(hơi thở nặng nề quá, bình tĩnh, bình tĩnh….Hộc, hộc, hộc,…Fuuu…)
“Yoshihisa-kun? Anh ổn chứ? Hơi thở của anh gấp quá~ “
(Không thể nào!! Sao cô ấy có thể đến được đây?? Tại sao chứ!! Và cô ấy còn đang lo lắng cho mình luôn sao!? Lí do gì cơ chứ!!)
Tôi hoảng loạn và hơi thở dần trở nên nặng nề hơn.
(Mình nên làm gì đây? Có nên dùng chăn như một tấm khiên…không, có lẽ mình phải cuộn mình trong chăn mới đúng…)
“Anh ổn chứ? Có cần em kiểm tra nhiệt độ thân thể của anh không?” Hatsuyuki hỏi tôi.
(Từ đã, từ đã, từ đã…chuyện gì sẽ xảy ra khi đây đều nằm trong kế hoạch của cô ấy cơ chứ? Sau tất cả , cô ấy là Hatsuyuki, vị thánh nữ của chúng ta! Hành động của tôi đã bị nắm thóp từ trước, vậy giờ tôi có thể làm được gì nữa đây? Và mục đích của cô ấy là cái gì- liệu có phải là lúc cô ấy trả thù tôi chăng?)
“Yoshihisa-kun? Chủ nhân? Anh yêu? Này, đừng có giả vờ ngủ chứ, chí ít thì nói gì đi chứ.”
Tôi bị đơ luôn rồi, não của tôi đã hoàn toàn dừng hoạt động luôn rồi. Hatsuyuki vỗ tay và nói rằng: “Như một con nô lệ tùng dịch của chủ nhân, em có nên khỏa thân và làm hài lòng chủ nhân? Đó là điều anh muốn chăng?”
“Cái gì cơ? Không thể nào! Cô đang nói cái quái gì vậy?” Tôi trả lời, ném chăn ra một chỗ khác trong khi nhìn vào cô ấy với trạng thái bối rối hoàn toàn.
“Anh đã yêu cầu em làm điều đó trong 4 tháng 3 ngày và 3 tiếng; anh đã sử dụng máy rung để đưa em vào cơn cực khoái trong 7 giờ 32 phút; và rồi thì thầm vào em để em không thể nào hiểu rằng đó là tẩy não hay là tình yêu. Nhưng cái cách mà anh chăm sóc em, nó tốt đến mức mà khiến cho tâm trí em trở nên tê dại. ĐÓ CHẮC CHẮN LÀ TÌNH YÊU CỦA ANH DÀNH CHO EM RỒI, CHỦ NHÂN ĐÁNG KÍNH CỦA EM~” Hatsuyuki giải thích với khuôn mặt vô cùng nghiêm túc.
“Tôi thực sự làm như thế hả? ”
“Vâng, đúng vậy ~ “
“Sao cô có thể nhớ đến từng chi tiết như vậy?”
“Có gì lạ sao khi mà em lại không thể không nhớ những khoảnh khắc tình cảm của anh dành cho em chứ, Yoshihisa-kun?”
“.……”
“.…...”
Một khoảng lặng ngượng ngạo giữa chúng tôi sau khi cô ấy nói như vậy. Tôi hiểu rằng Hatsuyuki là một học sinh có học lực vô cùng cao nếu so sánh với các học sinh đồng chăng lứa khác, nhưng mà nhớ được hết tất cả mấy cái đó mà còn chi tiết như này thì đúng là dị thường.
(Liệu tôi đã đánh thức một tạo vật gì đó nguy hiểm chăng? )
Khi tôi nhìn vào ánh mắt vô hồn nhưng cũng đầy sức hút của cô ấy một lần nữa. Tôi đã bắt đầu toát mồ hôi hột rồi. Tôi muốn chạy ngay bây giờ; nhưng tôi đã không còn đường lui nào cả…. nhưng đây là phòng mình mà.
