- Han Kain
Seungyub nhận được cảnh báo về Phòng 203, còn Ahri lại được cảnh báo về Phòng Nguyền Rủa cuối cùng.
Chi tiết trong hai lời cảnh báo này không khớp nhau cho lắm.
Vậy rốt cuộc... phòng nào mới là nguy hiểm hơn?
Phòng 203?
Hay là Phòng Nguyền Rủa cuối cùng, mà chúng tôi đoán là Phòng 205 hoặc 206?
Jinchul-hyung khẽ lẩm bẩm,
“Nếu Phòng 203 chính là phòng Nguyền Rủa cuối cùng thì sao? Và 204, 205, 206 đều không phải Phòng Nguyền Rủa ấy? Như vậy thì hai cảnh báo thật ra cùng nói về một nơi... Nhưng nghe không hợp lý lắm.”
“Em không nghĩ là vậy đâu.”
Nghe không ổn thật.
Không thể nào mà chỉ có từng đó Phòng Nguyền Rủa được.
Khả năng cao là Seungyub và Ahri được cảnh báo về hai phòng khác nhau.
“Hmm?”
Khi tôi nâng cốc cola lên, có gì đó không ổn.
Sao cốc nhẹ thế nhỉ?
Ngay khoảnh khắc đó, một cảm giác kỳ lạ len vào — như thể có thứ gì đó mơ hồ đang quanh quẩn xung quanh, không thấy được nhưng rõ ràng đang ở đây.
- Ào!
“Á! Lạnh quá trời!”
Và thế là cả nhóm lập tức quay phắt lại.
***
“Vậy… em nói là em đã lẩn quanh tụi này nãy giờ hả?”
“Ừ! Mà vui lắm luôn, vì chẳng ai phát hiện hết~”
“Trời đất ơi! Thôi, giơ tay lên lại đi!”
Sau khi hắt ly nước lạnh vào mặt Ahri, Eunsol-noona tiến đến, nắm cổ tay cô nàng và kéo lên.
Ahri phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, giơ hai tay như học sinh bị phạt.
“Chị cứ tự hỏi tại sao ly cocktail của mình lại trống không. Ai ngờ lại có đứa đem năng lực mới ra nghịch ngay lập tức hả?!”
“Em chỉ cảm thấy muốn thử thôi mà~”
Nghe thế, Eunsol đặt thẳng Perro lên đầu Ahri.
“Ế!? Khoan, nó đang giật tóc em nè!!”
...Không hiểu sao con Perro mỗi lần ngồi lên đầu ai là lại muốn nhổ tóc người ta.
Đầu tôi bắt đầu nhức vì cái độ ngớ ngẩn của bọn này, thì Ahri bỗng đổi giọng nghiêm túc:
“Nhưng mà Eunsol, sao chị lại phát hiện ra em được? Năng lực của em vẫn đang hoạt động mà, thời gian vẫn còn, và không ai khác nhận ra em hết.”
“...Em biết mắt chị có chức năng ‘chụp ảnh’ rồi đúng không? Chị có thể lưu lại hình ảnh vừa thấy và xem lại sau.”
“...Đó cơ bản là một cái camera gắn trong đầu còn gì.”
“Chị nhớ rõ mình chưa uống cocktail, mà ly lại trống trơn. Thấy sai sai, nên tôi xem lại hình ảnh trong đầu — và thấy em.”
“Ờ... ra là vậy. Có vẻ ‘Thiếu Nữ Không Tồn Tại’ không tránh được máy quay. Dù sao cơ thể em cũng không tàng hình, chỉ là gây nhiễu nhận thức thôi.”
“Nếu tập trung kỹ, vẫn có thể cảm nhận được. Ta cứ có linh cảm hơi khó tả rằng có gì đó không đúng.”
Ông, một đặc vụ dày dạn, có lẽ đã cảm nhận được Ahri nhờ trực giác sắc bén của mình.
Nghe vậy, Noona liếc ông bằng ánh mắt hình viên đạn.
“Vậy là ông biết nó đang giở trò, mà vẫn ngồi xem à?”
