Trans: Island1502
-----------------------------------------
Hả? Gì cơ?! Abel... C-Cậu đang nói cái gì vậy?
Tuyên bố bất ngờ của Abel khiến Mia bối rối. Cô vốn đã buông lỏng cảnh giác, sẵn sàng nói mấy câu như, “Vậy thì có vẻ như mọi chuyện đã được giải quyết. Giờ tất cả những gì cần làm là thử sữa cừu sarpir thượng hạng đó nữa thôi. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, ta sẽ đàm phán thương mại bơ sữa với Tộc trưởng Mayun rồi lên đường!” Tuy nhiên, hành động của Abel lại nằm ngoài dự tính của cô. Trong giây lát, cô choáng váng. Rồi cô nhận ra—nét mặt của Abel có điều gì đó khác thường, như thể cậu đang giấu trong lòng nỗi băn khoăn.
Giờ nghĩ lại, Abel cứ có vẻ trầm tư kể từ khi mình tắm xong rồi quay lại. Cậu ấy có nói là đến để trao đổi việc gì đó với Malong, nhưng rốt cuộc họ đã nói chuyện gì nhỉ... Hừm, mình thực sự muốn biết.
“Trong trường hợp đó, thưa Thánh nữ, Hoàng tử Abel, chúng ta hãy chuẩn bị đi. Malong, con hãy chọn vài người trong tộc cùng đi với chúng ta. Chúng ta sẽ khởi hành vào ngày mai.”
“Khoan đã! Tôi vẫn chưa đồng ý...” Aima phản đối. Nhưng rõ ràng, lời cô ta chẳng có trọng lượng gì trong diễn biến của sự việc này nữa.
Ban đầu Cô Aima còn nói sẽ không nói chuyện trực tiếp với người Equestrian, vậy mà giờ lại đang làm điều đó như thể không có chuyện gì! Thật ngây thơ. Đúng vậy, mình chắc chắn mình sẽ dỗ ngọt được cô ta!
Thế là Mia chính thức được thoát khỏi vai trò người hòa giải!
Sau khi được thông báo rằng cô có thể nghỉ ngơi cho đến khi tiệc đón tiếp chuẩn bị xong, Mia rời lều cùng Bel và Citrina.
Hm... mình thật sự muốn biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng có lẽ đây không phải là chuyện mình nên xen vào…
Hành vi của Abel khiến Mia hết sức tò mò, nhưng cô cảm nhận rõ rằng mình không còn vai trò gì trong cuộc nói chuyện đó nữa. Trên thực tế, có lẽ đúng hơn khi nói rằng nơi đó tỏa ra một luồng khí khiến cô cảm thấy nếu ở thêm chỉ chuốc lấy phiền phức. Nên dù luyến tiếc, cô vẫn rời đi.
“Mặc dù chuyện đó cứ ám ảnh trong đầu mình, nhưng hiện tại mình chẳng thể làm gì được. Hãy tạm gác chuyện đó sang một bên và thư giãn thôi.”
Thế là, bị dẫn lối bởi suy nghĩ của bản thân, “Được rồi, bây giờ hãy đếm cừu nào!” Mia quyết định dành thời gian này để mơ màng.
“Một con cừu, hai con cừu…” Tuy nhiên, khi cô tiếp tục lơ đãng đếm… “Một nghìn hai trăm linh ba con cừu… Á, mình chịu hết nổi rồi! Chuyện của Abel cứ luẩn quẩn trong đầu thế này thì sao mà tập trung được chứ!”
Có thật vậy không? Dù sao đi nữa, sau khi mất hứng đếm cừu, Mia ngáp dài một cái. Rồi, cô cảm thấy một luồng hơi ấm phả vào sau gáy.
“Hửm?”
Thấy lạ, Mia quay lại và thấy một cái mõm đủ lớn choán hết tầm nhìn của cô! Lỗ mũi của nó giật giật, chuẩn bị hắt hơi—đó là con ngựa lúc nãy trông ôi rất giống Kuolan.
Hah… Có lẽ con ngựa này thực sự là họ hàng của Kuolan. Chúng trông rất giống nh— Aaaaaaugh!
Mia hoảng hốt định chạy, nhưng rồi một tiếng “Hắt xìiii!” vang vọng trong không khí. Mia co rúm người lại, nhưng lạ thay, chẳng có luồng khí mạnh hay chất lỏng nhớt nháp nào bắn ra cả.
“…Hả?”
