Tearmoon Empire

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

(Đang ra)

Nhất Kích Tuyệt Đỉnh Trừ Tà! (LN)

Akagi Hirotaka

Và như thế, truyền thuyết bắt đầu. Câu chuyện về hai kẻ trừ tà tệ hại nhất trong lịch sử, những người rồi sẽ trở thành mạnh nhất trước khi ai kịp nhận ra.

34 124

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

(Đang ra)

Tiểu thư tài phiệt mua kẻ vô dụng như tôi với giá 300 triệu yên

氷雨ユータ

Trái lại, tai họa bắt đầu giáng xuống đầu những kẻ dám coi rẻ sự dịu dàng thuần khiết của cậu...

8 28

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

(Đang ra)

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

Sujeong Yojeong

Ác Nữ Tôi Phụng Sự Suốt 13 Năm Đã Gục Ngã

37 132

Vol 10 - Chapter 12: Người Đưa Tin Kỳ Cựu và Cốc Sữa Nóng

Trans: Island1502

Edit: BiHT

--------------------------------------------- 

“Vậy ra cô đến từ Hoả tộc.”

Khi Mayun quay lại nhìn cô, Aima liền quay mặt đi.

“A-À, đúng vậy,” Mia nói, quay sang Aima. “Ừm, cô Aima… Tên đầy đủ của cô là Ka Aima, và cô không có ý định nói chuyện với những người thuộc Vương quốc Equestrian. Đúng không?”

Aima gật đầu khi nghe cô nói. “Kể cả khi cái ngày tôi bước chân vào vùng đất của người chết có đến đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không bao giờ nói chuyện với một người Equestrian nào.” Ngay sau đó, cô ấy nhìn xung quanh. Chỉ có Mia, Rafina, Abel, Citrina và Bel được mời vào trong lều. Đối tượng mà Aima sợ hãi đang đứng canh gác bên ngoài. Sau một lúc suy nghĩ, cô ấy sửa lại lời nói của mình. “Mà, chủ yếu là tôi cực kỳ phản đối việc nói chuyện với một trong số họ.”

Thay đổi hơi dữ rồi nha!

Ánh mắt chết chóc của Dion vô hình vẫn khiến cô ấy sợ hãi, rõ ràng là vậy. Thường thì chỉ điều đó thôi cũng đã đủ để khiến Mia thở dài và thầm nghĩ Thật phiền phức! trong lòng—nhưng không phải lần này! Bạn thấy đấy, Mia đã nhớ ra bản thân rốt cuộc là ai và là gì—một người đưa tin! Một người lính được giao nhiệm vụ truyền tin, và còn là một người giỏi giang nữa! Với trình độ khéo léo của mình, Mia không cần phải chạy quãng đường quá xa để truyền đạt những thông điệp chiến thắng từ chiến trường; tất cả những gì cô cần làm chỉ là liếc nhìn nhanh ngay tại chỗ mình đang đứng. Chỉ có vậy thôi.

Liệu một công việc dễ dàng như vậy có thực sự tồn tại? Nếu một nhiệm vụ đơn giản như vậy lại dẫn đến những món ngon tuyệt vời thì người ta có gì để phàn nàn không? Tất nhiên là không rồi.

Mình rồi sẽ được uống loại sữa siêu ngon đó, vì vậy bây giờ mình phải chứng minh bản thân đang làm việc rất chăm chỉ! Oho ho! Hãy cố gắng hết sức nào!

Món sữa quý giá sẽ là phần thưởng của cô ấy. Tuy nhiên, việc nhận được nó sau khi làm việc không đến nơi đến chốn là điều mà trái tim nhát cáy của Mia sẽ không tha thứ. Để được thưởng thức loại sữa tuyệt vời này mà không cảm thấy áy náy, Mia sẽ cố gắng hết sức!

Thôi, dù sao đi nữa...

“Tôi không cần phải nêu lý do của mình. Chỉ cần suy nghĩ một chút thôi là các người cũng đủ hiểu tội lỗi của mình rồi.” Aima quay sang nhìn Mia. “Công chúa Mia, cô không nghĩ vậy sao?”

Mia gật đầu trầm ngâm trước khi lên tiếng. “Ý cô ấy là cô ấy có lý do chính đáng để không nói chuyện với người Equestrian.”

Có lẽ không cần thiết lắm, nhưng Mia vẫn tóm tắt lại lời của Aima. Để cảm thấy bản thân đang làm việc đàng hoàng, Mia đã rất cố gắng để dẫn dắt cuộc trò chuyện này!

“Tôi hiểu rồi. Tuy nhiên, đó chỉ là vấn đề khác biệt về quan điểm. Đối với chúng tôi, quyết định rời khỏi đất nước là do chính các người tự đưa ra.”

