“Cậu có đang cảm thấy mình đang có tiến triển tốt với con gái của ta chứ, con rể…?”
“Ông đừng tự tiện coi tôi là con rể mình dễ dàng thế chứ, Chủ tịch!”
Ngay khi tôi bước vào văn phòng Chủ tịch, người chào đón tôi là một người đàn ông trung niên trông mệt mỏi trong bộ vest xám, tình cờ lại là cha của Hatsuyuki và cũng là Chủ tịch Hội đồng trường Cao trung của chúng tôi, Fubuki Ichijo.
“Ta rất thấu hiểu cảm giác của cậu. Suy cho cùng, con bé rất là giống mẹ của mình…Khi ta ở vào hoàn cảnh y như cậu, ta cũng đã không thể chạy thoát được khỏi mẹ con bé. Ờm, ta còn không hề muốn nhớ lại nó nữa!”
“Tôi đếch quan tâm đến mấy cái thông tin vặt đó, lão già! Hơn nữa, với tư cách là một người cha và là chủ tịch, ông có nghĩ việc con gái mình sống chung với một nam sinh khi vẫn còn đang đi học là ổn không?”
“Hử, cậu có tư cách để nói điều đó sao, khi chính cậu là người dính líu đến nó ngay từ đầu? Ta chắc rằng mối quan hệ giữa hai đứa còn sâu đậm hơn cả những gì ta tưởng đấy?”
“Ông không có chút cảm xúc phức tạp nào của một người cha sao? Hay của một Chủ tịch trường? Ông không có bất kỳ phản đối nào việc một gã nghèo kiết xác như tôi cưới con gái ông à?”
Đáp lại tôi, ông khẽ thở dài và nói:
“Cậu có vẻ đã phải chịu khổ nhiều với tư cách là con rể của ta rồi.”
“Trên hết, ông đừng có gọi tôi là con rể nữa được không?”
“Chẳng phải ngay từ đầu cậu là người gây ra việc này sao?”
“Vậy có nghĩa là ông biết tất cả mọi chuyện đã xảy ra từ trước cho đến giờ sao?”
“Ta không chắc, sở dĩ ta có thể nói ra được tất cả điều đó vì nhờ trực giác của ta mà trực giác của ta thì chưa bao giờ khiến ta phải thất vọng.”
“Thế ông có bằng chứng nào chứng minh tôi là thủ phạm không?”
“Không, nhưng với tư cách là hiệu trưởng và cũng là người đứng đầu của gia tộc Ichijoji, trực giác của ta đã nói rằng cậu Yoshihisa Takehiyo đây là cậu người không thể xem thường được.”
“Mẹ kiếp, ông đang cố tâng bốc tôi đấy à!”
“Không phải sao? Nếu cảm tính của ta là chính xác thì cậu cũng 'năng nổ' và 'sung mãn' y như nhân vật chính trong mấy cái eroge hay tiểu thuyết đồi trụy lấy chủ đề lăng nhục vậy.”
“Ông mà cũng chơi game thể loại đấy sao?”
“Gọi ta là bố vợ! Ta chắc chắn Hatsuyuki sẽ thuộc về cậu! Ta không muốn phải dây dưa vào mấy cái mối quan hệ tình cảm phức tạp này nữa đâu!”
“Dừng lại đi, lão già! Có phải ông đang bị tổn thương bởi tình yêu không?”
Mục đích ban đầu của tôi khi đến gặp ông ta là để thuyết phục ông ta kìm Hatsuyuki lại, vì cô ấy đang ngày càng vượt ra khỏi tầm kiểm soát của tôi. Nhưng…
Bây giờ, cuộc trò chuyện này đi quá xa rồi…
“Bỏ cuộc đi, con rể của ta! Cậu có đủ tài năng để duy trì vị thế đặc biệt của mình như một học sinh… hay đúng hơn, có báo cáo cho rằng cậu đã cố tình chừa trống vị trí đầu bảng để điều chỉnh điểm số và giúp Hatsuyuki đứng đầu lớp.”
“Ựa… Haha… đó chỉ là tưởng tượng của ông thôi. Nếu tôi làm được thế, tôi đã là main manga rồi!!”
