Mã Chiêu Địch nhìn Drake, ánh mắt có bốn phần kinh ngạc, ba phần tuyệt vọng, hai phần khinh bỉ và một phần nể phục.
“Anh có còn là người không?”
“Chết thì chết chùm.”
“Sao lúc trước tôi không nhìn ra anh lại...”
“Pằng! Pằng! Pằng!”
“Tao đ* m* mày! Tao sẽ lột da chúng mày! Tao sẽ chặt c* chúng mày nhét vào *** chúng mày...! Lũ chó! Chúng mày chờ chết đi! Hôm nay tao không bắn nát *** chúng mày, tao tự bắn vào trán tao!”
Những viên đạn vốn chỉ bắn vào góc tường để áp chế, bỗng dội tới tấp như pháo rang. Tiếng chửi rủa điên cuồng của gã đàn ông vang vọng cả con phố. Từ ngữ và âm điệu của gã cho thấy, gã có lẽ đã tức giận hơn lúc nãy… xiu xíu.
“Thấy chưa, cay rồi kìa.”
Drake lắc đầu: “Tôi ghét nhất Gotham ở điểm này. Dân tình tâm lý không ổn định, tính tình cũng cục cằn, đụng chuyện không muốn nói chuyện tử tế.”
“Hay, hay lắm, anh biết nói chuyện thì nói nhiều vào. Tốt nhất giữ phong độ này cho đến lúc chết.”
Hai người đấu võ mồm, nhưng trong lòng đều đang cầu nguyện cho đối phương bị xe tải chạy ẩu cán chết, hoặc bị mảnh vỡ máy bay rơi xuống đè bẹp.
Hoặc là, họ có thể thử bắn trả. Dù gì đối phương chỉ có một, còn họ có tới hai.
Mã Chiêu Địch liếc nhìn khẩu Glock trong tay, loay hoay mãi mới tìm được chốt an toàn, thầm than “ta với mi chưa thân”. Hắn lại ngó lên nóc nhà, bóng hình tựa mèo kia đã biến mất, lại thở dài “mình với bả cũng chẳng quen”. Lòng thầm nhủ, phen này không xài 'tải lại' lần đầu không được rồi.
Đúng lúc này, Drake bỗng lên tiếng: “Ủa, sao im rồi?”
Phải ha. Sao tiếng súng và tiếng chửi rủa của gã kia tự dưng tắt ngấm?
Trong đầu Mã Chiêu Địch lập tức nhảy ra hai khả năng trái ngược: một là may mắn tột độ, hai là bất hạnh tột cùng.
Tim hắn bỗng đập thình thịch. Trong bầu không khí tĩnh mịch này, hắn dán chặt mắt vào góc tường, vô thức nuốt nước bọt.
Giây tiếp theo, một gã đô con với nụ cười nhăn nhở chợt ló ra. Họng súng đen ngòm của gã chĩa thẳng về phía hai người.
“Pằng! Pằng!”
Mã Chiêu Địch còn chưa kịp bóp cò, gã kia đã nổ hai phát súng liền. Hắn chỉ cảm thấy tay mình tê rần, khẩu Glock đã bị đạn bắn văng. Cùng rơi xuống đất là khẩu súng đen trong tay Drake.
“Hỏng bét!”
“Pằng!”
Luồng khí nóng bỏng bùng nổ . Viên đạn bay ra khỏi nòng với tốc độ cao, xé gió, sượt qua thái dương Mã Chiêu Địch, cày một đường trên quả đầu húi cua của hắn.
Hắn nhắm tịt mắt theo phản xạ, nhưng viên đạn tiếp theo lại không bay tới như dự kiến. Chỉ có tiếng súng nổ ở xung quanh xe buýt và tiếng vật nặng ngã xuống.
Lẽ nào Drake lật kèo?
Hắn hoang mang mở mắt, quả nhiên phát hiện gã đô con cầm súng đã nằm sõng soài trên đất. Nhưng Drake cũng đang ngơ ngác nhìn hắn, như thể muốn xác nhận xem có phải hắn vừa ra tay không.
Cả hai trao đổi ánh mắt. Mã Chiêu Địch đành ngồi xổm xuống, lật nhẹ người gã đàn ông, phát hiện trên người gã không có vết thương, vẫn còn thở, tim vẫn còn đập.
“Gã chưa chết, chỉ xỉu thôi.”
“Sao hắn lại ngất xỉu?”
“Ai biết. Chắc là bị chó chọc cho tức hộc máu.”
Mồm thì nói vậy, nhưng Mã Chiêu Địch đã lờ mờ đoán ra.
Dù ở thế giới này, càng né siêu anh hùng càng an toàn, nhưng hôm nay lại được người ta cứu một mạng. Nợ ân tình này coi như gánh rồi.
Chỉ trong vài giây, đánh gục một gã tráng hán to con có vũ trang, lại còn biến mất không một tiếng động. Tác phong này rất điển hình là của Catwoman.
