Tay Trắng Lập Nghiệp, Batman Đập Nát Giấc Mộng Làm Giàu Của Tôi

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

(Đang ra)

Ác Tâm Trong Cô Nàng Không Giới Hạn

Mubineko

Nghĩ đến thôi đã khiến toàn thân tôi chỉ còn lại nỗi sợ hãi ghê tởm.

145 3114

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

(Đang ra)

Hôm nay cô nàng phù thủy cũng cố gắng sống sót

Tổng Tài Hạ Phóng | 总裁下放

Tôi chỉ muốn sống sót, không chỉ vì bản thân mình, mà còn vì người ấy – người đã cùng tôi nương tựa mà sống.

112 2401

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

(Đang ra)

Vô Song Dị Giới Nhờ Kỹ Năng Tẩy Não!? (LN)

KT

Một câu chuyện giả tưởng ấm áp mà dở khóc dở cười về năng lực tẩy não vô song và dàn harem tình cảm nồng nàn chính thức bắt đầu!

27 353

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

(Đang ra)

Năng Lực Bá Đạo Của Tôi Trong Game Tử Thần Là Những Thiếu Nữ Xinh Đẹp

Giai thất

PS: Truyện thiên về đấu trí, thuộc thể loại vô hạn lưu. Tác giả đảm bảo dàn nhân vật chính (cả nam và nữ) sẽ không "bay màu", còn các người chơi khác thì.

574 6692

Mesugaki Tank Enters The Academy

(Đang ra)

Mesugaki Tank Enters The Academy

Gyeokgemheojeop

Điều tệ hơn là những lời khiêu khích hoạt động quá tốt...

5 15

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

(Đang ra)

Tôi trở thành nữ kỵ sĩ của một lãnh địa suy tàn

Dongle-kun

Tôi đã định rời đi giữa những tràng pháo tay, nhưng pháo tay vẫn không chịu ngừng lại.

193 499

Tập 1: Kẻ Làm Thuê Trời Chọn - Chương 010: Pha ứng biến đỉnh cao của Drake

Ga tàu Gotham vừa đón thêm một kẻ khốn khổ ngây thơ.

Cái xó xỉnh như Gotham này, thường ngày chẳng mấy khi có ma lạ vãng lai. Nếu có, thì cũng toàn là dân xã hội đen, đám bảo kê, bọn buôn hàng, lũ đầu rắn có “làm ăn” với dân bản địa, hoặc là hạng tội phạm đắc tội với tai to mặt lớn ở bên ngoài, chạy đến đây lánh nạn. Tóm váy lại, đám ngồi tàu đến Gotham, căn bản chẳng có mống nào là công dân kiểu mẫu hay phú thương giàu sụ. 

Bao năm qua, chẳng có tay tư bản thừa tiền rửng mỡ nào bên ngoài động lòng trắc ẩn với Gotham. Hợp tác thì có thể không ít, nhưng giao thiệp công khai thì chẳng bao nhiêu, chẳng qua chỉ là đôi bên cùng có lợi: anh cần chút kênh phân phối hàng “đen”, tôi cần chút tiền “xanh”.

Dù vậy, cái Gotham rộng lớn này thỉnh thoảng vẫn lòi ra vài ngoại lệ. Lâu lâu vẫn có vài kẻ xui xẻo ngây thơ, trong sạch thật sự, vô tình lạc bước vào thành phố vốn chẳng hề trong sạch hay ngây thơ này.

Một là James Gordon. Ông ta đơn thương độc mã xông vào Sở Cảnh sát Gotham nhậm chức, ngoài một bầu nhiệt huyết và trái tim chính nghĩa ra thì chẳng có gì, cứ thế không chút phòng bị mà nhảy thẳng vào cái hố phân Sở Cảnh sát Gotham. Cho đến hôm nay, ông ta cũng đã gây dựng được chút thanh thế. Đừng hiểu lầm, Sở Cảnh sát Gotham hiện tại vẫn chẳng quang minh chính đại gì, nhưng không thể phủ nhận, nỗ lực của Gordon không phải là vô ích.