“Xem ra cậu cũng đã làm đủ thứ chuyện sau lưng vì con gái ta. Chà, có vài điều mờ ám về cậu, và có lẽ cậu cũng đã làm gì đó không đứng đắn với con gái ta rồi…”
(Đó, ông có biết là tôi mong ông nói câu này lâu lắm rồi không. Như một người bố thương con, ông nên gông cổ tôi đến đồn cảnh sát mới đúng…)
Thế là tôi không chút do dự mà đi thẳng vào vấn đề:
“Đúng vậy, tôi đã cưỡng ép Hatsuyuki-san, tôi thực sự là một tên tội phạm nên bị giao cho cảnh sát. Làm ơn, làm ơn thuyết phục Hatsuyuki-san rời xa tôi đi!!”
“Chuyện đó dù đúng hay sai, thì đó cũng là lần đầu tiên con gái ta đưa ra một đòi hỏi ích kỷ và nó đã trở thành cơ hội để con bé thể hiện năng lực của mình. Ta không có gì phàn nàn. Xét cho cùng thì mạng sống của ta là quý giá nhất.”
Sắc mặt Ichijoji Fubuki tái nhợt. Rốt cuộc Hatsuyuki đã làm gì cha mình? Máu tôi như ngưng lưu thông luôn rồi, nhưng tôi không thể lùi bước. Trên thế giới này, ngoài ông ta ra thì không còn ai có thể ngăn cản cô ấy được nữa.
“Là một người bố, ông nên sửa chữa lại lỗi lầm của con gái ông và hoàn thành tốt trách nhiệm công dân khi tố giác tội phạm, phải chứ?”
“Cậu đang muốn cái gì đây, Yoshihisa-kun? Ta thừa nhận là ta đã quá nuông chiều con bé, nhưng con gái của ta là hoàn hảo mà, nó là đứa con của hàng xóm trong truyền thuyết đấy. Vậy có gì sai nếu con bé kết hôn với cậu và sống một cuộc đời viên mãn chứ?”
“Tôi chỉ muốn nói rằng TÔI LÀ MỘT TÊN TỘI PHẠM VÀ TÔI CẢM THẤY KHÔNG VUI CÁI ĐẾCH NÀO, THUYẾT PHỤC CON GÁI ÔNG TỪ BỎ TÔI ĐI, CHẢ LẼ ĐIỀU NÀY ÔNG KHÔNG LÀM ĐƯỢC SAO?”
“Cậu đúng là một tên rác rưởi, Yoshihisa kun. Có lẽ điều này là do gia đình cậu đã quá xa rời cậu và không cho cậu tí chu cấp nào và ngôi trường này chính là nguồn hi vọng duy nhất của cậu, nhưng ta tin cậu sẽ trở thành người tử tế với sự giúp đỡ của con gái ta.”
“Tại sao….TẠI SAO PHẢI LÀ TÔI CHỨ!!! ĐỒ KHỐN!! TÔI ĐÁNG LẼ KHÔNG NÊN LÀM ĐIỀU ĐÓ, NÓ LÀ MỘT CON QUÁI VẬT, MỘT CON QUÁI VẬT ĐANG YÊU TÔI!!! TÔI KHÔNG MUỐN ÉP BẢN THÂN MÌNH VÀO CÔ ẤY NHƯNG TÔI CŨNG LẠI MUỐN ÉP BẢN THÂN MÌNH VÀO CÔ ẤY!!! AAAAAAAAAAAA…”
Ông ấy nhìn tôi với sự cảm thông lộ rõ trên khuôn mặt và cũng thể hiện sự bất lực của ông ấy trước vấn đề của tôi
“Người nhà Ichijoji bề ngoài lúc nào cũng trông thật tử tế, nhưng dù tốt hay xấu, họ đều thừa hưởng bản tính ám ảnh từ mẹ mình... Ta nhớ mình đã bị đe dọa và bị cưỡng hiếp ngược, rồi cuối cùng có con với vợ ta. Nhưng ta khi đó cũng thật cứng đầu và ngu ngốc... Rốt cuộc ta vẫn phải chấp nhận, ta chỉ có thể nhận ra tình yêu của cô ấy sau khi cô ấy không còn bên cạnh ta nữa.”
“.….”
Ông ta tiếp tục nói, mắt nhìn vào vô định với vẻ mặt lạc lõng và đau đớn. Trông có vẻ như ông ta cũng từng phải chịu đựng số phận y hệt như tôi bây giờ.