“Đứng ngây ra đó làm gì! Lấy súng với đạn của hắn đi, trói gã lại cho chắc vào!”
Drake chiến đấu thì như hạch, nhưng phản ứng lại rất mau lẹ. Xem ra một năm ở Gotham cũng giúp gã học được vài thứ. Gã vừa hô Mã Chiêu Địch, vừa nhanh nhẹn vơ vét đồ trên người gã ta. Kết quả, cả hai tìm được một khẩu Beretta, một khẩu Colt ổ xoay, cộng thêm khẩu Colt M2000 trên tay gã, tổng cộng ba khẩu súng. Thêm hai băng đạn và hai túi đạn trong túi gã, ai không biết còn tưởng gã này là tay chân có số má của băng đảng nào.
“Anh chắc là gã không thuộc băng nào chứ?” Mã Chiêu Địch vừa trói gã đàn ông vừa hỏi: “Tôi không muốn ngày mai bị bố già nào đó gọi đi hàn huyên đâu.”
“Theo tôi nhớ thì hắn từng vào không ít băng, nhưng ở đâu cũng không lâu. Coi nè, hình xăm băng đảng trên người hắn hình như bị xóa hết rồi, mấy hình còn lại toàn vô nghĩa. Tôi đoán đến cả trùm xã hội đen cũng không chịu nổi cái tính nóng như lửa của hắn.”
“Anh đi xe buýt nửa năm trời, mà không nhận ra khứa này muốn xiên anh à?”
“Tôi sống sót đi xe buýt được nửa năm, một trong những lý do quan trọng nhất là không nhìn bậy, không hỏi bừa. Vả lại, hắn ta bình thường nhìn ai cũng như muốn gây sự, tôi làm sao biết nó ghim tôi thật.”
Drake vừa nói, vừa móc ví tiền của gã ra, rồi chần chừ một lúc.
“Nói thật, tôi hơi không muốn để hắn sống.”
Mã Chiêu Địch nhìn gã đô con, lòng cũng hơi đắn đo. Tuy giết người cướp của là sai, nhưng gã này suýt nữa đã tiễn hắn một mạng.
Hắn nghĩ kỹ, rồi quay sang nhìn Drake.
“Gã có biết chỗ ở của anh không?”
Drake sững lại, rồi sắc mặt trở nên kỳ quặc.
“Hình như hắn chưa bao giờ lảng vảng gần nhà tôi.”
“Nhưng nếu gã muốn điều tra, thì sớm đã tra ra rồi?”
“Ừ.”
Nghe vậy, Mã Chiêu Địch cất khẩu súng của mình đi.
“Nếu người cứu chúng ta không giết gã, vậy mình cứ theo ý cổ đi. Trả lại ví luôn. Chút tiền này tuy hữu dụng, nhưng cũng không đáng.”
Drake có chút kinh ngạc nhìn Mã Chiêu Địch. Giờ phút này, gã bỗng có cảm giác, dù không có mình, người bạn mới này có lẽ cũng sẽ thích nghi rất nhanh với Gotham.
Tất nhiên, cách làm của Gotham chưa chắc đã đúng. Hôm nay tha cho gã, ngày mai bị gã bắn lén sau lưng cũng là chuyện có thể xảy ra.
“Cậu quyết đi.” Gã thuận tay nhét cái ví lại: “Nhưng mai tôi thề không bao giờ đi chuyến xe buýt này nữa. Tôi đéo phải cao bồi miền Tây.”
Mã Chiêu Địch nhún vai. Đằng nào Drake cũng không có “Điểm Lưu”, không thể chơi lại, hắn hoàn toàn hiểu được.
“Tôi thấy gã giống cao bồi thật. Gã này tên gì?”
“Banner, Clinton Banner.”³
“Tên hay. Miễn không phải Bruce hay Floyd là được.”
“Pằng!”
Một tiếng súng vang lên ngoài phố, theo sau là tiếng gào đầy nội lực của lão già: “Lão Jack lăn bánh đây! Tất cả lên xe!”
Mã Chiêu Địch nhìn Banner bị trói quặt tay sau lưng, dựa vào góc tường. Gã dường như vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại.
Thế là hắn tiện thể nhét khẩu súng ổ xoay và đạn vào tay gã, còn đội lại mũ cho gã.
“Hẹn ngày đéo gặp lại, đồ cao bồi điên.”
Hắn nói vậy, rồi cùng Drake chạy về phía chiếc xe buýt lỗ chỗ vết đạn của Lão Jack.
Banner mở mắt sau lưng cả hai. Gã khẽ giật mạnh, làm đứt tung cái áo khoác mà hai người dùng làm dây trói tạm. Rõ ràng, kỹ thuật trói người của Mã Chiêu Địch quá non nớt.
Gã giơ khẩu ổ xoay lên, nhắm vào lưng Mã Chiêu Địch.
Song cuối cùng, cò súng vẫn không được bóp.
“Bang.” Gã dùng miệng mô phỏng tiếng súng, rồi cất súng quay đi.
“Gặp lại sau, đồ khốn.”
