Thánh nữ trường tôi, người mà tốt bụng với mọi người nhưng chỉ thích cắn mỗi mình tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Wn - Chương 03

Tôi đã gặp Hatsuyuki Ichijoji vào ngày khai giảng. Tôi vẫn còn nhớ rất rõ cái cảm giác chóng mặt khi nhìn vào cái thứ mềm mại đó và bị mê hoặc bởi nụ cười thánh thiện đó trong suốt bài phát biểu ở trên bục.

(Không thể tin được, sao có người có thể cười đẹp đến như vậy…)

Không giống như tôi được nhận vào trường thì cô ấy vốn đĩ đã được định sẵn là vào đây ngay từ lúc mà cô ấy còn là học sinh mẫu giáo cơ. Vì vậy, chỉ với một chút đầu mối, tôi đã có thể có được một lượng lớn thông tin về cô ấy.

(Heh…con gái của một trong các thành viên sáng lập trường, người mà được miêu tả là một cô gái khá kín tiếng, thân thiện với mọi người và có tinh thần kỉ luật cao. Bảo sao người ta mới gọi cô ấy là thánh nữ…)

Khi cô ấy thấy ai mà bị ngã và chấn thương, cô ấy sẽ ngay lập tức chạy tới và giúp đỡ. Khi cô ấy nghe rằng ai đó trong lớp đang gặp khó khăn về điểm số thì cô ấy sẽ ngay lập tức tổ chức học nhóm với người đó. Nếu như có xảy ra xô xát gì, cô ấy sẽ chạy tới và đánh cả hai bên cho nó bình đẳng. Cô ấy còn giúp họ trong cả những vấn đề về tình cảm và gia đình và được mọi người ngưỡng mộ nên được đặt cho biệt danh là thánh nữ.

(Cô ấy đúng thật là một con người hoàn hảo. Cô ấy sống ở một thế giới khác hoàn toàn tôi, người mà sống trong môi trường nghèo khổ….)

Nếu như gia thế và vẻ bề ngoài đã tuyệt phẩm rồi thì tính cách và thành tích học tập của cô ấy còn khủng hơn nữa.

(Chà, chúng tôi sẽ không thể nào kết nối được với nhau đâu. Ngắm nhìn cô ấy từ xa là quá đủ cho tôi rồi…)

Dường như chả có vận mệnh nào kết nối chúng tôi, tôi tự nhủ điều đó. Trong khi cố gắng làm việc chăm chỉ để duy trì thành tích học tập để nhận học bổng, tôi vẫn thấy hạnh phúc biết nhường nào khi có những dịp được nhìn ngắm chị ấy từ xa.

Nhưng, có lẽ đó là lí do mà tôi đã nghĩ rằng…

(Mình tự hỏi..Hatsuyuki dường như rất hay cười, nhưng thi thoảng cô ấy trông cũng rất cô đơn?…)

Đó chính là khởi đầu cho việc tôi thực lòng bắt đầu thích cô ấy.

Nhưng, tôi đã sai ở đâu?

(Khi tôi trở thành kẻ bán những bức ảnh chụp lén lút cô ấy hay khi tôi bắt đầu điều tra cô ấy? Hoặc tất cả chỉ đơn giản là bản năng của mình ?…)

Tôi, từ một chàng thanh niên nghèo chất phác, đã nhanh chóng bị tha hóa. Không biết đó là do vô tình hay hữu ý, tôi đã không còn nhớ rõ nữa. Nhưng đây là điều mà nó đã xảy ra.

“Hahaha…Chỉ với điều này, em đã là của anh rồi Ichijoji-san. Không, kể từ lúc này, em sẽ trở thành một con nô lệ tùng dịch của anh, vì lẽ đó anh sẽ gọi bằng tên em và em sẽ phải gọi anh bằng chủ nhân.”

“Ah, đừng, đừng làm điều xấu xa đó lên tôi…”

(....)

Tôi cuối cùng cũng chinh phục được vị thánh nữ, người mà quá đỗi thuần khiết đến mức mà tôi đã không thể kìm nén được con thú ở bên trong mình và để nó mất kiểm soát mới có thể làm hài lòng nó.

“Tại sao..tại sao cậu lại làm điều tồi tệ này với tôi…?”