Kẻ còn lại là Hiệp sĩ Trắng của Gotham, Harvey Dent. Là một công tố viên căm ghét cái ác như thù, gã đã làm được không ít chuyện tốt, trừ gian diệt bạo, lập lại trật tự ở Gotham. Dĩ nhiên, gã may mắn hơn Gordon một chút, vì sau khi đến Gotham, gã có một tên tâm thần bạo lực nhất Gotham và Cục trưởng James Gordon chống lưng.

Và kẻ tiếp theo, chính là gã thanh niên châu Á trông có vẻ “rặt mùi Gotham” này.

Tất nhiên, nói hắn có hơi khùng khùng cũng không sai. Lăn lộn ở Gotham mà, làm gì có thằng nào tỉnh?

Không điên đều là thần thánh cả rồi.

Còn những người khác thì sao? Chẳng phải là không có, chỉ là có kẻ đã hoà mình vào bóng tối Gotham, còn có kẻ thì trở thành một phần của đống xác thối ở Gotham. Số còn lại không hòa nhập được, sớm muộn gì cũng rời khỏi thành phố này. Dù bây giờ chưa đi, tương lai cũng sẽ đi. Nói tóm lại, họ không thuộc về nơi này.

Cho nên, điểm chung của ba người kể trên không chỉ là họ đều vô tội, mà còn là... hiện tại họ đều còn sống, và đều muốn tiếp tục sống tại Gotham.

Ít nhất, Selina nghĩ vậy.

Thường ngày, cô không hay lượn lờ ban ngày. Đằng nào, tập tính của mèo là hoạt động ban đêm. Thỉnh thoảng cô sẽ ghé qua ga tàu Gotham xem, coi có “con mồi béo bở” hay “phú ông” nào dám vác cả đống của cải dạo phố Gotham không. Dù sao thì đây cũng là “công việc” của cô: cuỗm vài món trang sức lấp lánh từ tay mấy gã trọc phú béo phì, về trang hoàng cho cái “ổ mèo” của mình, hoặc lúc rảnh rỗi thì giúp đỡ kẻ khốn khổ ở khu Đông.

Suy cho cùng, mấy tay trộm vặt thỉnh thoảng thó nhầm người, là có thể lĩnh ngay một viên kẹo đồng vào đầu. Hình phạt đó, ngay cả ở Gotham, cũng có phần hơi quá tàn khốc.

Và ngay hôm qua, ở nhà ga, cô đã thấy một gã châu Á vừa xuống tàu. Ánh mắt trong veo mà ngơ ngác, cảnh giác đủ đầy nhưng sơ hở cũng đầy mình. Cả người toát ra một thứ mùi nghèo khó kỳ lạ, và một cảm giác lạc lõng hoàn toàn với thành phố này.

Có lẽ gã đã nghe danh lừng lẫy của nơi này, có lẽ gã đã chứng kiến phong cách hành xử của dân bản địa trên tàu, nhưng vẫn cứ đâm đầu vào đây, với hai bàn tay trắng, hoang mang và vô định.

Selina lớn lên từ cái khu Đông cùng hung cực ác. Loại người này, cô chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu. Vừa không có cái gan tàn nhẫn độc ác, cũng chẳng có cái hùng tâm tráng chí dẹp loạn. Chẳng qua chỉ là một chú Husky lạc bầy mà thôi.

Hắn chạy đến Gotham để làm gì? Kiếm việc à?

Tuy thấy lạ, nhưng Selina vẫn thuận tay cho hắn một lời cảnh cáo nho nhỏ. Cô móc vật duy nhất trên người hắn, chính là tấm bằng lái xe trong túi áo, xem qua, rồi trả nó về túi quần hắn.

Thú thật, tối đó lúc hành sự, cô còn hơi hối hận. Mải kinh ngạc trên đời lại có một thằng khố rách áo ôm đến thế, mà cô lại quên nhét ít tiền vào túi hắn.

Cái túi nó sạch thật sự. Mấy bà mệnh phụ phu nhân trong các bữa tiệc thượng lưu ở Gotham chăm cái mặt mình kỹ đến mấy, so với cái túi áo của hắn, vẫn còn kém xa.

