Trong phòng ngủ, tôi đang nằm trên giường và dựa lưng vào tường trong khi phải đau đầu nghĩ về việc đã xảy ra trong căn phòng này. Hatsuyuki vào phòng với bộ áo ngực nhìn xuyên thấu màu hồng và tất nhiên, có cả bộ lót ren cũng màu hồng nữa. Trên tay cô nàng đang ôm một cái gối có in chữ “YES” rõ to. Tôi gần như á hự trước khung cảnh này vì nó quá kích thích đối với tôi.
Cơ thể của cô - một từ thôi: hoàn mỹ. Mái tóc bạc và đôi mắt màu đại dương xoáy sâu vào tôi như một cái lỗ đen khi tôi nhìn trực diện vào cô. Thân hình thì cong một cách đáng kinh ngạc càng làm tăng vẻ quyến rũ của Hatsuyuki, đôi chân thon, dài và tổng thể cô ấy như một tạo vật đầy sự cám dỗ khi phần mỡ được đặt vào đúng vị trí của nó… Khuôn mặt cô đẹp đến mức mê hoặc lòng người khi cô cười với tôi với một biểu cảm quyến rũ trong khi cắn phần môi dưới của mình.
Tim tôi đập như động cơ diesel luôn rồi và tôi tự hỏi liệu tôi có chuẩn bị bùng nổ không nữa. Tôi giữ chặt lấy gối của mình và cố gắng tránh nhìn cái thứ tạo vật hoàn mỹ nhưng đầy tội lỗi đấy, nhưng mọi nỗ lực là vô ích khi tôi không thể nhìn đâu khác ngoài sự mê hoặc và gợi cảm của Hatsuyuki.
(Dâm vãi… Rõ ràng là đang quyến rũ tôi còn gì nữa!. Đợi đã, mình có nên chạy khỏi đây không? Mình có thể dùng chút tiền còn lại để chạy về nhà bố mẹ hoặc chỉ là mình nên ngủ ngoài kia thôi…)
Bộ ngực của cô thậm chí còn đồ sộ hơn so với lần cuối tôi nhìn thấy. Làn da trắng như tên của cô ửng lên màu hồng nhạt như để cho tôi thấy rằng cô cũng đang xấu hổ dù cho đã táo bạo đến mức nào. Nếu như là tôi của ba tháng trước thì tôi đã nhảy vồ lên và ngấu nghiến rồi, nhưng bây giờ thì tôi đã kìm hãm được bản thân rồi hoặc chí ít tôi tin rằng mình vẫn còn chút tỉnh táo trong người. Tôi nhanh chóng rời khỏi giường với ý định đi ra ngoài ngủ. Nhưng trước khi tôi có thể bước được một bước thì giọng cô cất lên khiến tôi khựng lại:
“Anh đi đâu thế, Yoshihisa-kun~?” Hatsuyuki hỏi với giọng điệu tán tỉnh tôi.
“Tôi chỉ thắc mắc xem tôi có quên tắt bếp ga không thôi.” Tôi đáp khi cố gắng kiếm một cái cớ hợp lý.
“Anh đừng có lo! Cửa trước sẽ không mở khi chưa có sự cho phép của em đâu và em đã giấu chìa khóa đi rồi, anh còn lâuuu mới tìm được. Và vì căn hộ này nó cũng khá là thông minh nên ổ khóa cũng là loại chất lượng cao lắm-- anh phải mất một lúc lâu mới mở được cơ. Fufu~ anh không thoát khỏi em đâu, anh-yêu~”
“Ồ ồ ồ…tôi quên mất.Hahahaha….”Tôi cười như thằng điên trong khi mồ hôi thì không ngừng tuôn.
“Bây giờ anh không cần phải lo lắng gì hết trơn á, sao chúng ta không thể ngủ cùng nhau trên một chiếc giường và có một chút vui vẻ trên đây?” Cô ấy nói trong khi dí cái bộ ngực to và mềm đó vào ngực tôi và thì thầm vào tai tôi. Một tay cô ấy quàng vào cổ tôi, tay còn lại bắt đầu sờ vào ngực tôi- điều này khiến nó bắt đầu cứng và rồi…cô ấy bắt đầu vuốt ve nó.
