– Park Seungyub
Trong khi lết đi theo chiều ngang, lưng luôn dán sát vào tường, tôi rời khỏi phòng và bước vào hành lang. Ngay lúc đó, tôi nghe tiếng còi của Thomas vang lên từ xa.
Đối sách với Thomas là gì ấy nhỉ? Là trèo lên đồ đạc à?
Trong lúc hoảng loạn đảo mắt khắp nơi, tôi thấy có một cái bàn ở hướng tôi muốn đi. Vấn đề là, đi ngang như con cua với tốc độ này trong khi phải dán lưng vào tường thì không tài nào tới kịp!
“Thomas xuất phát đây! Xin nhường đường, chúng tôi phải đặt đường ray!”
“Aaaah! M-mới đó đã tới rồi!?”
Khi nghe tiếng bánh xe của Thomas đang lao đến gần, tôi nhắm mắt lại, liều mạng phóng khỏi vách tường, chạy thẳng đến cái bàn. Tôi chỉ còn biết cầu trời Happy Happy đừng có tấn công từ sau lưng.
Và lời cầu nguyện ấy được đáp lại bằng cái chết của một ai đó.
“Happy Ha—”
“Gâu!!”
Nghe âm thanh kinh hoàng vang lên từ phía sau, nước mắt tôi trào ra lúc nào chẳng hay. Nhờ khoảng thời gian Suzy phải đánh đổi mạng sống mới có được, tôi kịp thời leo lên bàn.
- Vùuuu!
Chưa kịp thở ra, Thomas đã lao ngang qua trước mặt tôi với một âm thanh điếc tai. Đúng như dự đoán, vì toàn bộ cơ thể tôi không chạm đất, Thomas chẳng buồn để ý tới tôi, cứ thế mà phóng qua.
“Kyeeeek!”
Ngược lại, thấy nó dùng mấy cái chân nhện tởm lợm túm lấy Happy Happy, kẻ đang đuổi theo tôi, rồi quăng đi thì tôi còn thấy nhẹ nhõm. Chân của Happy Happy đã bị xé toạc bởi đòn tấn công của Thomas.
Happy Happy có chết vì đòn đó nổi không nhỉ?
Tôi không nghĩ vậy. Tôi nhớ khi còn là lượt của Ahri-noona, sau khi Suzy cắn rách chân Happy Happy, thì lúc sau nó lại xuất hiện lành lặn như mới.
“Dolly dolly! Tới giờ trà rồi đây!”
Tiếng gọi thứ hai của Dollyphant! Không còn nhiều thời gian nữa.
Lần thứ hai này nghe rõ hơn hẳn vì tôi đã ra ngoài. Tôi đã có thể đoán tương đối được vị trí của Dollyphant.
“Yah!”
Tôi nhảy khỏi mặt bàn và đáp lên cái bàn tiếp theo. Vì cái bàn đó hơi xa, tôi buộc phải chạm đất chốc lát rồi trèo lên tủ gắn tường ở phía trên cao, tiếp tục chạy bằng cách giẫm qua ghế, qua lò sưởi, rồi sang cái kệ bên cạnh.
Làm như vậy tôi có thể tránh được Thomas, nhưng lưng tôi hoàn toàn không phòng bị. Tôi phải tìm Dollyphant trước khi Happy Happy hồi phục rồi lao đến!
Chạy dọc hành lang, tôi băng qua hai căn phòng và một không gian trông giống phòng khách. Dollyphant đáng lẽ phải ở quanh đây—nhưng mà là chỗ nào? Chắc chắn là đâu đó quanh đây thôi…
- Ting!
Một âm thanh trong trẻo như tiếng ly rượu va vào nhau vang lên. Tôi cầu mong đây là nơi mình cần, rồi mở toang cánh cửa gỗ khổng lồ bước vào.
“Dolly dolly!”
“…”
“Dolly dolly!”
M-mình có nên nhại lại không?
“D-Dolly dolly!”
“Hừm. Chị sắp giẫm bẹp em rồi đấy. Kevin lúc nào cũng chậm chạp thế à? Chị phải gọi đến hai lần!”
Toàn thân tôi run rẩy trước khí thế đáng sợ của con voi hồng khổng lồ.