Bị bắt quả tang, Ông hoảng hốt giơ tay, và cuống quýt thanh minh.
“Không, không! Không phải vậy! Ta có cảm giác lạ, nhưng rồi lại quên ngay sau đó! Không kiểm soát được đâu!”
May là ông thoát khỏi cảnh bị bắt giơ tay chịu phạt.
Trong lúc đó, Ahri vẫn cười hí hửng phân tích năng lực mới, khiến tôi có cảm giác muốn... đạp cho con nhãi này một cái.
Có vẻ Seungyub cũng nghĩ giống tôi — cậu ta thoải mái bóc một hạt đậu phộng, đưa cho Perro.
Con quái nhỏ nhìn Seungyub kiểu “Mày bị gì vậy?” rồi ngoạm luôn, nhai rộp rộp làm vụn văng tung tóe lên đầu Ahri.
“AAAARGH! NÓ VÃI TÙM LUM RỒI NÀY!!”
Thế là cả nhóm phá lên cười.
Cái cảnh tượng này khiến mọi người cuối cùng cũng thả lỏng.
Bác sĩ khẽ cười,
“Đúng là... con gái giống mẹ theo vài điểm kì lạ đó, Ahri.”
Ahri nhướng mày, giờ đã ngồi thoải mái vào ghế.
“Giống mẹ em hả? Miro á? Ở điểm nào?”
“Miro cũng có thói quen làm dịu bầu không khí trong mấy lúc căng thẳng nhất — bằng mấy trò quậy phá vô lý.”
...Không phải ấn tượng tôi từng có về Miro, nhưng nghĩ lại, con người đâu ai chỉ có một mặt.
Nhớ lại thì Miro trẻ tuổi tôi từng gặp ở Địa Ngục Băng Giá đúng là tinh nghịch thật. Việc đầu tiên cô ta làm khi gặp tôi là ném thẳng một quả cầu tuyết vào mặt tôi.
Khoan đã.
Vậy là Ahri thực sự kế thừa gen nghịch ngợm của mẹ à?
- Bốp!
“Rồi! Mọi người, quay lại nhìn bảng đi!”
Theo lệnh của Eunsol-noona, ai nấy đều quay lại tập trung.
Ahri chợt nhớ ra điều gì đó, lên tiếng:
“À đúng rồi! Em đang nói dở. Kain, anh có nói chuyện cảnh báo của Seungyub và của em dường như mâu thuẫn nhau đúng không?”
“Ờ, đúng.”
“Thật ra hai cảnh báo có sắc thái khác nhau. Cảnh báo của em là về một căn phòng nguy hiểm với toàn bộ nhóm. Còn với Seungyub—”
“Cảnh báo đó chỉ nhắm riêng vào em.” – Seungyub nói nốt.
“Đúng vậy ạ. Cả giọng nói bí ẩn lẫn Hậu Thuẫn Giả của em đều không bảo rằng Phòng 203 sẽ khó với mọi người. Nếu có phòng nào thật sự nguy hiểm cho tất cả, thì đó là 205 hoặc 206.”
Giờ thì rõ rồi.
Phòng Nguyền Rủa Cuối Cùng sẽ nguy hiểm cho cả nhóm.
Phòng 203 sẽ nguy hiểm đặc biệt cho Seungyub.
Điều đó có nghĩa chúng tôi nên trì hoãn việc khai phá phòng 205 và 206. Đừng dại mà lao vào phòng khó nhất trước.
“Vậy thì,” Eunsol nói, “hay là ta bỏ qua Phòng 203, vào Phòng 204 trước?”
“Đó vốn là kế hoạch của Ahri trước khi em ấy bắt đầu gây náo loạn và phá buổi họp.”
Dưới ánh nhìn sắc như dao của Noona, Ahri lại giơ hai tay lên lần nữa.
“...Em có cần ra góc đứng luôn không?”
Ngạc nhiên thay, Seungyub lại phản đối:
“Em nghĩ nên vào Phòng 203 trước. Hậu Thuẫn Giả của em gọi đó là ‘nguy cơ và cơ hội’. Có thể bên trong có phần thưởng cực lớn.”
