Thoát Khỏi Khách Sạn Bí Ẩn

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 33

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 145

Chương 301-400 - Chương 309: Phòng 204, Phòng Nhiệm Vụ - ‘Hotel Cinema’ (31)

User: Han Kain (Trí Tuệ)

Date: Ngày 135

Địa Điểm Hiện Tại: Tầng 2, Phòng 204 – Phòng Nhiệm Vụ, ‘Hotel Cinema’

Lời Khuyên Hiền Triết: 3

-  Han Kain

Khi bộ phim dừng lại, ánh sáng từ màn hình tắt đi. Một lát sau, ánh sáng lại lóe lên trên màn hình, ra hiệu cho người tiếp theo bước vào.

Và giờ chỉ còn mình tôi là người cuối cùng còn cơ hội.

Cho đến tận lúc này, nhiều đồng đội vẫn chưa hiểu rốt cuộc chuyện gì vừa xảy ra trên màn hình.

“Ể-ể? Sao lại kết thúc? Seungyub chẳng phải đã trốn thoát mà?”

Trước lời bối rối của Jinchul-hyung, bác sĩ cũng lộ vẻ khó hiểu:

“Phim kết thúc luôn, không hiện ra phân cảnh tiệm cà phê. Vậy có nghĩa là cậu ta đã bị giết ngay lập tức? Nhưng ai đã giết Seungyub cơ? Chẳng chắn không phải là Dollyphant?”

“Sanghyun-hyung, con voi đó ở khá xa Seungyub mà. Hơn nữa, với tính cách của nó, nó sẽ kiểu dùng vòi hất Seungyub lên rồi càu nhàu cả buổi trước khi giết, chứ không phải kiểu phục kích rồi một đòn kết liễu đâu.”

Elena và Songee cũng hoàn toàn không hiểu vì sao phim lại kết thúc ngay lúc Seungyub ra khỏi biệt thự.

Còn tôi thì…

Tôi đã thấy thứ đã hại Seungyub.

Tôi cuối cùng cũng hiểu nó là gì rồi!

“Mọi người, nghe em nói đã.”

Sau khi nghe lời giải thích, tất cả đều há hốc miệng.

Bác sĩ hỏi tôi đầy tò mò:

“Sao em phát hiện ra được? Nếu là Eunsol thì anh còn hiểu vì thị lực của em ấy, nhưng là Kain thì lạ đấy.”

“Như anh nói thì không phải vì mắt em tốt. Chỉ là vì em từng gặp chuyện tương tự một lần rồi.”

“Chuyện tương tự”. Nghe đến đây, mọi người gật đầu.

Rồi tôi kể về những điểm nghi vấn trong khi xem phim của Seungyub, và phương án hợp lý hơn mà tôi nghĩ ra. Sau đó cả nhóm dành khá lâu để chỉnh lại kế hoạch.

Songee hỏi xem tôi định mang gì:

“Kain-oppa, anh định lấy Quỷ Thư hay lấy Phước Lành? Em đoán là Quỷ Thư đúng không?”

Trí Tuệ bản thân nó sẽ cho 3 lần Lời Khuyên và bảo hộ tâm trí qua Cửa Sổ Hệ Thống. Nó không tệ, nhưng không có năng lực chủ động, nên Quỷ Thư thường mạnh hơn.

Dù việc dùng Quỷ Thư có những giới hạn khi không có Cửa Sổ Hệ Thống bảo vệ, nhưng ngay cả Quỷ Thư bị giới hạn vẫn hữu dụng hơn Trí Tuệ trong hầu hết trường hợp.

Nhưng…

“Anh sẽ dùng Phước Lành. Anh nghĩ anh không nên dùng Quỷ Thư trong bộ phim này.”

Songee suy nghĩ những lời của tôi một lúc rồi gật gù:

“À, đúng rồi. Lúc mở đầu, Cha Eunpyo bảo câu chuyện của anh ta ‘không có gì đặc biệt’, đúng không?”

“Chúng ta có thể dùng mấy câu như ‘tôi bất ngờ nghĩ ra một ý hay’, ‘tôi may mắn’ cho Cảnh Báo Sinh Mệnh, hay Lời Khuyên thì vẫn hợp lý. Nhưng Chiếm Hữu thì hơi quá đáng. Bản thân việc tình tiết Cha Eunpyo đột nhiên nhập vào một trong những món đồ chơi của mình đã hơi lạ rồi, rồi lại nói về trải nghiệm đó như không có gì còn lạ hơn.”

