê bên kia—đi canh xác tôi ở đằng kia đi.”

“Tôi á?! Làm sao mà—”

“ĐỂ ĐÓ CHO TA!”

May mà Ông đã nhanh chóng tiếp quản được cơ thể tôi.

Tốt. Không còn lý do để chần chừ nữa.

Vừa bật khỏi mặt đất, cơ thể bị chiếm kia lao vút đi như tên lửa, tận dụng sức mạnh thể chất khủng khiếp của tên hề.

Móng vuốt sắc lẹm của nó xé toạc sinh vật nhầy nhụa đang kìm bác sĩ.

Rẹt!

Một cái xúc tu nhọn hoắt đâm xuyên bụng tôi.

Chỉ lúc đó tôi mới nhận ra—cơ thể này không có nội tạng.

Đây không phải quái vật đội đồ hề—bộ đồ hề chính là con quái!

Tôi túm lấy xúc tu, kéo mạnh về phía trước.

Một khối thịt đập vào lưng tôi—tôi lập tức xé toạc nó ra.

Khi thân thể nó bị xé nát, bộ đồ hề rã ra, rơi thành từng mảnh vải vô hồn.

“Khụ—!”

“Em tỉnh rồi à?”

“Hyung! Ổn chứ?”

“Những người khác thì sao?”

“Anh cũng đang muốn hỏi! Kiểm tra cửa sổ Trạng Thái của em đi.”

“...”

Lúc đó tôi mới nhận ra: cửa sổ Trạng Thái của tôi đã biến thành một mớ rác rưởi.

Chữ và số đều lộn xộn—ngay cả mục Lời Khuyên cũng chỉ còn hiển thị một dấu “X”.

Rồi tôi nhìn thấy—Ngày 118.

“Ngày 118 á?”

“Cháu nói gì thế?”

Không thể nào...

Lật cái đồng hồ cát đó... thực sự khiến mình nhảy 7 ngày sao?!

Thảo nào—quái vật xuất hiện, Cửa Sổ Trạng Thái hỏng...

Thời Gian Tiệc Tùng đã kết thúc từ lâu.

Khách sạn này sẽ thả quái vật ra hồ bơi chỉ sau một ngày không bước vào Phòng Nguyền Rủa.

Và giờ đã 6 ngày trôi qua, kể cả có cho rằng ngày đầu tiên vẫn là Thời Gian Tiệc Tùng đi nữa.

“KYAAAAH!!”

Tiếng hét của Songee vang lên.

Không thể chần chừ. Ông đã lao về hướng phát ra âm thanh đó.

Seungyub vẫn run cầm cập, nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi phải nghĩ nhanh.

Ai dễ gặp nguy hiểm nhất trong mớ hỗn loạn này?

Elena?

Eunsol-noona?

Songee?

ẦM!

Tiếng nổ chấn động trời đất, áp lực đè nặng lên da tôi.

Jinchul-hyung đã triệu hồi Ngôi Sao Dị Giới!

Tôi hiểu ngay là anh tôi đang muốn khiêu khích bọn quái và giành aggro.

Nhưng pha lẫn với tiếng gầm xông pha trận chiến, tôi còn nghe thấy cả tiếng rên đau đớn.

Phước Lành của anh ấy... yếu đi sao?

Nếu vậy, anh không thể khống chế được sức mạnh của Ngôi Sao!

??? : AcxLMe? Sadplke

Đệt mợ!

Cả khung Trò Chuyện cũng loạn ký tự.

Phước Lành hỏng hết rồi—là do bọn tôi bỏ qua Phòng Nguyền Rủa sao?!

“H-Hyung—Kain-hyung—Giờ làm sao?”

Tôi đang suy nghĩ. Phải nghĩ ra cách—nhưng lúc đó, có thứ gì đó rơi trúng đầu tôi.

“Bíppp!”

Perro!

“Perro, canh chừng Seungyub và cơ thể tao!”

Con vẹt kêu to, biến thành hình dạng quái đản, đáp mạnh xuống sau lưng.

Ít nhất tôi có thể tin nó.

Tôi quét quanh chiến trường để tìm mục tiêu nhập xác.

Eunsol-noona đang trốn dưới bàn, né đòn của sinh vật khổng lồ trông giống bọ ngựa.

Jinchul-hyung vật lộn với con bọ cạp khổng lồ và một con nhện nhiều chân tới mức không đếm xuể.

Ông, Songee, và bác sĩ đang tụ lại ở gần cửa một căn phòng trống, chống lại đám quái thịt quỷ dị đang giãy giụa.

Nhưng Ahri và Elena đâu rồi?

Họ ở cùng nhau chứ?

Đôi mắt tổ hợp của con quái này khiến mình nhìn chẳng rõ gì cả!

“AAAAHHH!! TRÁNH RA!!”

Không còn thời gian suy nghĩ nữa.

Một con sói khổng lồ chui đầu qua bàn, gầm lên trước mặt Seungyub đang hét thất thanh.

Perro cố sức cản nó, vừa phải đối phó với một bóng đen phía sau.