“Điều tồi tệ sao? Ai mà đã hét lên và cứ bảo là nữa đi, nữa đi mặc dù bảo ghét điều đó nhất? Có cần tôi cho cô xem lại những khoảnh khắc đẹp đẽ đó của đôi ta- được ghi lại bởi điện thoại của tôi nhỉ? Cô làm tôi thất vọng quá đấy, thánh nữ yêu quý của tôi ơi. Cảm thấy thế nào khi bị một thằng thất bại người mà thậm chí còn không hề lọt vào tầm mắt của mình nhỉ ? Nói cho tôi biết cảm thấy thế nào khi bị bạo hành bởi một kẻ thấp hèn như tôi ?”

Bị thách thức và bị mỉa mai bởi lời nói của tôi , cô ấy mở mắt ra nhìn thẳng vào tôi và đáp lại một cách khẳng khái :

“T-tôi sẽ không nói cho ai biết về điều này đâu, đó là lỗi của tôi khi đã để lộ điểm yếu của mình cho anh xem.”

“Wow, cô vẫn còn đủ cam đảm để nói điều đó cơ à. Cậu tuyệt vời thật đấy, Hatsuyuki.”

“Đó là lí do… trước khi mà cậu vỡ mộng về tôi, hãy kết thúc nó đi .Takekiyo-kun . Cậu không phải là loại người sẽ làm điều đó nê--”

“...Cô thực sự nghĩ rằng cô hiểu tôi à ? Có phải cô đang ngộ nhận về tôi vì cô tin rằng cô là thánh nữ nên cô có thể đè đầu cưỡi cổ tôi ấy hả? Đừng làm tôi cười thế chứ! Đó chính là điều phiền phức nhất mà cô gây ra cho tôi đấy!!”

“T-tôi không có ý đó! Ahh,nó..nó đang lớn lên !!”

Và từ đó là chuỗi ngày của sự sỉ nhục và vấy bẩn đó bắt đầu và kéo dài trong vòng 6 tháng. Những ngày mà đắm chìm trong sự hoang lạc cùng với người mà được mọi người ngưỡng mộ và độc chiếm cơ thể và trái tim của cô ấy. Ngay sau đó, cơ thể của Hatsuyuki đã trở nên quen thuộc với sự hoan lạc đó, cô ấy thay đổi đến mức mà như kiểu cô ấy hiện tại được sinh ra là để dành cho tôi vậy. Nhưng trái với cơ thể đầy sa ngã của mình thì trái tim của cô ấy vẫn sáng ngời những phẩm chất đã thấm sâu vào linh hồn của cô ấy.

(Tại sao…tại sao Hatsuyuki lại thích điều này…? Tại sao cô ấy vẫn có thể cười như trước đây vậy, tại sao cô ấy lại tốt với tôi và lo lắng cho tôi về những vấn đề sinh hoạt hằng ngày…? Cô ấy là nạn nhân còn tôi là tội đồ…Vậy thế quái nào mà cô ấy có thể hành xử như vậy với tôi chứ ?)

Bốn tháng sau cái hôm hoang dã đấy, cô ấy bắt đầu chăm sóc tôi như một người vợ mẫu mực. Mặc trên mình bộ đồ tạp dề với một thái độ thích thú, cô ấy dọn sạch nhà cửa giúp tôi… Kể cả khi ở trường, cô ấy vẫn sắp xếp được thời gian để gặp tôi mặc dù lịch trình cô ấy kín mít và khi không ai để ý thì cô ấy sẽ rúc vào cổ tôi và cắn yêu vào rất nhiều chỗ, Và khi cô ấy làm xong thì cô ấy lại còn xoa xoa chỗ đó và bắt đầu đỏ mặt.

(Không, không, không ! Cái mọe gì vậy, cô đáng lẽ phải trả thù tôi ngay bây giờ chứ! Cô không để ý rằng chính tôi là người đã ném cô thẳng vào địa ngục cực lạc đấy à !!)

Cô ấy thể hiện một nụ cười giả tạo trước mặt người khác và sẽ hành động như một cô bạn gái hư hỏng ngay trước mặt tôi và sẽ liếc nhìn tôi với ánh mắt đầy sắc dục. Có phải là do việc biến thành một con nô lệ tùng dịch và nhận được những ảnh hưởng xúc tác của tôi mà bản chất và thứ tình yêu quỷ dị của cô ấy đã thức tỉnh?