(Vùng an toàn…Từ đã có một chỗ mà mình có thể thoát được…)
Nghĩ đến đó, tôi phải đối mặt cô ấy một cách trực tiếp. Tôi không thể giả vờ ngủ được nữa, hoặc có lẽ tôi lại làm điều đó lần nữa? Nếu tôi cứ kiên trì với sự dối trá của mình thì rồi nó sẽ trở thành hiện thực mà thôi. Nếu tôi bây giờ đi ngủ, có lẽ tôi sẽ vượt qua điều này vì rằng đó chỉ là giấc mơ mà thôi.
Vì vậy…..
“--Đây chỉ là một giấc mơ mà thôi? Chúc ngủ ngon.”
(.)
“Cái quái gì cơ!!? Tại sao cô luôn muốn làm mấy cái điều ghê tởm như vậy chứ?”
“Chả phải anh đã dạy em những điều đó hay sao? Anh đã bắt em lặp đi lặp lại cho đến khi em làm nó bằng cả trái tim mình, anh đã khiến em trở thành một cô vợ hư hỏng nên là anh phải chịu trách nhiệm đi. Anh đã nói rằng nếu như em cứ kiên trì làm thì em sẽ thành thạo thôi, anh-yêu-à ~”
“...Cho tôi rút lại lời nói lúc đấy không?”
Cái này nó gọi là ngiệp quật rồi, tôi nghĩ vậy trong khi nhìn lên trần nhà với mệt mỏi trong người, tôi hỏi Hatsuyuki với khuôn mặt phờ phạc:
“Vậy, ngọn gió nào đã đem cô tới đây? Chúng ta sẽ không có sờ ếch, không phải là cặp tình nhân và không hề kết hôn gì cả.”
“Anh đang bị thiếu tiền đúng chứ? Đó là lí do mà em đến đây để làm bữa tối cho anh.”
“...Tôi hiểu rồi. Cô đến đây để tuyên án tử hình tôi bằng thuốc độc à, đồ đàn bà đáng ghét.Vậy, tối nay là bữa cuối cùng của một tử tù rồi cơ à.”
“Nếu anh muốn, em sẽ ngay lập tức sắp xếp cho anh ở một nơi sung túc và đút thức ăn bằng miệng chẳng hạn?”
“Anh hình như đang định tìm tới cái chết nhỉ?”
“Làm sao mà em có thể sống được ở một thế giới mà anh không còn ở bên em được cơ chứ…”
Lời nói và tình cảm của cô ấy hướng đến tôi nó nặng tới cái mức mà khiến tôi phải nghĩ ngay tới cái chuyện từ chối ngay lập tức. Tôi thật sự sợ hãi cái sự ám ảnh đến mức điên loạn của người đối diện tôi lắm rồi đấy và không ngoa khi nói rằng cô ấy thật sự đang là bất khả chiến bại luôn rồi. Khi tôi đang nhẹ nhàng nghiêng người, cô ấy nhanh chóng tiếp cận tôi bằng một nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt và ôm tôi vào lòng mình, còn mặt tôi thì bị kẹt trong bộ ngực vĩ đại của cô ấy.
“Em lo lắng cho anh lắm đó. Kể cả khi tình huống này là kết quả do em gây ra, Yoshihisa-kun vẫn luôn đặt em lên trên tất cả, thậm chí còn phải cắt giảm chi phí cho ăn uống chỉ vì em…Lần này, đến lượt em đáp lại tình cảm của anh.”
“.…..”
Tôi chả thể nào phủ nhận được lời nói của cô ấy cả. Tôi chả biết cách trả lời làm sao cho nó đúng nữa, nhưng tôi hoàn toàn hiểu được dự định của cô ấy khi tôi nhìn vào ánh mắt si mê của cô ấy. Cô ấy thực lòng là lo lắng cho tôi.
(Liệu mình có thể chấp nhận tình cảm của Hatsuyuki? Tôi chỉ có làm tổn thương cô ấy và khiến cô ấy phải chịu đựng đến tận bây giờ. Liệu điều này có ổn không…?)