(Từ từ…chả lẽ mình lại chả có cách nào thoát khỏi tình thế này sao, chả lẽ mình lại không còn cái cớ nào để thoát khỏi tình thế này sao? Sao tôi có thể thuyết phục cô ấy để tôi đi đây…)
“Anh nghĩ rằng anh có thể từ chối em sao?” Cô ấy hỏi tôi câu đó dường như đã đọc được tâm trí tôi luôn rồi
“Anh vừa phiền phức mà cũng vừa đáng yêu làm sao~”
(Phải chối ngay mấy cái lời này của Hatsuyuki ngay. Nếu tôi có thể làm cho cô ta dừng lại như trước đó, cô ấy sẽ không thể nào dùng cái trò nước mắt cá sấu để bẫy tôi như trước đó.)
“Thế thì cô đã chuẩn bị ba con sói chưa?” Tôi hỏi, cố gắng nghĩ cách thoát khỏi cô gái này.
“Tất nhiên rồi, em chuẩn bị hẳn ba hộp cho anh vì em luôn luôn ưu tiên sự hài lòng của anh lên trên tất cả. Em thậm chí còn đi đến cửa hàng tiện lợi và mua nó với lý do rằng bạn trai bắt tôi đi mua đấy ạ. Em lúc đó chỉ thì thầm tên anh thôi, nhưng đáng lẽ lúc ấy em phải hét lên thật toooo mới đúng~”
“Mẹ kiếp! Cô làm thế thì tôi lấy mặt mũi nào mà đến chỗ đó được nữa! Rốt cuộc cô đang làm cái quái gì với tôi vậy?”
“Em chỉ đơn giản là chờ cho đến khoảnh khắc em tự giới thiệu bản thân mình cho bố mẹ anh thôi~” Cô nói với nụ cười trên môi.
“...Thế thì tôi sẽ thú nhận tội ác của tôi cho bố mẹ cô và cả bố tôi và tự nộp mình cho cảnh sát.”
“Anh không biết à? Nếu như nạn nhân cũng là đồng phạm thì chả có vấn đề gì đâu anh. Anh muốn thử chứ? Chà, nếu mà trong trường hợp đó…anh sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy mặt trời trong suốt phần đời còn lại của mình đâu.”
“Hả, ý cô là tôi sẽ bị bắt bởi cảnh sát và chết rũ xương trong tù à?”
“Anh có biết có một thứ được gọi là ‘Phòng biệt giam’ trong nhà em không?”
“Liệu nó có khác gì cái tình cảnh hiện tại không?”
“Thì theo truyền thống, vợ của những người đứng đầu gia tộc này sẽ bị tống vào đó và phải sinh cho họ những đứa trẻ ở trong đấy. Sau đó, sau khi hết giá trị sinh đẻ thì sẽ bị tách rời khỏi những đứa con mình vừa mới sinh ra, một vài người trong số họ sau đó sẽ bị hấp diêm cho đến chết bởi những kẻ là trưởng lão của cái gia tộc này.”
“Ôi vãi, Một câu chuyện thật thú vị!!!!”
“Fufu~ Giờ thì em sẽ nói những gì sẽ xảy ra với anh khi anh ở trong đấy nhé.”
Hahaha, tôi chỉ có thể bật ra tiếng cười khô khốc. Một cơn ớn lạnh kỳ lạ chạy dọc sống lưng, cảm giác buốt giá ập đến khi tay của Hatsuyuki mơn trớn trên ngực tôi mặc cho những lời thì thầm bên tai lại chứa đựng đầy hơi nóng.
(Nếu giờ mình nói "Nhìn em lúc này khác quá nên anh không lên nổi" thì chắc là toi đời nhỉ. Mà, chắc là mình vẫn sẽ lên thôi, nhưng…)
“Em đoán là mình đã đủ hứng rồi…Bây giờ thì~ hãy ngấu nghiến lấy em khi em còn đang đê mê đi Yoshihisa-kun…hãy đút cái đấy của anh vào trong cái---…?” Từ đã, sao anh lại không lên như vậy?”
“Tôi lo đến mức mà không lên được, Hatsuyuki.”
“Ehh? Nhưng, Yoshihisa-kun lúc trước sẽ nói “Mày chỉ là một con đàn bà của tao mà thôi, và tao sẽ đụ mày cho đến khi nào mày ra thì thôi” và rồi sau đó sẽ trao cho em nụ hôn kiểu Pháp và ngấu nghiến em như một con thú động dục trong khi sờ soạng cơ thể em cho đến khi em tan chảy trong sự quyến rũ của anh mà~~”
“Ái, đau vãi! Có cần phải cắn mạnh đến thế không?!”
