Trans: Island1502
-------------------------------------
“Vậy... ngươi hẳn là con sói mà công chúa đã nhắc đến.”
Cùng lúc với sự trở lại lều của tộc trưởng hào hùng của Mia, Dion Alaia đã rời khu định cư của Lâm tộc để một mình tiến sâu vào rừng. Nghe được báo cáo từ đoàn tùy tùng của Mia về “những con sói chiến binh", anh đã đi tìm chúng nhưng lại tìm thấy chúng khá dễ dàng. Thực tế, dễ dàng đến mức đáng thất vọng.
Con sói nằm cuộn tròn trên nền rừng u ám. Khi Dion tiến lại gần, đôi tai nó dựng lên, ánh mắt lóe lên tia cảnh giác nguy hiểm nhìn chằm chằm vào anh. Những nếp nhăn hiện rõ bên trên cái nhíu mày của nó. Đối mặt với những chiếc răng nanh sắc nhọn nhô ra từ khóe mõm... Dion mỉm cười gượng gạo và nhún vai.
“Chờ chút nào—ngươi không định đấu với ta đấy chứ? Đồng bọn các ngươi đủ thông minh để biết rõ đó là một ý tưởng tồi đấy,” Dion nói, đặt tay lên chuôi kiếm ở thắt lưng. Hai bên chạm mắt, nhưng một lúc sau, con sói thả lỏng. “Hử, vậy ra ngươi cũng biết điều đấy. Có vẻ ngươi đúng là thông minh hơn mấy con sói bình thường khác. Nhưng vẫn có điểm gì khác lạ ở ngươi so với những con sói chiến binh khác mà ta từng gặp. Thật tình, ai mà ngờ lại có nhiều sói thiên tài đến vậy chứ?” Anh thở dài và gãi đầu. “Nhưng… hình như tên cướp bé nhỏ của chúng ta và tên lang sư kia có mối liên hệ nào đó. Ta không biết công chúa định xử lý tất cả chuyện này thế nào... Hử?” Dion đột nhiên vươn tới thanh kiếm.
Lạ thật. Trong giây lát, có cảm giác như mình đang bị theo dõi...
Dion quan sát xung quanh. Không có gì bất thường, và sự hiện diện mà anh mơ hồ cảm nhận được nhanh chóng biến mất. Vẫn cảnh giác, anh nhìn quanh một lượt sang con sói trước khi khẽ thở dài. "Ta thề... Chắc chắn có điều gì đó mờ ám đang diễn ra ở đây."
Ludwig đến gặp Dion khi anh quay trở về. "À, Ngài Dion. Anh về rất đúng lúc."
"Thế, có chuyện gì à? Gặp rắc rối gì sao?"
"Đúng vậy. Kế hoạch có chút thay đổi. Sẽ còn khá lâu chúng ta mới có thể trở về Tearmoon."
Ludwig kể cho Dion nghe diễn biến sự việc. "Ngôi làng ẩn náu của Hỏa tộc, hử?" Anh vô thức ngước nhìn bầu trời phía trên. “Ra vậy. Đúng kiểu chuyện mà nàng công chúa tốt bụng của chúng ta không thể nào không nhúng tay vào.”
“Khó mà phủ nhận. Tuy nhiên, cũng không thể quy tất cả về lòng tốt. Như tôi đã đề cập trước đó, Vương quốc Equestrian đóng một vai trò quan trọng trong tầm nhìn vĩ đại của Công chúa Điện hạ.” Nở một nụ cười nhếch mép, vẻ mặt Ludwig lại trở nên nghiêm túc. “Thêm vào đó, việc cải thiện mối quan hệ của chúng ta với Vương quốc Equestrian chỉ có lợi chứ không có hại. Giữa việc hòa giải với một cái đầu cúi gằm khi đối phương mạnh nhất và đưa tay giúp đỡ khi họ yếu nhất, không cần phải nói cũng biết điều nào sẽ hiệu quả hơn trong việc làm sâu sắc thêm mối quan hệ.”
“Đưa tay giúp đỡ khi cần thiết hử? Nghe cũng hợp lý đó.” Dion nhún vai, nửa đùa nửa thật. “Chà, miễn là có cơ hội đấu với tên lang sư, tôi chẳng phàn nàn gì.”
Ludwig không khỏi thắc mắc tại sao những lời đó với anh lại nghe có vẻ lảng tránh. “Có điều gì khiến anh bận tâm không?”
“Cũng kha khá chuyện. À, hiện tại chỉ có hai chuyện cụ thể thôi. Thứ nhất, rốt cuộc bọn Chaos Serpent đang nhắm đến điều gì? Tên cướp Aima đó gần như chắc chắn có liên quan đến chúng, đúng chứ?”