Tôi suy đi tính lại một hồi để có thể đưa ra một kết luận đúng đắn.
(Không, những việc mà mình làm là hoàn toàn sai trái. Cô ấy là một người con gái dịu dàng và tốt bụng, kể cả khi có là người tỉnh táo nhất sẽ không ngần ngại mà đè cô ấy xuống cả.)
Thấy được vẻ đắn đo suy nghĩ của Yoshihisa, Hatsuyuki không thể không cười khúc khích. Nếu như cô ấy mà ép thêm tí nữa, Yoshihisa sẽ chấp nhận tình cảnh này. Cô ấy rất tự tin về điều này.
(Đúng thế, sau tất cả em đã bị nhuộm trong sắc màu của anh rồi mà, phải chứ? Anh thích sự dịu dàng của em, đúng chứ? Anh vẫn thích em trong trắng như một vị thánh nữ? Anh thích em làm những hành động dễ thương đó, phải chứ?)
Nó không hề có sự diễn xuất nào, vì rằng nó đang thể hiện tình cảm bên trong cô ấy mang tính chọn lọc. Nó không tìm kiếm tình cảm của Yoshihisa mà là nó chỉ có kính trọng anh ấy mà thôi.
“Liệu em có thể làm bữa tối cho anh chứ? Anh đã phải sống dựa vào việc ăn hạt đậu sống qua ngày rồi…”
“Làm thế quái nào mà cô còng biết cả những gì mà tôi đã ăn nữa? Cô có thể ít nhất nói cho tôi biết làm sao không?”
“.………….”
“.…………”
Một lần nữa, lại là một khoảng lặng ở trong phòng, và một câu trả lời từ miệng của cô ấy đã không bao giờ thốt ra. Và Yoshihisa đã không bỏ lỡ sự thật rằng, ánh nhìn của cô ấy đã đông cứng cùng với nụ cười và đôi mắt ấy thì đang lơ đễnh nhìn khắp căn phòng vì rằng cô ấy đã quyết định là giữ im lặng về vấn đề này.
(Liệu cô ấy chỉ có dùng chìa khóa dự phòng với lại là hack điện thoại của mình thôi? Có lẽ cô ấy còn nghe lén hoặc camera ẩn trong phòng này khi mà tôi còn không để ý nữa cơ. Vậy điều này khác mẹ gì phạm pháp đâu? Nhưng tôi thì có cái tư cách gì cơ chứ khi mà tôi đã làm đủ điều tồi tệ với cô ấy rồi!)
(Hành động như một thánh nữ của mình thất bại mất rồi. Trong trường hợp đó, mình sẽ thử một cách khác…)
(Mình nên làm gì đây? Liệu mình nên lấy chìa khóa dự phòng từ tay cô ấy và tống cổ cô ấy ra ngoài không? Phải, đó là điều mình nên làm!)
(Quyến rũ không hiệu quả với anh ấy. Thế thì, mình sẽ dùng phương pháp phạm pháp nhất…đúng vậy!)
Ánh mắt họ chạm nhau, và chỉ trước khi Yoshihisa đang định nói điều gì đó thì Hatsuyuki đã là người mở màn trước. Với đôi mắt đẫm lệ, cô nói:
“Anh thật là tàn nhẫn…và xảo quyệt, Yoshihisa-kun. Anh cho em được sống trong giấc mơ ngọt ngào đó- giấc mơ được làm cô dâu của anh và giờ thì anh lại phủi nó đi không thương tiếc…Em biết anh thật lòng không yêu em, nhưng… chỉ một lần nữa…chỉ một lần nữa, hãy cho em sống lại trong giấc mơ đó…nhưng anh sẽ không cần phải làm điều đó nữa mặc dù anh đã chơi đùa cả thể xác lẫn linh hồn của em…”
“Ah…Cái-cái đó chỉ là-”
(Vãi, cô ấy khóc thật à?! Kh-không thể nào, đây là giả thôi, đúng chứ?! Đúng chứ?! Nhưng nếu đây là thật, tôi có thể làm gì được đây?!)