“CHẾT ĐI, ĐỒ KHỐN!!”

Dù bị chặt đầu, cái đầu sói vẫn lăn lông lốc, ngoạm cắn lấy chân cơ thể người của tôi đang nằm bất tỉnh.

Tôi phải suy nghĩ—phải có cách—

Laaaaaaaaa...

Một tiếng ngân trầm, lạ lùng vang lên.

Bụi sáng nhạt lan khắp không gian, mang theo một luồng uy áp kinh khủng.

Cả bọn quái vật dừng lại, như bị thôi miên.

Một con bướm đêm xuất hiện.

Âm điệu quỷ dị lan tỏa, khiến cả địch lẫn ta đều bắt đầu xoay tròn vô thức, như bị thôi mien.

Tôi cuối cùng cũng lấy lại được cơ thể mình.

Và thứ đầu tiên tôi thấy—

Eunsol-noona, đang định thổi sáo.

Bốp!

“Chị làm cái gì thế?”

“Huh? C-chị thấy con bướm, tưởng là—”

“Elena đã triệu hồi nó đến. Nó đang bảo vệ ta. Chị mà thổi sáo là phá luôn đó!”

“Ơ... ra vậy...”

Biểu cảm ngơ ngác của chị ấy nói lên tất cả—mọi người đều rối trí.

Tôi hít sâu, cố trấn tĩnh.

Bụi của con bướm đang bao phủ người Elena, tạo thành một lớp giáp lạ.

Và—

Tôi nhìn rõ ràng rồi.

Chúng tôi phải vào một Phòng Nguyền Rủa ngay.

“Đây là phòng nào?!”

±úÁü : asdix{Zlfm*

Dxme : Zot 118

Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin

Lzxjd Kvcv Jiak : X

- Han Kain

***

Khi ý thức quay lại, thứ đầu tiên tôi thấy là bếp lửa đỏ đang cháy rực trước mặt.

Không thấy đồng đội của tôi ở đâu cả.

Thay vào đó, xung quanh tôi là một đám người gần như trần truồng—giống mấy thổ dân nguyên thủy—tất cả đều đang quỳ trước mặt tôi.

“...Cái quái gì đây?”

Vừa dứt lời, cả đám cùng ngẩng đầu lên, mắt sáng rực đầy xúc động.

Vài người thậm chí còn bật khóc.

“Ôôôô!! Đấng Thiêng Liêng đã tỉnh dậy! Ngài đã thức tỉnh rồi!!”

“Đấng... Thiêng Liêng?”

Tôi thử mở cửa sổ Trạng Thái, nhưng vẫn toàn là ký tự rác.

Ngay cả Lời Khuyên cũng không hoạt động.

Tôi thử xem Nắm Bắt Tình Huống, kết quả—vẫn là một chuỗi vô nghĩa.

Và rồi—

Như thể đã đợi sẵn, một thông báo bật lên.

***

Các bạn có hài lòng với kỳ nghỉ trái phép kéo dài của mình không?

Nhân viên của Hotel Pioneer đã nhỏ lệ cay đắng vì hành vi vô kỷ luật của các vị.

Nhưng xin đừng hiểu lầm—không ai trách các vị cả.

Suy cho cùng, đây là lỗi của chúng tôi. Có lẽ nội dung mà Hotel Pioneer cung cấp quá thiếu hấp dẫn, khiến quý khách... chán nản?

Xin đừng lo!

Chúng tôi sẽ nỗ lực hết sức để khiến kỳ nghỉ của quý khách... “thú vị” hơn nhiều.

Thay vì động vào những Di Sản mà các vị đã dày công đạt được, chúng tôi chọn cách khiến Khách Sạn trở nên “đặc sắc” hơn theo một hướng hoàn toàn mới.

Tất nhiên, Di Sản của các vị vẫn nguyên vẹn, nên với người dựa vào nó—sẽ không có thay đổi đáng kể.

Tuy nhiên, những ai dựa vào Phước Lành... sẽ phải đối mặt với một lựa chọn “khó nhằn hơn”.

***

# Hình phạt Nghỉ Trái Phép:

Cho đến khi quý khách thoát khỏi hoặc giải quyết một Phòng Nguyền Rủa, Phước Lành sẽ không hoạt động bình thường.

***

“...”

Khi đọc đến dòng cuối, một ý nghĩ cực kỳ xấu lóe lên trong đầu tôi.

Ngay trước khi bước vào phòng, Elena đã đẩy Tưởng Tượng U Ám của cô ấy tới cực hạn để gọi con bướm.

Điều đó cũng có nghĩa là—tâm trí cô đã bị vặn vẹo nghiêm trọng.

Bình thường, thì Minh Kính Chỉ Thủy của cô ấy sẽ giúp khôi phục lại lý trí...

Nhưng giờ thì—

Elena đã mất cả Minh Kính Chỉ Thủy.

Cô ấy... đang trong tình trạng nào rồi?

Tôi dừng suy nghĩ lại.

Tốt nhất là không nên tưởng tượng nữa.