Nếu nó là voi thật chắc còn đỡ đáng sợ hơn. Thứ này đứng ở giữa ranh giới của đồ chơi và sinh vật sống. Tôi nhìn vào là hiểu cảm giác rợn người mà người ta vẫn gọi là “thung lũng kỳ lạ”.
“…Xin lỗi ạ.”
“Tốt! Lại đây ngồi đi!”
Không gian như phòng tiếp khách nơi Dollyphant ở được bày biện như để uống trà.
Mấy chiếc tách khổng lồ lấp lánh đủ màu — không biết nó lấy từ đâu — nằm trên bàn, còn Dollyphant thì giữ một cái ấm trà to đến mức tôi có thể nhét cả người vào chiếc vòi rót.
“Phụt!”
“Cái gì vừa rồi thế? Đừng bảo em cười vì chị dùng vòi cầm ấm trà nhé?”
“Không! Không có! Em… em thấy nó đẹp và ngầu mà.”
“Đẹp và ngầu? Em giễu chị đó hả?”
“Ể? Hả?”
“Ấm trà là phải cầm bằng tay! Kevin thậm chí còn không biết à?”
“…Em biết ạ. Ấm trà phải cầm bằng tay.”
“Nhưng chị là voi, chị đâu có tay, chỉ có chân. Nên chị phải dùng vòi. Em thấy vậy rồi cười! Đồ trẻ hư!”
Aaaa cái con voi hồng này bị cái gì vậy trời!? Nó không định giết chết mình chỉ vì đã cười một cái sao!?
“Không! Em nghĩ là đẹp thật mà. Không có luật nào bắt buộc phải cầm ấm trà bằng tay cả, đúng không?”
“Nói dối! Đây! Sách ‘Nghi lễ Trà đạo của Quý ông Anh Quốc’! Trong này không hề nói đến việc dùng vòi để cầm ấm trà! Chị buồn lắm… Chị muốn bỏ mấy kẻ viết sách này vào ấm trà rồi đun sôi.”
Cái quyển sách kiểu này từ đâu ra vậy hả trời? Mấy người viết sách nghi lễ trà đạo chắc không thể tưởng tượng voi đồ chơi cũng đi uống trà đâu! Tại sao nó lại giận vì chuyện này!?
“T-là vì người viết sách tư duy hẹp hòi thôi. Họ nghĩ chỉ con người mới uống trà. Voi thì có thể dùng vòi mà.”
“Nhưng hồi nãy chính Kevin nói ấm trà phải cầm bằng tay mà?”
“Em nói nhầm vì em không biết rõ lắm! Bộ phận để cầm ấm trà đầu có cố định, nên chị cứ dùng bộ phần phù hợp nhất với cơ thể mình. Người dùng tay, voi dùng vòi. Như vậy thì voi cầm ấm trà bằng vòi mới đẹp, và con người cũng đẹp khi cầm ấm trà bằng tay!”
“Nhưng nghi lễ dùng trà phải làm theo sách chứ?”
“Đưa em cuốn sách đó!” tôi hét lên, đứng bật dậy. Dollyphant nghiêng đầu rồi dùng vòi nhặt một cuốn sách nhỏ xíu đưa cho tôi.
Cuốn sách bé tí so với nó, đến mức tôi còn không biết nó đọc kiểu gì.
Ngay khi nhận được sách, tôi nhặt cây bút lăn dưới sàn và thêm một dòng:
“Voi tham gia trà đạo được phép dùng vòi thay cho tay.”
“Như vậy được không?”
“Được! Được! Giờ chị có thể dùng vòi rồi! Kevin, em có muốn dùng vòi không?”
“…Em là người, em dùng tay.”
Mình có thể thêm nội dung vào cuốn sách đó hả? Mình không biết. Cứ cho là ổn đi vậy.
Dollyphant cầm ấm trà bằng vòi, rồi rót trà. Tôi hơi lo lắng vì nghĩ một con voi sao có thể làm ra trà bình thường được, nhưng thứ chảy ra lại có mùi trà thông thường, dù trong đó có lá trà hay không đi nữa.
Vấn đề là cái tách to như cái bồn tắm mini, và nó đầy tràn mép. Với voi thì chắc còn thiếu, chứ với tôi thì đủ để nổ bụng.
“Kevin! Giờ uống trà đi.”
Nói xong, Dollyphant đưa vòi vào tách, hớp một ngụm khổng lồ rồi đổ vào miệng. Sau khi lặp lại hành động đó đúng ba lần, cái tách trà giống như bồn tắm kia đã cạn sạch.