Nếu như mà tôi cứ kiên quyết từ chối cô ấy và đẩy cô ấy ra như một con quỷ không có lương tâm như này, thì liệu có điều tốt đẹp nào sẽ xảy ra? Nhưng tôi không làm điều đó. Nếu tôi mà làm, tôi chắc chắn sẽ biến thành một con quỷ thực thụ mất.
(Nhưng…vì lợi ích của Hatsuyuki. Tôi vẫn nên phải như vậy. Đó là lí do…)
Tuy nhiên, Yoshihisa chỉ có thể chuyển động mấp máy môi của mình như một con cá đói, và không có một lời từ chối nào được cất lên cả. Nắm được điều đó, Hatsuyuki đã đến ôm Yoshihisa thật chặt.
“Kể cả khi đó là một lời nói dối hay đó là một lời nói tổn thương, đối với em nó đều ổn cả. Nên làm ơn…làm ơn, nếu anh thích em dù chỉ một chút thôi hay nếu anh yêu em dù chỉ một chút thôi, em đều chấp nhận anh ở cùng với em.”
(Nhìn tôi với cái đôi mắt ngưỡng mộ đấy là đang chống lại luật pháp đấy! Tại sao cô có thể dễ thương và khiêu gợi cùng một lúc cơ chứ?!)
“Đi mà ,Yoshihisa-kun--”
(Chỉ một chút nữa thôi, một chút nũa thôi, và rồi cô ấy sẽ không thuyết phục mình nữa….)
Yoshihisa nuốt một lượng lớn nước bọt. Bụng kêu réo lên trong đau đớn tựa như đang bị đâm thủng bởi một cái kim châm, và tôi cảm thấy rõ ràng có một cái bẫy ở đây- nhưng tôi không chứng minh được. Tôi không thể thở bình thường được, và chính tôi không thể nào biết được sao bản thân vẫn còn có thể sống đến tận bây giờ.
(Nói đi, nói đi, và nó sẽ kết thúc…Và nó sẽ là cái kết…)
Yoshihisa di chuyển cánh tay của mình và ôm cô ấy thật chặt trong khi mà cô cũng đang ngồi trên đùi anh và ôm chặt lấy anh.
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“Và…xong rồi! Được rồi, em đã ghi âm lại. Fufu~ Giờ anh không bao giờ chạy trốn khỏi em nữa, anh-yêu-của-em ~ “
“Arghhhhh! Tôi biết cô sẽ giở trò gì mà! “ Tôi hét lên trong cay đắng
Tôi thua rồi…thua hoàn toàn người đối diện luôn rồi. Trong khi tôi gục đầu xuống đất với đôi mắt thất thần. Hatsuyuki mỉm cười đắc thắng mà phát lại đoạn ghi âm.
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“Anh muốn em ở bên cạnh anh. Anh yêu em, Hatsuyuki. Anh muốn em trở thành người vợ của anh.”
“TẠI SAO CÔ CỨ LẶP ĐI LẶP LẠI CÁI THỨ CHẾT TIỆT ĐÓ VẬY??”
“Hehehe~, em không muốn nghe bất kì lời bao biện nào nữa hết, Yoshihisa-kun. Anh nói điều đó bằng cả tấm lòng của mình. Chính anh là người đã bảo em rằng anh muốn em ở bên cạnh anh cơ mà. Thôi, em đi làm bữa tối cho anh cho. Bằng cách đó, đêm nay chúng ta sẽ ăn sukiyaki để mừng cho điều này! Chờ em một lúc ở phòng khách và xem TV đi. Em sẽ làm xong nhanh thôi~ “ Hatsuyuki nói khi cô ấy chạy một mạch vào nhà bếp.
Khi cô ấy đang bước vào bếp, Yoshihisa- vẫn đang sốc nặng trước thất bại cay đắng này đã hỏi:
“Rốt cuộc thì cô đến đây làm gì? Chỉ để bắt tôi thừa nhận mọi thứ sao?”