Cho nên hôm nay, khi thấy Mã Chiêu Địch trên phố, Selina có hơi ngạc nhiên. Tối qua cô đã lượn một vòng khắp các ngõ hẻm khu Đông, cũng chỉ thấy thêm hai cái xác của dân xã hội đen. Cô đã đoán già đoán non rằng gã ngoại quốc ở nhà ga kia sớm đã bị xử lý sạch sẽ, không còn mẩu xương rồi.

Nhưng hắn ta, xem ra ngay ngày đầu tiên đến đây đã tìm được chỗ qua đêm, thậm chí còn kiếm được một người bạn.

Mũ và khăn quàng trên người hắn đều là đồ cũ, nhưng không bẩn, không rách. Tinh thần hắn trông không tệ, quần áo cũng không lấm lem. Vậy là hắn đã ngủ ở một nơi trú ẩn an toàn, trên một cái giường tử tế, chứ không phải một góc sàn bẩn thỉu trong tòa nhà bỏ hoang nào đó.

Thêm cả khẩu súng trong tay hắn, và gã đàn ông bên cạnh đang kéo hắn lên xe buýt, rồi cùng nhau tìm chỗ nấp. Gã đàn ông này và hắn rõ là rất thân thiết, đã giúp đỡ hắn không ít khi hắn không một xu dính túi.

Gã đàn ông kia cũng không phải dân Gotham gốc, Selina phân biệt được rất rõ.

Nhìn thần sắc, gã đàn ông này rất tin tưởng hắn. Có lẽ nào là anh em thất lạc nhiều năm?

Nếu đúng là vậy, thì gã anh em này cũng chẳng ra gì, vì bản thân gã cũng toát lên cái vẻ lạc lõng, chẳng ăn nhập gì với Gotham. Đã vậy, lẽ ra không nên để bạn mình đâm đầu vào thành phố này.

Selina đứng trên nóc nhà, hứng thú quan sát hai kẻ đang trốn trong góc tường. Cái gã mạt rệp ở nhà ga kia không chỉ tầm thường một cách bất thường, mà còn xui xẻo một cách dị thường. Cô vắt óc cũng không hiểu nổi, một thằng mạt rệp vô hại làm thế quái nào mà chọc giận được một tay súng nóng nảy đang bốc hỏa thế này.

Phải đó, làm thế quái nào nhỉ. Mã Chiêu Địch cũng đang nghĩ vậy.

“Này, anh nói xem, nếu tôi đẩy anh ra, liệu gã có tha cho tôi không?”

“Còn tùy vào thanh nộ khí của gã. Đã lên cơn rồi thì chắc chắn là giết sạch. Dù gì thì ai cũng biết, combat... nó sướng.”

“Thế thì tôi nghĩ vẫn còn hy vọng. Trông gã vẫn còn chút lý trí.”

“Vậy hả?”

Drake ngoảnh đầu, chõ ra ngoài góc tường, bắt đầu chửi đổng: “Đồ cặn bả! Cầm súng mà cũng chỉ bắn trúng cái giày rách của tao! Anh em tao nói, khẩu súng của mày còn không bằng thằng em tao đái hồi ba tuổi! Ít ra nó đái không trúng thì cũng văng ướt người! Mày cũng đừng dùng súng nữa! Về nhà mà luyện quay tay đi!”

Chửi xong, Drake rụt đầu lại, quay sang Mã Chiêu Địch cười ngạo nghễ.

“Giờ thì chắc nó mất hết lý trí rồi đấy.”

Đầu rắn (tiếng Trung: 蛇头; bính âm: shé tóu; Hokkien: chôa-thâu, phiên âm Hán Việt xà đầu) là những băng đảng Trung Quốc buôn lậu người sang các nước khác. Chúng được tìm thấy ở khu vực Phúc Kiến của Trung Quốc và đưa khách hàng đến các quốc gia phương Tây giàu có như Tây Âu, Bắc Mỹ, Úc và một số khu vực giàu có gần đó như Đài Loan và Nhật Bản. Trích wiki.