(Tôi chỉ muốn nhìn vào sức hút của cô. Tôi thích cô với nụ cười hiền dịu không chỗ chê đó, bất kể tôi khiến cô phải chịu đựng những gì…)

Bị nghiền nát bởi sự ngưỡng mộ dành cho Hatsuyuki và thứ tình yêu vặn vẹo của cô ấy dành cho tôi, đầu óc tôi đang dần đi đến cực hạn. Tôi đã phá nát mọi thứ không chỉ là hiện tại mà thậm chí còn là tương lai của cô ấy.

(Heh, cô muốn có một gia đình hạnh phúc và một người có thể chấp nhận bản tính vặn vẹo này của cô á ? Đừng có mà chọc cười tôi. Cô chỉ là của riêng mình tôi và chỉ của tôi mà thôi !! Chỉ tôi mới có thể sở hữu thân thể và tâm trí của cô thôi !! )

Tôi sẽ không đưa cô ấy cho bất kì ai khác, cô ấy sẽ không bao giờ được chứng kiến được hạnh phúc bình thường là gì. Kể cả khi cô ấy có cưới một ai đó ,thì cái đám cưới đó sẽ trở thành một kí ức đáng thương nhất trong cuộc đời cô ấy.

Tôi đã chuẩn bị một vài thứ rồi.

(Haha, nếu tôi làm điều đó, Hatsuyuki sẽ…)

Một cái nhẫn bạch kim, một cái xích chó và một sợi dây ….Và tất nhiên là phải có một bộ váy cưới trắng tinh khôi chứ.

Tôi đã bán hết tất cả những thứ không cần thiết cho cuộc sống, làm việc bán thời gian và phụ thuộc vào các mối quan hệ với bạn bè tôi và thậm chí là lên các hành vi phạm pháp để kiếm tiền.

Nhưng…

Hatsuyuki đang cảm thấy cực kì là hạnh phúc và đã khóc trong niềm vui sướng tột đỉnh. Cô ấy nói rằng giấc mơ của cô ấy đã thành hiện thực và rằng bộ váy cưới mà cô mặc khi ấy sẽ bị xé làm trăm mảnh bởi tôi.

(>>)

(Không…điều này không tốt tí nào. Tôi không thể làm điều này thêm lần nào nữa. Tôi không thể phá nát cô ấy thêm một lần nào nữa. Tôi không thể hành hạ một người có trái tim nhân hậu này thêm một lần nào nữa.)

Kiệt sức cả về thể xác lẫn tinh thần tôi đã đưa ra quyết định. Tôi sợ rằng nụ cười của cô ấy khi đó đã thể hiện được thứ tình yêu vĩnh cửu và đã ảnh hưởng nặng nề đến tôi, và sự dịu dàng và tử tế đó đã đè nặng lên lương tri của tôi. Tôi cũng cảm thấy một cơn tê nhẹ ở phía bên ngón tay đeo nhẫn phía trái, nơi mà cô ấy vừa cắn. Tôi đã quyết rồi…

“Đây là dữ liệu mà tôi đã thu thập được và là nguồn tài liệu mà tôi đã sử dụng để đe dọa cô từ trước đến giờ…Hatsuyuki, từ giờ cô sẽ tự do khỏi tôi. Cô không cần phải ép mình bám lấy tôi nữa; cô đã được tự do rồi. Điều này sẽ ổn thôi khi cô báo tôi cho cảnh sát, vì vậy…hãy rời khỏi căn phòng này. Tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời cô… Tôi biết đây là tự nguyện của tôi nhưng tôi cầu chúc cô tìm được hạnh phúc của riêng mình.”

“.………”

Và sau đó, chuỗi ngày mà tôi hành hạ cô ấy đã kéo dài được 6 tháng cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết.

Tôi sống một cuộc sống bình thường - bề ngoài là vậy chứ còn bên trong thì tôi đang sợ hãi tới lúc mà bị cảnh sát bớ đi. Nhưng nếu điều đó thay đổi được điều gì đó, nếu cô ấy có thể quay trở lại với bản chất cũ, thì tôi sẵn sàng vượt qua nỗi sợ này và nhắm mắt nằm im chờ chết vậy.