“Đó chỉ là phần phụ thôi.”
“Thế thì phần chính là gì?”
“Em đến đây là để làm vợ của anh. Oh, đừng lo lắng. Em thuyết phục bố mình về mấy cái tài liệu tống tiền mà anh đưa em rồi. Em sẽ không quay trở về nhà đó nữa. Từ giờ trở đi, chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi ~” Cô ấy nói với một nụ cười rạng rỡ.
“Huh…?! Cái quái---??” Yoshihisa gần như tắc thở ngay lập tức khi mà cậu đã hiểu rằng mình đã hoàn toàn bị chiếu hết.
Hatsuyuki rời khỏi nhà bếp trong khi nhảy chân sáo và huýt một điệu thật du dương. Trong khi tôi nhìn bóng hình cô dần khuất khỏi tầm mắt, với vẻ mặt tái xanh vẫn còn quỳ trên đất. Thật khó có thể diễn tả hết được trạng thái của mình….nhưng nhìn tôi khi ấy chắc chắn giống như một cái xác vậy.
(TẠI SAO NÓ LẠI XẢY RA VỚI TÔI CƠ CHỨUUUUU!?)
“Ồ em suýt quên chưa đề cập với anh. Từ giờ hãy chăm sóc em nhé, Yoshihisa-kin. Anh sẽ phải yêu và âu yếm em luôn luôn nhé từ sáng đến chiều rồi đến đêm. Và cũng đừng quên rằng chả có nơi nào để có thể cho anh chạy được đâu.” Cô ấy nói trong khi còn đang chảy nước miếng.
Tôi chỉ có thể giữ cái đầu mình bằng cả hai tay và chả thể nào cất lên lời nào nữa. Mặc khác, sukiyaki cho bữa tối này rất ngon. Satsuyuki chưa từng nầu ăn trước đây nhưng kể từ khi chúng tôi chia xa lúc ấy thì cô ấy đã học nấu ăn.
Và rồi, lúc nửa đêm…
(Chết tiệt, mình quên mất! Cô ấy sẽ ngủ ở đâu? Mình không hề có tấm futon dự phòng nào cả, mình thậm chí còn không đủ tiền mà mua một cái và cô ấy chắc chắn là đang đợi mình trên giường để rồi có thể… cùng nhau !!! Cô ấy liệu có vắt mình cực khô không?? CÓ VẮT MÌNH NHƯ VẬY KHÔNG??)
Sự thật rằng Hatsuyuki sẽ ở đây hoặc để chính xác hơn là tôi sẽ ở cùng với cô ấy mãi mãi, đối với tôi vẫn cứ như là sét đánh ngang tai vậy. Tôi chấp nhận tình cảm của mình dành cho Hatsuyuki và nó đã trở thành một bằng chứng quá sắt đá đến mức mà cô ấy dùng nó để khiến tôi muốn làm gì thì làm cô ấy vào đêm nay và rằng cô ấy muốn biến tôi thành chủ nhân còn cô ấy thì thành một con nô lệ tùng dịch trong suốt lúc chúng tôi ở bên nhau.Trong khi đang định hình lại suy nghĩ trong đầu, tôi đã nghe thấy một tiếng nói phát ra từ phòng ngủ mình :
“Fufu~ đã quá lâu rồi kể từ khi chúng ta làm điều đó, liệu anh sẽ đẩy em xuống và ngấu nghiến em như một con thú chứ? Ahn~ em đã ướt rồi nên anh đến nhanh nhé, chủ-nhân-đáng-kính-của-em ơi ~”
(Điều tôi cần làm là gì đây…?)
Tôi nhìn vào khung cảnh đó và rồi tự đập đầu mình vào tường trong khi vẫn đang tự hỏi tại sao mình lại có thể biến một người con gái thuần khiết và tốt bụng như một vị thánh này thành một đứa hư hỏng như vậy chứ.