Tất nhiên tôi cũng phải uống hết sức mình. Tách to đến mức tôi phải trèo lên bàn mới uống được.
“Kevin! Trà chưa vơi chút nào cả. Em không ghét trà đen đấy chứ?”
“E-Em đang uống mà!”
“Vậy sao trà vẫn còn đầy?”
Kể cả với tôi thì cốc trà vẫn còn đầy. Tôi đổ mồ hôi quay sang thì thấy Happy Happy đang đứng ngay lối vào, nhìn chằm chằm.
Rõ ràng, Happy Happy không thể vào vì có Dollyphant ở đây. Còn Thomas thì chắc đã đi xuống tầng một từ lúc nào, vì tiếng còi của nó xa dần.
“E-em uống đây!”
Khi tôi nghiến răng và cố uống thêm lần nữa, tôi mới nhận ra.
Xàm lồn thật. Giờ mình chỉ là thằng nhóc 12 tuổi! Dù mình có cố thế nào cũng không thể uống hết cái tách này.
Mình phải làm sao đây? Nếu mình nói là không uống nổi, nó có bảo mình phá hỏng trà đạo không? Hay là nói cái tách to quá?
“Dollyphant, tách của em nó—”
“Kevin, chị đã pha trà rất cẩn thận. Nếu Kevin mà bỏ thừa, chị nghĩ là chị sẽ rất tức giận đấy.”
Con voi hồng khốn nạn chết giẫm này, thật đấy à!!
…Không còn cách nào nữa. Đây chắc là lúc Phước Lành của mình phải hoạt động.
Vận May Nghịch Thiên, LÊN!
Năng lượng của vũ trụ hội tụ trong bạn!
- Rầm!!
Ngay khoảnh khắc đó, cả phòng rung bần bật cùng một âm thanh va chạm điếc tai. Cả người tôi bật nảy lên, mọi giá sách, vật trang trí rơi loảng xoảng xuống nền.
“U-ức! Cái quái gì—”
“Thoooomas!!”
Tiếng gầm giận dữ của Dollyphant rung chuyển cả căn phòng.
“Không biết lái à? Nếu ngươi mà đâm vào cột thêm lần nữa rồi làm ồn—”
- RẦM!! KÉÉÉT!! BÙM!!
Lần này, một cú va chạm thậm chí còn lớn hơn vang lên. Cái bàn bắt đầu rung như sắp lật. Tách trà khổng lồ trước mặt tôi cũng bắt đầu chao đảo.
“Á! Tách trà của chị! Tách của chị!!”
Khi cái tách rung lắc và trà đen tràn ra ngoài một chút, Dollyphant lập tức phát hoảng hét lên. Tôi đang đứng gần miệng tách cũng ngã khỏi đó, suýt thì rơi xuống mặt bàn, nhưng ngay lúc đó có thứ gì đó nhấc bổng tôi lên.
Kh-không đời nào? Dollyphant!?
“Kevin! Em không sao chứ?”
Dollyphant lộ ra biểu hiện dịu dàng nhất từ trước đến giờ. Có lẽ vì nó cho rằng không phải tôi làm hỏng thời gian uống trà sao?
“...Em không sao. Cảm ơn vì đã cứu em.”
“Thomas ngu xuẩn dám phá hỏng thời gian uống trà! Sau khi chị đã pha trà đen rất cẩn thận đấy nữa chứ! Kevin có biết khó thế nào khi pha trà chỉ bằng một cái vòi không!?”
“N-nhìn cũng khó thật.”
Giống như con người chỉ dùng một tay vậy.
“Chờ đây nhé! Chị đi nghiền nát Thomas ngu ngốc rồi quay lại ngay!”
Nó vừa nói vừa lao ra khỏi phòng với gương mặt méo xệch. Chẳng bao lâu sau, tiếng đập phá vang lên rầm rầm.
“...Giờ làm sao?”
Mình nên làm gì bây giờ? Chẳng lẽ cứ ngồi chịu trận đến khi mấy chuyện quái đản trong biệt thự này kết thúc?
“Kevin… ta chờ em lâu lắm rồi đấy.”
Ngay khoảnh khắc nghe tiếng thì thầm vang lên phía sau, toàn thân tôi nổi da gà! Tôi quay phắt lại, ép lưng sát vào cái tách.
