Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 301-400 - Chương 308: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (30)

- Park Seungyub

Khi tôi kích hoạt Thái Sơ Nhân Loại, ý thức của tôi rời khỏi cơ thể và trôi đến một không gian trắng xóa vô tận. Nó quả là một nơi kỳ quái khó tả. Những ký tự chẳng thể hiểu nổi bay tứ tung, và ngay trước mặt tôi là một hình dạng giống như ngọn lửa đen đang cháy.

Mình đang ở chỗ quái quỷ nào thế này?

Tôi thử nói, nhưng không phát ra tiếng. Tôi thậm chí không có miệng để nói hay hét lên.

“...”

Lạ thật, nhưng tôi lại biết rõ mình phải làm gì.

Anh và chị hồi đó… cũng có trải nghiệm thế này khi họ hiểu được cách dùng Di Sản ngay khoảnh khắc nhận được nó sao?

Tôi phải tạo ra “mệnh lệnh” tại nơi bí ẩn này. Một mặc khải mà “một tôi khác” sắp tỉnh dậy sẽ phải tuân theo như luật lệ vàng.

“Ở đâu?”

...Trong biệt thự?

“Đến khi nào?”

Cho đến khi bộ phim kết thúc?

“Cái gì?”

Cái này thì dễ.

Sống sót!

“Bằng cách nào?”

Trong thoáng chốc tôi cứng họng.

Sống sót kiểu gì á? Bố mày dùng cái năng lực này chính vì bố cũng đờ éo biết làm sao cơ mà?

Khi tôi còn đang suy nghĩ, cái “khe hở” kia bắt đầu rung chuyển. Không còn thời gian để thong thả nữa.

Aish! Nghĩ đại đi!

Ý thức tôi mờ dần. Tôi cảm nhận được một “tôi khác” đang tỉnh lại trong cơ thể.

***

- Park Seungyub (Thái Sơ Nhân Loại)

Tự nhiên tôi tỉnh dậy ở một nơi lạ hoắc.

Đây là đâu? Mình là ai?

Tự mình sống sót trong biệt thự cho đến khi bộ phim kết thúc.

Một mặc khải giáng xuống. Giọng nói trầm nặng vang lên trong đầu khiến tâm trí rối loạn của tôi trở nên rõ ràng. Tôi biết lời nói đây chính là mệnh lệnh mình phải tuân theo.

...Nhưng nội dung của nó thì khó hiểu thật sự.

Không phải tôi không hiểu nghĩa của các từ đó. Lạ thay, nghĩa của từng từ cứ tự nhiên hiện lên trong đầu.

Biệt thự là cái nhà khổng lồ tôi đang ở bên trong lúc này đây.

Phim là thứ mà nhiều người cùng xem ở một nơi lớn, nhìn vào một bức tường đen nơi những ảo ảnh kỳ lạ xuất hiện.

Nhưng “cho đến khi phim kết thúc” nghĩa là sao? Xung quanh tôi chả có bức tường đen nào cả?

Tôi cũng chẳng hiểu “tự mình sống sót” là gì.

Mình đang sống và an toàn mà? Có thứ gì đe dọa mình sao?

Đúng lúc ấy, con voi hồng trước mặt tôi mở miệng:

“Kevin, còn làm gì mà sao không uống trà?”

“...Kevin? Đó là tên tôi? Còn cô là ai?”

“Chị á? Chị là Dollyphant!”

“Dollyphant? Tôi có câu hỏi.”

“Câu hỏi?”

“Hiện giờ có nơi nào đang chiếu phim không?”

Dollyphant nhìn tôi như kiểu tôi đang nói cái quái gì vậy.

“Phim? Trong nhà này làm gì có thứ đó?”

“Nhưng… tôi phải sống đến khi phim kết thúc mà.”

“Em đang nói cái gì thế? Đến khi phim kết thúc?”

“Hmm… tạm bỏ qua bộ phim đi. ‘Sống sót’ nghĩa là có gì đó đe dọa tôi đúng không? Có sinh vật nguy hiểm nào quanh đây không?”

Con voi hồng, Dollyphant, nghiêng đầu.

“Sinh vật nguy hiểm? Ở đây an toàn mà! Nếu em nói về Thomas thì đừng lo. Chị đã đập nát nó rồi.”

“Aha! Vậy ra ban đầu ở đây có mối đe dọa, nhưng cô xử lý xong rồi?”

“Có lẽ vậy? Thế nên Kevin à, đừng lo và uống trà đi.”

“Nước này là trà à?”