“Ta vẫn không thể quên được mẹ nó, cậu biết mà. Đó là lý do mà khi ta thấy cậu chăm sóc cho con bé khi con bé cô độc nhất và khi ta không ở bên con bé, ta cảm thấy biết ơn cậu…Đó là lý do khi con bé bảo ta tránh xa cả hai đứa, ta không thể từ chối con bé được được.”
“Hả….vậy tức là ông cũng phải chịu một phần trách nhiệm cho sự việc này, hả?”
“Thật đau lòng khi phải thấy con gái ta cũng đang đi thẳng vào cái vết xe đổ đó. Kể cả bây giờ, ta không thể không nhìn thấy bóng hình của mẹ con bé đang ở trong con bé, và cái cảm giác mất mát đó đang dần dần gặm nhấm con người ta…Đó là lí do mà ta cảm thấy như ta đã phạm phải sai lầm với Hatsuyuki và ta không thể trở thành một người cha tốt nữa.”
“…Nhưng tại sao lại phó mặc cho một thằng như tôi chứ?”
“Đúng thế. Ta không biết cậu đã dính líu đến con bé như thế nào hay mối quan hệ của hai đứa là gì, nhưng cậu là người mà nó yêu bằng cả trái tim mình, và đó là một sự thật không thể đảo ngược. Ít nhất, ta cầu nguyện rằng con bé sẽ được hạnh phúc trọn đời.”
Những lời đó sắc như dao đâm thẳng vào ngực tôi.
“Nhìn ông có vẻ bình an phết ha, dù đã để mất quyền kiểm soát gia đình vào tay con gái. Ông dường như vẫn chưa ngừng lui tới mấy 'cơ sở' đó nhỉ?... Mảnh giấy trong túi áo ngực của ông trông đáng ngờ thật đấy.”
“Nếu ta chấp thuận mối quan hệ của cậu với con gái ta, và nếu cậu chịu làm việc, cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn. Đừng hiểu lầm, nhưng ta ưu tiên công việc kinh doanh của mình hơn là con rể!”
“ÔNG, ĐỒ CHA MẸ KHỐN NẠN! Nhưng khi ông nói đến việc đó, tôi không thể trách ông được!! TẠI SAO TÔI LẠI VẪN LÀ CÁI ĐỨA CHẾT TRONG MỚ HỖN ĐỘN NÀY CHỨ?!”
Khuỵu gối xuống và hối hận về những gì mà tôi đã làm, tôi nhìn vào ông ấy- một “đồng minh đáng tin cậy” trong cái thời điểm này.
(Trong tình huống này, khả năng giao thiệp của ông ta với tôi, hiệu trưởng, và vô số giáo viên cũng như học sinh mà ông ta có quan hệ. Hơn nữa, khả năng đạt được thứ ông ta muốn bằng mọi giá, kể cả khi phải phạm tội…)
Không chỉ thế, ông ta cũng là một con cáo già khi biết cách che dấu đi cái đuôi của mình để không bị người đời biết đến. Phải, tôi phải đề phòng ông ta, nhưng điểm yếu tôi chính là con gái của ông ta…có vẻ như ông ta đã đề phòng hết và đã giải quyết hết vấn đề rồi. Cân nhắc đến tình cảnh gia đình tôi thì tốt nhất vẫn cứ là đi theo cái mối quan hệ sặc mùi khốn này.
"Chà, cũng gần đến giờ sinh hoạt lớp rồi. Về lớp đi, con rể."
"Ự, bố vợ, chắc chắn bố sẽ hối hận về việc này!! Nếu con có bị đâm lòi ruột, xin bố đừng báo cáo việc đó là do Hatsuyuki làm!!"
“Haiz, sao con có thể tạo được mối quan hệ “tốt đẹp” như này chứ, con rể của ta??”
Nhìn cậu trai ôm đầu rời đi, Fubuki mang một tâm trạng phức tạp khi ông nhớ lại khoảnh khắc lúc đó.
"...Hừm, hay là mình nên gửi cho nó cái áo chống đâm làm quà? Hoặc có lẽ là một tạp chí manga hàng tuần, hay một tạp chí dày hàng tháng... Tuy nhiên, mình không nghĩ Hatsuyuki ghét nó... Phải, tốt hơn là nên gửi thứ gì đó cho con bé nữa."
Không thể hiểu nổi suy nghĩ của lão già, Yoshihisa bực bội rời khỏi phòng chủ tịch. Và sau khi đi được vài bước trong lúc mải mê suy nghĩ, lo lắng về tương lai mờ mịt của mình. Chẳng biết là bất ngờ hay không, cậu gặp Hatsuyuki ở cầu thang, nhưng còn chưa kịp phản ứng, cậu đã bị Hatsuyuki, người mà cậu đụng phải ở chiếu nghỉ, ép sát vào tường bằng một cú kabedon.