Mia bồn chồn ngẩng đầu lên và thấy trước mặt là một con ngựa khác! Chính là con ngựa mà cô đã cưỡi để chạy trốn(?) khỏi bọn cướp trước đó, con ngựa có ánh mắt ngơ ngác giống như một Mia vô tư.
“Ôi! Ngươi thuộc đội Cận Vệ của Công Chúa. Ngươi đã bảo vệ ta à?”
Một cách dũng mãnh và đúng như mong đợi từ một hiệp sĩ bảo vệ được huấn luyện bài bản, con ngựa đã dùng thân mình che chắn cho công chúa. Dù vậy, nó vẫn giữ vẻ mặt nhìn vào hư không đó. Nó chậm rãi quay sang nhìn con ngựa giống Kuolan, con ngựa kia thở dài một tiếng rồi thong thả bỏ đi. Sau đó, con ngựa ngơ ngác quay lại nhìn Mia một cách lơ mơ.
“Ngươi khá là thư thái nhỉ?”
Nghe giọng Mia, con ngựa mơ màng nhìn lại Mia rồi thở hắt ra một hơi từ mũi. Sau đó, nó bình thản bước đi, hướng về phía bầy ngựa của Lâm tộc hiện đang thưởng thức bữa ăn. Có lẽ nó định nhập bầy cùng với những con ngựa khác đang gặm cỏ.
“Ôi… Mình tưởng ngựa của bên ta bị cột ở chỗ khác, vậy mà con này lại đang hòa nhập với ngựa của Lâm tộc. Oho ho! Thật là một tinh thần phóng khoáng và tự do làm sao!” Mia cười một lúc lâu nhìn theo con ngựa lười biếng, cho đến khi một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu cô. “À, đúng rồi. Mình vừa phiền lòng chuyện gì ấy nhỉ?” Điều mà cô nhớ ra chính là bản chất thật của mình! “Đúng vậy, mình không phải là Đại Hiền giả của Đế quốc–mình là công chúa ích kỷ của Đế quốc, mà đã là công chúa ích kỷ thì mình chẳng cần phải nghĩ ra bất kỳ lý do chính đáng nào cả. Nếu muốn đi, mình sẽ đi! Chỉ đơn giản thế thôi.”
Khuôn mặt ủ rũ của Abel vẫn còn ám ảnh tâm trí cô, và cô muốn làm cho cậu ấy vui lên. Cô cũng trở nên hứng thú muốn xem liệu có thực sự cứu được bộ tộc của Aima không; trái tim nhát cáy của cô mách bảo rằng nếu thất bại thì sẽ không ổn chút nào. Trong trường hợp đó, nếu Mia muốn đi, cô ấy nên đi! Tất cả những gì cô cần làm là bày tỏ ý định đó. Không cần lý do chính đáng nào cả. Dẫu sao thì bản chất thật của Mia chính là ích kỷ; châm ngôn của cô là Mia Là Trên Hết. Đồng thời…
“Dion đang ở đây, nếu nói mình muốn đi không thôi thì chắc chắn anh ta sẽ không cho. Trong trường hợp đó, mình cần nghĩ ra một lý do thích hợp. Hừm… Điều đó có nghĩa là…”
Có lẽ “trái tim nhát cáy” cũng là một phần nhỏ trong bản chất của cô.
Thế nên, Mia quay trở lại lều, vừa đi vừa suy nghĩ nên trình bày lý do với Ludwig thế nào. Dù sao đi nữa, cô cần phải tuyên bố ý định của mình.
“Tôi thực sự không thể để các chiến binh của Lâm tộc xâm nhập vào làng tôi…”
“Nhưng như vậy chúng tôi sẽ không thể bảo vệ được…”
Dường như họ vẫn đang tranh cãi. Đột nhiên, Mia bước vào lều, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Giữa không khí ngạc nhiên ấy, Mia vẫn hùng hồn tuyên bố. “Mọi người, ta sẽ đi cùng với mọi người đến ngôi làng của Hỏa tộc.”
Trước lời nói của Mia Luna Tearmoon, Đại Hiền giả của Đế quốc, hành trình của họ đã được quyết định. Đội Cận Vệ của Công Chúa sẽ bảo vệ Rafina, giống như trường hợp trên đường đến đây, trong khi những người thuộc Lâm tộc sẽ chỉ giới hạn ở số lượng thành viên cần thiết để vận chuyển lương thực. Không ai có thể phản đối thỏa hiệp ngầm mà Mia đã đưa ra.