“Đúng thế.”

“Tôi uống đây.”

Yên tâm, tôi uống mấy ngụm từ cái cốc khổng lồ. Uống đến ngụm thứ hai thì vị hơi đắng. Tôi ngẩng mặt lên thì thấy Dollyphant đang trợn mắt nhìn mình.

“Đừng nói là Kevin, em định bỏ lại trà mà chị đã kỳ công pha đó chứ?”

“Tôi đâu có? Tôi tính uống sau mà?”

“Uống sau? Giờ là thời gian dùng trà mà!”

“Thời gian dùng trà là gì?”

Dollyphant luống cuống một lát rồi mang một quyển sách nhỏ đến.

“Thời gian dùng trà là thời gian uống trà!”

“Tôi hiểu rồi. Nhưng tôi vừa uống rồi mà?”

“Em chưa uống hết!”

“Tôi phải uống hết à? Trong đó có ghi là phải uống cạn không được để sót giọt nào không?”

Dollyphant hốt hoảng lật sách bằng cái vòi. Tôi tò mò ghé lại đọc cùng.

“C-có phải uống hết không? Ở… Ở đây không ghi như vậy...”

“Nhìn này! Ở đây ghi một quý ông người Anh đúng chuẩn thì phải thưởng trà mà vẫn giữ được sự điềm đạm và phong thái, phải không?”

“...Đúng.”

“Chỉ ghi là uống thong thả thôi. Không cần uống một hơi. Tôi sẽ uống từ từ.”

“Vậy à? Nhưng Kevin, bức tranh này kỳ lạ quá!”

“Kỳ lạ gì?”

“Tại sao mũi của quý ông người Anh lại ngắn vậy? Mũi của chị dài hơn nhiều!”

“Vì cô là voi còn người ta là người?”

“Voi thì không thể là quý ông người Anh chắc?”

Tôi dừng lại suy tư trước những lời đó.

Voi không thể là quý ông Anh Quốc được à? Tại sao thực thể ban mặc khải không nói về chuyện quan trọng thế này?

Tôi lật trang sách, và phát hiện một câu được viết bằng nét chữ hơi khác:

Voi tham gia thời gian thưởng trà có thể dùng vòi thay cho tay.

“Dollyphant! Nhìn này. Voi có thể dùng vòi thay tay. Nghĩa là vòi của cô chính là tay.”

“Vậy tại sao tay chị lại gắn vào mũi?”

“Có lẽ vị trí tay không quan trọng. Không có chỗ nào quy định tay phải mọc ra từ cơ thể.”

“Tốt quá!”

“Nhưng tôi phát hiện vấn đề nghiêm trọng.”

Dollyphant lập tức tái mặt. Tôi chỉ vào hình một phụ nữ mặc váy hoa đang uống trà.

“Nhìn này. Cô ấy nghiêng tách bằng tay để uống, đúng không?”

“Đúng.”

“Nhưng cô thì hút trà bằng vòi rồi nhả vào miệng.”

“Ơ? Không lẽ!”

“Dollyphant đã vi phạm nghiêm trọng phép lịch sự trong thời gian thưởng trà. Giờ hãy nghiêng tách bằng vòi đi.”

Dollyphant nghiêng tách bằng vòi với vẻ cực kỳ nghiêm túc, nhưng có vẻ nó không điều khiển vòi tinh tế như tay được. Tách mất thăng bằng, trà đổ khắp sàn.

“Waaah! S-sao thế này! Sao nó khó thế này?”

“Vì cô thiếu sự luyện tập. Nhìn tôi làm.”

Tôi dựng thẳng lưng, lấy hết sức vào hai tay, tập trung toàn bộ tinh thần để hơi nghiêng tách trà to bằng cả cái người tôi, cố gắng uống mà không làm đổ.

“Thấy chưa! Làm như thế! Dollyphant, cậu cũng thử đi—ừm, dùng tay... à không, vòi của cô.”

“C-có thể viết vào sách như hồi nãy được không?”

“Viết vào sách sao?”

“Voi được phép hút trà bằng vòi!”

“Không được! Không thể tự tiện phá luật. Tôi vừa tỉnh dậy là đã có luật phải tuân theo, cô cũng phải theo!”

Dollyphant buồn bã gật đầu. Sau đó tôi nắm vòi nó và bắt đầu giúp nó luyện nghiêng tách.

***

- Rạp phim

Songee há hốc miệng, ngơ ngác lẩm bẩm:

“...Cái quái quỷ gì thế này?”