Bác sĩ chỉ ra một vấn đề nữa:

“Hơn nữa Kain bây giờ mạnh lên rất nhiều cả về tinh thần lẫn thể chất.”

“Chuẩn luôn. Gần đây em còn cảm giác như mình đã có siêu giác quan thứ sáu.”

“Cũng nhờ thế Kain mới chịu nổi Quỷ Thư trong một thời gian ngắn dù không có Cửa Sổ Hệ Thống, nhưng… chẳng phải Quỷ Thư vốn sẽ giết người thường ngay khi mở ra sao?”

Đúng vậy. Tôi từng lợi dụng điểm này để sử dụng Quỷ Thư như một công cụ tấn công tinh thần.

“Dùng quyển Quỷ Thư đó trong cơ thể một đứa bé như Kevin thì đúng là tự sát.”

Sau khi chia sẻ xong, tôi bước về phía màn hình. Tim tôi đã đập thình thịch ngay cả trước khi vào.

Mình là người cuối cùng. Không còn ai sau lưng để cứu mình nữa.

Các đồng đội xung quanh có vẻ cũng nhận ra điều đó, nên sắc mặt ai nấy đều căng thẳng. Elena bắt đầu lặng lẽ cầu nguyện trong vô thức, bác sĩ thì cũng đứng chắp tay bên cạnh, Songee cắn móng tay, còn hyung thì cúi mặt không nói nổi lời nào, tôi thấy thế mà cứng đơ cả người.

“….”

Trong khi đó, con vẹt vẫn mổ đầu Songee đòi được cấp hạt hướng dương ngay lập tức, tôi không thể không bật cười, nhờ vậy mà bớt căng thẳng. Tình hình thế này mới là chuẩn bài.

Tôi nhớ tới tiến trình của “Thái Sơ Nhân Loại”, người mà thẳng thắn trực diện hơn Seungyub. Đôi khi, trong một nơi như Khách Sạn, kiểu liều lĩnh tới mức bất cần đời ấy lại chính là điều cần thiết.

“Ta vào đây. Ta chọn Phước Lành.”

Mở đầu câu chuyện giống hệt những gì Ahri và Seungyub đã trải qua. Sau khi tới tiệm cà phê và xin lỗi vì tới muộn, Cha Eunpyo bắt đầu kể:

“Đây là câu chuyện hồi tôi còn nhỏ…”

***

- Ở Nhà Một Mình

“Kevin!”

Sau màn càm ràm quen thuộc của mẹ Kevin, tôi giơ tay:

“Mẹ ơi, con hỏi cái này.”

“Sao thế?”

“Trong nhà có bánh snack không?”

“Tất nhiên là có! Hmm… Nhưng mà~ con không được ăn nhiều đâu nhé?”

“Em à, lần này Kevin phải ở nhà một mình mà. Cứ để con nó ăn chút đi, có sao đâu.”

“Được rồi. Kevin, mẹ sẽ nói cho con biết hộp bánh ở đâu! Nhưng nhớ đừng ăn nhiều và nhớ đánh răng đấy?”

“Vâng ạ.”

Khi bố mẹ đi rồi, tôi ngồi xuống tổng hợp suy nghĩ.

Có một phần trong tiến trình của Seungyub mà tôi không thể hiểu nổi.

Đối sách cho những món đồ chơi trong biệt thự mà Seungyub đã xác thực được là như sau:

Né Happy Happy bằng cách áp lưng vào tường di chuyển.

Kéo đồ nội thất sẵn từ trước để chạy nhảy lên cao, rồi né tránh Thomas bằng cách chạy trên các món nội thất kia.

Chỉnh sửa cuốn sách "Nghi thức Trà Anh Quốc" để điều khiển Dollyphant

….

Sao một thằng nhóc 12 tuổi làm vậy được?

Đây là những đối sách được những con người theo dõi hành vi của quái vật ở bên ngoài, rồi chụm đầu vào suy nghĩ cùng nhau.

Một đứa 12 tuổi làm được hết đống này? Nó là Einstein tái sinh à?

Giả sử Cha Eunpyo trẻ tuổi – không, Kevin, thật sự là thiên tài nghĩ ra toàn bộ đống này đi. Thì đây cũng phải là một đầu óc cực kì sắc bén, kể cả sau này anh ta lớn lên hồi tưởng lại đi?