“N-ngươi vẫn chưa biến mất à!!”
“Ta còn đi đâu khi Kevin ở đây chứ? Kevin, chơi trốn tìm với ta vui hơn uống trà với Dollyphant mà, đúng không?”
“L-làm ơn đi đi!”
Tôi dán sát lưng vào tách và lết ngang. Happy Happy thấy vậy thì bật cười khúc khích.
“Kevin lại thế nữa rồi? Che lưng rồi đi ngang như cua hoàng đế? Làm vậy vui lắm à?”
“…”
“Ta bảo rồi, nếu em còn làm vậy, ta sẽ ‘cư xử thô bạo’ đấy?”
“D-dù có với tay cũng vô dụng!”
“Thế còn thế này?”
Happy Happy thò tay hất tung cả tách trà. Cả biển trà đen đổ xuống bàn, làm mặt bàn và nền phòng trở nên trơn tuột. Tôi lập tức mất thăng bằng ngã nhào.
“Lần này thì nằm yên trên sàn nhé? Dù sao—”
Tôi thật sự nghẹn thở. Không phải vì móng vuốt sắc nhọn của Happy Happy đang dí sát tôi.
Mà vì… Dollyphant đã quay lại phía sau nó.
Ngay lúc nãy, Happy Happy làm đổ tách trà ngay trước mặt Dollyphant.
Tôi lẩm bẩm như mất hồn: “Dolly dolly…”
“Hả?”
***
- Rạp phim
Trong khi Dollyphant nổi điên, gào thét rồi biến Happy Happy thành H-A-P-P-Y H-A-P-P-Y rải khắp phòng, tổ đội Khách Sạn bắt đầu phân tích.
“Có vẻ thế là Vận May Nghịch Thiên kết thúc rồi.” – Sanghyun nói. Và Kain cũng gật đầu.
“Ừ. Nhờ Vận May Nghịch Thiên mà Happy Happy và Thomas đã bị tiêu diệt, còn cả lượng trà vô lí kia cũng bị đổ ra sàn. Hơn nửa mối nguy hiểm đã bay màu trong một nốt nhạc.”
Jinchul để lộ ra biểu hiện có phần lo lắng.
“Nhưng kể cả thế thì con voi hồng đó còn nguyên mà? Hơn nữa, nó lại bắt đầu pha trà lại kìa.”
Kain cau mày nhìn màn hình.
“Bao giờ mới xong cái thời gian dùng trà chết tiệt này? Bác sĩ, anh có tìm ra gì không?”
Sanghyun cố lục lại kí ức một thoáng rồi đáp: “Ký ức có tôi hơi mơ hồ, nhưng theo sách hướng dẫn mà con voi cầm, ít nhất phải 1 tiếng.”
“Ít nhất?”
“Nếu kéo dài thì hơn 2 tiếng cũng có. Ban đầu thì thời gian dùng trà mang nặng tính nghi thức vậy thường được các quý tộc Anh Quốc giàu có, dư dả thời gian tận hưởng.”
“Trời đất! Mới khoảng 20 phút trôi qua thôi.”
Ai nấy đều tối sầm mặt.
“Nhưng Kain này, Seungyub vừa khám phá ra thứ vô cùng quan trọng đấy.”
“Ý anh là cuốn ‘Nghi lễ Trà đạo của Quý ông Anh Quốc’?”
“Đúng. Chúng ta có thể chỉnh sửa nội dung cuốn sách mà Dollyphant coi như Kinh Thánh. Seungyub cần phải nhớ ra điều đó.”
***
- Park Seungyub
“Khụ!”
Mình sắp ói tới nơi rồi.
“Dolly dolly! Gì thế? Em đâu có định nhổ trà của chị ra đúng không?”
“…Không, em chỉ hay ho thôi.”
“Ho? Trời ơi trời ơi! Kevin không chăm sóc sức khỏe à? Trà sả này tốt cho bệnh ho lắm!”
Ngay lúc tôi thấy con voi hồng nhét một cái cây trông như củ hành khổng lồ vào ấm trà, tôi quyết định luôn. Tôi không chịu nổi nữa. Dù là gì đi nữa thì cũng tốt hơn là chết vì nổ bụng.
Cứ như chờ sẵn, một cửa sổ bán trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
Thái Sơ Nhân Loại — bạn có muốn sử dụng không?