Khi cô ấy nhận ra tôi đang không có hứng, Hatsuyuki nghiêng người về phía trước và cắn tôi ở chỗ vành tai. Từ hành vi đó của cô, tôi nhận ra rằng…
(Tôi hiểu rồi…vậy, cô cũng giống tôi thôi, Hatsuyuki?)
Haizzz, thở dài một tiếng, tôi cố gắng gỡ cô ấy ra khỏi người tôi, nhưng cô từ chối và càng ôm tôi chặt hơn nữa. Dồn nhiều lực vào cánh tay mình, tôi đối mặt với cô ấy và vồ lấy cái thân hình mảnh khảnh và đôi vai ướt đẫm mồ hôi của cô và nói:
“Tôi hiểu tôi không nên nói như này, nhưng Hatsuyuki-san có phải cô cũng đang giống tôi chứ? Cô muốn tôi như một tên hoàng tử bạo chúa và vồ vào người cô sao?”
“Đó đáng lẽ là điều mà anh phải nói ngay từ đầu đó, anh yêu à. Anh lúc nào cũng đối xử với em như một thánh nữ, anh không muốn chiếm lấy em vì anh nghĩ rằng mình- một kẻ tội đồ thì không có quyền mà làm nhục em hoặc bởi vì khi ấy em sẽ lại bị vấy bẩn nữa, phải chứ?”
“Nếu cô biết thế rồi, sao cô vẫn muốn tôi là người đè cô xuống vậy?”
“Anh nghiêm túc sao?”
“Chà… cuộc đối thoại của chúng ta lại quay về vạch xuất phát rồi, và chúng ta sẽ chỉ là người xa lạ mà thôi. Tách ra ngủ riêng đi.”
“Suy cho cùng đó luôn là mục tiêu của anh nhỉ? Đúng rồi, em hiểu mà. Một khi anh đã quyết điều gì đó thì ahh sẽ không bao giờ quyết định lại…nên đó là lý do anh… em, phải chứ?”
Với giọng nói run rẩy, cô ấy nhìn tôi vào tôi và rồi tự mình ôm lấy chính mình với hơi thở nóng bỏng.
“Anh biết không? Kể từ khi anh bỏ rơi em sau khi đã đối xử tàn bạo với em như vậy, em đã không thể nào ngủ được và bất kể em đã cố gắng thủ dâm thì em cũng không thể nào đạt được cực khoái như khi làm với anh cả. Và giờ chỉ là cái chạm nhẹ của anh thôi, em cũng đã đạt được cực khoái rồi. Anh phải chịu trách nhiệm vì đã biến em thành một con đàn bà hư hỏng, phải chứ?”
“Thế thì đi đến bệnh viện để chữa đi, tôi sẽ đi với cô.”
“Không, không phải thế! Anh đang giả vờ hay cố tình đấy? Em muốn được anh chiếm hữu, chỉ khi anh ở bên em, hành hạ và ngủ với em như trước kia thì em sẽ thỏa mãn hết!!”
Liệu đây là sự thù ghét hay là một tình yêu chân thành? Hoặc chỉ đơn giản là một phần thú tính đã trỗi dậy trong cô ấy…Xem chừng cô ta cần được đi bệnh viện và điều trị mà thôi.
Nhưng…
“Em sẽ không nhìn ai khác ngoài anh đâu, Yoshihisa-kun. Cơ thể hư hỏng này chỉ thuộc về mình anh mà thôi. Những kỉ niệm mà chúng ta tạo ra sẽ không bao giờ phai mờ đâu. Kể cả khi ai đó hoặc chính anh nói đó chỉ là một lời nói dối hay một sự sa ngã thì thân thể này đã hoàn toàn chỉ hướng về anh mà thôi. Anh là duy nhất và chỉ anh mới là người em yêu nhất- người có thể lấp đầy sự trống rỗng trong con người em.”
“.…Lời cô nói có khác gì là ethylen glycol đâu .Thật không công bằng với tôi cả.”
Bất kể tôi đã cố gắng thuyết phục cô ấy như thế nào đi chăng nữa, cô ấy vẫn sẽ không bao giờ nghe lời tôi nói cả.