“Này, Yoshihisa-kun? Anh đã đi đâu sau khi biến mất khỏi lớp học vậy?”
“Ồ, tôi có một số việc cần phải giải quyết. Tôi thấy hơi áy náy khi đi mà không nói gì với cô cả.”
“Nói dối, anh chả hề áy náy chút nào. Vả lại…em thấy rồi, thấy anh bước ra từ cửa phòng chủ tịch.”
“Thi? Tôi tình cờ đi ngang qua thôi mà.”
“...Kể cả khi em đã nghe hết được cuộc trò chuyện bên trong ư? Em cho anh xem nhé? Công nghệ ngày nay thật tuyệt vời. Nó có thể nhanh chóng ghi âm và ngay lập tức tự động chuyển bản ghi âm đó vào trong máy điện thoại của em. Phải, em ghi âm nó rồi. À, hay là anh muốn một video 4K không che chứ?”
“Này, Hatsuyuki san? Cô còn đang làm một điều còn rác rưởi hơn cả tôi rồi đấy?”
“À quên, cô thì lúc nào cũng vậy!”
Yoshihisa bình tĩnh đáp lại lời của cô mà không hề hoảng loạn một tí nào cả. Thấy điều đó, Hatsuyuki cắn môi dưới.
(Tại sao, tại sao anh ấy lại như thế? Kể cả khi em không hề nghe thấy được cuộc trò chuyện đó thì việc anh vào đấy em đã biết thừa với mục đích gì rồi!)
Thực tế việc cô ấy phải nghe lén đã khiến cho cô ấy vô cùng tức giận rồi. Người đàn ông mà cô yêu lại bắt đầu lên kế hoạch rời bỏ cô lần nữa, kể cả khi anh ấy vừa hứa với cô vào ngày hôm quá đấy thôi.
Anh ta bám víu vào một ảo tưởng không hề có thật, bóp méo ham muốn của chính mình, và cố gắng bỏ rơi cô.
(Kể cả khi tôi đã nói cho anh ấy biết được rằng tôi đã nghiện hơi ấm của anh ấy đến mức chết đi sống lại rồi…Aaaa~ mình lại ướt nữa rồi…)
Nếu như đây chỉ là kết quả của một mối tình trong sáng thuần khiết, Hatsuyuki sẽ không tức giận đến như vậy. Nhưng đời thì nó không như là mơ, Yoshihisa đã hủy hoại cô theo một cách đáng khinh bỉ nhất: tra tấn cả thể xác lẫn tinh thần cô. Cậu đã phá hủy hoàn toàn sự trong trắng của cô ấy bằng một thứ bạo lực chưa từng có trước đây…. Không bao giờ, không bao giờ nó được phép xảy ra thêm một lần nào nữa. Cô đã thề bằng cả mạng sống của mình.
“--Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu, Yoshihisa-kun. Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu.”
“Ổn thôi. Tôi cũng chưa từng nghĩ là cô sẽ tha thứ cho tôi cả.”
"ARGH! EM GHÉT CÁI THÁI ĐỘ ĐÓ! CẦU XIN SỰ THA THỨ ĐI, QUỲ XUỐNG VÀ NÓI 'THA THỨ CHO ANH VỀ MỌI THỨ! RỒI EM SẼ…." Cô hét lên.
"Tha thứ ư? Nhưng đó sẽ là một lời nói dối, dối với cảm xúc của tôi, và quan trọng nhất, là dối với cảm xúc của cô."
“Anh thì biết cái quái gì về em chứ?”
“Tôi biết rằng ít nhất là cô đang hận tôi Hatsuyuki-san, nhưng cô sai rồi. Cô đã hận tôi đến mức mà cô đã chìm đắm luôn trong ảo tưởng về việc yêu tôi luôn rồi.”
“AAAAAAA!! TAKEHIYO YOSHIHISA-KUN!!”
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, một cơn đau dữ dội từ bụng ập lên não Yoshihisa. Cậu bất giác gập người lại, cùng lúc đó, một cơn đau thấu tận trời xanh cũng ập đến đầu và lưng cậu.
Đinh luật bảo toàn và chuyển hóa năng lượng :)))