--Nhưng tiếc thay, bất kể bao lâu mà tôi chờ đợi, ngày đó đã không bao giờ tới.

“Đã được một lúc lâu rồi đấy, Yoshihisa-kun. Đã ba tháng kể từ ngày đó nhỉ? Hehe~ chán anh thế. Anh chỉ liếc mắt đưa tình em từ một khoảng cách xa mà không làm gì sao.”

“Tại sao chứ…?”

Ba tháng rồi, Hatsuyuki lại bắt đầu xuất hiện ngay trước mặt tôi một lần nữa. Và như một lẽ tất yếu, cô ấy lại nói rằng cô sẽ chịu trách nhiệm và cô cũng bảo với tôi rằng hãy trở thành người yêu, người chồng của cô ấy đi. Chưa kịp để tôi nói gì, cô ấy đã để lại một vết cắn lớn hơn cả trước đây trên người tôi.

“Tôi không hiểu, sao lại là tôi cơ chứ?”

Tôi thở dài trong khi khóa cửa phòng kí túc xá. Gọi cho sang vậy chứ nó chỉ là một phòng trong một khu chung cư nhỏ được thuê bởi trường. May mắn hay xui xẻo thế nào mà tôi chính là học sinh duy nhất mà thuê một căn phòng như này trong một ngôi trường tư toàn cậu ấm cô chiêu thế này.

“Quay trở lại vấn đề.Nếu như mà có học sinh khác ở nhà bên, tôi có lẽ đã đi đời nhà ma rồi.”

Tình huống lúc đó chả biết nó gọi là tốt hay xấu nữa. Hatsuyuki có thể đến thăm tôi mà không tạo ra bất kì lời đồn quanh chỗ này về việc cô ấy đến gặp một cậu học sinh và phòng ngủ của tôi cách âm tốt đến mức mà tôi chưa từng nghe ai phàn nàn cả bất kể cô ấy rên to đến mức nào. Đây đúng là một môi trường hoàn hảo để tôi thực hiện tội ác đó…

“Nhưng bây giờ thì, tôi cấn kiếm tiền. Tôi tự hỏi liệu mình có nên bán mấy cái đồ chơi người lớn mà chúng tôi sử dụng trong những trận đánh lớn không, dù nó đã được dùng qua rồi. Tôi sẽ không sử dụng nó một lần nào nữa, nhưng tôi có thể kiếm tiền nhờ việc bán chúng…Hmm, tôi tự hỏi có ai sẽ mua nó không trên chợ đen nhỉ?”

Vào khoảnh khắc đó, tiếng chuông cửa reo lên.

“Ai có thể ở đây được nhỉ? Nhân viên giao hàng? Tôi không có tiền mà mua bất cứ thứ gì nữa và bố mẹ tôi thì dường như có tiền để gửi đồ cho tôi cả.”

Tôi nhìn qua cái mắt mèo và sớm chuẩn bị mở cửa ra. Nhưng bất thình lình, tôi trở nên tò mò và rồi quyết định nhìn kĩ hơn nữa. Và người ở phía bên kia chính là….

“EEEEEEEK!”

Tôi mất kiểm soát cân bằng khi hét toáng lên và ngay lập tức ngã xuống. Và rồi, giữ cho trái tim mình đập chậm lại để có thể đối diện với nỗi sợ hãi đó. Tôi lại một lần nữa nhìn qua cái mắt mèo một cách cẩn trọng.Và rồi không còn gì để bàn cãi nữa, cô ấy chính là người đã bấm chuông cửa phòng tôi….

(Hatsuyuki-san ở đây á !? Huh?Lí do gì? Làm cách nào !?)

Tôi lúc đấy đã tưởng mình không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ mình không có nhà. Nếu bên ngoài có một viên cảnh sát ở sau lưng cô ấy, tôi sẽ sẵn sàng để họ vào trong. Nhưng, bên ngoài chỉ có ỗi mình cô ấy, hơi thở nặng nề cùng với một biểu cảm khá dữ tợn. Tôi không thể không trốn dưới gầm giường và che hai tai của mình lại.