Với một tiếng thở dài, cô ấy nói:
“Nếu anh nói em là một thứ như vậy…thì đúng rồi đấy, em chính là nó đó, chính là thứ chất độc sẽ từ từ làm mục ruỗng và đưa anh về miền cực lạc đấy…Và bên cạnh đó, anh biết chứ? Anh đã không thể lên khi không có em, không chỉ một lần….Không, anh không thể….ANH KHÔNG THỂ LÊN NẾU KHÔNG CÓ EM!!”
Hatsuyuki cười khúc khích khi đã nghĩ rằng cô ấy tìm ra được điểm chung giữa chúng tôi. Vì rằng cô ấy chỉ có thể thấy thỏa mãn khi có tôi thì tôi khi ấy cũng chỉ có thể cảm thấy thỏa mãn khi có cô. Thứ chất độc này từ từ lan ra và tôi thì đã từ từ nhiễm lấy thứ độc đấy từ cô ấy…
“Kể cả có là như thế, tôi từ chối. Tôi không muốn phạm bất kỳ sai lầm nào nữa, tôi không muốn sếch cùng cô nữa, Hatsuyuki-san.”
“Haah…em biết anh sẽ nói như thế mà.” Hatsuyuki trả lời.
Bất kể tôi đã cố gắng phản kháng đến mức nào, cô ấy vẫn cứ nói những điều mà lại lật lại vấn đề về điểm xuất phát. Cô ấy biết rằng nếu cô cứ làm đi làm lại như vậy thì sẽ khiến tôi quay trở lại với bản ngã của ba tháng trước.
Và khi nó xảy ra, sẽ chẳng có thể quay đầu lại được nữa…
“Nhưng đó là lỗi của Yoshihisa-kun mà, không phải sao?”
Hi vọng về việc chiếm hữu cô ấy như ba tháng trước lại một lần nữa trỗi dậy, tôi chỉ có thể nghĩ đến việc làm sao để *** cô ấy mà không có hậu quả gì. Cô ấy đang hi vọng rằng tôi thể hiện ra cái thứ tình yêu không lối thoát của tôi khi ấy ảnh hưởng đến cô một lần nữa.
Cô ấy đang chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Được rồi, câu trả lời của anh là gì, Yoshihisa-kun?”
“Tôi…tôi….tôi…”
“Fufu, trời ạ, cảm giác đe dọa ai đó lại vui đến thế sao. Phải, anh nên từ bỏ việc nghĩ rằng đây chỉ là một trò đùa trước mặt em đi, anh hiểu chứ?”
(Khả năng đây là một trò đùa sao? Sao mình lại không nghĩ ra được cơ chứ? Chết tiệt!!! Mình bị chiếu hết rồi!!!)
Tôi đang cố gắng để có thể tìm cho mình một con đường thoát-- một con đường an toàn nhất.
(Nếu như ở trong trường hợp đó, mình có thể nói dối rằng mình đã có bạn gái rồi? Không được, nếu thế thì tôi sẽ bị giết mất hoặc tệ nhất là tất cả người liên quan đến cô gái mà tôi bịa ra đấy cũng sẽ bị giết sạch mất.)
Tôi suy nghĩ đến mức mà não tôi đã bốc khói… thậm chí tôi đã nghĩ đến việc tự sát.
(.…Kể cả thế nó cũng không hiệu quả tí nào cả. Nếu tôi mà giờ chạy sang đến chỗ cửa sổ và nhảy xuống dưới để tự sát thì kiểu gì cô ta cũng sẽ giữ lại được tôi thôi, hoặc không khéo cô ấy lại còn quyên sinh với tôi luôn!!)
Thế thì một cuộc chiến thể lực thì sao?
(Tôi là đàn ông, tôi có sức khỏe tốt… nhưng Hatsuyuki là người có học qua tự vệ rồi và mặc dù tay cô ấy nhìn mảnh khảnh và mềm mại thế thôi thì tôi làm sao có thể chắc được là tôi thắng? Nhỡ đâu cổ ấy giầu nghề thì sao? Bên cạnh đó, lý do mà tôi có thể đè được cô ấy khi ấy có thể tôi đã bắn được điểm yếu và cô ấy cũng bị đe dọa.)
Liệu đầu hàng là lựa chọn duy nhất? Đó là việc duy nhất tôi có thể làm như một thằng lính Pháp năm 54 sao?
Tôi cắn chặt môi và nhận ra cô ấy đang từ từ tiếp cận tôi với cái bộ ngực to chà bá đang rung rinh trước mặt tôi. Và rồi cô ấy dí sát vào mặt tôi và hôn tôi một cách mãnh liệt khiến tôi bối rối…
“A…aa…”
Tôi không thể thở được. Liệu đây có phải là lúc mà hồn xiêu phách tán không nhỉ?