Kain thì khúc khích từ nãy rồi.

“Ý em cái gì là cái gì? Là người ta đang dạy voi uống trà!”

“Không! Ý em là! Tại sao tình huống lại thành ra thế này?!”

Kain nói, gần như không thể nhịn cười được nữa:

“Mọi thứ trông có vẻ chẳng hiểu sao lại thành ra thế này, nhưng bản thân tình huống lại giống chiến lược trong Khách Sạn bình thường thôi mà? Dollyphant là quái vật đặt ra đủ thứ luật kỳ quặc, phá luật là nó tấn công. Seungyub chỉ ra rằng ‘Mày cũng đang phá luật’, thế là nó tự rơi vào mâu thuẫn.”

Songee còn chưa kịp hiểu lời Kain, thì Sanghyun nói tiếp:

“Sức mạnh mới của Seungyub, Thái Sơ Nhân Loại, khá là thú vị đó. Cậu ta mất trí nhớ? Có lẽ vì vậy mà cậu ta thông minh hơn bình thường. À, tất nhiên, ý anh không phải là ban đầu Seungyub thua kém ai đâu.”

Kain gật đầu:

“Có vẻ em ấy hành động như vậy bởi đã mất đi quan điểm thường thức, do đó mà cách suy nghĩ trở nên thoáng hơn. Nhưng mà...”

“Cậu ta diễn đạt mệnh lệnh hơi kỳ.”

“Em ấy hiểu nghĩa của từ ‘phim’, nhưng không hiểu bản thân đang ở trong phim. Và vì không nói rằng ai là mối đe dọa, nên không biết rằng mình đang gặp nguy hiểm dù con búp bê sát nhân đang đứng ngay trước mặt.”

“Kết quả lại tốt ngoài mong đợi. Vì không biết gì, cậu ta mới cư xử như thế mà chẳng hề hay biết Dollyphant đáng sợ.”

“Nói thực thì có hơi khác với tưởng tượng của em. Em cứ tưởng là nó sẽ chạy như điên, rồi sống sót nhờ vào may mắn.”

“Cũng là một khả năng đó. Nhưng đây cũng là một khả năng khác. À này, anh thấy một ưu điểm lớn của năng lực này rồi.”

“Thời gian duy trì dài kinh khủng. Dài hơn Vận May Nghịch Thiên nhiều.”

Mọi người thấy không khí trong rạp dịu lại. Thời gian dùng trà rất nhanh đã gần tới kết thúc.

“Không ngờ Seungyub lại vượt qua kiểu này?”

Đó là lời Jinchul xuýt xoa.

“Ồ! Vừa nãy thằng bé còn chỉ ra lý do Dollyphant không đứng bằng hai chân!”

“Nó làm theo luôn kìa. Giờ nó đang thử đứng bằng hai chân?”

Cùng câu cảm thán của Songee thì giờ có một con voi đã bắt đầu tập ballet để mô phỏng con người.

Khi mọi người nghĩ câu chuyện thứ ba sắp kết thúc, giọng Dollyphant từ màn hình vang lên đầy mãn nguyện:

“Đây là một buổi trà thật bổ ích! Nhờ Kevin mà chị thấy rất vui. Giờ chị cũng có thể trở thành một chú voi nước Anh kiểu mẫu! Kevin, em cũng vui mà đúng không?”

Một nụ cười ngấm vào khuôn mặt của Kain. Con voi giờ trông còn dễ thương nữa.

“Công nhận nhìn lại… nó cũng dễ thương đấy chứ?”

“Ừ. Và nó cũng nghiêm túc làm theo luật—”

“Không.”

“Hả?”

“Chị có nghe nhầm không?”

“Không vui chút nào. Đặc biệt, món trà đen là tệ nhất.”

“S-Seungyub?!”

“Uwaaah!”

“Tại sao mọi người lại uống cái thứ nước đắng lè thế? Tôi không bao giờ muốn tham gia thời gian dùng trà nữa.”

“Kyahh! Thằng nhóc đó điên rồi!”

Tất cả trừ một thằng nhóc đều sững sờ. Ngay cả con voi trên màn hình cũng há hốc mồm.

“T-thằng Park Seungyub, thằng chó điên này! Gan to thật!”

“Nhất là vụ dạy cô, Dollyphant, mệt không chịu nổi. Ngay từ đầu cuốn sách này, nhìn mà không thấy vô lý hả? Voi mà tham gia thời gian dùng trà? Thời gian dùng trà cái rắm ấy!”