“Hừ—!” Aima trông như đang rất muốn đích thân lên tiếng, nhưng cô ấy ngay lập tức ngậm miệng lại và nhìn về phía Mia, bực bội nghiến răng.

Hừm. Chuyện này phiền phức quá rồi nha...

Mia đã bắt đầu nản lòng. Ý chí của cô giờ chỉ như ngọn đèn trước gió! Nhưng ngay khi ngọn lửa đó sắp bị dập tắt...

“Xin thứ lỗi, thưa Tộc trưởng. Tôi đã mang một ít đồ uống cho các vị khách của chúng ta.”

Một vài người phụ nữ bước vào lều, đặt những chiếc cốc sứ trước mặt Mia và những người khác.

“Ôi trời...”

Hơi nước bốc lên từ chiếc cốc sứ. Mũi Mia khẽ giật giật khi ngửi thấy chất lỏng màu trắng bên trong.

“Đây là sữa ấm, vừa mới vắt từ một con cừu của chúng tôi. Có thể lời nói của tôi không thuyết phục lắm, nhưng sữa tươi là loại chất lượng nhất đấy. Xin hãy dùng thử một chút.”

Theo lời đề nghị của Mayun, Mia cầm lấy chiếc cốc. Sau khi thổi nhẹ để làm nguội, cô ấy nhấp một ngụm nhỏ. Hơi nóng lan tỏa khắp miệng, nhưng cô vẫn chịu đựng được. Ngay sau đó, một hương vị tuyệt vời nở rộ trên đầu lưỡi cô.

“Ôi chao! Hương vị này ra gì đấy chứ!”

Thứ đồ uống này có một vị ngọt thật dễ chịu. Thoạt đầu, nó đặc như mật ong, nhưng ngay khi trôi xuống cổ họng, nó tan ra ngay lập tức. Hậu vị còn lại sau đó tươi mát và sảng khoái, mang đến sự tinh tế gần như cao quý. Đối mặt với hương vị thơm ngon mới mẻ này, Mia không thể không thở dài một hơi trước khi nhấp thêm ngụm nữa.

“Tôi hiểu rồi… Vậy ra, đây là sữa của Vương quốc Equestrian. Nó thật đặc và đậm đà hương vị. Nó để lại vị ngọt dịu nhẹ khi lăn trên đầu lưỡi.” Mia đặt một tay lên ngực. “Hừm… Thật không ngờ lại có ngày sữa khiến ta xúc động đến như vậy. Quả thật rất tuyệt vời…”

Cảm xúc sâu sắc—hay có lẽ chỉ là lượng calo—đã khiến bộ não của Mia hoạt động. Khi nó chậm rãi vào guồng, cô nhận ra sự vô ích khi cứ để hai người họ tiếp tục đối đầu như vậy.

“Nhân tiện, ta có thể hỏi chính xác chuyện gì đã xảy ra giữa Vương quốc Equestrian và Hoả tộc không?”

Mia đã nghĩ ra một kế hoạch. Cô đoán rằng bằng cách tìm hiểu chính xác điều gì đã khiến Aima căm ghét Vương quốc Equestrian đến vậy, cô có thể giải quyết được cái tình trạng khó chịu này.

“À, được thôi. Dù trong hoàn cảnh này đi nữa thì quả thật ngài vẫn đã bị kéo vào giữa mọi chuyện. Kể rõ sự tình cho ngài biết cũng là chuyện hợp tình hợp lý. À, nói mới nhớ.” Mayun mỉm cười. “Ngài nghĩ sao về việc nghe câu chuyện cùng với tiếng đàn luýt? Thế nào? Hiếm khi mới có một dịp như thế này.”

“Khoan đã, cha. Con không nghĩ chúng ta cần phải mang nhạc cụ gì ra đâu.” Vì lý do nào đó, Malong cố ngăn ông lại, mặt nhăn nhó.

“Con đang nói gì vậy? Chẳng phải sẽ rất nhàm chán nếu chỉ nghe lời giải thích đơn thuần thôi sao? Chúng ta có một ca sĩ của Lâm tộc ở đây—chẳng phải đó cũng là cách tốt để thể hiện lòng hiếu khách của chúng ta sao?” Với nụ cười rạng rỡ, Mayun cầm cây đàn luýt tròn đặt gần đó lên tay.

“Đây là câu chuyện về sự khởi đầu của Vương quốc Equestrian—cũng như sự khởi đầu của mười ba bộ tộc tạo nên nó.”

Rồi Mayun bắt đầu kể chuyện, những tiếng tưng tưng trầm buồn đệm theo từng câu từng chữ của ông.