Không nói một lời nào, Hatsuyuki nở một nụ cười bí ẩn và rồi di chuyển mặt mình chà sát vào ngực của tôi và rồi để lại một vết cắn lớn trên đó. Mỗi một nụ hôn của cô nó lại giống như một con dao đang đâm thẳng vào tôi.
(Liệu đó….là sự trừng phạt? Đó là sự trừng phạt dành cho tôi khi đã làm vấy bẩn Hatsuyuki?)
Chả lẽ cô ấy lại không thể nào trở về với bản ngã thánh nữ mà lúc nào cũng tốt bụng với mọi người ư?
Cô ấy sẽ chắc chắn không bao giờ có thể trở về với bản ngã trước đây của mình nữa vì chính tôi là lý do mà đã phá nát và làm vặn vẹo đi tính cách của cô ấy.
(Liệu nếu tôi cứ cứng đầu cứng cổ mà từ chối cô ấy, thì Hatsuyuki sẽ…?)
Tôi biết thừa cô ấy chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách để ép tôi quay trở lại lối đi xưa đó và cũng sẽ không từ mọi thủ đoạn để khiến tôi không thể nào ở một mình, không thể nào khiến tôi xa rời khỏi cô chỉ để có thể nắm lấy được tình yêu của tôi. Đó là chất độc - như lời Hatsuyuki nói. Tôi đã tiêu thụ cái thứ chất độc tên Hatsuyuki này quá liều rồi, không thể nào dứt ra được. Mặc dù tôi đã cố gắng rồi, nhưng thứ thú tính đáng ghê tởm đó cứ nhắm vào người Hatsuyuki nó không hề biến mất đi tí nào cả.
(Fuu…hãy từ từ suy xét và cân nhắc lại tương lai của chúng tôi nào…tôi không muốn cô ấy phải dùng mấy cái trò con bò đấy chỉ để thu hút sự chú ý của tôi nữa…)
Bên cạnh đó, phải có cách nào đó để có thể khiến cho nhân cách cũ của cô ấy quay trở lại được chứ?
Nhưng với cái tình hình hiện tại, chỉ có một cách duy nhất…
“Anh quyết định chưa, Yoshihisa-kun?”
“Rồi…anh muốn em ở bên cạnh anh, Hatsuyuki.”
“Không. Thế vẫn là chưa đủ. Anh không nghĩ rằng chỉ có nói suông là không đủ sao?”
“Hả…? Thế thì cô còn muốn tôi hôn cô nữa hả?”
“Fufu~ Quỳ xuống và hôn vào mu bàn tay của em trong khi anh phải nói rằng “anh sẽ không bao giờ bỏ em một mình và yêu em đến chết” và anh cũng phải biến em thành cô dâu của anh đó, anh-yêu-à~”
Hatsuyuki cười như được mùa sau khi nói ra những cái điều này. Cô ấy hiểu rằng tôi chả thể nào từ chối được cô ấy cả. Choáng váng bởi sự suy đồi đạo đức, sự buồn bã hoặc có lẽ là tôi thực sự muốn… cô ta lắm rồi?
Tôi từ từ quỳ gối xuống và hôn môi tôi vào phần mu chỗ ngón đeo nhẫn của tay trái cô - cô vẫn còn đang đeo lấy cái nhẫn đó lúc chúng tôi còn ở bên nhau và nói rằng:
“Tôi sẽ yêu Hatsuyuki bằng tất cả tấm lòng của mình mãi mãi về sau, thậm chí bằng cả kiếp sau. Hãy trở thành vợ của tôi và tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cả thân thể lẫn tâm trí cô. Không có cô, tôi không thể nào sống được nữa…”
“Ahn~ Được rồi!!! Cuối cùng thì anh cũng thuộc về em rồi…”
Hatsuyuki cười rạng rỡ sau khi nghe lời tuyên thệ của tôi và rồi cô ấy bổ nhào đến tôi, nắm lấy khuôn mặt tôi và hôn tôi rối rít. Sau khi làm việc đó được một lúc, lưỡi cô ấy đã đảo đi đảo lại khắp miệng của tôi kể từ lúc cô bắt đầu hôn tôi mà không báo trước gì cả.
(Mẹ kiếp, bẩn bỏ mẹ ra!)