Nói đùa thì, nó giống kiểu “Video chiếu tại tang lễ”. Ấy vậy mà Cha Eunpyo lại bảo:

“Câu chuyện của tôi chẳng có gì đặc biệt.”

Điều đó có nghĩa—Kevin thật đã sống sót theo cách đơn giản hơn rất, rất nhiều. Đáp án thật sự được ẩn trong những hành động tự nhiên của một đứa trẻ 12 tuổi.

“Meow~”

Trong khi đi tới phòng khách trong phòng Kevin, con mèo Cathy nằm trên sàn kêu một tiếng trong khi lười biếng ngáp. Có vẻ nó lại chuẩn bị ngủ tiếp.

“… Nghĩ lại thì, bản thân sự tồn tại của mày cũng là một cái gợi ý đấy.”

Sau khi hai phụ huynh rời đi, thì ngoài Kevin, trong biệt thự này còn có con chó Suzy và con mèo Cathy.

Trong số cả hai, thì Suzy đã hai lần xông ra đỡ đòn cho chủ—một lần cứu Ahri, một lần cứu Seungyub.

Còn con mèo Cathy này ở cái chỗ quái nào trong cả thời gian đó tới nỗi không kêu nổi một tiếng?

Bản thân chuyện đó cũng chính là một manh mối lớn.

Tôi bước đến các hộp đồ chơi, đọc nhãn dán mô tả đi kèm với các hộp:

“Làm bánh cùng Dollyphant.”

“Lắp đường ray cho Thomas và bạn bè.”

“Chơi trốn tìm vui vẻ với Happy Happy.”

Ahri, người vào đầu tiên, từng thấy hai dòng đầu ngay lập tức, nhưng không nghĩ chúng quan trọng. Cũng phải, vì thường đồ chơi nào cũng có mấy câu kiểu vậy.

Vậy nên tôi thử suy nghĩ lại:

Một đứa trẻ 12 tuổi thực sự sẽ làm gì?

***

“Kevin! Bắt đầu tiệc năm mới nào!”

Đây đã là lần thứ ba. Ngay khi tiếng gọi vang lên, căn nhà lại rung chuyển và ba món đồ chơi bắt đầu hoạt động.

“Happy Happy! Kevin ơi, từ giờ chơi trốn tìm nào~!”

“Thomas khởi hành! Xin nhường đường để chúng tôi trải đường ray!”

“Dolly dolly! Đến giờ dùng trà rồi! Trẻ ngoan thì lên tầng hai đi nhé.”

- Rầm!

Với một tiếng động lớn, món đồ chơi đầu tiên, Happy Happy xuất hiện.

Một đứa trẻ 12 tuổi háo hức mở hộp quà, thấy một con búp bê hề dị dạng gớm ghiếc sẽ làm gì?

Bực tức đập nó chứ còn gì nữa.

“Tuừu giờooooo sẽ làaaaa trốnnnn—”

“…Mày nói chậm hẳn nhỉ?”

Cổ Happy Happy đã bị tôi bẻ ngược từ lúc nó còn là đồ chơi, nên giờ nó nói cực kì chậm.

Y hệt con Happy Happy mà Seungyub gặp sau khi đã bị phá.

Nghĩ theo lối đó, thì Ahri đá Happy Happy ngay lần đầu tiên mở hộp là hoàn toàn đúng.

Chỉ là em ấy đá chưa đủ mạnh.

“Hya!”

-  Bịch!

Con búp bê vừa ló ra sau lưng thì tôi đẩy nó ngã chúi xuống.

Nó nói với mình trong khi cổ nó quay ngược lại nghĩa là…

Lưng nó đang hướng về phía trước!

Happy Happy, khi bị chạm vào lưng ngay khi còn chưa kịp đọc xong luật chơi, lăn lộn dưới sàn.

“Eeemmm chạmmmmm lưngggg taaa… Keeeviiiin thắanggggg…”

“Im mồm.”

Tôi xử lý xong Happy Happy trong 3 giây. Tôi tiếp tục di chuyển, giờ là đến Thomas.

“Thomas, có vui không?”

“Tất nhiên rồi! Kevin, cảm ơn em đã lắp đường ray nhé!”

Món đồ chơi ưa thích của Kevin, đương nhiên là Thomas The Tank Engine. Vậy nên cậu ta mở hộp chơi với nó ngay khi tìm thấy, và lắp đặt đường ray chẳng phải là tự nhiên thôi sao?