“Ừ, nhưng vì đã có cảnh báo trước rồi nên không cần phải liều mạng phá giải Phòng 203. Nếu thấy quá nguy hiểm, chúng ta luôn có thể xoay sang 204.”
Thế là cuộc họp kết thúc.
Chúng tôi quyết định tạm tránh Phòng 205 và 206, ưu tiên Phòng 203 và 204.
Chúng tôi sẽ bắt đầu với 203, nhưng nếu có biến, sẽ chuyển sang 204.
...Giờ thì, mình nên làm gì nốt hôm nay nhỉ? Có lẽ đọc sách chút cũng được.
***
“Khục...”
Chất lỏng đỏ sẫm chảy ra từ mắt tôi. Một thông báo hiện lên:
Lời Khuyên: 1 → 0
Đừng nóng vội. Dừng lại đi. Mọi chuyện đều có thời điểm thích hợp.
“...Thời điểm đó là khi nào chứ? Ít nhất thì chắc là chưa phải bây giờ đâu.”
Tôi tận dụng thời gian rảnh để nghiên cứu Quỷ Thư, thậm chí dùng cả Lời Khuyên để giải mã những phân đoạn vô cùng khó hiểu.
Nhưng cơ thể tôi tới cùng vẫn không chịu nổi áp lực.
Lời Khuyên cuối cùng trong ngày lại bị tiêu tốn... chỉ để bảo tôi ngừng lại.
“Anh ổn chứ?”
Dù tầm nhìn mờ đi, tôi vẫn nhận ra giọng Elena.
“Ừ, tôi vừa dùng Lời Khuyên, và nó bảo tôi nên dừng đọc Quỷ Thư.”
“Anh nên nghe nó đấy. Anh có biết máu đang chảy ra từ mắt anh không? Giờ chắc anh còn chẳng thấy gì đâu.”
“Tầm nhìn tôi mờ lắm. Nhưng có Phòng 105 mà, mai sẽ khỏi thôi.”
Elena nhẹ nhàng đặt một tấm vải mềm lên mắt tôi.
“Nói một câu như ‘Đừng làm điều nguy hiểm’ nghe có vẻ thừa thãi nhỉ? Nếu chúng ta sợ hãi mà ngừng lại, chúng ta sẽ chết vì quá yếu thôi. Dù vậy... tôi nghĩ anh đặc biệt lắm, Kain.”
Đặc biệt sao?
Tôi nghĩ mình hiểu ý cô ấy.
Trong nhóm, chắc chỉ có tôi ám ảnh với việc rèn luyện Di Sản đến mức này.
Thế nhưng, ngoại trừ Quỷ Thư ra thì người ta luyện tập với những thứ này kiểu gì chứ?
Ví dụ thì làm sao Jinchul-hyung tập luyện được với “Ngôi Sao” của anh ấy chứ?
Thứ đó liên tục phát ra sóng hủy diệt, nghiền nát mọi thứ quanh nó.
Hyung tập bằng cách nào? Bench press một hòn đá xong khấn nó mạnh hơn à? Nghe đã thấy vô nghĩa.
“Thật ra hơi tự cao, nhưng tôi thấy Quỷ Thư của mình có tiềm năng khủng khiếp. Tập luyện nó khiến tôi thấy... vui.”
Cảm giác được chạm vào thứ sức mạnh còn sâu hơn nữa — và biết cách nắm lấy nó — khiến tôi nhận ra mình may mắn thế nào.
Chỉ riêng điều đó thôi đã là một Di Sản kinh khủng rồi.
“Không, tôi không nói đến Quỷ Thư. Tôi nói đến chính anh — cái bản chất của anh.”
Cơn đau âm ỉ bắt đầu lan quanh mắt.
Ừ... tập tiếp thì chắc mình mù thật mất.
Mà Lời Khuyên cũng hết rồi, thôi ngủ cho lành.
***
User: Han Kain (Trí Tuệ)
Date: Ngày 111
Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 1, Phòng 105 – Phòng Nghỉ
Lời Khuyên Hiền Triết: 3
Gói hàng đã đến! Vui lòng kiểm tra.