(Nhanh mà rời khỏi chỗ này đi! Đừng có quay lại chỗ này nữa, Hatsuyuki-san !)

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

Tiếng chuông cửa vang lên như điên dại và nó dường như đã chứng minh rằng cô ấy sẽ không có ý định quay về nếu như chưa gặp được tôi.

(Sao cô ấy vẫn chưa đi cơ chứ?! Sao tôi lại tạo ra một kẻ cứng đầu như này!!)

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

Tiếng chuông cửa bỗng dưng im bặt và màn hình điện thoại của tôi hiện lên tên người gọi mà người đó không ai khác chính là Hatsuyuki-san. Kể cả khi tôi đã chắc chắn tắt nguồn điện thoại rồi thì cuộc gọi vẫn không dứt và màn hình thì không phản hồi mấy cái chạm của tôi.

(Cái …từ khi nào điện thoại nó lại thành thế này?!)

Em biết anh ở đây mà, Yoshihisa-kun….Sau tất cả ,em đã xâm nhập vào điện thoại anh và biết được anh thông qua GPS.

Vãi cả….?!

Tôi đã hoàn toàn bị sợ hãi rồi, tự hỏi rằng tôi đã làm lố đến mức nào để có thể khiến cô ấy trở thành của riêng tôi cơ chứ.Tôi không biết bây giờ mình phải làm gì và điều tôi có thể làm bây giờ chính là đối diện với nỗi sợ chăng.

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

*Clank--Clank---Clank*

*Clank--Clank---Clank*

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

**Ping-Pong Ping-Pong Ping-Pong**

*Clank--Clank---Clank*

*Clank--Clank---Clank*

(Về đi, làm ơn, xin đấy!!)

Oh, em quên mất đấy…em còn có chìa khóa dự phòng cơ mà. Mặc dù em lúc nào cũng mang nó bên người mỗi ngày. Nhưng những lúc như này thì em lại quên béng đi mất. Có lẽ vì anh mà em mới thế chăng? “

(Ôi vãi cả cức!! Chờ đã, cô ấy mang chìa khóa dự phòng của căn hộ tôi mỗi ngày luôn cơ á?! Tôi đâu có nhớ là đưa nó cho cô ấy đâu! Rốt cuộc chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!)

Trong sự đe dọa và khoảng loạn đến tột độ, tôi đã câm lặng trong một khoảnh khắc.

*Kachak*

Tiếng vặn cửa vang vọng khắp phòng. Theo tiếng mở khóa và cửa mở bởi một chiếc chìa khóa nó vang vọng từ hành lang.

(Cái gì chứ !? Cô ấy vào rồi?! Nhưng tại sao ?! Tại sao là lúc này chứ?!)

Tiếng bước chân đi đến trước cửa phòng ngủ của tôi và rồi dừng lại- để thay vào đó là tiếng đập cửa. Hoảng hốt, mặt tôi tái xanh trong khi vẫn phải cố giữ cho nhịp thở của mình càng khẽ càng tốt để không để lộ ra rằng tôi đang ở đây. Tôi khong thể bị thấy được, chưa từng có chuyện này xảy ra với tôi trước đây cả.

Nếu tôi mà có bị giết, tôi còn có thể chấp nhận được. Nhưng như này….còn tệ hơn cả cái chết.

“Yoshihisa-kun? Em biết anh ở đây mà~”

(Không, không, không. Tôi không có ở đây! Biến đi !!)

“Hehe, anh vẫn cứ thích làm-khó-em phết nhỉ…Nhưng xin lỗi chứ, em không phải là một người kiên nhẫn gì cả, nên em vào đây ~ “

Và rồi….

“Đấy , thấy chưa. Em biết anh ở đây mà.”

(Arghhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!)

Tôi cất lên tiếng khóc ở trong lòng khi tôi nhìn thấy cô ấy mặt đối mặt và đôi mắt vô hồn trông y hệt cái hố đen ấy như đang muốn nuốt chửng tôi và giam cầm tôi vào trong đấy đời đời kiếp kiếp.

 

 

Hay lắm main ạ, muốn tao bị bay chuyện lắm à Anh chị ơi, tha em ,em không muốn bị lôi phạt đâu