Rầm một cái, tôi nằm ra sàn và sau một vài phút cô ấy cuối cùng cũng không hôn nữa và rời khỏi miệng tôi tạo thành một sợi chỉ trắng như là để thể hiện sự duy trì mối quan hệ không thể tách rời này. Ánh mắt tôi bắt lấy ánh nhìn màu xanh đó lúc nó đang sáng lên những tia dục vọng ở bên trong…mẹ kiếp, tôi còn nhìn thấy cả kí hiệu trái tim trong đấy nữa!!!
Sau đó, cô ấy cởi bỏ bộ T-shirt và Pijama của tôi và rồi chúng tôi đã khỏa thân trong phòng rồi. Và rồi cô ấy lấy bàn tay phải của tôi và đặt nó vào ngực trái của cô mà nói:
“Này…hãy chạm vào nó đi, Yoshihisa-kun~ “
Cảm thấy được sự sung sướng như trên mây này. Tôi không thể kháng cự được cái thứ mềm mại đó và rồi bóp…
“Ahn~”
“Đây chắc chắn là chất độc. Tôi đã sa đến mức chúa cũng phải lắc đầu ngao ngán rồi.”
Tôi dừng nghĩ để thả cho con thú sâu bên trong mình nghiền nát cơ thể của Hatsuyuki vậy…
Ngày hôm sau, khi tôi mở mắt ra thì tôi thấy mình đang ở trên giường với tình trạng khỏa thân hoàn toàn dưới lớp chăn mỏng. Tôi tự hỏi sao tôi lên được giường hay vậy?
Đầu tôi đau như búa bổ và tôi chỉ muốn ngủ thêm mà thôi nhưng tôi đã cố ép bản thân mình phải dạy vì rằng chuông báo thức trên điện thoại thì vẫn đang reo lên.
“Mình có nên đi tắm không nhỉ?”
Sàn phòng ngủ la liệt toàn là mấy cái bao cao su đã đầy và cả mấy cái “nước vui” mà chúng tôi tạo ra trong suốt cuộc mây mưa đêm qua…tất cả đều đã được dọn sạch.
Ở bàn nhà khách là một phần bánh xếp còn nóng, xúc xích và trứng rán đã được bày ra từ trước. Kế bên nó là một mẩu giấy note để lại bởi Hatsuyuki:
“Em đi ra ngoài đây. Em đã chuẩn bị cho anh bữa sáng và súp thì ở trong nồi….”
Vãi, mặc dù hôm qua chúng tôi đã quần nhau hơn 300 hiệp… thế đếch nào mà cô ta vẫn còn có năng lượng để có thể chuẩn bị bữa sáng và dọn dẹp căn hộ này cơ chứ?!
Cuộc sống quái quỷ nào đang chờ tôi phía trước vậy?? Liệu tôi có cách nào để cứu và sửa chữa lại tính cách của cô ấy không? Trong khi còn đang gặp rắc rối với những vấn đề mà tôi còn chưa trả lời được, tôi vẫn sinh hoạt buổi sáng như bình thường và đi đến trường.
Sau khi đến sân trường, tôi cảm nhận được có rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi…
“Sao mình cảm giác cứ như kiểu mình bị theo dõi thế này. Liệu đây là tưởng tượng của mình rằng họ đang thì thầm và nhìn tôi trước đó? Mình cảm thấy như ánh nhìn của bọn con trai này nó đặc biệt như kiểu sẽ lao vào nuốt sống tôi vậy.”
Tôi có linh cảm xấu về chuyện này…Tôi phải nhanh chóng đi thu thập tin tức mới được. Khi tôi bước vào lớp học với tâm lí rằng hôm nay sẽ là một ngày bận rộn đây thì một người bạn thân của tôi đã đến chỗ tôi và nói rằng:
“Này này, Yoshi! Có phải cậu và thánh nữ là người yêu không và hai người đang chung sống hết sức tình củm như một cặp vợ chồng mới kết hôn không??”
“Cái gì cơ, Shara-san! Cậu sống dưới gầm giường nhà tớ à?!”
Cô ấy là một người bạn thân khác giới rất đáng tin cậy nên tôi biết cô ấy sẽ không bao giờ nói dối tôi. Tôi khuỵu gối xuống khi biết rằng cuộc đời khốn nạn như địa ngục trần gian đó đang chờ đợi tôi ở phía trước….
R18 --> R16 :))