...
Gói hàng đã đến! Vui lòng kiểm tra.
“...Cái gì nữa đây trời?”
Việc ngủ với tôi đã khó rồi vì hai con mắt cứ đau rát lên, và giờ cái thông báo này còn đang giật đùng đùng trước mặt nữa?
Tầm nhìn mờ mịt khiến tôi phải nheo mắt mãi mới đọc được dòng chữ:
Gói hàng ở mà tôi tìm được ở dưới đế quả cầu tuyết trên tầng hai... đã đến.
Và tất nhiên — nó phải đến vào cái giờ chết tiệt này.
Tôi dụi mắt, bước ra khỏi Phòng 105. Mấy người khác cũng đang lò dò tập trung.
Rõ ràng là không ai ngủ nổi với cái thông báo không ngừng nhấp nháy này.
“Khỉ thật! Không thể đợi đến sáng hả?!”
Jinchul-hyung càu nhàu, và nó khiến tôi ngừng lại một chút.
Có lý do gì khiến gói hàng này phải mở ngay bây giờ không?
Một thứ khẩn cấp mà nếu không mở ngay sẽ gặp vấn đề?
Vừa càm ràm, cả nhóm kéo nhau lên tầng hai.
Nếu có nhân viên khách sạn ở đây, chắc đã bị bóp cổ tới chết rồi.
Tôi vẫn còn thấy mờ mờ, có vẻ mắt chưa hồi phục xong.
“Kain, mắt anh vẫn đau à?”
“Ừ. Hết đau rồi, nhưng mọi thứ vẫn mờ mờ.”
“Chờ chút nhé.”
Bác sĩ dừng tôi lại, lấy kính lúp soi mắt tôi.
Vài giây sau, anh ấy thọc tay thẳng vào mắt tôi.
“CÁI QUÁI GÌ THẾ?!”
“Đứng yên, nếu em cử động là nguy hiểm đấy.”
Ông thọc tay vào mắt tôi mà bảo đứng yên á?!
Người này điên rồi à?
“Hmm... quá trình hồi phục cơ bản xong rồi. Sáng mai là hết đau và mắt sẽ sáng lại, không sao đâu.”
“...Và việc móc tay vào mắt em cần thiết để chẩn đoán lắm hả?”
“Hahaha! Làm quen đi, Kain. Phong cách điều trị của tôi đấy.”
Lúc ấy, Ông gọi lớn từ chỗ đặt gói hàng:
“Ồ! Nó đang mở ra này!”
Bên trong là một vật hình số 8 bằng thủy tinh.
“Đồng hồ cát à?”
“Trông vậy, nhưng bên trong không phải cát,” – Ông nghiêng đầu.
“Ê, Sanghyun, chú từng là phi hành gia đúng không? Thấy cái này quen không?”
Quả thật rất lạ.
Nó giống đồng hồ cát, nhưng thứ bên trong không phải cát mà... biến đổi liên tục: lúc như chất lỏng, lúc như hạt rắn, có lúc lại lơ lửng như sương.
Bác sĩ cầm lên, xoay qua xoay lại, ánh mắt thích thú:
“Cái này... thật kỳ quái. Giống như—”
Lời Khuyên: 3 → 2
ĐỪNG LẬT NÓ LẠI!
Khoan... cái gì cơ?
Tôi nheo mắt, nhưng tầm nhìn vẫn mờ, chỉ kịp đọc loáng thoáng dòng chữ đó.
Nó không thể nói cho mình một lần được à?
“Trông như một hỗn hợp giữa thạch và mây vậy,” bác sĩ lẩm bẩm.
“Ở mặt sau có chữ... hmm... số 7?”
***
Date: Ngày 111
…
Date: Ngày 112
…
Date: Ngày 113
…
…
…
…
±úÁü : asdix{Zlfm*
Dxme : Zot 118
Azxcpr : HbòngkguynZủa – Khzhqofin
Lzxjd Kvcv Jiakꏠ : X