“Rất có thể. Điện hạ dường như vẫn còn do dự khi đưa ra bất kỳ phán đoán nào, nhưng thật khó để nghĩ rằng thuật chế ngự sói được phổ biến rộng rãi. Việc cho rằng cô ấy có liên quan đến tên sát thủ đó cũng là điều dễ hiểu.”
Nếu đúng như vậy, thì hoàn toàn có khả năng sự tồn tại của Aima chính là một cái bẫy. Cô ta nói nghe có vẻ thành thật, nhưng tính xác thực của thông tin mà cô ta chia sẻ vẫn chưa rõ.
“Tôi đoán điều còn lại trong tâm trí anh là ý đồ của Vương quốc Remno, đúng không?”
Dion cười toe toét trước câu hỏi của Ludwig; anh ta đã nói trúng tim đen. “Đúng là không gì qua mắt được cậu nhỉ? Remno có mối quan hệ sâu sắc với Vương quốc Equestrian trong việc huấn luyện kỵ binh của họ. Tôi không nghĩ họ sẽ vui khi thấy Tearmoon tiếp cận người Equestrian. Tốt nhất là nên chuẩn bị tinh thần rằng họ sẽ can thiệp bằng cách nào đó.” Dion khoanh tay. “Cơ mà tôi không quá lo lắng về Hoàng tử Abel. Cậu ấy sẽ không đấu kiếm với chúng ta, cũng không phải loại người giữ quân bài tẩy của mình. Dù sao thì, tôi nghĩ chúng ta có thể để cậu ta yên, vì tôi không nghĩ cậu ta sẽ làm gì hại đến công chúa. Nhưng mà...” Dion ngắt lời. Anh nhìn quanh trước khi hạ giọng xuống thành tiếng thì thầm. “Thật lòng mà nói, tôi quan ngại về vị Kiếm Thánh hơn.”
“Ý anh là Ngài Grammateus... Chính xác thì anh lo lắng về điều gì?”
“Lão ta tuy già, nhưng tôi cá là lão rất xảo quyệt. Và dù tuổi cao là thế, cánh tay của lão vẫn mạnh khủng khiếp. Nếu Remno ra lệnh cho lão làm điều gì bất lợi cho ta... tình hình có thể xấu rất nhanh.”
Dion Alaia chưa bao giờ xem mình là một “hiệp sĩ gương mẫu.” Thực tế, sẽ chính xác hơn nếu nói anh ta tự nhận mình là một “hiệp sĩ ngỗ ngược”. Một người có khuynh hướng hay than phiền, kiểu vậy.
Tuy vậy, ngay cả anh cũng sẽ tuân theo hầu như bất kỳ mệnh lệnh nào do chủ nhân đưa ra, và người họ đang nói đến là Kiếm Thánh của Remno. Là cận thần trung thành nhất, ông ta là một lão già không chỉ phục vụ hoàng tộc suốt nhiều thập kỷ mà còn là người đã sáng lập nên nền tảng kiếm thuật của cả vương quốc. Không nghi ngờ gì, ông ta sẽ tuân lệnh chủ nhân với sự tận tụy vô song.
“Quả thật. Vương quốc Remno không phải là nơi chúng ta có thể đặt niềm tin vô điều kiện.”
“Thôi, miễn là cậu có tôi bên cạnh, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Hiểu rõ ẩn ý trong câu nói của Dion, Ludwig gật đầu. “Tôi hiểu rồi. Ý anh là mọi chuyện sẽ chỉ trở nên rắc rối nếu tên lang sư xuất hiện.”
Sự hỗn loạn kéo đến khi ba bậc thầy với những mục tiêu khác nhau chạm trán sẽ tạo nên một tương lai không ai lường trước được.
“Dù sao thì, tôi khá chắc sẽ không ai dại dột động đến mạng sống của công chúa chúng ta. Nhưng tốt nhất vẫn nên đề phòng. Đó không phải là phong cách của cô ấy, nhưng hãy luôn cảnh giác, và nếu không có chuyện gì xảy ra, ta chỉ việc cười bản thân vì đã lo bò trắng răng. Còn hơn là mất cảnh giác để rồi hối tiếc.”
“Đúng vậy. Những lời ấy quả thật rất xứng đáng với cận thần của Điện hạ. Tôi hiểu. Chúng ta hãy cảnh giác không chỉ Ngài Grammateus, mà cả ý định của Remno và Hoàng tử Abel nữa.” Ludwig hoàn toàn đồng ý với đánh giá của Dion.