Một con tàu có nhiệm vụ chính là chạy trên đường ray, không phải tự mình đặt ray khắp nơi. Có lẽ bản thân Thomas cũng ghét cái nhiệm vụ “đặt ray” này.

Thomas, chạy liên hồi trên đường ray vòng tròn tôi đã đặt trước, trông có vẻ vui.

Sau khi xác nhận xong đoàn tàu đã ổn định ngay khi bắt đầu chạy, tôi lên tầng hai để kiểm tra món đồ chơi thứ ba.

“Dolly dolly! Đã đến thời gian dùng trà! Trẻ ngoan thì lên tầng hai.”

Tôi nhanh chóng di chuyển lên phòng khách tầng hai, nơi mà Dollyphant đang đợi.

“Dolly dolly!”

“Dolly dolly!”

“Kevin! Chị không ngờ em lên nhanh thế! Kevin thông minh quá nhỉ?”

“Vậy sao?”

“Tốt! Ngồi xuống đây nào!”

Trước đó tôi từng nghĩ làm sao để đối phó với Dollyphant đây.

Là bởi vì có một cuốn sách nhỏ tên là“Nghi thức Trà đạo của Quý Ông Anh Quốc” nằm trong chiếc hộp của Dollyphant. Vì biết rằng nó tuân thủ nghiêm ngặt theo nội dung sách, có một phương án là sửa nội dung của nó trước.

Nhưng tôi không sờ vào nội dung của nó.

Nghĩ thế nào thì một thằng nhóc 12 tuổi, mở cuốn sách đó rồi ngồi sửa từng dòng bằng chữ viết li ti là không hợp lý.

“Kevin, chờ chút nhé. Chị chuẩn bị chưa xong vì em đến sớm quá.”

“Được thôi.”

Dollyphant băt đầu rót trà bằng cách cẩn thận nghiêng cái ấm đang sôi. Rõ ràng là bàn chân bè bè của nó chẳng giúp được gì, nên trông nó có vẻ khá chật vật khi làm công việc này chỉ bằng mỗi cái vòi.

Khi công việc đã xong, Dollyphant nói với tôi cùng vẻ mặt vui sướng:

“Uống đi! Chắc chắn nó sẽ ngon lắm đấy!”

Tôi nhấp một ngụm và nói:

“Nó có hơi đắng.”

“Gì cơơơơ? Kevin nói trà đen của chị có vị lạ à?”

“Không đời nào! Trà đen thì vốn hơi đắng mà. Vấn đề không phải là trà, mà là nằm ở chỗ khác.”

“Ở… chỗ khác?”

“Thời gian dùng trà mà lại không có bánh. Trà đen vốn đắng mà, nên phải ăn kèm đồ ngọt.”

Kevin thật chắc phải mạnh mồm hơn thế này chứ? Hay là không? Hay là cậu ta sẽ nói chuyện một cách sợ sệt hơn khi phải gặp con voi biết nói trước mặt?

Thái độ dù sao cũng chẳng quan trọng. Với trẻ con mà nói, trà thì chẳng khác nào nước đắng. Khi mà một đứa trẻ phải uống thứ như vậy thì đương nhiên sẽ nghĩ ngay đến snack.

“S-snack sao?”

“Thời gian dùng trà thì phải có bánh chứ?”

Dollyphant chăm chú nhìn vào “Nghi Thức Trà Đạo Cho Quý Ông Anh Quốc”, rồi phát hiện có snack hoặc bánh mì nằm cạnh tách trà trong toàn bộ hình minh họa của cuốn sách.

“Đúng thật! Kevin thật sự thông minh đấy nhỉ? Lúc uống trà đen phải có bánh ngọt hoặc bánh mì!”

“Nhà mình không có sao?”

“…Không có bánh. Giờ mình phải làm sao?”

“Trong nhà chắc chắn có. Tụi mình đi tìm cùng nhau nhé?”

“Được!”

Thế là con voi nhấc thân mình khổng lồ lên rồi bắt đầu lục tung cả dinh thự để đi tìm bánh.

Dĩ nhiên nó sẽ không thể dễ dàng tìm thấy bánh quy.

Bởi vì tôi với Suzy đã ăn sạch từ đầu rồi.

Một đứa trẻ biết được chỗ cất bánh mà lại không ăn hết tại chỗ mới là chuyện lạ!

“Xử lí xong hết đống đồ chơi rồi…”

Giờ là lúc tìm ra bí mật của chính căn nhà, thủ phạm thực sự đứng sau mọi chuyện kỳ dị.