Kain chỉ đành bật cười:

“Hahaha! Chà, Seungyub hiện tại chưa từng trải qua thứ gì đáng sợ nên em nó hành xử vậy cũng phải.”

Jinchul tuyệt vọng vô hạn:

“Thằng ngu này! Nó phá game rồi!”

“Puuuuuuu!”

Tiếng kêu đầy bi thương vang lên từ con voi trên màn hình.

***

- Park Seungyub (Thái Sơ Nhân Loại)

“Puuuuuuu!”

Dollyphant đột nhiên đứng bật dậy, rống lớn đến mức cơ thể tôi rung bần bật. Nước mắt tuôn từ mắt nó thành dòng. Lần đầu tiên tôi nghĩ:

“Mình… lỡ lời à?”

Nhưng chưa kịp trả lời, Dollyphant đã nâng thân hình khổng lồ và giậm hai chân trước xuống.

Chưa kịp suy nghĩ, cơ thể tôi lăn sang một bên.

RẦM!

Sàn biệt thự nứt toác chỉ trong một cú.

Ngay lúc ấy tôi chợt nghĩ!

Hóa ra thứ đe dọa mình là Dollyphant?! Th-thế sao lúc ban mặc khải không nói luôn?!

“Uoooooh!”

Tiếng rống điếc tai! Tôi lăn nhào và lao về phía cửa. Dollyphant không đuổi theo ngay, nó đứng trong phòng gào khóc.

“Dolly dolly! Chị giận rồi! Chị giận rồi! Kevin! Chị sẽ luộc em trong ấm trà! Chị sẽ cán em thành giấy!”

“Con người thì thành giấy kiểu gì?”

“CÂM MIỆNG!”

Sao nó giận khi tôi chỉ hỏi một câu? Con voi này tính khí kỳ lạ thật!

Mỗi lần nó hét lên và lắc mình, cả biệt thự rung chuyển. Có vẻ biệt thự đã bị phá hỏng quá mức nên cùng một tiếng tick, thì cả biệt thự tối om.

Trong bóng tối đến mức không thấy cả bàn tay, Dollyphant càng điên cuồng hơn.

“Keviiiin! Em trốn đâu rồi?!”

- RẦM! XOẢNG!

Tiếng nó phá nát mọi thứ vang vọng khắp nơi.

Ngay cả biệt thự kiên cố cũng chẳng chịu nổi cú húc của con quái vật đó. Đồ trang trí rơi lả tả từ trần.

Dù tối om, may mắn là chẳng cái nào rơi trúng tôi. Lần mò theo tường và cầu thang, tay tôi chạm phải một cục bông mềm.

“Wha—hức!”

Tôi bịt ngay miệng, sợ Dollyphant nghe thấy. Nhưng cục bông phát ra tiếng kỳ lạ:

“Eemmm đãaa chạm vàooo lưng taaa. Keeevin thắaaang—”

Nó đang nói gì? Chạm vào lưng thì Kevin thắng? Bông gòn biết nói à?

Thấy bông gòn nói chuyện làm tôi thấy bất an, nên tôi đã ném nó đi ra xa.

- BÙM!

Biệt thự lại rung lắc. Có phải là vì những cú húc không thể chịu nổi liên tục được tác động vào sao? Lần này, những âm thanh thực sự bất an vang lên.

Cuối cùng, tiếng ẦM lớn vang lên, một mảng tường lớn bị phá, ánh sáng tràn vào từ bên ngoài biệt thự.

Có vẻ là vì bị ánh sáng đột ngột chiếu vào, con voi hồng đưa vòi che mắt.

Lúc đó, tôi chợt suy nghĩ. Mặc khải bảo tôi rằng:

“Tự mình sống sót trong biệt thự cho đến khi phim kết thúc.”

Vậy nghĩa là không được ra khỏi biệt thự? Hay ra khỏi là mình làm gì cũng được, vì coi như sống sót, hoàn thành nhiệm vụ?

Nghĩ theo hướng dễ nhất nào!

Bỏ qua đoạn“cho đến khi phim kết thúc” vì mình không biết nó là gì. Còn lại: “Tự mình sống sót trong biệt thự.”

Nếu mình ra ngoài biệt thự thì sao?

Thì nghĩa là mình đã tự mình sống sót khi ở trong biệt thự rồi.

Mỉm cười mãn nguyện, tôi bước ra khỏi biệt thự.

Tôi đã hoàn thành mặc khải!

“Hahaha! Thành công!”

…Ý thức của tôi dần quay lại.